XtGem Forum catalog
Hồn Hoa

Hồn Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 24-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Hồn Hoa

↓↓

- Có lẽ...đêm mai em sẽ trở lại. Từ nay em đã không phải ở ngoài nữa, đêm đêm em sẽ đến với anh...Nhưng em xin anh đừng tìm em.

bạn đang xem “Hồn Hoa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nàng mở cửa bước ra. Tôi sững sờ trân trân nhìn cánh cửa khép lại tiếc nuối. Chợt tôi vùng dậy, lấy cây đèn bấm chạy ra ngoài. Vô ích, ngoài kia là màn đêm đầy gió, tôi lạnh người nghĩ:


- Có lẽ nào...đây là...


Tôi bần thần bước vào nhà.


Sài Gòn, ngày...tháng...năm...


Đêm qua, sau khi cô gái ấy rời đi tôi đã ngồi lặng hàng giờ, rồi tôi lấy giấy viết ra ghi lại hết những điều mới xảy đến, tôi cần phải ghi lại, tất cả những lời nói, cử chỉ, và ý nghĩ của tôi, Những điều đó đã xảy ra, vì tôi cứ mơ màng giữa hư và thực. Tôi đang mơ chăng?


Nhưng có một sự thực kỳ quái mà tôi không lý giải được. Nàng ta biến nhanh như một cái bóng, tôi đã cố công kiếm tìm, nhưng hoài công, như mấy lần xuất hiện trước. Nàng ta đã đi đâu? Trong đêm, khu vườn um tùm như một mê cung, nhiều con đường nhỏ phủ đầy bóng cây tối tăm. Tôi nghĩ rằng nàng đã trốn tôi chăng, nhưng sao tôi vẫn còn hoài nghi. " Trốn như thế nào mà nhanh thế? Mà nếu biến mất được thì hóa ra là..."


Tôi lại tức giận mà nghĩ rằng có cô gái nào ở gần đây đang trêu ghẹo tôi chăng? Những điều cô ta nói chưa hẳn là thật, ngay cả cái tên cũng chỉ là giả. Hoàng Mai, chẳng phải là tên của ngôi biệt thự tôi đang ở sao? Nàng ta chỉ là một người sống ở gần đây, biết rõ đường đi lối lại của nơi này, biết tôi chỉ ở một mình nên tìm đến trêu nhằm tìm một thú vui ở nơi buồn tẻ này. Tôi nhắm mắt lại và dường như còn ngửi thấy mùi hương phảng phất bên cạnh. Cánh tay tôi còn cảm nhận sức nặng của cái thân hình mềm mại trong khoảnh khắc gần gũi. Tôi càng nghĩ càng bối rối.


Suốt ngày hôm nay, tôi tha thẩn trên các đường lối quanh vườn. Đứng lặng nhìn từ bụi cây, góc vườn. Ban ngày, ánh sáng mặt trời làm tâm trí tôi minh mẫn hơn, tôi tìm đến cả những nơi tôi chưa để ý tới, những mong tìm thấy câu trả lời. Những xóm làng vùng ngoại ô này thưa thớt người ở, một con đường rộng dẫn đến đồng lúa xanh quang đãng. Tôi chẳng mong hỏi thăm được gì những người quanh đây, khi tôi đến hỏi người trông coi biệt thự thì anh ta có vẻ dè đặt khi nhắc đến những chuyện kỳ lạ xung quanh nơi này. Tôi biết là anh ta sợ tôi tìm cớ để không ở đây nữa.


Tôi đành để lòng hồi hộp mà chờ đợi...


Nhưng đêm nay, người đẹp không đến.


Tôi ngồi yên nghe tiếng gió lướt qua cây cối, lòng thầm mong mỏi một tiếng động, một âm thanh báo hiệu. Nhưng không, sự chờ đợi mòn mỏi khiến tôi suy nghĩ vu vơ. Không lẽ nàng ta biết việc hôm nay tôi đi tìm kiếm, nàng ta nhìn thấy? Tôi bật cười, nhưng không tìm ra lý do để cắt nghĩa sự vắng mặt của nàng.


Chợt tôi nghe tiếng động mạnh ngoài hiên, tiếng thân người đổ " rầm" một cái cùng tiếng kêu:


- Anh..Phong...ơi..! Cứu...cứu....em...!


