Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng


Tác giả:
Đăng ngày: 19-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Thông Điệp Cuối Cùng - Chương 21

↓↓
- Tôi nghĩ là ông ấy biết rất rõ. Không phải tự nhiên chú anh được lại sở hữu căn phòng có bức tranh ấy. Phải chăng chính ông đã giải ra nó trước chúng ta.

bạn đang xem “Thông Điệp Cuối Cùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Không thể nào.

- Có thể lắm chứ.

- Nhưng sao ông ấy lại không ở đây để bảo vệ nó. –Sơn nói.

- Ông ấy vẫn hay về đây đấy chứ, vào mùa hè phải không.

Sơn ngạc nhiên nhìn Phát, anh định hỏi câu gì đó nhưng Phát đã nói trước. –Không có gì phải ngạc nhiên đâu chính An đã nói cho tôi tất cả. Từ lời nguyền cho đến chú anh.

Sơn mỉm cười tiến lên phía trước. –Vậy anh giải thích vì sao ông ấy lại chỉ về đây vào màu hè đi.

- Chờ tôi chút đã.

Nói đoạn Phát nhảy xuống dòng suối rồi tiến về phía con thác. –Vì là mùa hè nên nước chỉ tới đầu gối. Phát tiến lại gần ngọn thác rồi leo lên mấy hòn đá nước đang chảy xuống dữ dội. Sơn chăm chú nhìn theo Phát.

Phát nhảy khỏi hòn đá vào phía trong dòng nước rồi biến mất.

- A, hay quá. –An hét lớn.

- Này, nó là gì thế? –Sơn nói nhỏ rồi lội xuống nước.

Anh tiến lại gần hòn đá để nhìn rõ hơn vào dòng nước đang đổ xuống ầm ầm.

- Vào đây đi. –Tiếng Phát gọi vọng ra.

Lúc này An cũng đứng sau lưng anh. –Anh vào trước nhé.

Nói đoạn Sơn nhảy vào trong. Bên trong là một hang động được ngụy trang phía sau dòng chảy của con thác. Sơn quay lại kéo An vào rồi tiến vào sâu hơn. Phát đang đứng chờ phía trước.

- Đó chính là lí do chú anh chỉ cần bảo vệ nó vào mùa hè. Vì về mùa đông nước lên rất cao, do đó nếu có ai vào cấm địa này cũng không thể phát hiện ra cái hang động ẩn sau cái dòng nước đang ầm ầm đổ xuống này. Nhưng vào mùa hè, lượng nước giảm đi rất nhiều nên có thể dễ dàng thấy hang động bên trong này qua làn nước mong manh của thác nước đang đổ xuống nếu ta đứng gần.

- Sao anh lại phát hiện ra điều này?

Vừa nói cả ba vừa tiến vào trong. –Suy luận thôi.

Đi được một đoạn cả ba bị chặn lại bởi một vách đá. Sơn ngước nhìn lên trên cao. Bên trên hoàn toàn trống không giống như một giếng trời trong hang động vậy.

- Chúng ta làm cách nào lên đó đây? –An hỏi.

Cả ba cùng nhìn lên giếng trời phía trên, nó cao cũng tương đương ngọn thác. –Tôi chịu. –Sơn nói.

Phát suy nghĩ đôi chút rồi đưa ra ý kiến. –Hay là có hệ thống gì quanh đây chăng, mọi người tìm thử xem.

Cả ba mò mẫm xung quanh xem thử có hệ thống gì không. Những hòn đá nhỏ nhô ra hay những tảng đá khác màu cả ba đều thử nhưng vô dụng.

An đứng dậy mệt mỏi. Cô dựa lưng vào tường bổng một cái gì chuyển động sau lưng cô rồi An ngã mạnh vào trong.

Cả Phát và Sơn chạy lại nhìn vào. An đang bệt dưới đất trong một căn phòng. Cánh cửa được làm bằng đá, khi An dựa vào cánh cửa nó bị ngã vào bên trong.

