Duck hunt
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 31 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 64

↓↓

"Băng Hạ, cháu đến đây..."

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Câm miệng!"


Như một hồn ma, Băng Hạ bước đến, nhẹ bẫng, lạnh ngắt.


"Đừng gọi tên tôi bằng cái miệng dơ bẩn đó...!"


Giọng nói ướp hơi lạnh vang lên.


Sống lưng Trịnh Hùng lạnh buốt, ông sửng sốt.


"Sao cháu lại...! Băng Hạ, có chuyện gì có thể từ từ nói....!"


"Ông không biết sao?"


Băng Hạ hơi nhướn mày, tuyệt nhiên đôi mắt chẳng có chút thần khí.


"Không...!" Trịnh Hùng lắc đầu.


"Phải rồi..." Hạ bật cười trong tuyệt vọng "Kẻ làm việc ác thì làm sao biết được mình đã làm gì chứ...!"


*Đoàng!!!*


Sấm sét vẫn không chịu buông tha cho bầu trời đáng thương.


Băng Hạ chợt ngã xuống, cô ôm lấy ngực, ho lên sù sụ, làn da trắng bệch như xác chết, đôi môi đỏ rực như máu, tiếng ho từ trong phổi như muốn cào xé tan nát lồng ngực. Cô ôm lấy ngực, cảm giác như máu từ trong cổ họng đang phun trào.


Trịnh Hùng hoảng hốt đứng dậy, lao đến.


"Buông ra!!!" Băng Hạ hét lên, át cả tiếng mưa "Đừng dùng bàn tay đã dính máu của cha mẹ tôi để chạm vào người tôi!!!"


Bàn tay trơ trọi giữa không trung. Trịnh Hùng trợn mắt.


Mưa...như chẳng bao giờ tạnh, hạt mưa dữ dội cuốn phăng mọi hạnh phúc.


Băng Hạ đứng đó, hốc mắt trào ra những giọt nước trong vắt.


"Ông là đồ độc ác, tàn nhẫn, không chút tình người! Đồ đạo đức giả!"


Trịnh Hùng không phản ứng.


Ông đã biết trước sẽ có ngày này, nhưng cớ sao nó lại đến nhanh và đột ngột đến thế. Cứ ngỡ rằng ông trời sẽ cho phép ông được bù đắp lại tội lỗi vương máu tanh của mình trong quá khứ, rồi mới để cho cô bé biết sự thật, đến lúc đó cho dù Băng Hạ có hận ông đến tận xương tủy, ông vẫn sẽ chấp nhận, vì bản thân mình đáng bị như thế, nhưng có điều sẽ cảm thấy thanh thản hơn, vì ít nhiều ông cũng đã trả được phần nào món nợ cho cha mẹ cô nơi chín suối.


Vậy mà cuối cùng, ông trời vẫn không cho phép ông được toại nguyện. Là không muốn Băng Hạ chịu sự bù đắp đầy ghê tởm từ ông, hay thực sự tội lỗi của ông cần bị cô ngàn lần nguyền rủa?


Băng Hạ lao đến.


Đẩy ngã Trịnh Hùng, bằng tất cả sự oán hận căm hờn. Giây phút yếu mềm này, đó là hành động duy nhất cô có thể làm được.


"Nói cho tôi biết" – Hạ nắm lấy áo ông, mái tóc bết nước – "Tại sao lại giết cha mẹ tôi????"


Câm lặng.


Ông nhắm mắt lại, dồn nén xuống sự đau lòng. Có thể bắt ông chịu bất cứ hình phạt nào, cho dù là tàn khốc nhất, ông cũng chấp nhận, nhưng làm ơn đừng tra khảo ông về tội lỗi trong quá khứ...


Bao nhiêu năm qua, đã chẳng lúc nào ông thực sự dám đối mặt với nó.


"Cháu có thể giết ta". Trịnh Hùng lặng lẽ nói, vô cùng thật lòng, có chút cầu xin khẩn khoản.


Sự giải thoát tốt nhất dành cho con người là chết. Kết thúc cái cảm giác tội lỗi này, chỉ cần một nhát cắt đứt sự sống là xong.


