Thoát chết trong gang tất
Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng không thể, đôi mắt mình nặng trĩu.
Rồi tôi cố gắng mở thật mạnh ra một lần nữa, qua khe mắt hẹp tôi thấy Mai Thi đang ngồi đó nhìn mình. –Anh có thấy đau không. –Tiếng cô hỏi.
Tôi cảm nhận thấy toàn thân mình đau nhức, đầu thì đau như búa bổ. Tôi nói. –Đau. Mai Thi.
bạn đang xem “Thông Điệp Cuối Cùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Rồi tôi thấy mấy bóng áo trắng bước vào. Họ rất đông, họ cố kéo hai mi mắt của tôi ra thật to rồi rọi ánh sáng vào nó. –Không có gì nguy hiểm cả. Anh ta cần được nghỉ ngời, cho anh ta một liều an thần đi.
Những lời nói đó còn vang vọng trong tâm trí tôi. Rồi một cảm giác nhói đau nơi bắp tay. Tôi thấy hai mi mắt mình trĩu nặng. Một cảm giác mệt mỏi bao trùm khắp cơ thể và tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi lượng thuốc ngủ hết tác dụng, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tôi từ từ mỏ mắt ra. Cô vẫn ngồi đó giương đôi mắt nhìn tôi. –Mai Thi, tôi gọi nhỏ.
Cô vội đến bên tôi và đỡ tôi ngồi dậy. Trên chiếc giường của bệnh viện, tôi đưa tay lên má cô, vuốt nhẹ nó. Rồi tôi vuốt tóc cô ra sau. Chợt hình bóng cô như nhòa đi. Tôi lắc mạnh cái đầu cho tỉnh táo.
Uyên đang ngồi trước mặt tôi, tôi vội rút tay lại.
Chỉ là ảo giác.
- Xin lỗi, tôi đang ở đâu đây. –Tôi hỏi.
- Bệnh viện quân y. –Uyên đứng dậy trả lời.
Tôi dựa người vào thành giường. – Tôi ngất đi được bao lâu rồi.
- Tối qua đến tối nay với một liều thuốc ngủ.
Tôi giơ tay lên sờ đầu mình, bên trên là một cục rất lớn bao quanh đầu tôi.
- Tôi đã bị gì vậy, là bom sao.
- Không. –Cô trả lời. –Là một vụ nổ ga.
Tôi bắt đầu nhớ lại cái mùi ga mà mình đã ngửi thấy trước cửa nhà hắn.
-Vậy mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.
- Bên phòng cháy chữa cháy đã tìm ra nguyên nhân, điện bị chập và gây cháy hai bình ga trong nhà bếp. Dường như đây là một vụ sắp xếp…
- Khoan đã, hắn chết rồi sao. –Tôi cắt ngang lời cô.
- Không hề, tôi đã bảo đây là một vụ sắp xếp rồi mà. Bên phòng cháy vừa mới gửi báo cáo cho tôi xong.
- Vậy mọi chuyện là thế nào, cô nói mau đi. –Tôi nôn nóng.
- Như anh biết đấy, tên Khải đã biết chúng ta nghe lén hắn và đã thông báo cho tên sát thủ. Và chúng ta mắc sai lầm ở một điểm.
- Điểm gì? Tôi hỏi.
- Tất cả các căn nhà ở trên tuyến đường đó đều có hai mặt tiền, mặt sau là một con đường nhỏ nên thông thường người ta thường xây hai cửa. Hắn đã phát hiện ra chúng ta. Đêm đó, hắn xả hết bình ga còn lại trong bếp và cả bình ga dự phòng. Sau đó lẻn ra ngoài bằng cửa sau và ngắt cầu sao điện.
- Để làm gì? –Tôi có vê nôn nóng. Tôi dường như khong còn tâm trạng để suy luận nữa.
- Tôi đang nói. –Uyên cáu gắt. –sau đó hắn lẻn vào nhà lại và dùng một sợi dây đồng nối hai chấu phích cắm của cái tủ lạnh dưới nhà bếp lại rồi cắm vào ổ cắm. Rồi hắn lẻn ra ngoài một lần nữa sau đó đóng cầu dao lại. Mạch bị chập tạo ra tia lửa điện và gây ra một vụ nổ kinh hoàng.
