Tìm lại những ngày xưa

Tìm lại những ngày xưa


Tác giả:
Đăng ngày: 27-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 138 đánh giá )

Tìm lại những ngày xưa

↓↓

- Mày với thằng Dương có gì không?

bạn đang xem “Tìm lại những ngày xưa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chúng mày đi học với nhau suốt mà không có gì à? Chả tin


- Hôm trước tao thấy thằng Dương đi sau cứ nhìn mày kiểu gì ý.


Những lúc tôi ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, buồn vì bài tập dạng này giải nhiều lần rồi mà vẫn quên, môn toán học mãi chưa khá lên được là bao hay thi đại học đến nơi rồi, không biết ôn tập thế này mà kết quả chả biết có ra sao không... Những lần như đó y rằng tôi sẽ nhận được câu hỏi:


- Đang tương tư anh Dương hả?


Rồi thì hai đứa thi nhau độc thoại với nhau. Một đứa giả là thằng Dương, một đứa là tôi. Chúng nó tự tạo dựng kịch bản rồi tự trả lời nhau những lời yêu đương linh tinh làm tôi phát điên lên. Tôi càng bực nó càng trêu. Thú thực nhiều lúc chúng nó trêu cũng không hẳn là tức hết, có một phần gì đó cũng thinh thích trong lòng nhưng do bị cái bực nó lấn át đi khiến hai đứa đó không nhận ra mà thôi.


Như mọi hôm, 11 giờ tan học. Tôi dắt xe ra chỗ hẹn đứng chờ. Thằng Dương là chúa lẩn mẩn. Hầu như tan học nào tôi cũng phải chờ nó. Hôm nay không hiểu sao nó ra lâu vậy. Sốt ruột tôi lò dò vào trong xem. Lớp học đã về hầu như hết. Lán xe chỉ còn chỏng chơ mỗi xe của nó mà không thấy bóng dáng chủ nhân đâu. Tiến lại sát lớp thì thấy nó đang cắp cặp từ cuối lớp đi lên:


- Mày làm gì mà giờ này mới ra.


- Tao đi vệ sinh.


- Đi vệ sinh rồi ngủ ngay trong đó giờ mới tỉnh dậy để về à – tôi bực mình đáp.


- Trời ơi, tao đau bụng từ sáng tới giờ không hỏi thăm bạn một câu mà đã gắt om sòm thế.


- Ừ thì hỏi thăm, tào tháo đuổi hả.


Nó gật đầu tiếp lời:


- Từ sáng tới giờ phải năm, sáu chuyến rồi – mặt nó buồn thiu.


Tôi buồn cười quá không nhịn được phì cười. Nó không nói gì dắt xe đi thẳng không thèm để ý xem tôi đứng đó hay đi sau nó.


Ra tới đường to. Nó nhảy phốc lên yên định đạp nhưng lì chả đi nổi. Thấy lạ nó xuống kiểm tra thì hô toáng lên:


- Xe tao thủng săm rồi, cho tao đi nhờ xe nhé.


- Gì thế ông nội – tôi gắt.


- Thì xe hỏng chứ sao.


- Nhưng tao đâu biết ngồi sau dắt xe.


- Thế mày chở tao đi – nó đề nghị tỉnh bơ.


- Trời, tao phải chở cái thứ hơn nửa tạ như mày về nhà có mà thành siêu nhân luôn rồi. Thôi kệ mày, dắt bộ 3km về nhà đi tao về trước đây.


Tôi vênh mặt phóng vù xe đi. Tôi chỉ định đùa nó nhưng tuyệt nhiên không thấy nó năn nỉ hay gọi lại. Hình như nó còn giận vì trận cười vừa rồi thì phải. Đi được một quãng thấy áy náy đành quay xe lại xem thằng bạn ra sao. Tôi thấy nó vẫn " kiên trì" dắt xe. Thấy thế tôi bỗng dưng " động lòng".


- Thôi lên xe để tao chở về.