Tôi vội vàng chạy ra xem thì nhìn thấy thằng Thân đang nằm sóng soài trên sàn nhà, cửa chính mở toang, gió thổi mạnh làm những tấm rèm cửa cứ giũ lên phần phật và lá cây ngoài vườn cùng bụi đất cứ theo nhau ùa vào nhà. Tôi tối tăm mặt mũi nhưng vẫn cố nhắm mắt lao đến xốc thằng bé dậy, mặt nó tái nhợt cắt không còn chút máu, mắt mở trừng trừng nhìn ra ngoài màn đêm đen với một vẻ kinh hoàng tột độ.


- Thân, Thân...mày bị làm sao thế này?


Nó ú ớ không thành tiếng, tôi ghé sát tai vào miệng nó thì nghe những tiếng ghê sợ:


- Ma...có...m...a...!


Cánh tay nó đưa lên chỉ ra ngoài sân, rồi ngất lịm, tôi nhìn theo, mắt vẫn cay xè vì bụi, ngoài sân chỉ có gió bụi mịt mùng, những cành lá quất vào nhau điên dại và tiếng gió thì rít lên ma quái, ánh trăng đã biến mất sau những đám mây, một ánh chớp lóe lên xé toạc bầu trời.


Tôi vội đến đóng cửa, cánh cửa gỗ to nặng cứ chợt bung ra dưới sức mạnh của gió, từng cái bản lề kêu ken két. Tôi mang thằng bé vào phòng, đặt nó nằm ngay ngắn, hơi thở nó đã điều hòa trở lại, tôi đứng nhìn nó nằm thiêm thiếp. Nó đã gặp thứ gì mà khiến nó kinh sợ đến thế? Thằng Thân vốn không phải là đứa nhát gan, theo tôi bấy lâu nay, tôi chưa từng nhìn thấy nó sợ đến thế này. Có thứ gì đáng sợ ngoài kia chăng? Mà nó đi đâu lúc nữa đêm thế này? Không khéo chính nó khiến Hoàng Mai sợ mà không đến? Nghĩ đến Hoàng Mai chợt tôi nhớ ra mình chưa đóng cửa sổ nơi bàn viết, mưa to quá mà ùa vào thì hỏng hết cả sách vở, tôi vội chạy sang thì bỗng...


Thoáng qua trước mắt tôi là bóng nàng ta, là Hoàng Mai vừa lướt qua cửa dường như là nàng từ phòng khách đi vào. Tôi tưởng mình nhìn nhầm, nhưng không, đích thị là Hoàng Mai, màu áo đó, dáng người đó, tuy không nhìn rõ mặt nhưng tôi không thể nhầm được. Tôi vội bám theo, lòng thầm nhủ: " Qúai nhỉ, nàng ta vào trong nhà lúc nào? Cửa chỉ mở một lúc, là lúc thằng Thân chạy vào thôi mà?" Bước chân tôi trở nên gấp gáp theo cái bóng áo trắng kia. Hoàng Mai đi rất nhanh, tôi định gọi thì đột nhiên, nàng ta biến mất.


Tôi ngơ ngác nhìn quanh, tôi đang đứng trước cánh cửa đóng kín. Cánh cửa này là dẩn tới khu nhà phía sau, cánh cửa tôi dùng để tách biệt với khu tôi đang ở, vì đằng sau ngôi nhà bây giờ chỉ là nơi chứa những đồ vật cũ không dùng đến của gia chủ. Tôi thấy không nhất thiết phải dùng đến nên đã bảo thằng Thân khóa lại. Tôi nhìn, ổ khóa vẫn còn đó, cửa vẫn đóng kín. Vậy Hoàng Mai đâu? Đáp lại câu hỏi của tôi vẫn là tiếng gió gào thét và ánh đèn vàng chao nghiêng trên đầu.


Sài Gòn, ngày...tháng...năm...


Cả đêm tôi không ngủ, phần vì thằng Thân lên cơn sốt cao mê sảng ú ớ cả đêm, phần trong lòng tôi cứ ngỗn ngang những câu hỏi mà tôi chẳng biết giải thích ra sao. Hoàng Mai thực ra là ai? Cô ta có mối quan hệ gì với ngôi nhà này? Bí mật xung quanh cô gái xinh đẹp đó giống như một màn sương dày che phủ. Mưa ngoài kia dần lặng, tôi chìm trong miên mang suy tưởng chợt...thằng Thân lại nói mê:


- Ma...ma...cứu tôi ....


Hai tay nó cứ hết đập xuống giường rồi lại chắp trước ngực xoa xoa vào nhau như người đang cầu xin.


- Tôi lạy cô... đừng ....tôi không dám...