- Có thiệt hại về người không?
- Căn nhà kế bên bị sập làm chết hai vợ chồng, rất may đó không phải là bom nên anh chỉ bị sức ép làm đập đầu xuống đường mà thôi.
Tôi bắt đầu thất vọng, vừa mới theo dõi được hắn và tìm ra nơi ở của hắn mà đã mất dấu nhanh như vậy.
- Anh còn sống là may rồi. Giờ tôi đưa anh đi chụp CT đã.
- Khoan đã, tôi muốn biết một vài điều.
- Vừa đi vừa nói. –Nói đoạn Uyên dìu tôi ngồi vào chiếc xe lăn và đẩy đi.
- Con chó thế nào. –Tôi hỏi khi đang được cô đẩy đi.
- Đang ở trung tâm huấn luyện chó của cảnh sát. Con chó này đã qua huấn luyện.
- Tôi nghĩ cô nên lấy máu của nó đi xét nghiệm cấp tốc.
- Tôi đã làm rồi. Và đang chờ kết quả.
Tôi bắt đầu nghĩ tới những vật chứng trong căn nhà. –Vậy còn căn nhà, có thu được gì không.
- Căn nhà không còn gì cả, hắn rất liều lĩnh và thông minh. Chỉ thu được tro tàn sau vụ nổ mà thôi.
Tôi im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
- Trong lúc tôi hôn mê có tin gì mới không?
- Về Toni Trần, theo tin tức từ Mr Smith thì ông ta là một công dân gương mẫu, không hề có một hành vi phạm pháp kể cả một vé phạt giao thông. Ông ta có công ty con ở Việt Nam và rất hay nhập khẩu hàng từ nước ngoài về đây. Vì quen biết rộng nên ông ta rất được ưu tiên.–Vẫn tiếp tục đẩy tôi đi. Cô nói. –Ông ta sắp hết hạn visa ở Việt Nam, 3 ngày nữa là sẽ về nước. Nếu không tìm ra được bằng chứng chứng tỏ ông ta có dính liếu tới hội Tứ Hải trước ngày ông ta về nước coi như chúng ta xong.
Tôi nhớ lại đến nạn nhân Dương Thành Văn, ắt hẳn phải có một mối liên hệ nào giữa hai người này. – Cô có nghĩ ông Văn hay thường xuyên đi Mỹ là vì hắn ta không?
- Có thể lắm. Đấy chính là lí do anh bảo ông Trà không cần bắt người sao?
Tôi im lặng không nói, dồn mọi suy nghĩ vào các mắt xích, bổng tôi thấy đầu đau nhói nên không suy nghĩ thêm gì nữa. Uyên nói tiếp.
- Đội mật mã đã tìm ra được mấy kí hiệu đó, nhưng vẫn chưa giải ra được.
- Ý nghĩa gì? –Tôi hỏi.
- Nhưng tất cả anh đều biết rồi, như thằng nhóc đã nói, các chữ cái có thể là các quân bài, họ đang xem xét tiếp. Điều này cho thấy là có thể thằng nhóc đang đi đúng hướng.
Ca hai cùng im lặng bước vào phòng chụp CT.
***
Tôi đang ngồi trên bộ ghế sa lon trong phòng khách ngắm cảnh Sài Thành lúc hoàng hôn. Ở góc độ này tôi chỉ có thể nhìn được hoàng hôn mà không nhìn thấy ánh bình mình, nhưng tôi luôn tự hào về điều đó. Hoàng hôn không được mọi người yêu thích như bình minh nhưng tôi thì ngược lại. Với tôi, nó chính là nguồn động lực mạnh mẽ nhất thúc đẩy con người đứng lên đối mặt với thực tại. Khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc mặt trời sắp tắt hẳn sau một ngày dài và lúc đó mặt trời sẽ cố gắng vươn những tia nắng đỏ chói cuối cùng để chiếu rọi cho bầu trời. Dù đã sắp lụi tàn nhưng sức sống của nó còn mãnh liệt hơn bao giờ hết. Con người cũng vậy, đã sống thì phải có nghị lực. Đừng bao giờ bỏ cuộc trước bất cứ việc gì. Dù chỉ còn chút hi vọng cuối cùng cũng phải đứng lên cho bằng được.