Phát đưa tay kéo An dậy rồi phủi đất cho cô. Sơn tiến vào sâu căn phòng.

Sơn ngước nhìn lên trên, có một khe hở nhỏ rọi ánh nắng xuống bên dưới địa đạo này.

Giữa căn phòng bao quanh toàn đá này là một cái cột nhô cao lên khoảng một mét. Sơn nhìn quanh, cả bốn bên đều dựng các bức tranh được vẽ trên vải trắng. Theo thời gian mảnh vải cũng đã đổi sang một màu vàng úa, màu sắc của chúng cũng nhạt dần. Sơn nhìn trên bức tranh trước mặt là hình của một quý ông và một quý bà trong một bộ đồ tây sang trọng. Anh chạy một vòng tròn khắp các bức tranh tiếp theo. Vẫn là hai người đó và có tấm còn có cả hai người thanh niên trẻ tuổi. Anh nhận thấy rằng họ có những nét gì đó quen thuộc.

- Có tám tấm tất cả. –Phát nói.

Những nét quen thuộc này làm cho Sơn liên tưởng tới gia đình anh. – Đây phải chăng là…

Phát quay về phía Sơn. – Có thể đó chính là gia đình của ông nhà anh lúc đó.

- Nhưng sao chúng lại được đặt ở đây. Sao không phải là nhà tôi.

- Có thể đây chính là phần thưởng quý giá nhất cho con cháu của ông. Các bức tranh về gia đình ông. Rất tiếc là hai người con không thể tìm ra được bí mật này.

- Nhưng tại sao lại để trước một thác nước như thế này, với điều kiện ẩm ướt như thế này rất dễ ảnh hưởng đến bức tranh. –Nhã nói.

- Không, bên ngoài có một giếng trời. –Phát nói. –Nếu chúng ta đóng cánh cửa này lại thì hơi ẩm hầu như không được đưa vào căn phòng này mà tất cả đều bay lên cái giếng trời ngoài kia. Cái tôi thắc mắc là làm sao có thể đem mấy bức tranh này vào đây mà không bị ướt.

- Bây giờ mới chỉ là đầu mùa hè, tôi nghĩ rằng sau khoảng 1 tháng nữa nước ở cái thác này sẽ cạn sạch và nơi đây sẽ bị lộ ra ngoài. Vì vậy chú tôi phải về đây vào mùa hè để bảo vệ nó không bị ai phát hiện.

Phát gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Anh nhìn quanh rồi tiến tới gần cây cột xây trên bực cao ở giữa. Bước lên từng bậc thang, Phát tiến gần về phía cây cột. Nhìn vào nó anh thấy có rất nhiều gương và kính trong đó. Sơn cũng tiến lại vào cây cột đó. – Đây có thể là một quang hệ.

- Phải, Một quang hệ phức tạp được lắp đặt bằng rất nhiều thấu kính, gương và lăng kính. Anh có đèn pin không? –Phát hỏi.

Sơn lục mặt trong túi áo khoác rồi lấy ra một cây đèn pin nhỏ nhưng công suất rất lớn.

Phát cầm lấy cây đèn pin bật lên rồi đặt nó vào trong quang hệ. Chiếu từ trên xuống.

- Quao, đẹp quá. –An thét lên trầm trồ bên dưới.

Sơn vội chạy xuống phía dưới. Từ quang hệ, một luồng sáng rọi ra cả tám bức tranh và chúng sáng bừng lên trong bóng tối.

Sơn chạy khắp nơi rồi chiêm ngưỡng các bức tranh về gia đình hai cụ sơ và hai ông cố nhà anh. Phải nói rằng ông ấy đúng là một họa sĩ thiên tài. Dưới ánh sáng các bức tranh hiện lên rõ mồn một.

Phát bước xuống khỏi cái bực cao rồi chiêm ngưỡng các bức tranh. –Ông ấy quả là thiên tài. –Anh nói. –Tôi nghĩ nó sẽ còn đẹp hơn nữa dưới ánh sáng mặt trời.