Nó mặt mày tươi tỉnh hẳn ra. Nhanh chóng dắt xe tới ngồi ngay ngắn phía sau. tôi ì ạch đạp từng bước một. Lúc này đã 11.30 trưa. Cái đói cồn cào dang hành hạ, bụng tôi sôi sùng sục. Giờ này là giờ về nhanh để ăn cơm chứ đâu phải để chở cái " đống này". Với tốc độ chậm chạp này có lẽ phải hơn 12 giờ mới được ăn cơm. Thấy tôi có vẻ uể oải. Nó áy náy hỏi:


- Hay để tao ngồi sau đạp chung với mày cho khỏi mệt nhé.


- Thì mày đạp đi, đang mệt muốn chết đây.


Nó ngồi tiến lại gần yên xe hơn. Hai chân nó khẽ đẩy bàn chân tôi vào trong để lấy chỗ đạp. Dù biết trước được tình huống nhưng tôi vẫn giật mình. Tôi thấy hơi ấm của nó đang phả vào người mình cảm giác khoảng cách của hai đứa như chỉ chừng vài cm ngắn ngủi. Vì giật mình nên tay lái không vững kiến xe lảo đảo. Bị tình huống bất ngờ Dương lao người về phía trước và lúc này khoảng cách chỉ là con số không. Kịp định hình lại sự việc Dương nhanh chóng rời bàn đạp chống chân xuống đường, một tay giữ xe bên cạnh, một tay ôm chầm lấy eo tôi cho vững:


- Mày đi kiểu gì thế. Phải cẩn thận chứ.


- Không may đi phải ổ gà – tôi đáp lấp liếm.


Từ lúc vụ việc đó xảy ra, tôi và Dương trên đường đi về không ai nói với ai câu nào. Không khí có vẻ nặng nề. Tôi chẳng biết nó nghĩ gì nữa nhưng cảm thấy trong người có gì đó cứ lâng lâng khó tả mà trước đó chưa từng có bao giờ. Cảm giác này nó còn khác lạ hơn cả lần trú mưa. Hay là tôi đã......


Suốt chặng đường tôi luôn tự đặt ra hàng loạt câu hỏi nhưng vừa đặt câu nào tôi cũng tự mình gạt phắt đi. Không phải, đó chỉ là cảm giác của hai người khác giới, nó là thằng bạn thân của mình cơ mà.....


***


- Lúc đó mày thích tao như thế nào. Có bằng tao thích mày không – nó cười nửa đùa nửa thật.


- Thằng khỉ. Lúc đó tao quên đem đi cân nên không biết nó có nặng bằng tình cảm của mày không – tôi nói giọng châm chọc.


Mặt nó tự dưng nghiêm túc:


- Sao hồi đó mày không nói với tao.


- Ơ hay, mày là con trai phải nói trước chứ sao lại đùn đẩy cho tao.


- Thì tao sợ mày giận quá cắt xít tao luôn.


- Thì tao cũng thế mà.


- Tiếc nhỉ.


Cả hai không ai bảo ai nhưng hình như cùng tâm trạng với nhau thì phải. Một chút nuối tiếc, một chút trách móc giận hờn. Không khí yên tĩnh một chốc đã bị Dương phá tan:


- Hồi mới đi nhập học tao nhớ mày ghê gớm, ngày nào tao cũng nhớ. Giả sử lúc đó có tiền khéo tao mua vé máy bay bay về luôn chỗ mày để nhìn mặt cho đỡ nhớ ý chứ.


- Không gặp mày tao cũng nhớ lắm, thời gian đầu quả thật là khó khăn nhưng môi trường mới, bạn mới, công việc học tập mới nó cuốn lấy tao hay sao mà tầm hai tháng sau tao chả mấy khi nhớ nữa. Không nhớ không có nghĩ là quên đâu nhé. Mày lấy đi cái ôm eo đầu đời của tao thì tao quên sao được – tôi nói giọng hơi buồn rầu.


- Có lẽ tình cảm của chúng ta chưa đủ mạnh để tiến lên tiếp và dần dần tao cũng quên hẳn "tình yêu" với mày luôn. Mày là người hiểu tao nhất, tao cũng chẳng tâm sự với ai nhiều như với mày. Tao luôn coi mày là "thằng bạn" chí cốt. Hiện tại tao thấy như thế này là quá tốt mày ạ.


