Duck hunt
Đâu phải ai cũng được bình yên

Đâu phải ai cũng được bình yên


Tác giả:
Đăng ngày: 27-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Đâu phải ai cũng được bình yên

↓↓
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")


Hoàng nhìn màn hình điện thoại vài giây. Chết sững...


Và rồi, mặc cho lời thách đấu của tụi thằng Long, Hoàng bỏ về một mạch khiến cho tụi bạn nhìn theo ngỡ ngàng.


***

bạn đang xem “Đâu phải ai cũng được bình yên” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lớp trường Mar-k34 nay bị sao á tụi bay?


Câu hỏi của Long rơi tõm vào khoảng không rồi biến mất. Thành – bí thư lớp QT-k27 xoay xoay trái banh trên tay rồi nhún vai.


- Chắc nay nó uống nhầm thuốc. Hoặc kết quả xin học bổng đi Úc không như mong đợi.


Long đành giải tán đội bóng lớp mình, mặc cho Thành vẫn còn ấm ức cái chuyện nguyên nhân với chẳng kết quả gây ra tính khi bất thường của Hoàng hôm nay. Không có Hoàng thì sân bóng còn gì là thú vị nữa mà thách với chả đấu.


- Đợi khi Hoàng trở lại bình thường đi rồi mày muốn phục thù cũng chưa muộn mà. – Long vỗ vai Thành, an ủi.


Thật ra, đâu chỉ riêng gì Thành, mà hôm nay Long cũng đang có hứng để lấy lại tinh thần cho đội bóng của lớp mình. Tiền sử là lớp Quản trị luôn thắng lớp Marketing, vậy mà mới có mấy tháng nhập học, thế hệ tân sinh viên – tức là lớp Long, người thừa kế xứng đáng - làm cho tiêu tan. Mà, khổ nỗi, từ nhỏ tới lớn Long và Hoàng luôn chung một đội, có bao giờ đối đầu nhau cơ chứ.


Đúng là khó xử. Long lẩm nhẩm một mình rồi tức khí đá luôn cái lon nước mà ai đó quăng bừa bãi trên hành lang, và kết quả là nhận một cái nhéo tai của Như – lớp trưởng lớp Long vừa đi ngang qua. Long la oai oái rồi chuồn mất, để mặc Như nhăn nhó nhìn theo Long rủa xả gì đó rồi nhặt lon nước bỏ vào thùng rác.





***


- Mày bị làm sao vậy hả? Thằng điên này?


Long lấy hết sức để giằng lấy cái mền đang quấn kín hết người Hoàng. Hoàng không nói năng gì hết, nằm nhìn trân trân lên trần nhà.


- Ê, đừng nói là mày thất tình nha! Chỉ có những kẻ thất tình mới có những biểu hiện lạ lùng như vậy...


Im lặng.


- Hahaha! Lớp trưởng Mar-k34 mà thất tình thì đúng là chuyện giật gân. Để làm tấm hình up facebook cho thiên hạ bình loạn chơi coi. Mấy bà tám đang thất nghiệp kìa. Lớp mày tha hồ mà sóng gió nhé....


Tách một cái. Hình Hoàng ảo não hiện ra trên con Lumia của Long.


Vẫn im lặng.


- Trời ơi, sao nãy giờ toàn tao độc thoại không vậy? Tao đâu có tới đây để xem mày diễn kịch câm trên giường đâu....


Hoàng vẫn không hé nửa lời.


- Sao, có chuyện gì nói tao nghe coi? – Hoàng đành xuống nước – Thảm não thế này chắc kết quả học bổng trớt quớt rồi hả?


Vẫn không có động tĩnh gì từ Hoàng. Long bực bội, bước đến mở laptop của Hoàng.


- Mày còn nhớ nhỏ Quyên không? – Hoàng nói thật nhỏ...


- Nhớ chứ - Long quay ngoắt lại, cười toe vì cuối cùng đã cạy được miệng thằng bạn thân trời đánh.


Long quay trở lại với laptop, click vào trò chơi kim cương trên màn hình.


- Mày có hơi bị điên không? Mày làm như tao bạc bẽo với bạn bè không bằng. Học với nhau từ nhỏ tới lớn, là mỹ nhân của ba anh hùng Hoàng, Long, Nhân, tao mà không nhớ chắc Quyên giết tao quá !


