XtGem Forum catalog
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 28
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Người Đẹp Trả Thù - Chương 09

↓↓
- Có việc gì vậy?

Bác sĩ trực vừa hỏi vừa chạy về hướng phòng bệnh của cậu bé. Lúc họ nhìn thấy bộ dạng của cậu bé thì họ sợ hãi phát hiện ra cậu ta đang há mồm, hai mắt mở to dường như rách cả khoang mắt, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ sợ hãi tột độ.

- Cậu bé sợ hết hồn.

- Có chuyện gì vậy?

bạn đang xem “Người Đẹp Trả Thù ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Bác sĩ trực ban vừa ra lệnh cho trợ lí, cấp cứu bệnh nhân vừa hỏi cô y tá.

Phần mặt lộ ra của cô y tá đỏ rực, cô không nói không rằng vội vã chạy ra ngoài tránh mọi người.

Bác sĩ trực không có phản ứng gì nhưng người đàn ông đã chứng kiến đầu đuôi câu chuyện đang đứng ở bên ngoài chạy như tên bắn theo cô. Một tay anh tóm lấy cô, tay còn lại giật chiếc khẩu trang của cô xuống.

Tạ Viễn Kiều kể tới đây liền dừng lại. Anh làm ngơ trước nét mặt hiếu kỳ của hai người bạn, anh lại bắt đầu chú tâm vào món cánh gà nướng trong đĩa.

Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình đưa mắt nhìn nhau, dường như họ có chung một suy nghĩ, đó là nỗi sợ hãi, sự tò mò và sự ngóng trông. Lúc Tạ Viễn Kiều kể chuyện, trong đầu của Thẩm Lực lại hiện lên hình ảnh của cô gái trên xe bus. Anh vô tình đã hoà quyện hình bóng của cô gái đó với hình ảnh của cô y tá. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, và cũng chính bởi cái cảm giác này đã khiến anh đắm chìm trong câu chuyện này. Khi anh nghe tới đoạn cậu bé sau khi giật chiếc khẩu trang của cô y tá xuống đã sợ chết khiếp thì sắc mặt anh chuyển từ đỏ lựng sang trắng bệch.

Anh và Diêu Thiên Bình đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay sang Tạ Viễn Kiều. Tuy họ không nói gì nhưng trong ánh mắt lộ rõ vẻ bức xúc khi nhìn Tạ Viễn Kiều. Tuy họ không nói gì nhưng trong ánh mắt lộ rõ vẻ bức xúc khi nhìn Tạ Viễn Kiều nhấm nháp ngon lành món cánh gà nướng xong xuôi lại hứng khởi uống một hơi tới già nửa vại bia đen. Họ biết Tạ Viễn Kiều là người thích ăn nói nửa chừng, hơn nữa nếu càng giục, anh ta lại càng làm già. Thế là họ cố nén sự tò mò đang sục sôi trong lòng lại chờ đợi Tạ Viễn Kiều mở miệng kể tiếp.

Tạ Viễn Kiều lấy giấy lau miệng, rồi đắc ý đưa mắt nhìn hai ông bạn. Anh biết tuy họ không nói ra nhưng trong lòng chắc nóng như lửa đốt.

Quả nhiên anh đã đọc được suy nghĩ của hai ông bạn. Anh dướn nhẹ mày rồi tiếp tục kể.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều tập trung sự chú ý vào cậu bé đáng thương kia. Khi họ tiếp tục nghe thấy tiếng kêu thét thứ hai thì vội vã quay người lại, lúc này hiện trường đã rối loạn lắm rồi.

Bệnh nhân kia trong giây phút đã quyết định hành động giống hệt cậu bé. Đầu tiên anh nắm chặt cánh tay cô y tá đang tìm cách thoát ra ngoài, tay còn lại nhanh chóng giật chiếc khẩu trang.

Cô y tá kinh hãi thét lên một tiếng, cô chạy chốn theo bản năng nhưng tất cả đã quá muộn. Bởi hành động của bệnh nhân kia quá bất ngờ nên cô không chút đề phòng. Hơn nữa anh ta lại rất khoẻ, hai người giành giật một lúc cuối cùng phần thắng vẫn thuộc về anh ta.

Nhưng khi anh ta đã nhìn rõ khuôn mặt không có khẩu trang che đậy của cô y tá mặc dù anh đã có chuẩn bị về mặt tâm lí nhưng vẫn cảm thấy quá sức tưởng tượng, cánh tay đang nắm chặt tay cô y tá tự dưng buông xuôi. Cùng lúc đó anh nghe thấy tiếng thét kinh hãi ngay bên cạnh mình.

