Thẩm Thiếp nặng nề với cái bụng vượt mặt bước ra từ văn phòng của phòng nhân sự, tuy người lúc này rất nặng nề, nhưng tâm trạng lại vui vẻ thoải mái.
Thủ tục xin nghỉ đã xong xuôi, Trưởng phòng nhân sự thường ngày rất lạnh lùng nhưng hôm nay lại phá lệ rất tươi cười chúc mừng:
- Chúc mừng em, Thẩm Thiếp, sắp được làm mẹ tới nơi rồi.
Câu nói này khiến Thẩm Thiếp hạnh phúc vô cùng. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy vạch đỏ thần kỳ xuất hiện trên que thử thai, cô đã tưởng tượng hình dáng của đứa con. Là con trai hay con gái vậy, ngoan ngoãn hay nghịch ngợm đây? Từ lúc đó, cô cảm thấy thế giới trở lên đẹp đẽ hơn vì sinh mạng mới này. Trời đất, hoa cỏ như xanh tươi hơn. Cô muốn nói với sinh mạng nhỏ trong bụng rằng thế giới này rất tuyệt vời, cô trông mong sẽ sớm đưa nó tới thế giới này để cùng chia sẻ sự đẹp đẽ của cuộc đời với cô.
bạn đang xem “Người Đẹp Trả Thù ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Quá trình mang thai một sinh mạng không hoàn toàn dễ chịu và tuyệt vời như cô tưởng tượng. Thời kỳ đầu, cô phải chịu cảnh nghén dày vò, khó chịu đến mức không thể nói được. Lúc đó, cứ mỗi khi thức dậy, việc đầu tiên là chạy vào nhà vệ sinh nhổ dịch chua trong dạ dày. Loại dịch vị đó thường lẫn một ít dịch mật màu nâu vàng, đúng là nôn ra mật xanh mật vàng, nếu nói đắng thì còn đắng hơn Hoàng Liên nhiều. Sau khi đã nôn xong, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xanh xao với mồ hôi và nước mắt lẫn vào nhau trong gương. Lúc này, cô vẫn mỉm cười vì cô biết mọi nỗi khổ đó có đáng gì với sự tuyệt vời khi sinh mạng nhỏ kia có mặt trên đời, một ngày nào đó nó sẽ cười với cô rồi ngọng nghịu gọi cô là mẹ.
Mặc dù không mặn mà lắm với việc ăn uống nhưng cô vẫn tìm mọi cách để bổ sung dinh dưỡng cho đầy đủ. Điều khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào là chồng cô - Phương Trình - càng ngày càng quan tâm hơn tới cô, anh chăm sóc cô chu đáo tựa như chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh vậy. Tình yêu mà Phương Trình dành cho cô và đứa trẻ trong bụng cô khiến cô cảm nhận được hạnh phúc của người phụ nữ sắp làm mẹ. Hiện tại, cô đã mang thai được chín tháng dài đằng đẵng, chỉ còn một tuần nữa là cô sinh. Cô chuẩn bị xin nghỉ theo đúng kế hoạch. Nghỉ sinh sáu tháng, khoảng thời gian này đủ để cô lao tâm khổ tứ theo đuổi nghĩa vụ thiêng liêng của người phụ nữ là nuôi con, cô sẽ dành hết tâm trí để cảm nhận cảm giác mới mẻ được làm mẹ. Thời điểm này, cô sẽ không bị giam lỏng trong văn phòng giống như một nhà tù thu nhỏ này nữa, cô sẽ không chịu cảnh phải ngày ngày làm việc theo sắc mặt của sếp nữa.
Vừa nghĩ tới đây thì đứa bé nghịch ngợm đạp trong bụng cô. Thụp, thụp, thụp đúng là kiểu liên hoàn cước. Võ công của tiểu tử này xem ra đã được tu luyện thành thục ra trò. Vừa cảm nhận cảm giác đứa con trong bụng động đậy, cô vừa cười vừa xoa vào cái bụng tròn như quả dưa hấu rồi nhẹ nhàng nựng:
- Cưng à, con cũng cảm nhận được cảm giác sắp được tự do rồi à?
Lúc về tới phòng làm việc, cô nghe thấy Trịnh Dật Dương nói với bạn thân của cô là Triệu Oanh:
- Nghe bảo vệ tầng dưới gọi lên báo cậu có bưu phẩm.
Thẩm Thiếp cười hớn hở rồi nói với Triệu Oanh:
- Mình đi cùng cậu nhé!
