Disneyland 1972 Love the old s
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 44 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 48

↓↓

Là sẽ mãi mãi không về?

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Là giống ba mẹ cô ngày ấy?


"Cậu...vừa mới nói cái gì?"


"Ba...


Mất rồi!!!"


Bảo Vy gào lên, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài, cô chống tay xuống sàn nhà, từng giọt nước rơi xuống, trong vắt và đau đớn.


Họ nói ba đi trên đường và bị xe tông do không nhìn thấy đèn đỏ...


Họ nói mắt ba đã kém lắm rồi...


Họ nói khi chiếc xe trờ tới, ba cũng chẳng kịp phản xạ mà cứ đứng nguyên đó...


Họ nói...


Họ nói...


Hàng chục cái "họ nói" khác....nhưng giờ thì có nghĩa lý gì chứ....


Ba mất rồi...


Mất rồi....


Mất tức là chẳng còn sống...mất tức là rời bỏ thế gian, rời bỏ những người thân yêu và đến một miền đất mới, xa lạ.


...


..


Băng Hạ chẳng còn nhớ mình đã bước lên xe ô tô vào lúc nào, chẳng còn nhớ mình đã ngồi trên đó bao nhiêu lâu, chẳng còn nhìn thấy gì trong đôi mắt trống rỗng đặc một màu tối đen. Cô thậm chí cũng chẳng còn nhớ Hạo Thiên đã trấn an cô bằng bàn tay ấm áp của anh như thế nào. Cũng chẳng biết những bước chân của cô bước vào sảnh của bệnh viện, nó liêu xiêu, mất thăng bằng ra sao.


Trong mắt cô, chẳng còn nhìn thấy gì.


...


Bệnh viện, vẫn lại là bệnh viện.


Lại là cái nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết bị phân định bằng một đường thẳng mập mờ.


Là nơi nước mắt, nụ cười cùng diễn ra.


Là nơi chứng kiến những cuộc chia ly đầy máu và nước mắt. Người ra đi tâm hồn rơi lệ, người ở lại nước mắt chảy thành sông.


Một nơi thảm hại và ghê sợ.


Một nơi Băng Hạ 6 tuổi vĩnh biệt ba mẹ mình.


Và là nơi Băng Hạ 17 tuổi chia tay người ba nuôi.


Vẫn là bệnh viện.


Giường trắng. Tường trắng. Nền gạch màu trắng. Áo blouse trắng.


Đến bông hoa ủ rũ trong chiếc bình đặt cạnh cửa sổ cũng màu trắng.


Vẫn chỉ có máu là đỏ thẫm.


Bảo Vy ngồi gục xuống bên chiếc giường màu trắng, gào khóc thảm thiết. Tiếng khóc như cứa vào lòng những người bác sĩ đứng cạnh. họ nói nhỏ những câu nói vô nghĩa vẫn thường nói với người nhà bệnh nhân sau khi đã thất bại trong việc níu giữ linh hồn họ ở lại.


"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...!"


Băng Hạ đứng như tượng, con ngươi màu xám không chút động đậy.


Thiều Tuấn nằm trên giường, chân tay duỗi thẳng nhẹ nhàng, mi mắt khép lại như người đang ngủ.


Chỉ có điều, giấc ngủ ngàn thu thì sẽ mãi mãi không còn tỉnh lại nữa.


Da ông trắng bệnh, hơi chút xanh xám, giống như toàn bộ số máu trong người đã rút đi đâu hết.


Băng Hạ muốn khóc, nhưng cô vẫn không thể khóc. Lại một lần nữa sau gần 11 năm, nước mắt của cô lại bất lực trong việc miêu tả vết thương lòng.


Nỗi đau đó đến cả nước mắt cũng không thể diễn tả.


Chỉ có cảm giác trong người, một phần nào đó đã bị rút đi một cách thô bạo, cảm giác cái thứ gọi là "tình cảm cha con" nó đang nứt ra từng hồi, mảnh vỡ cào xé lòng cô.


"Ba...!" Cô gọi khẽ. Giọng nói nhẹ nhàng như đang đánh thức một người lỡ ngủ quá say.


"...Con và Vy về thăm ba rồi này...Ba dậy đi nào...!"


"Ba, ba còn nhớ con và Vy đã hứa điều gì với ba chứ? chúng con đã hứa rằng hè này sẽ về thăm ba...Ba, chúng con về sớm hơn dự định đây này, sao ba lại ngủ thế? giờ này cũng muộn rồi, con muốn ba nấu cho chúng con ăn mỳ Spagetty...ba...Băng Hạ không biết nấu ăn...ba biết mà...con thèm ăn mỳ, ba dậy nấu cho chúng con ăn đi...!"