Tiếng hét kinh sợ kia là của một cô y tá khác mới vừa chạy tới hiện trường. Cô ta mới bước tới cửa phòng bệnh lại không hề có trước một sự chuẩn bị nào về tâm lí nhưng lại phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp trước mắt. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng sợ hãi theo bản năng rồi tự cảm thấy đầu nặng trịch còn người thì nhũn ra, cô đã ngất xỉu.

Chỉ có cô y tá bị giật mất khẩu trang là bình tĩnh nhất, cô phản ứng rất nhanh, có lẽ cô có được sự phản ứng nhanh như vậy bởi bản năng tiềm ẩn trong con người cô rất mạnh. Một tay cô bịt mặt rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Vừa nhìn thấy chiếc khăn vắt trên đầu giường cô vội tóm lấy, bịt lên mặt rồi chạy ra ngoài.

Bệnh nhân kia dường như cũng sợ mất hồn. Mãi tới khi anh hoàn hồn trở lại thì đã không còn thấy tăm hơi cô y tá kia nữa. Anh nhìn thấy một cô y tá trẻ đang ngồi dựa vào cửa, hai tay ôm ngực, mặt tái xanh, thở hổn hển, trông điệu bộ giống như đang lên cơn đau tim.

Bệnh nhân kia nhìn cô nhưng không nói gì, anh vội vàng chạy ra ngoài cửa. Trên hành lang không có ai, anh chạy tới thang máy nhìn bảng hiển thị thấy thang máy đang ở tầng một.

Bệnh nhân kia đang ở tầng bốn. Anh không đủ kiên nhẫn chờ thang máy liền đẩy cửa bước vào thang bộ, anh lao như tên bắn như dùng hết sức lực mình có. Lúc này dường như anh quên mất mình là bệnh nhân bệnh nặng mới bình phục.

Anh chạy một mạch ra khỏi toà nhà khoa Nội rồi tìm kiếm xung quanh. Dù đã muộn nhưng một vài bác sĩ và bệnh nhân vẫn đang đi dạo xung quanh. Anh đưa mắt nhìn vào con đường nhỏ thông ra cửa sau của bệnh viện thì thấy bóng áo trắng lay động.

Anh liền chuyển hướng chạy nhanh về phía đó. Lúc này anh vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại cứ đuổi theo cô ta chứ?

Ánh đèn cứ lờ mờ chiếu khắp nơi, nên dù trời đêm nhưng cũng không tối lắm. Khi anh ta chạy tới con đường nhỏ có hoa mào gà trang trí, tiếng gió thổi ù ù bên tai. Nếu như đây không phải là bệnh viện, nếu như lúc này đây anh không phải đuổi theo cô y tá có bộ mặt khiến người ta sợ hết hồn thì với phong cảnh hữu tình như thế này dễ khiến người ta tức cảnh sinh tình rồi. Chỉ đáng tiếc là tâm trạng anh ta lúc này rất mâu thuẫn, đầu óc cứ rối tung lên, trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt của cô y tá trong phòng điều trị. Cũng chính là khuôn mặt này đã khiến anh phải đuổi theo chủ nhân của nó.

Đó là một khuôn mặt thế nào ư? Trong quá trình hồi tưởng lại, anh cứ rùng mình liên tục. Cảm giác sợ hãi khiến anh lạnh hết cả người, anh có cảm giác từng lỗ chân lông trên người mình mở to. Mỗi khi có gió đêm thổi qua, lỗ chân lông lại co lại khiến anh run bắn.

Cho dù như vậy anh vẫn không có cách nào tin được mọi việc diễn ra là sự thật. Một thiên sứ áo trắng khiến ai cũng cảm thấy cô ấy rất hoàn mĩ, thế nhưng dưới lớp khẩu trang lại là một khuôn mặt quỷ.

Nói nghiêm túc thì nửa khuôn mặt đó giống như mặt quỷ. Một nửa khuôn mặt khiến người ta không thể tin nổi, đúng là khuôn mặt của quỷ sứ. May mà các y tá trong bệnh viện lại dùng khẩu trang. Thế nhưng phần nửa trên khuôn mặt lại giống như thiên thần: cái trán rộng thanh cao, đôi lông mày như vẽ, đôi mắt trong veo, thánh thiện... anh không muốn nghĩ tiếp nữa.

