Chơi vơi xứ người

Chơi vơi xứ người


Tác giả:
Đăng ngày: 25-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 125 đánh giá )

Chơi vơi xứ người

↓↓

Cậu ta cười lớn:

bạn đang xem “Chơi vơi xứ người” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đừng có hôm nào lén lút đi một mình nhé, cẩn thận bị « thịt » đấy!


Tôi cũng lấy làm ngây ngô với lời « cảnh báo » của Hùng. Thay vì xuống metro, tôi lại chọn cho mình cách về nhà bằng xe buýt. Phải nói rằng, nếu ai đó muốn cảm nhận được phố xá thủ đô, thì đừng nên đi metro hay một phương tiện công cộng nào khác. Những chiếc xe buýt luôn là người dẫn đường hiệu quả, đó là những kẻ thực sự lăn lộn cùng phố phường. Đi buýt vào buổi tối sẽ tuyệt vời hơn, vì sẽ không phải lo sợ bị chen lấn, hay kẹt xe. Những ngọn đèn, những tấm pano quảng cáo nhiều màu sắc, tất cả đều dễ dàng thu gọn trong tầm mắt. Tôi nghĩ đó cũng là một cái kết thú vị cho ngày hôm nay. Tiếp theo sẽ lại là một giấc ngủ dài trong cái hơi hám của chất cồn lúc nãy, chuẩn bị tâm lí cho một ngày mai sẽ khác.


Sáng hôm sau, thêm một lần nữa, tôi bị đánh thức bởi hương cà phê tỏa ra từ phía nhà bếp. Thời tiết hôm nay khác hơn hôm qua rất nhiều, tuy ảm đạm nhưng không mưa. Tôi rất ghét trời mưa, nó làm con người ta phải chui rút trong những nơi kín đáo và có thể bỏ lỡ không gian thiên nhiên xung quanh. Một lý do khác mà ai cũng hiểu đó là trời mưa bao giờ cũng mang đến cho chúng ta cảm giác buồn chán.


Bác chủ nhà nhìn thấy tôi bèn rót thêm cà phê vào một ly khác, ánh mắt vẫn đăm chiêu theo dòng nước đen ấy :


- Bác Hồng mới mất đó cháu !


- Bác Hồng, chồng cô Hoa ạ ?


- Ừ.


- Ủa, cháu mới gặp bác ấy hôm chủ nhật mà !


- Bác ấy bị tai nạn, chấn thương đầu, hôn mê ở bệnh viện hôm qua giờ. Đến sáng hôm nay thì bác ấy đi rồi.


Tôi không khỏi bàng hoàng trước tin ấy. Sao sự sống và cái chết có thể giao thoa trong tích tắc như vậy. Để sống, con người ta đã phải vật vã, vượt qua bao thăng trầm, nhưng chỉ cần một tai nạn, cũng có thể kết thúc được cuộc đời.


Một buổi trưa thứ ba ảm đạm của mùa Đông, một ngày cuối năm không mấy sáng sủa. Trời nhiều mây và có thêm chút gió, làm không gian lạnh lẽo gấp bội. Khi vừa đặt chân đến cổng của dãy nhà, tôi đã nghe vẳng đâu đó tiêng chuông, tiếng mõ, tiếng cầu kinh. Đi theo bác chủ nhà đến cuối hành lang, chúng tôi bắt gặp một căn phòng nhỏ giờ trở nên chật chội hơn bởi xung quanh có rất đông người Việt đang đứng. Ai cũng trình tự xếp hàng, trên tay cầm một bông hoa để chờ đến lượt đi ngang qua chiếc quan tài đang được đặt trang trọng giữa phòng, lung linh ánh nến. Tôi lẳng lặng đứng trong dòng người ấy, nghẹn ngào.


Sau khi được khâm liệm, quan tài được đưa đến nơi hỏa tang theo di nguyện của gia đình bác Hồng. Từng dòng người cứ mỗi lúc đông lên, cùng xếp hàng nguyện cầu cho bác lần cuối. Thật sự xót xa lúc nghe dòng điếu văn buồn thảm, nơi sinh và nơi tử cách nhau muôn trùng. Con người ai cũng một lần sinh ra và một lần chết đi, sẽ buồn biết bao khi phải nằm xuống nơi đất lạ quê người. Phải chăng đó là hoàn cảnh chung của những kẻ một lần ra đi, những kẻ trót nặng nợ với cả hai nơi, một nơi mình đã sinh ra và lớn lên, còn nơi kia đã cưu mang mình trong tháng ngày lưu lạc. Tôi nghe xung quanh có nhiều tiếng nấc nghẹn ngào, theo đó là những dòng nước mắt tiếc thương như quánh đặc cả không gian lúc cánh cửa buồng hỏa thiêu khép lại. Vợ bác đã như ngất lịm đi, từ đây âm dương cách biệt. Kiếp người mỏng manh giờ trở về với nắm tro tàn, khép lại cuộc hành trình nhiều biến động với thời cuộc. Theo tâm nguyện của bác Hồng, tro cốt của bác ấy sẽ được mang về quê nhà Sa Đéc và sẽ được rải trên dòng sông chảy qua làng. Kẻ giàu sang thì muốn mồ yên mả đẹp, muốn được nguyên vẹn hình hài thiên thu mãi mãi, còn có người lại chỉ muốn trở về đúng kiếp cát bụi; không mong chờ một nhà mồ yên ấm, chỉ mong được phiêu diêu tự tại, hòa cùng dòng nước, quyện trên ngọn cỏ, cành cây nơi chôn nhau cắt rốn. Một chút tâm nguyện của kẻ tha hương lúc cuối đời thật nhỏ nhoi và đáng quý. Ai chia ly rồi mới biết chờ mong ngày tái ngộ, ai đi xa cũng muốn được trở về dù khi đi là thanh niên thiếu thời, còn ngày về là nắm tro tàn, nguội lạnh. Hành trình lưu lạc của một người tha hương đã kết thúc.