Phát nhìn lên cái lổ nhỏ bên trên rồi nói tiếp. –Giữa trưa, mặt trời sẽ chiếu thẳng vào đây, qua lổ nhỏ trên trần rồi chiếu thẳng vào cái cột này. Ánh sáng mặt trời là ánh sáng trắng có công suất lớn hơn cái đèn pin này nhiều, tôi nghĩ nó sẽ lung linh hơn nhiều đấy.

- Tôi nghĩ ông ấy không phải để lại đây duy nhất món quà này đâu.

Vừa nó Sơn vừa tiến lại mấy thùng hàng phía sâu trong hốc đá. Anh xé toạt cái thùng ra. Bên trong là một thứ bột màu trắng đã được đóng gói.

- Cái gì vậy. –An hỏi.

Phát cũng tiến về phía mấy thùng hàng rồi mở tiếp mấy thùng tiếp theo. Bên trong một thứ bột màu trắng bị xé rách chảy ra.

- Ma túy. –Sơn nói.

Phát gật đầu. –Số lượng này có thể mua được không biết bao nhiêu căn biệt thự ở Sài Thành đây.

Phát rút cái điện thoại ra rồi nói. –Để tôi gọi người đến đem đi.

Cùng lúc đó, Sơn lui lại về phía An rồi rút con dao trong túi ra chĩa về phía Phát. Anh nói.

- Bỏ điện thoại xuống.

- Anh nói gì vậy, tôi sẽ báo công an. –Phát giải thích.

- Bỏ xuống. –Sơn hét lớn.

- Được rồi. –Vừa nói Phát vừa nhét cái điện thoại vào trong túi.

Lăm lăm con dao trên tay, Sơn đẩy An lui về phía sau.

- Anh đang làm gì vậy. –An hỏi.

- Chính hắn đã giết chú chúng ta.

Phát tiến lại gần Sơn hơn. –Không phải như vậy.

- Lui ra. –Sơn hét lớn.

Phát từ từ lui lại. Anh nói. –Không phải vậy. Tôi muốn giải thích.

- Để rồi mày giết tao như giết tên điên à.

- Sao anh lại nghĩ vậy. –Phát đứng yên trước mấy thùng hàng dường như anh không dám tiến lên nữa.

Con dao trong tay Sơn vẫn lăm lăm về phía Phát.

- Mày biết không, từ khi mày lấy bức tranh đi thì tao đã biết mày chính là kẻ đã gây ra biết bao tội ác cho gia đình tao rồi nhưng mà tao muốn mày phải giúp tao tìm ra nơi này rồi tao mới giết mày thôi.

- Ý anh là… –Phát ngập ngừng.

- Hôm tối ông Bình bị giết tao đã xém tung phải mày ở cái cua vào con đường đất đỏ. Có phải không? –Sơn nói.

- Anh nhầm rồi. Nhưng…

Sơn cắt lời. –Tối hôm đó trời mưa rất to, nhưng sáng hôm sau trời lại nắng rất gắt. Hôm đó mày lên lấy bức tranh tao đã để ý chiếc xe mày dính rất nhiều bùn đất nên chỉ có thể là mày đã lên vào tối hôm trước và chính mày đã xém tung phải tao sau khi giết xong ông ấy thôi. Và chỉ có mày mời biết được cuộc hẹn tối đó của tao.

- Không, tối đó ở chổ tôi cũng mưa…

- Không. –Sơn cắt lời Phát. –Bùn đất dính ở trên xe là loại đất đỏ, loại đất đặc trưng của làng này. Mày đã quá nôn nóng muốn lấy bức tranh nên đã phạm sai lầm. Mày nói dối đủ rồi đấy.

Phát ngửa đầu nhìn lên trời rồi bậm môi lại. Biết không thể chối cãi. Anh nói. –Đúng vậy, nhưng khi tôi lên đến nơi hắn đã chết rồi.

