The Soda Pop
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 23

↓↓

- Tôi phải tốn công năn ni lẫn dọa nạt, cô ấy mới chịu buộc tóc kiểu này đấy.- Đẹp lắm. – Hạo Thiên nhìn Băng Hạ, gật nhẹ.- Cám ơn.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Băng Hạ lãnh đạm đi lướt qua Hạo Thiên, cô khoác ba lô lên vai, đi về phía chiếc xe ô tô lớn đang đỗ. Cô không có xe riêng, nên phải đi chung với nhóm học viên nhà nghèo. Mà có gì đáng thắc mắc đâu, cô cũng giàu hơn họ được bao nhiêu? Bỗng một bàn tay nắm lấy chiếc quai ba lô của cô, Băng Hạ giật mình quay đầu lại. Hạo Thiên – chủ nhân của bàn tay ấy – hất mặt về chiếc Limo, nhướn mày.


- Đi chung đi.


Băng Hạ nhìn anh, làn da trắng muốt ấy lấp lánh dưới ánh nắng, khiến người khác cảm thấy chói mắt. cô không nói gì, lặng lẽ tiến về chiếc xe.


Tiểu Vy ngốc nghếch không hiểu gì, cô nhìn bóng Băng Hạ đang chui vào xe, tròn mắt hỏi Hạo Thiên.


- Thiếu gia, tôi cũng được đi chứ?


Hạo Thiên còn chưa kịp trả lời, Nhật Long nãy giờ đứng dựa vào chiếc xe, nghe Vy hỏi thì nhăn mặt giãy nảy.


- Khỏi đi, cô sang xe kia mà đi.- Ê, chơi gì kỳ vậy? sao Băng Hạ được đi mà tôi không được? – Vy vênh mặt cãi lại. thực ra nếu là Hạo Thiên nói, cô sẽ vào xe kia ngay mà không một lời chống đối, nhưng một khi là Nhật Long lên tiếng thì còn lâu cô mới ngoan ngoãn như thế.- Băng Hạ khác, cô khác.- Khác gì? Vậy tôi gọi cô ấy sang xe kia với tôi. Hạo Thiên nhìn hai người, khóe môi hơi nhếch lên, anh đánh mắt về phía xe mình, nói với Vy.


- Lên luôn đi.


Vy nhe răng ra cười với Thiên, gật gật đầu, lao như bay vào chiếc Limo, không quên ném cho Nhật Long vẻ mặt đắc ý. Còn Long, khỏi phải nói, đang giận điên người. .................


Hàng xe ô tô sang trọng nối tiếp nhau xuất phát từ cổng học viện Thánh Huy, tiến về hướng Đông Bắc. dẫn đầu là chiếc Limo của Hạo Thiên Thiếu gia. Núi Mã Vỹ là ngọn núi rất đẹp, cao 2100m so với mặt nước biển. dưới chân núi là những khu rừng thông đẹp tuyệt vời, khung cảnh thơ mộng yên tĩnh, không khí mát mẻ trong lành. Một năm số người chọn núi này làm nơi nghỉ dưỡng và cắm trại nhiều không đếm xuể, và năm nay là học viện Thánh Huy.


Ngồi trong chiếc Limo sang trọng, Tiểu Vy thấy buồn chán kinh khủng. Thiếu gia chỉ chú mục vào chiếc Ipad, Băng Hạ thì ngồi nghe nhạc. Nhật Long thì lái xe. Vy bỗng cảm thấy mình thật sai lầm khi vì hơn thua với tên biến thái ấy mà chui vào chiếc xe buồn tẻ này, trong chiếc ô tô kia ít ra còn những người cùng đẳng cấp, khoảng cách cũng không phải là quá xa. Còn đây thì toàn những người cạy miệng cũng không thèm nhả một lời, trái ngược hẳn với cá tính của Vy, càm giác chán ngắt đến với cô không khó.


Hạo Thiên bỗng quay sang bên, dừng ánh mắt ấm áp khác thường trên người Băng Hạ. anh đưa tay, tháo một bên tai nghe của cô, nhét vào tai mình. Hạ giật mình quay lại, chiếc Mp3 của cô ít khi phải chia sẻ cho ai, kể cả Tiểu Vy, cảm giác khó chịu dâng trào cũng là một việc đáng thông cảm. thế nhưng, cô lại chỉ nhìn rồi quay đi. Cũng chẳng biết từ bao giờ, cái cảm giác khó chịu đã chẳng còn tồn tại với Hạo Thiên nữa. anh vẫn bá đạo ngang tàng, còn cô, thì đã quen với nó.


