Old school Easter eggs.
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 7

↓↓

Băng Hạ thả người xuống giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Băng Hạ bước vào phòng Giáo vụ, bên trong đã có 1 người chờ sẵn. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nhưng khuôn mặt lại khắc khổ. Có lẽ thời gian dã để lại trên mặt người phụ nữ này những vết tích nặng nề, khó xóa bỏ, và cho biết quá khứ của bà ấy, thực sự ko mấy tốt đẹp như vẻ bề ngoài.


_Cháu là Dương Băng Hạ?_Người phụ nữ hỏi khi Băng Hạ ngồi xuống chiếc ghế đối diện.


_Vâng._Băng Hạ lễ phép đáp.


_Ta.....ừm...._Người phụ nữ ngập ngừng trong giây lát rối nói tiếp._Ta là Gia Bội Bội. Cháu còn nhớ ta chứ?


Băng Hạ sững người. Gia Bội Bội-Gia Khiết Bội, người này, ko phải chị gái của mẹ cô đó chứ? Bao nhiêu năm rồi, kể từ cái ngày ấy, cô ko gặp lại người này, kẻ đã cướp đi Dương Dương, kẻ đã đuổi cô ra khỏi nhà. Cô ko tìm gặp để hỏi tội bà ta, sao bây giờ lại tự tìm đến đây? Bao nhiêu năm qua, cuộc sống sung sướng với bà ta như vậy còn chưa đủ hay sao? Muốn cướp đoạt thêm thứ gì của cô nữa?


_Ko nhớ._Băng Hạ trả lời cụt lủn, khuôn mặt đanh lại, ko giấu nổi vẻ căm thù.


Đôi mắt bà Bội Bội khẽ cụp xuống, vẻ bị thương hiện lên thấy rõ.


_Ta là chị gái của mẹ cháu, thời gian qua cháu sống tốt chứ?


Nghe xong câu nói của bà Bội Bội, Băng Hạ ko khỏi mỉm cười chua chát:


_Phải, rất tốt, bà còn tư cách để hỏi tôi câu đó? Bà thì dĩ nhiên là sống tốt rồi.


_Ta xin lỗi_Giọng bà Bội Bội trầm xuống_Năm đó...., ta thực sự....ko biết vì sao lại làm những chuyện táng tận lương tâm như thế.......ta thực sự....bị đồng tiền làm lóa mắt....ta.....ta....xin lỗi._Bà Bội Bội gục mặt vào 2 bàn tay mà khóc, nước mắt rỉ qua kẽ tay, rơi xuống.


Băng Hạ nghiêng đầu ngồi xem bà bác diễn nốt vở kịch này. Cái gì mà đồng tiền làm lóa mắt? Chẳng lẽ tình cảm gia đình bao nhiêu năm ko bằng vài đồng tiền? Bây giờ còn ngồi đổ lỗi cho nó. 10 năm ko gặp, khả năng diễn xuất của bà bác này nâng cao đến mức chóng mặt, khác hẳn ngày trước, khi bà chạy theo ba mẹ cô nịnh nọt.


_Ta đã rất áy náy, cho người đi tìm cháu khắp nơi mà ko thấy. Nghe nói cháu sống nhờ nhà Triệu Tuấn (ba Tiểu Vy) và học ở học viện Thánh Huy, ta lập tức tìm đến đây._Bà Bội Bội tiếp tục thổn thức.


_Tìm tôi hay tìm xác tôi? Đuổi tôi đi rồi cho người tìm tôi về, bà định diễn hài cho mọi người xem đấy à?_Băng Hạ nhếch môi khinh bỉ.


_Ta......ta thực sự cảm thấy có lỗi với cháu. Ta muốn tìm cháu về để bù đắp.....