Tôi lấy khăn lau, người nó ướt đẫm mồ hôi.


- Chẳng lẽ nó gặp ma thật?


Tôi nhìn nó rồi tự lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó tôi vội vàng không nghĩ đến nữa, những chuyện mê tín này, chỉ hù dọa được những kẻ yếu bóng vía hay những người dân quê mùa đầu óc còn đơn giản.


Tôi trải qua một đêm dài...mưa gió tưởng chừng không dứt.


Sài Gòn, ngày...tháng...năm...


Đêm nay, tôi lại thức để chờ...nhưng không thấy gì hết...


Lúc sáng, tôi gọi thằng Thân dậy, nó đã tỉnh táo lên nhiều. Tôi phải nhờ một người đàn bà trong xóm đến lo chuyện cơm nước và chăm sóc nó. Nhưng vừa sập tối bà ta đã vội vã xin về, tôi lờ mờ nhận thấy nỗi sợ hãi của bà ta, có điều gì đó ở ngôi biệt thự này khiến mọi người xung quanh đây đều kiêng dè tránh né.


Sáng nay, lúc tôi gọi ra hỏi chuyện lúc khuya thằng Thân nhìn tôi buồn rầu ái ngại. Rồi nó chợt định nói gì đó rồi lại im lặng, băn khoăn. Từ trước đến giờ, tính nó rất kín đáo, không hay hỏi chuyện bao giờ. Thấy tôi nhìn lại, nó vờ cúi xuống. Tôi gặng hỏi, nó chỉ trả lời bâng quơ mãi...Đến khi tôi nổi giận nó mới ngập ngừng sợ hãi:


- Anh Phong à, ở đây có ma thật đấy!


Rồi nó kể, bấy lâu nay nó vẫn biết tôi hay thức gặp một người con gái thường hay hiện đến. Nhưng vốn tính ít lời, lại nể tôi nên nó không dám nói. Đêm đêm ngủ phía sau nhà, nó vẫn thường nghe tiếng gió thổi mạnh trong kinh hoàng. Nó vẫn thấy một hình bóng không trông rõ mặt, mặt toàn đồ trắng, xõa tóc chập chờn. Nó sợ quá bèn sang nhà một người gần đó ngủ cùng, sau đó lần lựa dò hỏi về căn biệt thự này thì biết, đã có những lời đồn quanh quất về việc biệt thự có ma hiện lên lúc mập mờ, lúc rõ ràng, nhưng chưa làm hại ai. Từ đó, hể nhắm mắt lại là nó thấy người xõa tóc. Nó càng sợ, đã mấy hôm nó trốn qua nhà người bạn đó ngủ nhờ. Nhưng hôm nay, thấy tôi trông xanh xao gầy mòn, nó lo lắng cho tôi nên lại ngủ ở nhà. Đêm qua, nó giật mình thức dậy, thấy trờn trợn rồi nghe có tiếng loạt xoạt gần bên tường nhà. Nó vùng dậy, chạy ra xem, thì thấy nhành liễu bên bờ ao còn phe phất, nó sấn đến xem thì lại không thấy gì. Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi ào đến, lá cây rơi bay cả vào mắt. Nó vội đưa tay lên dụi, lúc mở mắt ra thì thấy trước mắt có một bóng trắng lướt qua cuối hàng cây. Nó sợ cứng cả người, rồi sợ quá đâm ra bạo gan, nó theo cái bóng đến sát gốc mai cuối vườn thì lại mất. Đang ngơ ngác thì nó nghe có tiếng gì đó rất khẽ đằng sau, tóc nó dựng lên vì một linh cảm đáng sợ, vừa quay người lại thì...


Kể đến đây thằng Thân ngừng lại, thở hổn hển, gương mặt nó còn lưu lại vẻ kinh hãi. Tôi giục mãi nó mới run run kể tiếp:


Đằng sau nó là một người đàn bà, xõa tóc, mặc áo trắng, chính là người mà nó thường thấy đi vào nhà giữa đêm, nhưng đáng sợ nhất là cô ta như lơ lửng giữa không trung, chân không hề chạm đất, mặt cô ta rất gần, và nó nhìn thấy đó là một khuôn mặt trắng bệch, khuất sau mớ tóc dài, chỉ lộ ra hai lổ mắt sâu hoắm, đen ngòm. Nó sợ quá rú lên một tiếng rồi bỏ chạy, chân cứ ríu lại với nhau, vấp ngã không biết bao nhiêu lần, nó cứ cắm đầu cắm cổ chạy vào nhà không dám quay đầu lại, lúc nào cũng nghe sau lưng có tiếng cành cây gãy, tiếng loạt xoạt lướt trên cỏ như tiếng cô ta đang đuổi theo. Có mấy lần nó tưởng rằng sắp chết đến nơi rồi.