Nước mưa bám trên da mặt, trộn lẫn với mồ hôi bết dính, Băng Hạ cười.


"Sao tôi lại giết ông dễ thế được? Ông chết rồi, ba mẹ tôi có sống lại không? Một mạng của ông có thể đổi được mạng của ba mẹ tôi sao?"


Sấm chớp bên ngoài thi thoảng lại lóe lên.


Nước mắt lách tách chảy, mang theo cả máu.


"Ba mẹ tôi đã làm gì ông sao? Tại sao ông lại giết họ? Gia đình đẹp đẽ của tôi sao ông nỡ hủy hoại?"


Bao nhiêu năm qua, mỗi khi nghĩ đến kẻ đã sát hại ba mẹ, Băng Hạ luôn sôi sục lòng căm hận, mường tượng được ra ánh mắt thù hằn mình dành cho kẻ đó, nhìn thấy trước được những hành động trả thù tàn bạo nhất mình dành cho kẻ đã thô bạo cướp đi hạnh phúc gia đình thiêng liêng mà cô của mười năm trước hoàn toàn đáng được nhận.


Thế nhưng giờ đây, khi đã thực sự đối mặt, sự thật lại tàn khốc quá, độc ác quá, lý trí bấp bênh và chênh vênh quá, cô chẳng biết làm thế nào cho phải. Như bị một bức màn đen trùm vào người, cô chỉ biết hoảng loạn giãy dụa mà không biết làm thế nào để thoát ra.


Luôn tưởng tượng ra trước hành động như một sự phòng bị để đến lúc đó không bị bỡ ngỡ, là một sai lầm của con người. Hành động mặc định trong đầu, cho đến khi rơi vào hoàn cảnh không giống như mình đã lầm tưởng, nó lại càng chới với và không biết phải làm thế nào.


Phải rồi, mười năm trước, cái ngày tâm hồn ngây thơ trong sáng của cô bé sáu tuổi bị vấy bẩn bởi máu tanh trên xác cha mẹ cùng sự hận thù loang lổ đen ngòm đáng sợ, Băng Hạ làm sao có thể ngờ được, kẻ gieo rắc cái đó lên đầu mình lại chính là cha của người mà sau này cô trót yêu...?


Nghiệt ngã...


Vỏ bọc gì nữa, vỡ tan cả rồi. Hy vọng dập tắt, đau đớn và mệt mỏi đến mức chẳng đủ để nuôi sống cái vỏ vô nghĩa ấy nữa.


Trước kẻ thù của gia đình, nước mắt yếu đuối còn không kiềm được, thì sao có thể giết được kẻ đó?


Quá ảo tưởng rồi, Băng Hạ, nên thừa nhận đi, cho dù có căm hận đến mức nào, mày vẫn là một con bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn 16 năm ngắn ngủi, 16 năm vô nghĩa với cái vỏ bọc khô khan. Tuổi thơ héo úa trôi qua trong câm lặng, chẳng để lại chút ấn tượng nào. Có chăng chỉ là sự cảm kích nghèo nàn từ trái tim, về tình người mà cha nuôi và em gái nuôi đã cưu mang. Vốn dĩ đã sống như một cái bóng ma xám ngắt, đến trái tim còn không nuôi nổi cho nó tươi màu, thì lấy cái gì để nuôi nổi lòng thù hận? Vốn dĩ đã không thể cầm dao giết kẻ đó, vậy thì ngày xưa đã ôm mối thù này để làm gì? Để bây giờ đứng đây bất lực trong đắng cay vậy ư?


Oan nghiệt...


Ông trời thật khéo sắp đặt để trêu đùa nhân sinh, khi giờ phút này, kẻ mà cô muốn giết lại chính là bản thân mình.


"Băng Hạ, xin lỗi cháu. Dù biết một lời xin lỗi chẳng thể làm được gì, nhưng giờ đây, ta chỉ có thể nói xin lỗi cháu..."


Đầu gối chạm đất. Trịnh Hùng quỳ xuống.


Băng Hạ lạnh lùng nhìn ông, ánh mắt căm hờn đỏ ngầu, nước mắt lẫn cùng nước mưa, mặn đắng.


...