Chợt Long quay lại phía Hoàng.


- Ê, đừng nói là nó gửi thiệp mời đám cưới rồi mày bí xị như vậy nha! Bạn bè có bến đỗ thì phải vui lên chứ mày.


Long dán mắt vào desktop, từng viên kim cương bị nổ tung làm Long phấn khích.


- Cũng cả năm rồi tụi mình không gặp nó. Con nó năm nay chắc cũng nhập học mẫu giáo rồi ha? Còn tao với mày vẫn chung thủy với em "bóng đá". Lẹ thiệt.


Im lặng vài giây. Hoàng đứng dậy, tiến về phía cửa sổ, nhìn xuống khoảng sân rực nắng phía dưới.


- Quyên...mất rồi. Thằng Nhân báo!


Bàn tay Long dừng click chuột, màn hình báo thời gian còn mười lăm giây, những viên kim cương run rẩy rồi vụn vỡ.


- Mày...nói thật hả? – Long khó nhọc.


- Tự tử.... – Hoàng nói mà như đang vọng về từ một cõi xa xôi nào đó.


Căn phòng rộng rãi của Hoàng bỗng chốc trở nên bức bối, ngột ngạt đến khó chịu. Long ngồi thừ người nhìn màn hình báo "game over". Hoàng đứng bất động, mắt nhìn không chớp chậu dây leo đang cố rướn mình bên cửa sổ.


- Khỉ thật!


Long đứng dậy sau cả thế kỉ thế giới không có tiếng động, với lấy cái áo khóa treo ngay ngắn chỗ cây treo đồ, ném về phía Hoàng.


- Đi!


Hoàng quay lại. Long khoác áo của mình vô.


- Về quê! – Long cáu kỉnh – Mày không định cứ ở đây mà mặc niệm đó chứ?


Long bước ra cửa, cố ý để che giấu đôi mắt hoen đỏ.


- Ngày mai học môn chung, không phải điểm danh, cúp một bữa cũng được mà!


Hoàng không nói gì, lững thững bước theo cái bóng vừa khuất của Long.





***


Từ Sài Gòn về Vũng Tàu mất gần 4 tiếng chạy xe máy.


Long chở Hoàng. Không ai nói với ai một câu nào suốt chặng đường. Long tập trung lái xe. Hoàng ngồi im, đôi mắt buồn xa xăm. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hả Quyên?


Nhân đón Hoàng và Long bằng gương mặt buồn rười rượi.


- Sáng tao nhắn thằng Long mà không được.Tao tưởng tụi mày bận học quá không về được chứ?


- Tao mất điện thoại nên đổi số luôn rồi. Tụi tao cúp học, mấy hồi...– Long trả lời


- Được cúp hả? Học đại học sướng quá bay? – Nhân ngỡ ngàng.


Long và Hoàng bước vào căn nhà nhỏ. Ngoài kia là sóng biển vỗ rì rào. Gương mặt nhỏ nhắn của Quyên như đang nhìn thẳng vào Hoàng. Hoàng né ánh nhìn đó, lặng lẽ thắp ba nén nhang. Bên gia đình của Quyên, người mẹ đáp lễ với đôi mắt vẫn còn ráo hoảnh, đứa bé lụng thụng trong bộ đồ tang vẫn đang hồn nhiên nghịch cây súng nước mới toanh. Hoàng quay mặt, đứng dậy, bước thẳng ra sân rồi lững thững trên con đường đầy đất đỏ. Long hấp tấp đuổi theo phía sau. Sau nữa là Nhân cũng đang bước thấp bước cao chạy theo.


Ba đứa cứ thế lững thững bước về phía biển. Lặng thinh.


Hoàng ngồi im lặng, nhìn biển. Nhân lấy ngón tay vẽ hình mấy mặt người trên cát.


- Đây là tao! Đây là mày! Đây là thằng Hoàng! Đây là nhỏ Quyên!


Long liếc xuống mấy hình vẽ của Nhân.


- Sao mày không học tiếp? Uổng phí một tài năng của đất nước. – Long nheo mắt, rồi vạch thêm vài cọng râu lún phún trên gương mặt được coi là của mình


- Mày làm như ai cũng có điều kiện như mày với thằng Hoàng vậy đó...