Thằng Thân kể xong mệt quá, một phần cũng do còn quá sợ hãi nên nằm xuống thở dốc. Tôi ngồi nghe chăm chú câu chuyện


Tôi chợt hỏi:


- Mày thường ra ngoài ngủ rồi quay về lúc nào?


- Dạ, lúc gần sáng, em về đến gần cổng thì thường thấy có bóng người lướt nhẹ đi ra...


- Người thế nào?


- Dạ...ở trong đi ra, mặc áo trắng


- Sao lại áo trắng, áo xanh chứ?


- Dạ...em sợ quá, không nhìn rõ, vì cái bóng kia đi nhẹ nhàng kỳ dị quá. Em chỉ kịp thấy nó lướt đến gần cuối vườn rồi biến mất. Nên tối qua e mới đi theo.


- Biến mất? Biến ở đâu?


- Ở gần cuối rặng liễu kia. Thân chỉ tay ra vườn:


Tôi đi ra xem, sau những đám lá xum xuê, lá rụng phủ dầy mặt đất, từ mặt ao, từng làn hơi nước mờ ảo tràn lên tạo thành lớp sương mỏng vương gấu quần tôi ẩm ướt. Chợt tôi ngẩng lên. Tôi đã đến cuối rặng liễu, nơi có gốc mai cổ thụ vươn cao, những cành nhánh cong mềm dày lá, che tối cả một khoảng trời và như ôm gọn một góc phía sau biệt thự là nơi tôi thấy Hoàng Mai biến mất. Tôi đứng nhìn một lát rồi lặng lẽ trở vào lòng thầm nghĩ: " Phải chăng Hoàng Mai là thế chăng?". Câu chuyện gặp ma ghê rợn của thằng Thân làm tôi có phần suy nghĩ, dù tôi không tin chuyện ma nhưng lời của thằng Thân kể lại trong sự sợ hãi rất thực. Nhưng chuyện đó càng làm tôi muốn biết rõ thực hư về Hoàng Mai.


Đã ba đêm, tôi mong đợi người con gái đó xuất hiện. Đêm nào tôi cũng nhủ: " Chắc đêm nay nàng đến". Tôi càng ngày càng thất vọng, tôi thấy mình đợi chờ trong vô ích. Và, cái khung cửa sổ đen đã dần xuất hiện ánh trăng, đang ngày một tròn hơn. Tôi ngồi nhìn ra cửa sổ hàng giờ liền, yên lặng trước bàn viết, tôi không muốn làm việc, không còn tâm trí đọc sách, và tai cứ lắng nghe từng tiếng động bên ngoài. Có đôi lúc tôi ngủ thiếp đi, được một lúc rồi choàng dậy ngơ ngác nhìn quanh. Đêm ngày càng khuya, và người tôi mỗi lúc thêm mệt mỏi bơ phờ. Tiếng gió xào xạc bên ngoài như vọng ra từ một giấc mơ chập chờn, mong manh. Người đẹp của tôi, Hoàng Mai, cái tên tôi thầm nhắc nhủ lòng mình bằng tất cả sự âu yếm. Dù nàng là ai, tôi cũng mong nàng đến. Tôi như thoáng thấy một làn phấn hoa bay quanh, từng làn hương thoảng đưa vào. Hình như nàng đã đến.


Tôi không dám nhìn lên cữa sổ. Tôi lo sợ nổi thất vọng, tôi muốn ru mình vào mộng tưởng, để hình ảnh của Hoàng Mai ngày một rõ hơn.


Là nàng, đang len vào, dìu dặt trong giấc mơ, tôi mơ màng nhìn thấy một dáng người dịu dàng trước mặt.


Một tiếng động vang lên khẽ khàng trên bàn, tôi hé mắt, nhìn thấy đôi bàn tay quen, những ngón trắng muốt thon dài, rồi cả màu áo xanh phơn phớt. Hoàng Mai, Hoàng Mai đến rồi chăng? Tôi mơ hồ nghe thấy giọng mình:


- Hoàng Mai đấy phải không?


- Vâng!


