Old school Swatch Watches
Biển có bao giờ lặng

Biển có bao giờ lặng


Tác giả:
Đăng ngày: 25-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 116 đánh giá )

Biển có bao giờ lặng

↓↓

- Tớ chịu rồi. Nằm xuống rồi. Cậu cũng ...

bạn đang xem “Biển có bao giờ lặng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Gì nào?


Naomi nhỏm dậy. Mặt Naomi cách tôi chưa đến gang tay làm tôi lăn người một vòng, người đau nhói vì một viên đá lớn trồi cao hẳn lên so với xung quanh. Tuy vậy, tôi không để ý nhiều, quay nhìn Naomi một cách đề phòng và sợ hãi.


Naomi bỗng dưng thở dài, rồi nói:


- Katsumi trẻ con thật. Thôi không trêu Katsumi nữa. Bọn mình ngồi nói chuyện vậy.


Tôi thầm cảm ơn thần đảo lẫn thần biển. Có thế chứ, cứ như trước thì đến chết mất.


- Đảo của chúng ta đẹp thật nhỉ?


- Ừ! – Tôi đáp ngay, đề tài nghiêm chỉnh tử tế đây – Có lẽ đẹp nhất không chỉ ở khu Kenzue đâu! Mình đi nhiều nơi mà chưa thấy đâu được như đảo Đông. Thật đấy!


Naomi quay sang nhìn tôi nhưng tôi không dại dột quay nhìn lại mà chú tâm ngắm biển.


Một con hải âu lại sải cánh lượn quanh ngọn hải đăng đã được thắp sáng. Chắc là con hải âu hôm trước. Tôi xoay nhìn về phía nhà Mitsuo nơi có đàn hải âu chộn rộn nhốn nháo. Nơi đó dễ tìm đồ ăn hơn ngoài biển. Lần này tôi đem thắc mắc ra hỏi Naomi.


Naomi cũng quay nhìn nhà Mitsuo rồi đột ngột tựa vào tôi làm tôi lại run lên, không hiểu ra sao cả, chẳng ra làm sao cả.


Naomi chậm rãi kể:


- Lần nào ra biển mình cũng thấy con hải âu này. Mỗi lần thấy nó mình lại nhớ đến cậu. Năm ngoái mình từng cố đuổi nó đi đấy...


Tôi lặng người.


Naomi đột nhiên nói thêm, giọng Naomi thật xa vắng:


- Vì mình sợ thằng Torvald sẽ ném chết con chim bởi vì thằng Torvald từng nói với mình là nó không ưa con hải âu này. Thằng bé cho là con chim buồn quá.


- Sao lại thế được?


Tôi sững sờ. Naomi dường như cảm nhận được nên cười buồn bã. Con hải âu vẫn bay vòng vòng quanh ngọn hải đăng leo lét sáng.


Tôi hít một hơi thật dài rồi lên tiếng, phá tan cái đặc quánh bất thường của không gian xung quanh:


- Ngày mai mình sẽ nói chuyện cẩn thận với Mitsuo. Mà thôi... Naomi nhìn xem. Biển đẹp không! Ngay cả lúc trời chẳng sáng rõ gì như lúc này, biển vẫn mang vẻ riêng... và ở đảo Đông, ở vùng sỏi đá lổn nhổn này, biển thật lạ lùng!


Tôi nói một thôi một hồi rất ngây ngô như thế mà sao Naomi không cười nhạo gì cả, không vui lên chút nào cả. Naomi cứ im lặng mãi làm tôi đâm sốt ruột và cả lo lo.


May quá, cuối cùng Naomi ngước nhìn biển, vung tay lăng một hòn sỏi. Hòn sỏi nhảy đến chín bước trên biển, có thể nhiều hơn vì nó nảy đến quãng tôi không nhìn được rõ.


Naomi xích gần tôi hơn, quàng lấy cánh tay của tôi.


"Sao lại thế nhỉ?"


Tôi thầm rên lên nhưng tôi lập tức nhận ra tiếng rên rẩm ngấm ngầm ấy là theo thói quen chứ thực ra tôi gần như không cảm thấy gì hết; tôi đã thôi hốt hoảng và băn khoăn những chuyện đâu đâu.