Triệu Oanh liếc nhìn cái bụng hoành tráng của Thẩm Thiếp một cái rồi trề môi trêu:
- Việc nặng nhọc như thế này sao dám để bà bầu sắp vượt cạn làm kia chứ?
Thẩm Thiếp chớp mắt, đáp lại:
- Bác sĩ bảo mình lúc này nên luyện tập nhiều một chút, đến khi sinh sẽ dễ dàng hơn.
Thẩm Thiếp ưỡn bụng rồi cùng Triệu Oanh đi vào thang máy xuống tầng một nhận bưu phẩm. Các đồng nghiệp nhìn thấy liền chủ động nhường đường cho cô, cứ như thể cô là thần tiên không được động vào vậy.
Mọi người đều hỏi:
- Vẫn chưa nghỉ à? Sắp sinh rồi phải không?
- Ngày mai em bắt đầu nghỉ rồi.
Bảo vệ tầng một vừa nhìn thấy họ liền đưa bưu phẩm ra, một chiếc hộp gỗ thật to. Triệu Oanh nhận xong, cô tò mò nhìn gói bưu phẩm hồi lâu, trên bao bì không đề chữ gì cả, bưu phẩm chỉ là một chiếc hộp gỗ được bọc kín mà thôi. Bảo vệ nhận ra sự nghi ngờ của cô liền giải thích:
- Không phải của bưu điện gửi tới đâu, là của một người đàn ông mang tới dặn là chỉ được đưa cho cô Triệu Oanh, nói rồi ông ta bỏ đi ngay.
Sau đó anh chàng bảo vệ lại nói tiếp:
- Hay để tôi mở giúp cho cô? Nếu đó là quả bom thì to chuyện đấy!
Triệu Oanh lắc đầu từ chối:
- Không cần đâu. Tôi chẳng có thù oán hay đắc tội với ai cả, ai lại có lòng gửi cho tôi thứ đó chứ? Nói rồi cô nàng đỏng đảnh cầm chiếc hộp cùng Thẩm Thiếp trở về văn phòng. Mấy cô bạn đồng nghiệp cùng phòng cứ tò mò nhìn chiếc hộp trên tay Triệu Oanh nhưng cảm thấy ngại nên không lại gần cứ đứng ở xa ngắm nghía. Triệu Oanh lấy tuốc - nơ - vít trong ngăn kéo rồi vặn mấy cái đinh trên nắp hộp gỗ. Sau cùng cô mở hộp.
Lúc cô nhìn thấy thứ trong hộp gỗ cô chỉ còn biết hét toáng lên một tiếng đồng thời ném chiếc hộp đi. Đó là phản ứng bản năng khi gặp việc gì đáng sợ. Triệu Oanh vứt chiếc hộp đi, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi đờ đẫn như người mất hồn. Khi chiếc hộp rơi xuống đất lăn liền mấy vòng, một vật gì đó trong hộp rơi ra rồi vô tình lăn tới chân Thẩm Thiếp.
Mãi tới khi Thẩm Thiếp định thần lại nhìn rõ vật đó, cô chỉ kịp kêu thất thanh một tiếng "Trời ơi". Cơ thể nặng nề của Thẩm Thiếp bỗng chốc nhẹ vô cùng cô nhảy lên, cách chỗ rơi của vật thể kia tận một mét. May mà Trịnh Dật Dương kịp thời đỡ được, nếu không cô đã ngã nhào rồi.
Những đồng nghiệp khác cũng sững người trước biến cố này, họ lục tục kéo tới xem. Phản ứng của họ đối với vật thể kia giống hệt nhau, rợn hết tóc gáy, hét toáng lên.
Trên mặt đất là một cục thịt, có đầu có tứ chi - đó là một hài nhi. Là con gái, hẵng còn dây rốn, nhưng đứa bé đã chết.
Nhưng đó cũng chưa phải điều đáng sợ nhất. Đứa bé này toàn thân phù nề, nước da trắng hồng ban đầu đã chuyển sang tái xám. Đầu của đứa trẻ lại dị dạng nghiêm trọng, đầu trơ trụi không có một sợi tóc nào, khuôn mặt nó phình to, một mắt to một mắt nhỏ, không tìm thấy mũi trên khuôn mặt nó, chỉ có hai lỗ mũi nhưng không rõ lắm, miệng nó lại rất rộng, chiếm gần nửa khuôn mặt, cặp môi dày trề ra xám xịt.
Đôi mắt một to một nhỏ của nó lại nửa nhắm nửa mở như đang quan sát, dường như nó vẫn còn lưu luyến với cái thế giới mà nó mới được ngắm một lúc này. Mắt nó toàn lòng trắng chỉ có một chấm nhỏ tròng đen.