Tuy chỉ ở bệnh viện có một ngày nhưng tôi đòi về bằng được. Tôi vốn không thích nơi đây cho lắm, chỉ khi bất đắc dĩ tôi mới nán lại mà thôi. Sau cái chết của Hông Vân tôi mắc chứng sợ bệnh viện, sợ thấy một màu trắng toát từ con người cho đến vật dụng. Một cảm giác giống như một người sợ không gian hẹp bước vào thang máy.
Chuông điện thoại reo vang bài “until you” cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi liếc nhìn màn hình thấy Uyên đang gọi cho mình.
Tôi bắt máy. –Tôi nghe đây.
- Đã có kết quả chụp CT rồi. –Tiếng Uyên vang lên trong điện thoại. –Anh không bị sao cả.
Tôi cầm cái điện thoại tiến về phía bức cửa kính. –Cảm ơn cô.
- Tôi đã điều tra được chủ nhân căn nhà tên sát thủ đang ở là của một người ẩn danh nhưng sau đó là của Toni Trần.
- Vậy ư. Có nên bắt ông ta không? –Tôi hỏi.
- Không nên, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ. Tôi đang cố gắng tìm người ẩn danh đó.
Tôi ậm ừ. Uyên nói tiếp. –Có vẻ như đã tìm được người ẩn danh rồi, anh mở máy tính lên đi tôi gửi mail qua.
Uyên tiếp lời. –Máu của con chó của tên mặt thẹo hoàn toàn trùng khớp với với vết máu thu được trên con dao của ông Văn.
Tôi mỉm cười như đắc thắng. Tôi tắt máy điện thoại rồi tiến về phía máy tính. Mở mail lên tôi nhận được một tệp mới gửi từ Uyên. Kích vào đường dẫn là một hồ sơ về người ẩn danh vừa mới được tìm ra.
Bên góc trái hiện lên tấm hình nền của ông ta, một tấm hình thẻ có lẽ chụp từ rất lâu nên đã cũ kĩ. Một người khá bặm trợn, trán nhô cao và lông mày rất rậm. Ông ta tên Trần Thành. Sinh năm 1955 tại Bình Thuận, từng tham gia kháng chiến chống Mỹ. Sau năm 75 được điều về công tác tại binh đoàn bộ đội đặc công 429. Những điểm khác không có gì đặc sắc nên tôi lướt qua trong phút chốc. Năm 1980, dính nghi án kinh doanh ma túy trong quân ngũ nhưng có người nhận tội thay nên được cho giải ngũ sớm.
Từ năm 80 bắt đầu hoạt động tại thành phố Hồ Chí Minh, nhiều lần bị nghi ngờ dính líu đến các băng đẳng ma túy nhưng không có bằng chứng buộc tội. Tới những năm 95 cho tới nay không xác định rõ ở đâu và làm những gì.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về người này, phải chăng hắn ta chính là một trong tứ đại thiên vương, người đào tạo nên tên sát thủ. Hắn có nhiều đặc điểm khá phù hợp. Xuất thân từ quân ngũ, ẩn mình trong bong tối. Chỉ có một đặc công chuyên nghiệp mới đào tạo ra những tên sát thủ máu lạnh và hành động khá chuyên nghiệp như vậy.
Tôi kéo chuột xuống phía dưới, căn nhà được bán cho Tony Trần vào năm 1995 trước khi hắn mất tích, một sự trùng hợp khá ngẫu nhiên khi hắn có mối lien hệ vơi Tony Trần.
Tiếp theo là những nội dung không liên quan, tôi tắt máy tính và đứng dậy tiến về cái ghế sô pha giữa nhà để suy ngẫm. Bổng thấy đầu óc hơi quay cuồng tôi châm điếu craven trên bàn rồi phà từng hơi vào không khí. Thuốc là như một chất kích thích mạnh mẽ làm cơn đau như giảm hẳn và tạo hưng phấn cho bộ não. Tôi bắt đầu nhớ lại những thong tin Uyên vừa mới nói.