Hạo Thiên đứng sau khẽ nhắm mắt, trái tim anh nghẹn lại.


"Ba...con là đứa vô tâm, con là đứa ngạo mạn ngốc nghếch, con chỉ biết khinh thường người khác...Con ngang bướng và chẳng biết tin ai, chẳng biết nghe lời ai..." Băng Hạ hít một hơi, đôi mắt vẫn giữ nguyên trên xác Thiều Tuấn, hai bàn tay nắm chặt "...Ba dậy mắng con đi...ba hãy nói rằng vô tâm và bất cần là không đúng đi...!"


Đôi mắt ấy vẫn không mở ra.


"Băng Hạ, sao con lại đẩy ngã bạn học? lại còn tát bạn ấy sưng đỏ cả má nữa...!"


"Nó nói do ba mẹ con không ra gì nên con mới từ thiên kim tiểu thư xuống làm thường dân."


"Nhưng như thế cũng không nên đánh bạn ấy..."


"Nó trước kia luôn chạy theo con a dua. Giờ đã quay ngoắt, con đánh thế là còn nhẹ lắm!"


"Hạ!"


"Ba đừng nói nữa đi! Nó nịnh bợ! con ghét đồ nịnh bợ! ghét cả ai đã đụng đến ba mẹ con!"


...


Lớp 8.


"Băng Hạ, giáo viên chủ nhiệm của con nói, con luôn đạt danh hiệu xuất sắc, nhưng thái độ học tập thì không ổn..."


"...Con ghét cô ấy."


"Hạ...!"


"Giáo viên gì mà suốt ngày mặc váy ngắn, son phấn lòe loẹt. cô giáo vô trách nhiệm và thiên vị!"


"Vậy nên khi cô ấy bắt con đứng lên, con đã hắt nước vào mặt cô ấy....?"


...


Lớp 9.


"Băng Hạ, ba đã lên gặp giáo viên của con về việc con cúp tiết và đánh nhau với các bạn khác trong trường."


"Con không cúp tiết, con bị chúng nó lôi lên"


"Chúng nó là ai nào?"


"Là bọn nữ sinh khối 9 cá biệt."


"Tại sao lại đánh con?"


"Lũ không có não. Rảnh rỗi quá sinh ra nông nổi."


"Con đã thử nói bằng lời chưa?"


"Sao con phải nói? Chúng nó đã thích đánh thì đánh."


"Hạ..." Ông Thiều Tuấn ngồi xuống trước mặt Hạ "Việc nói hay không nói, nó rất quan trọng. có thể bớt đi nhiều hậu quả mà con không thể lường trước."


"Chúng nó đòi đánh con vì mấy thằng hotboy mà chúng nó thầm thương trộm nhớ cứ lẽo đẽo theo con."


"Tại sao con không nói là không phải do con?"


"Tại sao con lại phải thanh minh như thế? chúng nó vốn dĩ chỉ biết dọa người. ba định bắt con cầu xin chúng nó chắc."


"Không phải là cầu xin. Băng Hạ, kẻ có học thức luôn chỉ đấu bằng lời nói. Con đánh nhau với chúng nó, chẳng phải con cũng giống chúng nó sao?"


"Con không quan tâm"


"Cái con cần...là phải để cho chúng nó nể sợ...Băng Hạ, bất cần không tốt..."


Chương trước | Chương sau

↑↑
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Ảo ảnh

Ảo ảnh

Anh bảo anh xin lỗi, anh vẫn còn yêu tôi, anh đã lỡ vụt mất tôi. Sao anh ác độc với

27-06-2016
Những ngày cuối năm

Những ngày cuối năm

Sài Gòn những ngày cuối năm. Nắng bàng bạc trải lên những phiến lá sót lại của mùa

24-06-2016
Người xưa!

Người xưa!

Khi mới ba tiếng đồng hồ gặp lại cô sau mười năm, Khang đã bảo cô ở lại cùng anh,

30-06-2016
Xa vắng những mùa mưa

Xa vắng những mùa mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: Tháng năm không ở lại) "Có những kỷ

27-06-2016
Bỏ cuộc

Bỏ cuộc

Ngày đầu tiên cô gặp anh, tóc cô còn dài, còn xù, còn mảnh. Trên tay vẫn đeo mấy cái

27-06-2016