- Không, những lời nói dối như vậy là quá đủ rồi. –Sơn đẩy An lui về phía sau rồi lăm lăm con dao về phía Phát. –Hôm đó sau khi giết hắn mày đã xé mấy tờ giấy trong cuốn sổ, nhưng mà đã không biết rằng tao có thể khôi phục được trang cuối cùng, mày có biết là gì không. Đó là tên mày cùng với biểu tượng của Hội Tứ Hải, rắng nó nói rằng mày là một thành viên của hội tứ hải và có xuất hiện trong đêm chú tao bị giết.

- Không, anh hiểu nhầm rồi. –Vừa nói Phát vừa tiến lên phía trước.

- Lui lại. –Sơn hét lớn. –Tao đã theo dõi mày mấy ngày gần đây, hôm trước tao thấy mày đã viếng mộ của một người tên Mai Thi, qua điều tra tao biết được đấy là vợ Liêm.

Sơn im lặng nhìn Phát rồi nói tiếp. –Mày là người của hội Tứ Hải, mày đã giết chú tao, rồi giết tiếp ông Bình để bịt miệng. Mày không thể chối cãi được.

- Anh hiểu lầm rồi. –Phát lui lại bực tức vì bất lực, Sơn không tin anh.

- Giờ mày định gọi người xuống đây để lấy lại mấy lô hàng này à. Tao biết nó là của chú tao, dù chú là người như thế nào đi nữa thì tao vẫn thương chú ấy. Tao nhín nhịn chịu đựng bấy lâu vì tao biết chắc rằng mày sẽ giải được mật mã, mày sẽ tìm ra nơi này bởi vì mày còn mong muốn tìm ra nó hơn tao. Hôm nay tao sẽ cho mày xuống gặp chú tao.

- Anh định làm gì?

- Cởi áo ra. –Sơn hét lớn.

- Cái gì? –Phát hỏi.

- Tao muốn xem ngực mày. Nhanh lên.

Phát từ từ mở nút áo rồi phanh bộ ngực của mình ra. Trên bộ ngực rắn chắc ấy một hình xăm đặc trưng của Hội Tứ Hải hiện ra.

An há hốc mồm kinh ngạc lui lại. –Anh là… –Cô ấp úng nói không nên lời.

- Thật ra tên điên đã phát hiện ra điều này nên hắn mới ghi lại trên cuốn sổ đó, nhưng… –Phát chưa kịp nói thì một tràng cười vang lên phía sau.

Cả ba quay lại thì thấy một khẩu súng đang chỉa thẳng vào ba người.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Đứa Trẻ Giấy

Đứa Trẻ Giấy

Câu chuyện bắt đầu bằng mẩu tin có thật được công bố trên Thông tấn xã liên hợp

19-07-2016 38 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Tí bụi

Tí bụi

Hồi mới đến ở, nhà tôi cứ tì tì mất dép. Đôi xăng- đan con mới xỏ chân ngày

29-06-2016
Sức mạnh tiềm ẩn

Sức mạnh tiềm ẩn

Mỗi chúng ta, khi được sinh ra, đều có năng lực riêng và ý nghĩa nhất định với

01-07-2016
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Nơi mùa xuân chưa đến

Nơi mùa xuân chưa đến

Anh tin rồi mùa xuân sẽ lại đến trên cánh đồng hoang dại. Chỉ cần ta gieo những hạt

24-06-2016
Hẹn nhau ở Pont-Neuf

Hẹn nhau ở Pont-Neuf

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tình

25-06-2016
Khó lắm...

Khó lắm...

Đã gần 10 giờ. Yên và Linh đang ngóng những chiếc xe tải. Từ sáng tới giờ kiếm

25-06-2016
Vẫn đợi em quay về

Vẫn đợi em quay về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Hay là mình cứ bất chấp hết

26-06-2016

80s toys - Atari. I still have