- Katsumi yêu đảo Đông thật nhỉ? – Naomi bỗng nhẹ nhàng cất tiếng.


Nghe không có vẻ đùa nghịch gì nên tôi đáp:


- Cậu, Matsuo và mọi người trên đảo cũng thế thôi!


Naomi cười nhẹ, chầm chậm vén tóc rồi nói mà không nhìn tôi:


- Katsumi thì khác đấy! Katsumi thử lắng nghe biển mà xem!


Không hiểu sao, tôi lập tức làm theo lời Naomi. Tôi nhìn về biển. Biển quá đỗi mênh mông. Tiếng sóng vỗ bờ mỗi lúc một ồn ĩ nhưng lòng tôi mỗi lúc một dịu lại. Tôi thấy đảo Đông như một con thuyền từ tốn tiến sâu mãi vào màn đêm. Naomi thì thầm gì đó nhưng tôi không nghe rõ, gió thổi lời của nàng bạt đi, không vết dấu. Gió loãng những ưu phiền, nhạt những tích cực lẫn yêu thương. Chỉ còn sóng, chỉ còn gió. Ồn ào mãi, lồng lộng mãi. Và đêm êm... Rồi sóng hồ như câm, gió hồ như hết lạnh và thôi mơn man da thịt. Sóng cùng gió chỉ còn tác động đến một ai đó, không phải tôi. Tôi như nhận ra chân hạnh phúc, thứ tôi chưa bao giờ tưởng tới. Tôi ngước nhìn trời thẳm. Nụ cười của tôi có màu bạc. Mở ra đến khôn cùng.


Thời gian qua quá nhanh, mới đó mà đã bao nhiêu năm. Bao nhiêu năm rồi chứ? Tôi hỏi mà không nghe thấy ai trả lời. Im ắng đến rợn người. Và lạnh nữa! Bay mãi đến bao giờ?


Phía trước, mặt trời chuyển màu, vừa chói chang rực rỡ lại vừa âm u đen tối.


Tôi sắp kiệt sức rồi. Tôi kêu lên một tiếng khinh bỉ mặt trời. Tôi muốn chửi bới mặt trời. Và tôi khóc, không kìm chế được. Giọt nước mắt trong, như sao, sa xuống. Mất tích.


Tôi cất tiếng chửi tục.


"Này có ai nghe tiếng tôi chửi không?"


↑↑
Đông về ấm áp

Đông về ấm áp

Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ

26-06-2016
Xa vắng những mùa mưa

Xa vắng những mùa mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: Tháng năm không ở lại) "Có những kỷ

27-06-2016
Lưu bút mùa ấy

Lưu bút mùa ấy

(khotruyenhay.gq - Viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tình yêu học trò

27-06-2016
Mình đã từng quen nhau

Mình đã từng quen nhau

Nick cậu ấy không sáng. Yahoo của tôi chỉ có duy nhất nick của cậu ấy, mang tên Light, 1

23-06-2016
Kẹo Kéo

Kẹo Kéo

- Tôi giống kẹo kéo hả? - ... - Vì sao? - Giản dị, nhưng ngọt và dính! *** Cửa hàng

29-06-2016
Hai người bạn thân

Hai người bạn thân

Khi ấy tôi mới 5 tuổi, còn mẹ tôi đang ngồi lau sàn bếp. Tôi kể cho bà nghe về

30-06-2016
Gió tháng 6

Gió tháng 6

Đôi khi tôi biết Gió có rất nhiều điều muốn nói với tôi nhưng rồi lại im lặng,

24-06-2016
Cờ mù

Cờ mù

Năm lớp sáu, hai thằng được xếp ngồi cạnh nhau. Cả hai đều lầm lì ít nói nên

28-06-2016
Bức tranh không có mắt

Bức tranh không có mắt

Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công

01-07-2016
Em không đáng...

Em không đáng...

Anh nói đúng, cô không đáng, thực sự không đáng... Vậy để anh đi đi. Cứ để anh

24-06-2016
Mẹ ơi, ba đâu?

Mẹ ơi, ba đâu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Ngồi

27-06-2016