_Thôi đi_Băng Hạ cắt ngang lời bà Bội Bội_Ghê tởm! Tôi ko muốn 1 ngày nào đó sẽ phải chết vì thuốc độc. Nếu hôm nay bà đến đây để nói những lời này thì bà nên về đi, coi như Dương Băng Hạ đã chết rồi. Tôi ko cần bà bố thí cho những lời nói ngọt ngào như vậy. Ba mẹ tôi cũng vì nó mà chết đấy!


Băng Hạ đứng dậy, toan bước đi thì bị bà Bội Bội nắm tay lại:


_Ta có thứ này muốn đưa cho


cháu, đưa xong ta đi ngay.


Băng Hạ đứng im những ko quay đầu lại, người phụ nữ nham hiểm này rốt cuộc định làm gì?


Bà Bội Bội lấy ra 1 chiếc hộp to, đưa cho Băng Hạ.


_Trước kia, có lần Tiểu Khiết (mẹ Băng Hạ) nói với ta khi nào cháu lớn sẽ tặng thứ này cho cháu, nhưng chưa kịp đợi đến lúc ấy thì đã.....Mấy hôm nay ta nằm mơ thấy nó, nó nhờ ta trao lại thứ này cho cháu, đó cũng là lí do ta tới đây. Cháu hãy giữ lại, đó là kỉ vật cuối cùng của Tiểu Khiết.


Băng Hạ đón lấy chiếc hộp, đôi mắt bi thương ko tả nổi.


_Ta về đây, có chuyện gì cứ gọi ta, ta sẽ giúp cháu.


Rồi chưa kịp để Băng Hạ nói gì, Gia Bội Bội khoác lấy cái túi, vội vàng chạy ra cửa, vì nếu ở thêm 1 giây phút nào nữa, việc bà bị Băng Hạ đuổi ra là ko phải bàn cãi.


Còn lại Băng Hạ ở bên trong, đơn độc.....


Băng Hạ nhẹ nhàng bước xuống giường, tiến đến gần bàn học, nơi để chiếc hộp gỗ lúc sáng bà Bội Bội đưa cho. Từ từ mở ra, bên trong là 1 cây đàn Vĩ Cầm rất đẹp và sang trọng, mặt trước làm bằng gỗ vân sam, hai bên và cổ làm bằng gỗ thông. Bên cạnh là 1 cây vĩ đc làm từ pernambuco. Cây đàn thuộc loại đắt tiền, tuy hơi cũ nhưng có vẻ đc chủ nhân của nó thường xuyên lau chùi.


Băng Hạ đưa tay miết trên cây đàn, kí ức năm xưa chợt ùa về.


_Mẹ! Mẹ chơi đàn hay quá!_Băng Hạ vỗ tay bôm bốp khi vừa nghe mẹ mình chơi xong 1 bản nhạc.


Mẹ của Băng Hạ-nghệ sĩ vĩ cầm Gia Khiết Bội, đưa tay vuốt má Băng Hạ, cười hiền:


_Tiểu Hạ, con có muốn sau này giống mẹ ko?


_Có! Con rất thích! Mẹ dạy nhạc cho Tiểu Hạ nha!


_Đc đc, nhưng phải đợi Tiểu Hạ lớn thêm đã.


_Vâng._Băng Hạ gật đầu ngoan ngoãn.


Một giọt nước mắt


Rơi xuống cây đàn


Vỡ tan


Mọi thứ như nhạt nhòa trước mắt cô


Mới đây thôi mà? Sao bây giờ đã xa vời vợi?


Bên tai cô vẫn còn nghe tiếng đàn của mẹ


"Tuyết mùa hè rơi đầy trắng xóa


Tuyết mùa hè rơi tràn đắng mi


Tuyết mùa hè quạnh lòng hiu vắng


Tuyết mùa hè......


Tuyết rơi.....hòa vào trong đất.......


Tan........."


Băng Hạ lấy cây đàn ra khỏi chiếc hộp, vuốt ve nó. Rồi cô mang đàn ra ngoài ban công, đặt lên vai và bắt đầu bản nhạc.