Tôi chưa bao giờ nghĩ cho mình một kết thúc như thế. Thật nhẫn tâm khi một chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi đã vội lo sợ cho một sự kết thúc.


Trên đường về, tôi đã hỏi bác chủ nhà :


- Nếu được chọn lựa, bác mong muốn mình ở đâu lúc nằm xuống ?


- Quê hương...


Hai tiếng lấp lửng ấy, đáng ra tôi nên hỏi thêm, vì nước Pháp cũng là « quê hương » của bác đấy thôi, bác ấy vẫn là một công dân mang quốc tịch Pháp hẳn hoi mà. Tôi hiểu và tôi biết « quê hương » mà bác ấy nhắc tới. Trả lại xung quanh sự im lặng, sâu lắng và nỗi đau mất mát trong từng con người, chiếc xe vẫn bon bon trên con đường từ ngoại ô về thành phố.


Mỗi người ai cũng có một số phận và một hành trình riêng. Có kẻ chạy trốn vì lí do này, có kẻ sợ đối diện vì một nguyên nhân khác. Thế nhưng không ai là tránh khỏi kết cục chờ đợi ở cuối con đường, một lần sinh ra, một lần chết đi. Chẳng biết có một thế giới nào đó bên đường ranh giới sinh tử đó không, chẳng biết có những con đường tiếp nối cho những kẻ tiếp tục chối bỏ thực tế của bản thân mình hay không ; chỉ biết rằng bây giờ ta đang sống. Thời gian và tuổi trẻ cứ thế song hành trôi đi, tôi đang lãng phí nó.


Yuting đã gọi cho tôi, có cả thảy ba cuộc gọi nhỡ, cùng một cái tên ấy. Có thể cô ấy cần tìm tôi, khả năng là cô ấy muốn thông báo gì đó cho tôi ; cần có sự liên hệ giữa kẻ siêng năng và lười biếng. Tôi không quá ngốc ngếch để biết mình cần sự liên hệ ấy, tôi không phải là một kẻ bạc bẽo đi lợi dụng người khác. Tôi thấy mình chưa bao giờ nghiêm túc hơn lúc này. Tôi quyết định gọi cho cô ấy.


[1] Một khu mua sắm nổi tiếng ở Paris.


[2] Một vài khu phố sầm uất về đêm của Paris.


[3] Tiếng lóng có nghĩa : sử dụng, dùng.


[4] Tên một cây cầu bắt qua sông Seine.


 


↑↑
Ốc nhỏ

Ốc nhỏ

Ở cái tuổi mười sáu, có lẽ cô bé nào cũng từng có một giấc mơ cổ tích của riêng

30-06-2016
Bơ gạo

Bơ gạo

Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lý do gì để một người

30-06-2016
Mai xua mây tan

Mai xua mây tan

"Chị Hạ không như chị nghĩ đâu! Chị ấy là người rất kỳ lạ. Em thương chị, em

24-06-2016
Giọt nước mắt cám ơn

Giọt nước mắt cám ơn

"Bác tài, đây là lợi tức của yêu thương, xin bác nhận lấy. Cái vốn vô giá thì vĩnh

30-06-2016
Hãy cứ bước đi

Hãy cứ bước đi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đúng

25-06-2016
Nhặt được của rơi

Nhặt được của rơi

Đang đi vô mục đích như vậy thì bỗng thấy trên mặt đường: cái gì thế này? Một

30-06-2016
Bồi hồi nghĩ về tết

Bồi hồi nghĩ về tết

Dù có sự khác nhau về vùng miền, về phong tục, tập quán của từng địa phương đi

23-06-2016
Sức mạnh tiềm ẩn

Sức mạnh tiềm ẩn

Mỗi chúng ta, khi được sinh ra, đều có năng lực riêng và ý nghĩa nhất định với

01-07-2016
Vì ta quá yêu chủ nhân

Vì ta quá yêu chủ nhân

(khotruyenhay.gq) - Đây là câu chuyện về một cậu bé với ánh mắt lương thiện, cậu bé

01-07-2016
Nói Yêu Em Đi Anh

Nói Yêu Em Đi Anh

Tôi trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi. Mình có nên đi đến buổi lễ đó không

22-07-2016 24 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Một lời khen

Một lời khen

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò

30-06-2016
Tình trôi

Tình trôi

Cô bước thật nhanh về phía anh, dang hai cánh tay mảnh dẻ ôm siết lấy cổ anh. Cô nghe

25-06-2016

Snack's 1967