Nhưng anh lại không thể điều khiển bản thân không tiếp tục nghĩ. Nửa khuôn mặt dưới của cô ta, nếu có thể nói là khuôn mặt, trên đó không có mũi, chỉ có một đống thịt bầy nhầy với hai cái lỗ mũi không đều nhau. Còn cái miệng của cô ta thì không có môi trên, chỉ có môi dưới mà thôi, thế nhưng môi dưới lại rất dày. Do vậy khi nhìn vào cứ tưởng là một cục thịt được đắp vào đó vậy.

Phần dưới khuôn mặt như vậy quá đủ để khiến người ta sợ hãi, nhưng điều đáng sợ hơn là lớp da phần dưới khuôn mặt cô ta đen đúa, thô ráp khác hẳn với lớp da nhẵn nhụi, trơn bóng phía trên, trông giống hệt như lớp vỏ cây bị đốt cháy đen vậy.

Bệnh nhân kia lại rùng mình lần nữa, anh đau khổ rên rỉ. Đúng lúc này anh đã đuổi kịp cô y tá ở phía trước. Cô y tá cùng lúc có cả khuôn mặt của quỷ và thiên thần trên khuôn mặt của mình.

Cô y tá cũng nhận ra có người đuổi phía sau mình, bước chân cô loạng choạng do vừa sợ vừa hoang mang. Khi bệnh nhân kia đuổi kịp cô, tự dưng cô quỳ sụp xuống trước mặt anh. Cô vẫn đang dùng khăn để che mặt, đầu cô cúi thấp xuống giống như cô đang khấu đầu trước anh ta vậy.

Bệnh nhân kia vội vã dừng bước, anh nhận thấy cô y tá đang quỳ trước mặt mình, bất giác anh không biết phải làm gì nữa. Anh định giơ tay ra đỡ cô, nhưng cánh tay chỉ giơ ra giữa chừng thì dừng lại. Lúc này cô y tá đã khóc thút thít:

- Anh à, em cầu xin anh đấy, hãy tha cho em đi! Em biết anh là người tốt, chắc anh cũng không nỡ làm khó với người con gái mệnh khổ như em phải không?

Bệnh nhân kia nghe tới đây, tự dưng động lòng trắc ẩn, anh chẳng biết phải nói gì nữa. Cô y tá lại nói tiếp:

- Trước đây chưa từng có ai nhìn thấy mặt của em, bây giờ mọi thứ đã bị phơi bày rồi, em chỉ còn biết rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn này thôi. Em cầu xin anh đấy, hãy tha cho em đi! Em chỉ là vô ý hại người ta thôi mà, từ giờ em sẽ chọn cách mất tích trong nhân gian.

Bệnh nhân kia định nói gì nhưng cuối cùng anh cảm thấy họng mình nghẹn lại, anh mở miệng mãi nhưng chỉ nói được hai từ:

- Được thôi.

Trong tay anh vẫn đang nắm chiếc khẩu trang của cô. Cô y tá chỉ nói mỗi từ cám ơn rồi giơ tay ra xin:

- Anh có thể trả cho em chiếc khẩu trang được không?

Bệnh nhân kia máy móc lấy chiếc khẩu trang đưa cho cô. Lúc này anh mới để ý thấy chiếc khẩu trang được thiết kế rất đặc biệt. Mặt trong của chiếc khẩu trang dùng chất liệu lưới kim loại tạo thành hình khuôn mặt dưới của con người. Do vậy khi cô đeo khẩu trang này người đối diện sẽ cảm thấy khuôn mặt cô rất bình thường, thậm chí còn là người đẹp nữa là đằng khác.

Cô y tá nhận lại chiếc khẩu trang rồi quay người đeo lên mặt, sau đó cô đưa mắt nhìn anh chàng bệnh nhân với ánh mắt vô cùng cảm kích. Cô nói cảm ơn anh. Lúc cô bỏ đi, anh chàng bệnh nhân kia chỉ kịp nói một câu:

- Đợi đã.

Cô y tá run bắn người, cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Anh ta ngập ngừng hỏi nhỏ:

- Cô có thể nói cho tôi nghe tại sao mặt cô lại bị như thế không?

Cô y tá nhìn chòng chọc trong giây lát rồi thở dài một tiếng, nhưng cô chẳng nói gì mà vội vàng bỏ đi theo hướng cổng sau của bệnh viện. Anh chàng bệnh nhân vẫn đứng tại chỗ, anh đứng đó tới khi bóng cô khuất hẳn trong màn đêm, sau đó lại nặng nề lê bước về phòng điều trị. Cổng sau của bệnh viện ở chỗ hẻo lánh nên rất ít người qua lại, do vậy cảnh tượng lúc nãy không bị ai nhìn thấy.