_Con tặng mẹ bản nhạc này._Cô ngước lên trời, mỉm cười. Mong rằng mẹ cô sẽ nghe thấy.


Tiếng đàn Violin vang lên tràn ngập cả học viện Thánh Huy. Tiếng đàn lặng lẽ, cô đơn, buồn bã. Băng Hạ đứng trên ban công, nhìn xuống bên dưới ko 1 bóng người, trong đôi mắt là tình cảm mờ mịt. Tiếng đàn của cô rõ đến từng âm vực, lúc trầm, lúc bổng, rõ như hơi thở nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch, hơi thở dường như ko có, giấu đi tất cả nước mắt để ko ai hay.


Từng nốt nhạc như đong đầy nước mắt.


Bi thương, ai oán.


Dưới ánh trăng tĩnh mịch, 1 bóng người đứng trên ban công chơi đàn, từng nốt nhạc thê lương như cào xé lòng người.


Cổ họng Băng Hạ như nghẹn lại.


.......


_


Tiểu Hạ, con yêu ai?


_Tiểu Hạ yêu ba Dương Trung, yêu mẹ Khiết Bội.


_Yêu bằng bao nhiêu?


_Bằng tất cả, Tiểu Hạ ko cần bất cứ thứ gì, chỉ cần có ba mẹ thôi.


_Giỏi lắm, từ nay gia đình chúng ta sẽ ko bao giờ xa nhau nhé!


_Vâng!


..........


Hàng mi Băng Hạ rung rung, khuôn mặt trắng bệch. Đêm lạnh quá.


Con nhớ mẹ.


Tiếng đàn vẫn réo rắt


Ảo giác! Thực sự là ảo giác rồi!


Cô có nhìn nhầm ko?


Trước mặt Băng Hạ bây giờ là mẹ cô, bà đang nhìn cô, trìu mến, đầy yêu thương. Bà vòng tay ôm lấy cô, ấm áp.


Mẹ......?


Cô mỉm cười, nhắm mắt lại, 1 giọt nước mắt len qua hàng mi, rơi xuống.


Tiếng đàn vẫn vang lên, thấm vào lòng người.


_Con sẽ đứng vững._Qua tiếng đàn, Băng Hạ khẽ nói. Giọng nói như gió thoảng. Là nói với mẹ cô hay cô đang nói với chính mình?


Tiếng đàn ngừng lại.


Băng Hạ đứng đó, mỉm cười, nhìn vào khoảng ko vô định trước mặt, đôi tay buông thõng.


Chiếc bóng mẹ cô cũng biến mất, trở lại 1 màn đêm đen kịt.


"Tuyết mùa hè..........


.......Rơi xuống.......tan.....


.........Vỡ òa................"


Chương trước | Chương sau

↑↑
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Con nhím và bầy rắn

Con nhím và bầy rắn

Một ngày nọ, một con nhím lang thang đi tìm nơi trú ngụ. Nó tìm thấy gia đình nhà

24-06-2016
Chiến mã và con lừa

Chiến mã và con lừa

Một con chiến mã – đã sẵn sàng ra chiến trường với bộ yên cương lục lạc tuyệt

24-06-2016
Vợ đẹp

Vợ đẹp

- Anh nghĩ sao mà tự nhiên vợ anh đẹp được mãi như vậy à. Muốn vợ đẹp thì anh

26-06-2016
Cuộn báo đi lạc

Cuộn báo đi lạc

Chúng tôi có một con chó cái dễ thương giống Labrador với bộ lông màu nâu sậm. Nó

30-06-2016
Ngoại ơi!

Ngoại ơi!

Năm tháng các cháu ngoại đều lớn cả sao ngoại lại cứ nhỏ bé hơn vậy ngoại, vẫn

24-06-2016
Thiếu nữ Hoa Ban

Thiếu nữ Hoa Ban

(khotruyenhay.gq - Tham gia cuộc thi viết "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi") Một

26-06-2016