Rồi Nhân thở dài.


- Mẹ tao cũng kêu vay vốn cho tao đi học, nhưng mà...tao còn năm đứa em, mày biết đó, mình đi học mà để em út nheo nhóc sao học nổi. Nên thôi! Mà đi biển cũng hay mà! Chỉ có điều cực chút thôi!


Tất cả lại chìm vào im lặng. Vùng biển này, nhiều năm về trước, là cả một khoảng trời kỉ niệm của Nhân, Hoàng, Long và Quyên. Vậy mà bây giờ, chỉ còn lại ba tên con trai đang ngồi và tiếc nhớ về những tháng ngày xa xôi ấy.


......


Lớp ban A – 10A1


Quyên bước vào, tươi rói thông báo lịch thi bóng đá của toàn trường nhân dịp 20 tháng 11. Long và Hoàng đang mải đánh ca-rô bằng vở học thêm Toán của Nhân nên không quan tâm đến việc Quyên đang gào thét tên mình thảm khốc.


- Trả vở cho Nhân và đi tập bóng vào chiều nay, sau giờ học thêm Lý. – Quyên nhéo tai Hoàng và Long thông báo.


- Ui da! – Hoàng nhảy dựng - Bà làm như nam nhi lớp này chết hết rồi hay sao á, suốt ngày kêu réo hai đứa tui đi đá bóng là sao? Kêu thằng Nhân đi, nó rảnh kìa, chiều nay tụi tui bận rồi!


- Bận gì? – Quyên liếc Hoàng


- Ừ thì.... – Long ấp úng – Hoàng nó nhờ Long chỉ cho cách phân tích bài thơ "Tôi yêu em" của Puskin... Quyên nói Nhân đi...


- Lý do không chính đáng – Quyên đập bàn - Lớp chỉ có mười lăm tên con trai mà cứ đùn đẩy nhau là sao? Chiều không đi tui méc cô à nha! Còn Nhân được thầy bí thư cử đi thi "Nét vẽ thành phố biển" rồi. Khỏi thắc mắc! Chấm hết!


Quyên bỏ đi. Sực nhớ ra điều gì, Quyên quay lại.


- Còn nữa, "Tôi yêu em" của Puskin nằm trong sách Ngữ Văn lớp mười một chứ không phải lớp Mười, há!


Long cười hì hì. Nhân ngớ người rồi lập cập giựt lại cuốn tập trong lúc Hoàng và Long đang vò đầu bứt tai. Nhân vừa lật lật vừa xuýt xoa vì cuốn vở mới ghi quá nửa mà đã bị trưng dụng để chơi mấy cái gọi là "Trò chơi trí tuệ" của Hoàng và Long.


- Trời đất ơi, vợ iu dấu của tui – Nhân nhăn nhó nhìn mấy tờ giấy nham nhở vì trò chơi caro của hai tên bạn – Hai đứa mày chơi trò gì trí tuệ hơn đi, hao vở tao quá à!


- Mày nghĩ có trò nào trí tuệ hơn ca-rô nữa chứ? – Hoàng giật cuốn vở từ tay Nhân


- Có – Nhân nheo nheo mắt – hai đứa bay chơi ....búng thun đi. Tao ủng hộ năm trăm đồng tiền mua thun. Há!?


Nói rồi Nhân giật lại cuốn vở chạy biến. Long nhìn Hoàng, nhăn nhở.


- Chơi không mày?


- Chơi gì? – Hoàng trố mắt


- Thì thằng Nhân nói đó...chơi búng thun


- Mày có hơi bị điên không vậy? – Hoàng hét lên – lấy vở ra, mau!


- Vở gì bây giờ? – Long nhăn nhó


- Vở địa.- Theo tao biết thì mày có mấy khi chép bài đâu.


Long đành lục cặp, lôi cuốn vở ra. Hai thằng lại tiếp tục xanh xanh đỏ đỏ.


Trong lớp 10A1 này, có lẽ bộ tứ Hoàng, Long, Nhân, Quyên là hạnh phúc nhất. Vì trong khi đa số các thành viên trong lớp chỉ mới quen nhau được vài tháng thì bộ tứ đã thân nhau từ thời mẫu giáo. Nhà bốn đứa gần gần nhau, ba mẹ cũng quen biết nhau, từ nhỏ tới lớn làm gì cũng cùng nhau hết, đến nỗi mục tiêu vào lớp chọn của trường điểm này cũng vậy. Thậm chí lời thề của ba anh hùng và một mỹ nhân này là "tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện học cùng trường cùng lớp ngồi cùng bàn". Đến nay là năm thứ mười, lời thề đó chưa hề bị một thế lực nào có thể phá vỡ.