Hiện tại đứa trẻ đó đang nằm trên sàn nhà cách chỗ Thẩm Thiếp đứng khoảng một mét. Tay chân nó đang trong trạng thái co quắp, giống như vẫn đang nằm trong tử cung của mẹ vậy.
- Trời ơi!
Thẩm Thiếp chỉ còn biết kêu lên như vậy, mãi tới khi tỉnh lại đôi chút cô vừa nôn oẹ vừa lảo đảo chạy ra khỏi văn phòng. Các đồng nghiệp trong văn phòng nghe thấy có chuyện liền đổ lại xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Sau lưng Thẩm Thiếp vọng lại vô số những tiếng thét sợ hãi sởn gai ốc.
Sau đó có người báo cho bảo vệ, rồi lại gọi cho cảnh sát 110. Cuối cùng họ cũng đã xử lí cái xác đó. Thẩm Thiếp vẫn chưa bình tĩnh trở lại, sợ sệt trở lại văn phòng. Sắc mặt cô trắng bệch, cô sợ hãi ngồi phịch xuống bàn làm việc của mình. Cô lấy đồng hồ ra xem còn tận nửa tiếng nữa mới hết giờ làm.
Cô chợt nhận ra từ lúc nhìn thấy xác bé gái đó tới giờ, đứa trẻ trong bụng cô không động đậy gì cả.
Các đồng nghiệp khác ngồi đờ đẫn bên cạnh rồi đưa mắt nhìn cô, họ cũng chẳng biết phải an ủi cô thế nào nữa. Hiện tại cô khác hẳn bọn họ, cô là phụ nữ mang bầu, lại còn mấy ngày nữa là sinh rồi, bất cứ người sắp làm mẹ nào đều không thể chịu được cảnh tượng vừa rồi.
Triệu Oanh đi cùng với cảnh sát 110 để phối hợp điều tra. Thẩm Thiếp thẫn thờ nhìn chiếc bàn trống của bạn. Cô cố ép mình bình tĩnh trở lại. Cô nhẹ nhàng xoa vào bụng, sau một lát đứa trẻ mới lười nhác động đậy một chút, Thẩm Thiếp thở phào nhẹ nhõm.
Cô mơ hồ nhận thấy, cái xác chết keo thực ra không nhắm vào Triệu Oanh, mà là nhắm vào cô. Triệu Oanh vẫn là một cô gái trẻ, ai nỡ dùng cách này để hại cô ấy chứ?
Nhưng cô không nghĩ ra ai lại dùng cái xác chết sơ sinh này để đối phó với cô, không hiểu tại sao nữa.
Buổi tối nằm trên giường, lẽ ra trong thời gian nghỉ sinh này Thẩm Thiếp phải vui vẻ, háo hức mới đúng thế nhưng cô lại đang hoảng loạn bởi xác chết bất ngờ kia.
Người phụ nữ nào sắp làm mẹ, sẽ không quan tâm lắm tới giới tính của đứa trẻ hoặc như tướng mạo của nó, họ chỉ quan tâm đến việc con mình có khoẻ mạnh, thông minh không mà thôi. Họ sẽ rất hối hận về những lầm lỗi mắc phải có thể khiến con mình khiếm khuyết ở một phương diện nào đó như khi mang thai vô tình uống rượu, hút thuốc hoặc lên mạng suốt đêm. Chính vì lí do đó, họ đôn đáo chạy tới bệnh viện với mong muốn gửi gắm niềm hy vọng của mình cho bác sĩ theo dõi, kiểm tra trước khi sinh.
Thẩm Thiếp cũng làm như vậy. Mỗi lần kiểm tra, bác sĩ đều nói rằng thai nhi phát triển rất tốt, không có gì bất thường cả. Mỗi lần họ nói câu này đều khiến Thẩm Thiếp vui mừng, hớn hở. Nhưng khi chưa nhìn thấy con, nỗi lo lắng của cô vẫn tồn tại. May mà Thẩm Thiếp là người lạc quan nên những ý nghĩ vớ vẩn đó chẳng mấy chốc đã tan biến.
Đêm đã khuya, Thẩm Thiếp đang dần chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên cảnh tượng đáng sợ ban ngày lại như ma xui quỷ khiến chui vào giấc mơ của cô. Thẩm Thiếp thấy mình lên bàn đẻ, sinh ra một đứa trẻ.