Tôi tỉnh hẳn dậy. Nàng đang ở đó, đang mỉm cười với tôi. Nàng nhìn tôi không chớp. Tôi bàng hoàng lo sợ đây chỉ là hư ảo, vội bước đến nắm chặt tay nàng.


- Không phải là mơ chứ?


Hoàng Mai lắc đầu, ngoan ngoãn để tôi dìu ngồi xuống. Sự vui mừng choáng hết cả tâm trí tôi. Lúc này tôi mới nhận ra tay nàng đang cầm tập thơ tôi đang viết dở.


- Em đến lúc nào thế? Em đã đến lâu chưa?


- Thưa anh, chưa lâu lắm, nhưng đủ để đọc được vài bài thơ.


- Thơ này sao?


Nàng gật đầu mỉm cười dịu dàng:


- Vâng! Em vốn ham thích văn chương, thi phú...Em mà đọc được một áng văn thơ hay thì lòng vui sướng lắm!


Giọng nàng nhẹ và trong, gợn trong đó chút buồn nhẹ nhàng trong từng lời nói khoan thai kiểu cách. Chợt nàng thở dài đặt tập thơ xuống bàn. Tôi vội vàng gọi:


- Em!...Hoàng Mai, em...em...có ở lại với anh không?


Nàng ngẩng lên cười, đôi mắt chứa chan tình ý làm tôi xốn xang trong lòng.


- Em đến đây là để được gặp anh, nói chuyện với anh mà.


- Nhưng anh rất sợ, em đến với anh rồi ra đi nhanh quá, bất ngờ quá, như trong một giấc mơ. Anh sợ em sẽ lại biến mất.


- Không, em không biến vội đi đâu, em sẽ ở lại lâu hơn, nói chuyện bầu bạn với anh lâu hơn...Và nếu anh hiểu cho em...


Nàng ngập ngừng rồi khe khẽ thở dài:


- Chỉ cần anh hiểu cho thân phận mong manh của em, em sẽ ở bên cạnh anh lâu hơn...


Tôi vội vàng nói:


- Không, dù em là ai...chúng ta cũng sẽ là bạn của nhau mãi mãi...


Cảnh tượng lúc đó, có một sự văn chương kiểu cách, mang đến tâm hồn tôi một cảm giác cổ kính như những nhân vật ở một quá khứ rất xa. Tôi như người còn sót lại từ thế giới u linh, âm vang những hình ảnh huyền hoặc...Và Hoàng Mai, nàng là hiện thân của loài hoa, là thảo mộc...


Một thoáng lo sợ lại vẩn trong lòng. Tự dưng tôi lại chợt nhớ câu chuyện gặp ma của thằng Thân hôm trước. Tôi chợ nhủ thầm: " Nếu cô ta là..."Tôi nghiêng mắt nhìn người thiếu nữ, không, nàng chẳng có gì đáng sợ, càng ngắm tôi càng thầm khen nét mày thanh tú và hàng mi cong dài làm dịu dàng hơn ánh nhìn trong sáng.


- Hoàng Mai, em đang nghĩ gì thế?


Nàng nhìn lên, đôi mắt đen quá đỗi nồng nàn làm tôi ngây ngất. Tôi muốn nói với nàng tất cả tâm tình yêu mến với nàng. Bàn tay nàng nắm chặt lấy tôi, tấm thân nhỏ bé mỏng manh dựa sát vào lòng. Bao nhiêu cử chỉ ấy nàng thay cho lời ân ái thốt ra.


Đồng hồ lách cách gõ đều từng tiếng trong đêm. Tôi đang ôm bên mình một người đẹp nồng nàn. Lòng trai trẻ trào lên những bồng bột. Lòng tôi run rẩy:


- Hoàng Mai ơi! Em là ai....?


Nàng ngoan ngoãn như một đứa trẻ, bước theo tôi...xa ánh đèn nơi bàn viết.


Sáng hôm sau tôi thức dậy ngơ ngác như vừa qua một giấc mơ dài. Phảng phất trong gối chăn còn vương chút hương, nhưng không còn chút dấu vết nào của Hoàng Mai. Tôi bàng hoàng ngồi dậy. Rơi xuống từ ngực tôi một vài cánh mai vàng...


Sài Gòn, ngày...tháng...năm...