Hòa mình vào tấm màn mưa dày và lạnh căm, Hàn Phong hoảng hốt kiếm tìm bóng hình Băng Hạ đã biến mất trong màn mưa nhòe nhoẹt.


Giờ thấy hối hận có phải đã quá muộn màng? Bí mật gia đình cô, đáng lý nên để nó nguyên như vậy. Nhìn thấy cái bóng trắng như trong suốt của cô liêu xiêu phóng vào màn mưa buốt giá, anh hiểu mình đã làm người con gái ấy đau khổ đến nhường nào.


Mưa vẫn điên cuồng gào thét, trong mưa có lẫn cả những giọt nước mắt của thiên sứ.


...


"Đấy là thứ tình yêu ông đã dành cho mẹ tôi?"


Băng Hạ hơi nhướn mày, bật cười, đôi mắt uể oải mệt mỏi, chẳng mảy may dấu hiệu tức giận.


Hóa ra tội lỗi sản sinh ra từ tình yêu, hận thù cũng sản sinh ra từ tình yêu. Và đôi lúc, tình yêu cũng sản sinh ra từ hận thù và tội lỗi. Cô nhếch mép cười, hóa ra cái gọi là tình yêu thiêng liêng được mọi người tôn thờ nó cũng bẩn thỉu quá chứ, có thể được sinh ra ở bất cứ thứ gì.


Ít ra thì cũng có chút an ủi đấy chứ, ba mẹ cô bị mất lại vì lý do đơn giản là sự thanh cao thánh thiện của bà đã cướp đi trái tim của một kẻ vô nhân tính, lý do này cũng có thể tạm chấp nhận so với những lý do khác được rồi.


"Ta biết cháu rất hận ta, ta cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với vợ chồng Dương Trung. Ta đã quá yêu mẹ cháu, để dẫn đến việc không kiểm soát được hành động bản thân. Phải, ta ganh ghét với thứ tình cảm của cha mẹ cháu dành cho nhau...."


Trịnh Hùng nhìn Băng Hạ, ánh mắt tội lỗi. Giọng ông khàn khàn như đang bị nghẹn lại bởi một thứ gì đó.


"Thế là ông giết họ?"


Đôi mắt Băng Hạ như hoảng loạn, hoảng sợ cùng cực, lại có thêm chút yếu mềm sợ hãi. Từng mảng kí ức nhuốm máu tanh, hình ảnh ba mẹ trắng toát nằm trên chiếc băng ca thẫm đỏ máu ồ ạt kéo về xoay vần trong tâm trí cô.


Trịnh Hùng im lặng. Sàn nhà bóng loáng soi rõ thân ảnh tội lỗi.


Nước mắt không ngừng rơi, nghĩ đến những giọt nước mắt đau đớn của mẹ rơi ra vào cái đêm định mệnh ấy, cùng những giọt máu của ba lằn trên vết đòn roi, cả thế giới trước mắt cô như chao đảo.


Đêm sinh nhật, cũng là đêm Valentine, nước mắt chan hòa cùng máu.


"Ông đã biết tôi là con của người mà ông đã giết, vậy mà vẫn tỏ ra vẻ bình thản. Hóa ra đây chính là lý do ông bằng lòng cho tôi và Hạo Thiên đến với nhau?"


Ngoài cửa sổ, ánh chớp dai dẳng lóe lên.


Trịnh Hùng nhắm mắt. Đến nước này rồi, ông còn có thể nói được gì nữa đây. Ông chỉ muốn bù đắp cho cô bé thứ tình cảm mà ông trời đã ngẫu nhiên sắp đặt trói buộc cô và con trai ông. Nỗi đau mất cha mẹ, để bù đắp bằng tình cảm nam nữ thì thật khập khiễng, nhưng tất cả những thứ ông có thể trả lại cho cô bé chỉ có thế. Ông không thể trả lại cho Hạ quá khứ tươi đẹp được bao bọc bởi tình yêu thương của cha mẹ, không thể trả lại những nụ cười ngây thơ đã cướp mất trên gương mặt thánh thiện của cô. Hoàn toàn không thể. Cái một con người đã phạm tội lỗi không thể gột rửa như ông có thể trả lại, chỉ có thể là niềm hạnh phúc của hiện tại và tương lai.


