"Sao anh lại ra ngoài này?"
bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Anh thích ra" Anh cười "Cấm anh sao?"
"Không..." Cô lắc đầu vu vơ "Em..."
"Hẹn với Hạo Thiên sao?" Phong sà đến thanh lan can mát lạnh, nheo mắt nhìn lên trời "Yên tâm, anh không làm phiền hai người đâu."
Cô mím môi.
"Này, có thể hỏi em vài chuyện không?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh.
"...Ừm....ba mẹ em mất rồi sao?"
Lại về chuyện này.
Đôi mắt cô tối sầm lạnh lùng.
Trái lại, Hàn Phong chỉ nhìn cô, mỉm cười. "Trả lời anh đi."
"Ừ." Cô lãnh đạm gật đầu. Cô không thích ai tỏ thái độ quan tâm thái quá đến ba mẹ mình cho lắm.
"Vì sao?"
"Tai nạn máy bay."
"Thật sao...?"
"Anh hỏi thế là ý gì?" Cô ngạc nhiên hỏi lại.
"À không..." Hàn Phong che giấu sự bối rối bằng nụ cười đặc trưng "Chỉ là anh nghe ba anh...nói khác."
Từ đằng sau hai người, một bóng người lặng lẽ tiến đến. Bước đi mang đầy vẻ trầm tư xa lạ.
"Nói khác?" Hạ trợn tròn mắt.
"Ừ. Anh tưởng chuyện về ba mẹ mình thì em phải biết rõ chứ?" Phong tỏ ra hoài nghi nhìn Hạ.
Tai Hạ ù đi, cô chẳng còn nghe thấy Phong nói gì, vội lao đến bên anh như con thú khát mồi, đôi mắt xám tro xoay vòng như cơn sóng ồ ạt dữ dội trên mặt biển.
"Ba anh nói gì? Nói như thế nào? Anh nói đi!!!"
"Băng Hạ..."
Phong bối rối trước thái độ của cô, anh vốn dĩ định thử xem cô đã mơ hồ biết được những gì rồi, thế nhưng hành động và biểu cảm của cô cho thấy, cô thực sự giống như chú nai nhỏ ngốc nghếch, đối với tất cả mọi việc đều không hay biết gì, mặc dù vẻ ngoài cô luôn kiêu ngạo giống như mọi việc đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
"Băng Hạ..."
Dường như từ đằng sau, một cơn gió đông vừa thổi tới, mạnh mẽ, buốt lạnh.
Hạ quay đầu lại, bàn tay vẫn níu trên vai áo Phong.
Hạo Thiên đứng đó, đôi mắt trầm tư, thân hình cao lớn vững mạnh như thần Apollo đơn độc, da anh trắng bệch như sáp, mái tóc màu hạt dẻ lòa xòa rối bời.
"Anh..."
Đôi mắt anh dừng lại rất lâu nơi bàn tay cô đặt trên vai áo Hàn Phong.
Cô từ từ buông thõng tay xuống "Anh đến rồi à?"
"Anh có chút việc." Đôi mắt nhìn cô dịu dàng, đáy mắt phảng phất thứ tình cảm yêu thương "Em chờ lâu không?"
"Không" Cô mỉm cười. Chậm rãi tiến đến bên anh.
Trên ngực áo anh, phù hiệu học viện Thánh Huy lóe sáng.
Ánh nắng trong suốt như thủy tinh.
Hành lang vắng lặng không một tiếng động.
Chiếc phù hiệu bị lệch, cô đưa tay, cẩn thận cài lại cho anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt chậm rãi, thứ tình cảm yêu thương như bao la rộng lớn.
Đằng sau, Hàn Phong đã bị bỏ quên.
"Mình đi nào." Anh nhếch mép cười với Hạ, môi anh hơi tím tái, nụ cười buốt giá. Anh khoác qua vai cô, đưa cô đi.
Trong tích tắc, Phong chợt nhìn thấy ánh mắt Hạ đang tạm biệt mình.
Hai cái bóng như nhập lại làm một, hào quang cũng tụ hội lại.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, anh nở nụ cười quỷ dị lạ lùng nhìn theo bóng hai người họ, áp điện thoại lên tai.
"Cậu chủ...!" Tiếng nam thanh niên ở đầu dây bên kia phấn khích "Manh mối đắt giá đây, em đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được đấy!"
"Nói." Nụ cười trên môi anh vẫn chưa tắt. Dường như anh đã không còn cần thiết đến thứ manh mối đắt giá đó nữa.
"Khoảng hơn mười năm trước, khoảng thời gian hai vợ chồng Dương Trung sang Pháp tham dự một buổi trình diễn quốc tế của Gia Khiết Bội, trước đó bà Bội bị viêm phổi, nên ông Trung đã đích thân đưa vợ đi. Họ có đặt vé máy bay đi trong hai ngày, trong giới kinh doanh đồn nhau là họ bị tai nạn máy bay, thế nhưng ngày về của họ hoàn toàn bình an."
"Sao nữa?"
"Họ đi vào ngày 11-2, về ngày 12-2. Nhưng mãi đến đêm 14-2, bệnh viện mới tiếp nhận hai bệnh nhân Dương Trung và Gia Khiết Bội trong tình trạng nguy kịch, họ tử vong vào đêm ngày hôm ấy."
14-2. Sinh nhật Băng Hạ.
Tận sâu trong lòng anh, ở một góc khuất nào đó, khẽ nhói buốt.
"Vậy là họ đã ở một nơi nào đó trước khi chết?" Đôi mắt Phong tối sầm, mờ mịt.
"Và, còn một thông tin nữa, đó là trùng vào khoảng thời gian ấy, Trịnh Hùng có một chuyến bay sang Paris. Và theo một người trước từng làm trợ lý cho ông ta, vé máy bay ông ta đặt về Việt Nam vào đêm ngày 12-2, nhưng sự thực thì đến trưa 15-2 mới về đến tư gia."
Bàn tay siết chặt chiếc điện thoại.
Đôi mắt thoáng chốc lạnh băng như giếng nước giữa đêm hè.
"Ừ. Tôi biết rồi."
"Có cần điều tra tiếp không ạ?"
"Không" Phong lãnh đạm trả lời.
Đầu dây bên kia thưa vâng, rồi chào tạm biệt và cúp máy.
Ba...
Cuối đông, cơn gió lạnh như vẫn còn luyến tiếc nhân gian, khẽ chao mình thổi ào ạt vào hành lang khối I trống vắng không một bóng người.
Chuyện còn lại để ba tiết lộ vậy.
Ánh mắt anh lướt đến góc khuất của hành lang, nơi vài phút trước, Hạo Thiên và Băng Hạ vừa đi qua, vô cùng tình cảm, bao phủ yêu thương.
Nếu biết kẻ giết ba mẹ em chính là Trịnh Hùng, em có còn yêu Hạo Thiên?
Chương trước | Chương sau