Tôi vẫn còn giữ nguyên một sự bàng hoàng. Không! Không thể là mơ. Tôi còn nhớ rõ hơi thở ấm áp của nàng. Cái nhan sắc mà tôi ôm giữ trong tay kia, khiến tôi mừng rỡ. Dư vị nồng nàn còn sâu sắc trong xác thịt tôi. Hoàng Mai, nàng mang đến cho tôi bao nhiêu ái ân dữ dội. Tôi nhớ những ngón tay bấu chặt lấy da thịt...và đôi mắt, đôi mắt lạ lùng chìm trong sóng tóc đen thỉnh thoảng mở nhìn một cách lặng lẽ, tôi như thấy những tia lửa lạnh giấu trong đó. Đôi mắt đó ám ảnh tôi ngay cả lúc ban ngày. Lúc này tôi cấm thằng Thân không được nói là tôi gặp ma nữa. Đến tối là tôi lại cho nó về phòng ngủ sớm. Chiều hôm nay, nó đi đâu về, mang theo một bó nhang đèn, vàng hoa và cả một chai rượu nhỏ rồi mang bàn ra gốc cây mai bày biện. Tôi hỏi thì nó bảo:


- Em đi xem bói trong làng. Thầy dặn là anh gặp vía âm, phải cúng ngay mới giải được hạn.


Tôi nghe nó nói, nghĩ thầm: "Thì ra nó cho rằng tôi đang bị ma ám". Tôi định bảo nó mang đi cất nhưng nhìn vẻ mặt thành thực của nó, và cũng muốn nó yên tâm hơn tôi dành để cho nó tiếp tục, định quay lưng đi thì tôi nghĩ rằng mình cũng nên thắp một nén nhang cho yên đất. Hương nhang tỏa ngan ngát, vương vất lên những cành lá, tôi cắm mấy nén nhang cháy trên bát gạo sống.


Tối hôm ấy, lúc gần nhau tôi muốn hỏi, tôi cố tình hỏi rõ hơn về nàng nhưng...đáp lại những câu hỏi của tôi chỉ là chỉ là những câu nói lững lờ...


- Em là Hoàng Mai...Em là người yêu của anh....


Nàng nói bằng một giọng đùa cợt, rồi chặn lời tôi bằng những môi hôn. Đến khi tôi căn vặn thì nàng buồn rầu quay đi:


- Có lẽ em không xứng đáng để anh yêu em...

↑↑
Trăng Lạnh

Trăng Lạnh

Con đường nhỏ dẫn vào xóm lao động nghèo buổi chiều mưa thật lầy lội.

24-06-2016
Nhà có hai cửa sổ

Nhà có hai cửa sổ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Truyện kinh dị số 1") Nhà

28-06-2016
Những cánh hoa bay

Những cánh hoa bay

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Có những lúc,

28-06-2016
Bắt ma

Bắt ma

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) - Sư thầy cũng tin có

27-06-2016
Hồn ma báo tử

Hồn ma báo tử

Với hai bàn tay trắng muốt và những ngón tay thon dài, với một thân hình nẩy nở tự

29-06-2016
Oan hồn bên bến sông

Oan hồn bên bến sông

Bất giác, nó rợn người, nhớ lại câu chuyện ma ở gốc đa này mà mấy ông

25-06-2016
Ám

Ám

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1" Màn đêm bao trùm

28-06-2016
Tôi có giống không?

Tôi có giống không?

(khotruyenhay.gq) "- Bác này, bác đã gặp ma bao giờ chưa? - ... - Trước giờ tôi không tin

01-07-2016
Biệt thự máu

Biệt thự máu

Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị

24-06-2016
Chuyến bus số 26

Chuyến bus số 26

(Giải Nhì - Cuộc thi Viết truyện Kinh dị) - Bảo An là sinh viên năm 1 của một trường

24-06-2016
Gặp lại người cũ

Gặp lại người cũ

(khotruyenhay.gq) Vô tình gặp một người thương (đã cũ). Biết tình cảm không còn như

28-06-2016
Mảnh vá

Mảnh vá

Khi họ gọi điện kêu cơm dưới lầu - thường là vậy, căn bếp trong nhà luôn sạch

30-06-2016
Mảnh vỡ thủy tinh

Mảnh vỡ thủy tinh

Vịt đập vỡ chiếc cốc. Những mảnh vỡ bắn khắp sàn nhà.Và, cũng theo cách Jin tự

29-06-2016
Thương cho roi cho vọt?

Thương cho roi cho vọt?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Vài chục năm

27-06-2016
Sinh viên ký truyện

Sinh viên ký truyện

Mỗi năm, cứ vào dịp đầu thu, cho dù cuộc sống có bận rốn thế nào thì ba đứa hắn

24-06-2016