Anh chàng bệnh nhân trở lại phòng điều trị thì đã không thấy cậu bé cùng phòng đâu. Anh rầu rĩ trong lòng, có lẽ thằng bé đã chết rồi. Một bác sĩ và một y tá đang đứng ở đó chờ anh. Cô y tá lúc này chính là cô gái đã chứng kiến cảnh tượng diễn ra trong phòng điều trị trước đó. Lúc này mặt cô ta vẫn tái xám, trông vẻ mặt vẫn chưa định thần. Bà bác sĩ vừa nhìn thấy anh liền hỏi anh về chuyện này bởi anh và cô y tá kia là hai người tận mắt nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng cô y tá có lẽ do quá sợ nên vẫn chưa tường thuật được chuyện này.

Anh chàng bệnh nhân lưỡng lự hồi lâu sau đó thuật lại câu chuyện từ đầu tới đuôi cho họ nghe. Cô y tá nghe tới đoạn anh thuật lại khuôn mặt kia liền hét lên một tiếng kinh hãi rồi oà lên khóc.

Bà bác sĩ sợ hãi thất sắc. Nghĩ một hồi bà liền đưa cô y tá và anh chàng bệnh nhân tới phòng trực của Viện trưởng. Viện trưởng nói chuyện rất lâu với họ, cuối cùng đã giải quyết sự việc một cách thoả đáng. Kết thúc của sự việc là những ai biết chuyện thì phải giữ kín. Tới tận khi Viện trưởng nói chuyện với người nhà cậu bé kia thì họ cũng không được biết.

Thế nhưng câu chuyện li kỳ như vậy không thể che giấu được mãi. Sớm muộn câu chuyện cũng bị truyền ra ngoài, và càng bị đồn thổi thì càng li kỳ. Sau khi kể xong câu chuyện, Tạ Viễn Kiều đảm bảo với hai người bạn của mình rằng câu chuyện anh vừa kể đúng với nguyên gốc chỉ có điều thời gian và địa điểm không rõ ràng mà thôi.

Nghe xong chuyện của bạn, Diêu Thiên Bình và Thẩm Lực vẫn chưa hết lỗi kinh hoàng. Thẩm Lực nặng người hồi lâu, anh uống một hơi cạn cốc bia đen. Người phục vụ lại rót đầy một cốc khác cho anh, anh nhanh chóng lốc hết nửa cốc. Tạ Viễn Kiều lạnh lùng hỏi:

- Thẩm Lực, cậu bị sao thế?

Thẩm Lực đặt cốc xuống, anh có cảm giác đầu anh đang rối tung lên khiến anh - người tửu lượng tương đối khá - lúc này lao đao khó hiểu.

Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Diêu Thiên Bình và Tạ Viễn Kiều đều muốn tới bệnh viện thăm cháu của Thẩm Lực. Thẩm Lực nhớ tới đứa cháu gái đáng yêu của mình liền thấy trong lòng ấm lại. Thế là cả ba người quyết định bắt taxi tới bệnh viện.

Vừa vào phòng điều trị, họ đã nhìn thấy gia đình ba người đang tràn trề hạnh phúc. Thẩm Thiếp đang nằm trên giường, Phương Trình ngồi ở mé giường, nằm giữa họ là cô con gái đáng yêu. Đứa bé đang nhìn bố bằng cặp mắt tròn đen lay láy. Phương Trình chỉ vào mình và Thẩm Thiếp rồi giới thiệu với con:

- Con gái yêu của bố, kia là mẹ của con, bố là bố đẻ của con.

Ba người bạn nhìn thấy cảnh tượng này bất giác cười vui. Phương Trình nhận thấy có người tới thăm liền vội vàng đặt con gái vào xe nôi rồi chào bọn họ.

Mấy người cứ xoay quanh chiếc xe nôi rồi không ngớt lời khen cháu bé thật đáng yêu. Thẩm Lực tới bên giường Thẩm Thiếp, anh cúi đầu xuống khẽ hỏi em gái:

- Tiểu Thiếp à, em thấy thế nào rồi?

Tiểu Thiếp mỉm cười đáp lại:

- Em vẫn khoẻ. Có điều...