Thấy Dương có vẻ trầm ngâm tôi đâm ra buồn cười chọc luôn:


- Hôm nay mày uống nhầm thuốc hay sao như ông cụ non vậy. Tao chả là bạn mày từ xưa tới nay còn gì thằng hâm này.


- Mụ già, đang suy tư tự nhiên phá rối.


- Tao thấy mày hấp hơi nên dội gáo nước cho tỉnh thôi. Bạn có ý tốt mà cứ nghĩ xấu – tôi nhe răng cười hết cỡ.


Dương đan hai tay duỗi thẳng đưa về phía trước lắc lắc cái đầu cho khỏi mỏi vừa làm nó vừa nói:


- "nhổ rễ" thôi, muộn rồi.


- Ừ, mai vào nhà tao chơi nhé.


- Mình mãi là bạn tốt của nhau nhé – nó bất chợt nói làm tôi không nhịn được cười:


- Ôi mẹ ơi, mày ăn xong sinh tố nên dở hơi luôn hả. Tự nhiên nói câu sến kinh người. Chả là bạn thì là gì.


- Ây dà. Đùa tí. Mày vẫn như xưa. Cứ tao nói câu gì là trêu ghẹo câu đó.


- Thì tao như xưa mới giống "thằng bạn" chí cốt của mày chứ, về thôi nào.


Hai đứa chúng tôi lật đật dắt xe đi về. Trên đường đi cả hai thi nhau ôn lại kỉ niệm xưa. Nhìn đâu cũng thấy kỉ niệm. Cảnh vật vẫn thế, con người vẫn vậy chỉ còn dòng kí ức xa xưa có thể lớp bụi thời gian phủ mờ đi phần nào nhưng khi được gặp nhau, được trò chuyện thì nó lại hiện về rõ mồn một như ngày hôm qua. Một kí ức có lẽ sẽ đi theo mỗi người suốt cuộc đời này.


Trần Trang




tình yêu học trò (48)
↑↑
Mùa bằng lăng

Mùa bằng lăng

Tôi viết truyện này để quên đi người tôi không thể nhớ. *** Tôi là một cô bé

25-06-2016
First Love

First Love

Mối tình đầu là gì? Là chút ngây ngô của một ánh nhìn, chút rạo rực của một trái

23-06-2016
Mùa hè năm đó

Mùa hè năm đó

Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một

24-06-2016
Nhặt vài cuốn sách

Nhặt vài cuốn sách

Mỗi người bạn là một món quà mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta.Robert Louis

24-06-2016
Một vụ mất tích

Một vụ mất tích

Tháng 10 với dân khối 10 như một lớp keo mỏng kết dính những người bạn xa

28-06-2016
Ngồi bàn đầu

Ngồi bàn đầu

Phải cố gắng lắm tôi mới về được đến nhà, lúc đi trên đường mấy lần trong

24-06-2016
Trạm dừng cho trái tim

Trạm dừng cho trái tim

Tôi không biết ngày mai đôi chân ngựa con của tôi sẽ dừng ở nơi nào, trái tim tôi sẽ

25-06-2016
Hai nửa cuộc đời

Hai nửa cuộc đời

Tôi nhận được cuộc gọi báo tử của Vũ lúc đang gật gù nghe thầy triết học giảng

29-06-2016
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Đau gì như thể

Đau gì như thể

Có đáng không những tháng năm dài vằng vặc? Những tâm hồn thương tổn? Và kia, một

24-06-2016
Chuyện của bong bóng

Chuyện của bong bóng

Cái phút giây Luân thấy Khuê tay trong tay với một người con trai khác làm Luân nhớ đến

29-06-2016
Nơi mùa xuân chưa đến

Nơi mùa xuân chưa đến

Anh tin rồi mùa xuân sẽ lại đến trên cánh đồng hoang dại. Chỉ cần ta gieo những hạt

24-06-2016

80s toys - Atari. I still have