Những giấc mơ đại loại như thế này đã không ít lần Thẩm Thiếp mơ thấy. Người sắp làm mẹ như cô cứ liên tục gặp lại cảnh tượng này trong mơ. Trong mơ, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của đứa trẻ. Cô có thể nhìn thấy thiên thần trong mộng của mình, nó mỉm cười rất tươi và rạng rỡ với cô, từ đó cô cứ đắm chìm như đang say vậy.
Thế nhưng tối nay, Thẩm Thiếp lại mơ thấy mình đẻ ra một bé gái. Khi cô nhìn thấy bé gái này, cô phát hiện thấy toàn thân nó phù nề, nước da trắng hồng ban đầu đã chuyển sang tái xám. Đầu của đứa trẻ lại dị dạng nghiêm trọng, đầu trơ trụi không có một sợi tóc nào, khuôn mặt nó phình to, một mắt to một mắt nhỏ, không thể nào tìm thấy mũi trên khuôn mặt nó, chỉ có hai lỗ mũi nhưng không rõ lắm, miệng nó lại rất rộng, chiếm gần nửa khuôn mặt, cặp môi dày trề ra xám xịt.
Hoá ra xác chết này lại chính do mình đẻ ra, Thẩm Thiếp cảm thấy suy sụp trong giấc mơ. Cô cứ tuyệt vọng kêu gào:
- Hãy cứu lấy con tôi! Cứu tôi với!
Sau đó cô cảm thấy có ai đó ôm chặt lấy cô:
- Tiểu Thiếp à, con làm sao thế? Con cảm thấy khó chịu à?
Thẩm Thiếp vội vàng mở to mặt thì thấy khuôn mặt của mẹ cô - bà Châu Thanh Á. Cô dụi đầu vào lòng mẹ khóc nức nở. Bà Châu Thanh Á vội vàng an ủi con gái:
- Tiểu Thiếp à, đừng lo lắng nhiều con ạ, người phụ nữ nào cũng phải trải qua cửa ải này. Năm xưa khi mẹ sinh anh trai con và con đều rất thuận lợi, chẳng đau chút nào cả.
Thẩm Thiếp khóc một hồi mới trấn tĩnh trở lại.
- Mẹ à, ngày mai mẹ cùng con đi siêu âm một lần nữa nhé! Con muốn trông thấy mặt của cháu.
Bà Châu Thanh Á sững người một lát rồi cười, nói:
- Tại sao đột nhiên con lo lắng vậy? Thôi được rồi, mai mẹ sẽ đi cùng con. Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này lại chẳng thấy mặt mũi chồng và anh trai con đâu. Mai con nhớ giục chúng nó về đi nhé!
Thẩm Thiếp trả lời:
- Anh Phương Trình nhà con đi công tác chắc cũng sắp về rồi. Anh trai con đi Thanh Thành ăn cưới bạn, có thể cũng sắp về rồi bởi anh đã đi mấy ngày rồi mà. Mẹ này, mẹ có còn nhớ hai lần trước con đi siêu âm không? Bác sĩ không nhắc gì tới mặt mũi của đứa trẻ đúng không mẹ? Hình như chưa bao giờ nói mẹ nhỉ? Mai con nhất định sẽ yêu cầu bác sĩ phải kiểm tra kỹ một chút mới được.
Thẩm Thiếp nằm trên giường trong phòng siêu âm, bụng cô nhô hẳn lên giống như ngọn núi nhỏ vậy. Một vị nữ bác sĩ trung niên đang đều đặn phết lên bụng cô dịch lỏng, sau đó bật thiết bị siêu âm rồi thành thạo đặt đầu dò lên bụng cô. Bà nhẹ nhàng di chuyển đầu dò, đôi mắt tinh anh tỉ mỉ quan sát hình động trên màn hình.
Tối qua Thẩm Thiếp ngủ không ngon, do vậy quầng mắt hơi đen, nhưng mắt cô vẫn rất đẹp và sáng. Cô cứ dõi cặp mắt đẹp và sáng đó trên khuôn mặt bà bác sĩ, trống ngực cô đập thình thịch, mặc dù đã cố kìm nén nhưng vẫn không ngừng đập mạnh. Trái tim cô trong tình trạng đập liên hồi như vậy cứ phải cố co bóp, phình to một cách nặng nhọc.
Không có sự biểu lộ cảm xúc nào trên khuôn mặt bà bác sĩ cả. Đây là một thói quen nghề nghiệp, một dạng tê liệt bản năng được hình thành do tính chất công việc lâu năm. Mặc dù vậy, Thẩm Thiếp vẫn cố gắng tìm những thay đổi nhỏ nhất có thể xuất hiện trên khuôn mặt bà ta. Thẩm Thiếp nhận thức rõ ràng rằng, một mặt hồ cho dù phẳng lặng đến thế nào thì cũng có những gợn sóng lăn tăn do gió để lại. Cô muốn tìm ra mọi manh mối nhỏ nhoi liên quan tới tình hình sức khoẻ của đứa trẻ chính từ những gợn sóng lăn tăn đó.