Dẫu rằng, ông biết cô không cam tâm nhận sự bù đắp ấy nếu biết sự thật...


"Ông nghĩ....tôi có thể tiếp tục yêu anh ấy khi biết được ông chính lả kẻ mà tôi đã kiếm tìm suốt bao nhiêu năm qua? Là kẻ đã cướp đi cha mẹ, hạnh phúc và gia đình của tôi?"


Băng Hạ hỏi nhỏ, tiếng nói nghèn nghẹt lại, trái tim xiết lại đau đớn. Nước mắt chảy dài hai bên gò má. Trong đôi mắt u ám có thể thấy được sự đau khổ tột cùng.


Phải bắt buộc chấp nhận một sự thật phũ phàng.


Tiếng thổn thức của trái tim, Băng Hạ cảm nhận rất rõ. Bên ngoài, tiếng mưa phùn như thở dài não nề đồng cảm với những con người bất lực với sự trêu đùa của số phận trái ngang.


"...Làm sao có thể..."


Phải rồi...làm sao có thể....


Trịnh Hùng ngước mặt lên.


Khuôn mặt Gia Khiết Bội thời son trẻ như đang hiển hiện trước mắt.


"Băng Hạ..." Ông đứng lên "...Ta biết bản thân ta không có tư cách nói ra điều này..."


Giọt nước mắt to tròn miết nhẹ trên làn da, vỡ tan dưới sàn đá lạnh. Ánh mắt cô lạnh lùng sắt đá.


"...Nhưng chuyện ngày xưa, là ta có lỗi với ba mẹ cháu....Cháu và cả ba mẹ cháu trừng phạt ta thế nào cũng được...thậm chí bắt ta chết cũng được....Nhưng con trai ta...Hạo Thiên không có tội gì cả, nó cũng giống như cháu....ngày ấy chỉ mới 7 tuổi, nó không biết gì hết..." Trịnh Hùng khẩn khoản van nài "Cháu làm ơn đừng đối xử quá tàn nhẫn với nó...ta cầu xin cháu...."


Trịnh Hùng tiến đến, đôi tay lạnh ngắt nắm lấy bàn tay Băng Hạ. Cô lạnh lùng đẩy ra.


"...Tất cả mọi chuyện này Hạo Thiên đều không hề hay biết...cháu hãy nghĩ đến tình cảm của hai đứa mà ở bên nó được không...Ta cầu xin cháu....Rồi cháu muốn ta xuống đó chuộc lỗi với ba mẹ cháu, ta cũng đồng ý..."


"Ông im đi!!!"


*Đoàng*


Sấm chớp bất ngờ lại phẫn nộ nổi lên.


"Ông chết bây giờ thì có ý nghĩa gì chứ? Ba mẹ tôi đã nằm dưới mồ lạnh hơn chục năm nay rồi!!! "


Băng Hạ gào lên, nước mắt vỡ òa trên gương mặt trắng toát.


"Tôi căm thù cả gia đình ông, đáng lý ra tôi phải giết tất cả các người! Giờ ông nói tôi tiếp tục ở bên Hạo Thiên ư?"


Chút ánh sáng nơi đáy mắt Trịnh Hùng vụt tắt như ngọn nến trước cơn gió mạnh.


"Phải, Hạo Thiên không giết cha mẹ tôi, anh ấy không có tội gì hết, anh ấy không đáng bị tôi căm hận. Nhưng ngày đó tôi cũng đã có lỗi gì? Tôi đã có lỗi gì với ông hay không? Cả ba mẹ tôi nữa, họ chỉ có lỗi là trót đem lòng yêu nhau, tình yêu cũng có tội đúng không????"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Xa vắng những mùa mưa

Xa vắng những mùa mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: Tháng năm không ở lại) "Có những kỷ

27-06-2016
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh là tựa truyện teen nói về một loài hoa được coi là Cỏ Dại,

20-07-2016 15 chương
Thời để nhớ

Thời để nhớ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Người ta nói

24-06-2016
Em không phải gái hư

Em không phải gái hư

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây

24-06-2016