Thẩm Lực nhận thấy chút phiền muộn thoáng qua khuôn mặt đang rạng ngời vẻ hạnh phúc của Thẩm Thiếp. Bất giác anh thấy lòng nặng nề.

- Sao thế em?

Anh run rẩy hỏi.

Thẩm Thiếp khẽ đáp lại:

- Anh à, lúc nãy mấy đồng nghiệp của em tới thăm cháu, họ nói với em Triệu Oanh, chính là người nhận được đứa trẻ sơ sinh chết, bị điên rồi. Họ đã đưa cô ấy vào Bệnh viện Tâm thần.

Màn đêm buông xuống. Ánh sao bị đám mây mỏng che khuất khiến màn đêm càng mờ ảo, bầu trời càng thấy xa thêm. Ngồi bên cửa sổ trong căn hộ chung cư ở tầng 11 đưa mắt nhìn ánh đèn phía xa, tự dưng Thẩm Lực cảm thấy buồn buồn.

Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình trầm tư hồi lâu, cà phê trong cốc đã nguội, ánh đèn pha lê hắt ra ánh sáng lành lạnh, u ám. Hai người đầy nỗi niềm tâm sự, nhưng lại không giống nhau. Biển người mênh mông biết ai có thể giải toả nỗi phiền muộn của họ đây?

Một lúc lâu sau, Thẩm Lực nhìn Diêu Thiên Bình, anh nhận thấy ánh mắt bạn lộ rõ vẻ tuyệt vọng và chán chường. Anh khẽ hỏi:

- Thiên Bình à, nếu cậu cứ tiếp tục như thế này sẽ càng bị động hơn đó. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới việc về quê của Lê Hồng ở Dương Thành để tìm cô ấy ư?

Diêu Thiên Bình giật bắn cả người, anh nói như kẻ mắc bệnh thần kinh:

- Không!Không! Lê Hồng chết thật rồi, cô ấy đã biến mất trong cái thế giới này rồi. Chính mắt mình đã thấy cô ấy nhảy xuống sông Thanh Hà rồi.

Thẩm Lực dựng ngược lông mày lên ngạc nhiên, vừa lắc đầu không tin vừa hỏi lại:

- Cậu nói cô ấy đã chết rồi, vậy cậu đã nhìn thấy xác của cô ấy chưa?

Diêu Thiên Bình đờ đẫn hồi lâu không nói gì, rồi bỗng nhiên như tỉnh lại, anh đứng phắt dậy.

- Nếu cô ấy chưa chết, tại sao cô ấy lại rời bỏ cô chứ? Bọn mình chỉ mới làm vợ chồng có một ngày thôi mà. Cô ấy nói mãi mãi không rời xa mình kia mà, tại sao cô ấy lại làm như vậy chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
Đứa Trẻ Giấy

Đứa Trẻ Giấy

Câu chuyện bắt đầu bằng mẩu tin có thật được công bố trên Thông tấn xã liên hợp

19-07-2016 38 chương
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Đứa Trẻ Giấy

Đứa Trẻ Giấy

Câu chuyện bắt đầu bằng mẩu tin có thật được công bố trên Thông tấn xã liên hợp

19-07-2016 38 chương
Mật Mã Tây Tạng

Mật Mã Tây Tạng

Tên truyện: Mật Mã Tây TạngTác giả: Hà MãThể loại: Trinh Thám - Phưu Lưu - Truy Tìm Kho

19-07-2016 233 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Hòe Viên

Hòe Viên

Tên truyện: Hòe ViênTác giả: Tổng Công Đại NhânThể loại:Truyện trinh thámTình trạng:

20-07-2016 53 chương
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Gấu Em Là Hot Girl

Gấu Em Là Hot Girl

Tên truyện: Gấu Em Là Hot GirlTác giả: ngocanh216Thể loại: Truyện VOZTình trạng: Còn

18-07-2016 23 chương
Chị tôi

Chị tôi

Ngày xưa, tôi cũng từng yêu như bao nhiêu người con trai khác, chỉ có điều người đó

29-06-2016
Cưới lần hai

Cưới lần hai

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Tình khúc

Tình khúc

 Chỉ có trong tình yêu ta mới bắt gặp được cái chết của chính mình.  *** 1. Dòng

24-06-2016
Bí kíp cua trai

Bí kíp cua trai

Lão hơn tôi 8 tuổi, ngày trước lão học giỏi nhất xã lại đẹp trai nên lắm cô theo

24-06-2016
Cứ yêu đi đã

Cứ yêu đi đã

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016