Thế nhưng cô chẳng tìm thấy manh mối nào cả. Sự lo lắng của cô càng lúc càng giảm nhẹ. Bản thân cô rất sợ tìm thấy, cô sợ vị bác sĩ kia sẽ nhếch nhẹ lông mày, sợ đôi mắt hằn in dấu chân chim kia đột nhiên khẽ khép lại.
Đứng bên cạnh bà ta là một bác sĩ trẻ, xem ra là bác sĩ thực tập. Cô bác sĩ trẻ này cứ dán vào màn hình với ánh mắt rất kỳ lạ, miệng thì không ngừng kêu lên:
- Tôi nhìn thấy cánh tay nhỏ bé rồi, lại còn cả chân nữa chứ. Trời ơi, nó lại còn đang động đậy nữa chứ, hay thật đấy!..
Những câu nói của cô bác sĩ trẻ làm tan biến sự căng thẳng trong phòng siêu âm. Cuối cùng thì bà bác sĩ cũng nhoẻn cười thông báo:
- Thai nhi phát triển rất tốt, ngôi thai thuận, nước ối và nhau đều bình thường, không có hiện tượng tràng hoa quấn cổ.
Nghe đến đây, Thẩm Thiếp vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Cô dò hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ à, xin hỏi bác sĩ có nhìn rõ mặt thai nhi không ạ?
Bà bác sĩ nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Thẩm Thiếp, sau đó lại tập trung lên màn hình, bình thản nói:
- Thai nhi quay mặt vào trong, tôi không có cách nào nhìn được mặt của nó.
Thẩm Thiếp nằm trên giường, mặt hướng lên trần nhà, lúc nghe thấy bác sĩ nói như vậy cô cảm thấy có bóng đen ở trên đó, sau đó rơi xuống mặt cô. Cô sợ hãi hét lên, nhắm chặt mắt lại, lấy tay bịt mồm rồi toàn thân run lẩy bẩy.
Mấy giây sau, Thẩm Thiếp không nhận ra có gì rơi xuống mới từ từ thả tay bịt mồm ra. Cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của bà Châu Thanh Á, cô vội vàng lắc lắc đầu rồi gượng cười trấn an mẹ.
- Mẹ à, không có chuyện gì đâu. Ban nãy hình như con gặp hoang tưởng, con nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh rơi xuống từ trần nhà.
Bác sĩ vừa thu dọn thiết bị vừa nhắc nhở:
- Cô bị căng thẳng quá đấy! Có phải gần đây cô nhìn thấy hay nghe thấy cái gì không hay phải không. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cứ chờ đợi rồi sẽ sinh ra một em bé khoẻ mạnh thôi.
Tuy câu nói an ủi cuối cùng của bà bác sĩ chỉ mang tính tượng trưng, nhưng đã khiến Thẩm Thiếp cảm thấy tốt lên rất nhiều. Cô cùng mẹ rời khỏi bệnh viện, tay cô vẫn nắm chặt tờ phiếu kết quả siêu âm.
- Mẹ à, tại sao con không tài nào nhận ra đâu là cánh tay đâu là chân của đứa bé nhỉ? Ôi trời nó lại đạp con rồi.
Thẩm Thiếp cảm thấy đứa trẻ trong bụng đang đạp cô rất mạnh, dường như nó mới làm động tác xoay 180 độ. Lúc này cô cảm thấy dở khóc dở cười:
- Con à, sao bây giờ con lại xoay như thế nhỉ? Lúc nãy tại sao lại trốn không cho bác sĩ xem hả? Con xấu hổ không muốn gặp người ta à?
Một chiếc taxi đang dừng ở bên đường, Thẩm Thiếp cất phiếu kết quả siêu âm rồi tiến về phía chiếc xe. Tuy thân thể cô nặng nề nhưng mẹ cô lại bị thấp khớp nên không thể đi nhanh bằng cô được. Thẩm Thiếp bước tới cửa xe, dang tay mở cửa xe.
Cô liếc nhìn người lái xe theo bản năng, cúi thấp người xuống, chân trái đã cất lên khỏi mặt đất để chuẩn bị lên xe. Nhưng bỗng nhiên cô đứng khựng lại, giơ tay bịt mồm rồi hét điên cuồng, người cô nhũn ra, đổ vật xuống đất.
Chương trước | Chương sau