Qua con dao được nạn nhân Dương Thành Văn sử dụng trước khi chết có thể suy luận ra được hắn chính là kẻ đã giết chết ông Văn thông qua sử dụng con chó đó để tạo ra con chó săn trong truyền thuyết của gia đình Sơn.
Bổng nhiên tiếng điện thoại reo vang cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi dập điếu thuốc vào cái gạc tàn rồi bắt máy.
- Anh làm gì mà tắt máy nhanh vậy hả. –Tiếng Uyên hét lớn ở đầu dây bên kia.
- Xin lỗi. –Tôi nhẹ giọng.
-Tôi muốn hỏi là anh có nghĩ người đứng sau mà tên Khải gọi là ngài ấy chính là Toni Trần không.
- Không phải đâu. –Tôi đính chính. –Cô nhớ lại xem. Lúc đó khi Toni Trần gọi tới tên tài xế rõ ràng bảo là ông Tony đang gọi còn khi nhắc đến người kia thì tên Khải lại kêu ngài ấy trong rất kính nể. Tôi nghĩ ngài ấy mà hắn gọi chính là người tên Trần Thành mà cô vừa mới gửi hồ sơ qua cho tôi.
Uyên suy nghĩ đôi chút rồi nói. –Có lí. Còn về lô hàng và các tài liệu đó, anh nghĩ nó đang nằm ở đâu và tập tài liệu đó chứa nội dung gì.
- Cái đó tôi nghĩ cô không nên hỏi tôi. –Tôi nói. –Đã đến lúc cô nên tung ra quân bài cuối cùng của mình rồi đấy.
- Ý anh là… Tôi không hiểu. –Uyên tỏ vẻ lúng túng.
- Nội gián, tay trong, người đã cung cấp cho cô nhiều thông tin như vậy đâu rồi, sao tôi không thấy cô sử dụng hắn ta nữa.
- Anh ta đã mất liên lạc hoàn toàn rồi. Có lẽ đã bị giết rồi cũng nên.
Tôi ngã người ra sau ghế mỉm cười rồi nói tiếp. –Có lẽ chúng ta nên chú ý tới Trần Thành, hắn ta sẽ là một mắt xích quan trọng đấy. Lô hàng đang mất mà chúng chưa tìm ra cộng với lục đục trong nội bộ có lẽ sẽ để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng trong hội. Chắc chắn trong thời gian này những kẻ cầm đầu sẽ lộ diện. Thời cơ sắp đến rồi.
Tôi trả lời rồi cúp máy. Nhìn vào không gian sâu thẳm, tôi mỉm cười đắc thắng.
***
Mặt trời đã ngã về tây cách đây vài tiếng đồng hồ. Dòng người ra đường cũng thưa thớt hẳn. Trong căn phòng bảo vệ, hai người mặc áo màu xanh trên bắp tay còn quấn băng màu đỏ ghi dòng chữ “BẢO VỆ” đang ngồi quay quần lại với nhau. Họ chuyền tay nhau li rượu rồi uống cạn. Một người bảo vệ nói.
- Hôm giờ ông có gặp con nhỏ đó chưa, nó chết thế mà thiêng ông ạ. Mấy tay hôm qua cũng gặp phải mà muốn tè ra cả quần.
- Ôi trời, bọn nó đồn bậy bạ rồi muốn xin nghỉ việc đó mà. Tôi nghe nói bọn nó muốn nghỉ từ lâu rồi.
Vừa nói ông ta vừa nhấp li rượu.
- Tôi nghĩ bọn nó nói thật đấy. Từ ngày con nhỏ chết đến cái bàn của nó còn không ai dám dọn dẹp nữa là, có hôm tay tổng biên tập về khuya cũng gặp phải nó. Thế là không ai dám đụng vào bàn làm việc của nó nữa ông ạ.
- Thật vậy sao. Mà sao gia đình con nhỏ đâu không thấy ai tới dọn dẹp đem về hết vậy.
- Ui trời, con bé mồ côi cha mẹ, nghe nói chồng nó là nghi phạm giết nó bị bắt ngay trong đêm thì ai mà dẹp nữa.
Nói đoạn ông bảo vệ nhìn ra phía cửa phòng, ông nói. –Thôi, nói nữa tối nay tôi với ông gặp nữa thì khốn.
Chương trước | Chương sau