So với nhóm, thì nhà Hoàng và Long khá giả hơn cả. Ba mẹ Hoàng đã tính toán luôn khoản sẽ mua nhà ở Sài Gòn để Hoàng tiện học đại học. Long thì có anh trai đang du học ở nước ngoài, và ba mẹ cũng dự định cho Long qua đó sống với anh, nhưng Long không muốn. Nhà Nhân khó khăn nhất, vì Nhân là con cả, sau Nhân còn năm đứa em mà đứa út mới học mầm non. Ba Nhân mất trong một lần đi biển,để lại mẹ Nhân một tay nuôi nấng sáu anh em. Vậy nên, dù muốn lắm, nhưng Nhân phải gác chuyện học sau phổ thông để chăm lo gia đình cùng mẹ. Nhà Quyên là vựa buôn bán trái cây, sống trong một khu phức tạp của bến xe, suốt ngày văng vẵng bên tai là những lời chửi bới của dân buôn bán nhậu nhẹt và đề đóm, chứng kiến cảnh những người dân lam lũ giành giật nhau từng vị khách. Ba mẹ Quyên cũng là nạn nhân của bài bạc và số đề nên làm ra được bao nhiêu lại chia nhau chơi bời bấy nhiêu, chỉ để lại cho Quyên đủ tiền đóng học, mua sách vở, may quần áo và vài nhu cầu cá nhân khác.


Lý do mà ba vị anh hùng chơi thân với mỹ nhân này có lẽ là cảm phục. Sống trong môi trường và gia đình như thế, vậy mà chưa bao giờ các anh hùng nghe một từ không hay nào thốt ra từ miệng nàng mỹ nhân này. Trái lại, Quyên rất dịu dàng, khắt khe với bản thân và là một người chị mẫu mực cho đứa em mới lên bảy, lứa tuổi rất dễ sa đà vào những thói quen không hay của người lớn. Bốn đứa lúc nào đi đâu làm gì cũng có nhau nên đi học luôn là nhóm bạn cùng tiến mẫu mực của lớp.

↑↑
Tình bạn mùa đông

Tình bạn mùa đông

- Lạnh quá! - An xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi xuýt xoa. - Tớ không chịu nổi nữa

23-06-2016
Ở trọ

Ở trọ

- Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo! Anh quay lưng bước. Những bước chân

26-06-2016
Ngôi nhà mới

Ngôi nhà mới

Còn rất nhiều niềm vui đang chờ cậu ở phía trước kìa, và còn có cả tớ

26-06-2016
Nước mắt của cá

Nước mắt của cá

Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó

01-07-2016
Chiếc hộp kí ức

Chiếc hộp kí ức

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười vì

27-06-2016
Trong Veo

Trong Veo

Đâu phải lúc nào tình yêu nơi đây cũng là lợi dụng. *** Yêu tặng Trong Veo - cô bé

24-06-2016
Mùa hè năm đó

Mùa hè năm đó

Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một

24-06-2016
Món quà để đời

Món quà để đời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Sau này

27-06-2016
Mộ gió

Mộ gió

Và nếu mỗi lần đau là một giọt nước, một hạt cát thì chị thành sông, thành đồi

27-06-2016
Như bản tình ca

Như bản tình ca

Mẹ anh hẹn gặp tôi vào một buổi chiều thứ ba. Vì đang trong giờ hành chính nên

23-06-2016
Ai giàu hơn ai?

Ai giàu hơn ai?

"Tại sao nhà vua lại là người nghèo nhất, trong khi ông ta vừa có quyền lực lại vừa

30-06-2016
Điệp khúc trên tóc em

Điệp khúc trên tóc em

"Nơi ấy từng in dấu chân,Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì,

23-06-2016
Em chết rồi!

Em chết rồi!

(khotruyenhay.gq) Và mất một ai đó cũng không đáng sợ. Chỉ có những trạng thái cảm

01-07-2016