Bản nhạc Violin vang lên, Hạo Thiên bỗng cảm thấy trái tim mình đã lạc đi đâu mất, hai trái tim được xích lại gần nhau hơn nhờ một sợi dây kết nối mà chính chủ nhân của hai trái tim còn không biết rõ. Tiếng đàn ấy như có một ma lực vô hình khiến trái tim anh đều đau nhói lên, mỗi khi nó ngân lên một bản nhạc buồn da diết, hai trái tim như hòa chung nhịp đập với nhau giữa sân trường Thánh Huy vắng lặng. bản nhạc đó, rất giống bản nhạc này. Và cảm giác đó...cũng rất giống cảm giác này.


Đoàn xe đỗ lại trước một bìa rừng sau 5 tiếng đi trên đường. Vy là người bước ra đầu tiên, dành 2 phút để choáng ngợp trước khung cảnh đẹp mê hồn ở đây. Xa xa, cô bé có thể nhìn thấy rõ ràng đỉnh núi Mã Vĩ mờ ảo, bao bọc bởi những đám mây trắng xóa.


Từ chiếc ô tô dành cho các giáo viên, bà Tưởng Dục Hồng, Viện trưởng mới bước ra với bộ váy công sở màu hồng phấn và mái tóc búi quý phái. Bà nói với các học viên đang lần lượt bước ra từ những chiếc xe đắt tiền với bộ dạng uể oải, dõng dạc.


- Các học viên ưu tú của Thánh Huy học viện thân mến, chúng ta đã đến nơi cắm trại. địa điểm dựng lều ở bên trong khu rừng, các thầy trò chúng ta sẽ phải để ô tô ở đây và đi bộ vào bên trong, dựng lều và bắt đầu buổi cắm trại tuyệt vời này!


Giọng bà Viện trưởng ngày càng cao vút, lộ rõ vẻ hào hừng, còn các học viên thì trái lại, khuôn mặt ngày một méo xệch sau một lời nói của bà.


- Cái gì cơ? Đi bộ vào á? Tao tưởng được ở khách sạn.- Con hâm, cắm trại mà ở khách sạn thì cắm làm đếch gì.- Giời ạ, nắng nóng thế này, quốc bộ vào đấy có mà gãy chân.-Mệt nữa chứ.- Cái bộ váy đắt tiền của tao, tí lại lem luốc cho xem.- Hú, biết vậy tao ở nhà cho khỏe.- ......


Tiếng xì xầm xôn xao vang lên, hầu hết đều không đồng tình với việc này. Nhưng biết làm sao bây giờ, những chiếc xe diện tích lớn thế này không thể đi vào bên trong được, dẫu có phản đối thế, phản đối nữa thì cũng phải chịu thôi. Hạo Thiên và Băng Hạ là hai người đầu tiên bước vào khu rừng. thấy thế, các học viên cũng đành phải miễn cưỡng nối gót vào theo.


Mặt trời buổi trưa chói chang, treo lơ lửng trên đầu người. Băng Hạ ngửa mặt lên trời nhìn, ánh nắng vàng chói lọi xuyên qua tán lá cây, tạo lên những vệt loang lổ trên nền đất, may sao ở đây còn có cây cối, nếu không chưa kịp nhìn thấy nơi cắm trại đã chết vì nắng nóng rồi.


Khoảng tầm nửa tiếng đi bộ, cuối cùng nơi dựng lều cũng hiện ra trước mắt, đó là một khoảng đất rộng, hướng Đông là ngọn núi, hướng Tây là khu rừng vừa đi, cho nên dù trong thời điểm nào trong ngày, nơi đây cũng râm mát vô cùng. Làn gió mát lành hiu hiu thổi, khiến mọi người cũng được an ủi phần nào rằng tồn thời gian và công sức đi bộ vào đây cũng không phải uổng phí.


Nghỉ ngơi một chút, mọi người ra thác nước cách đó 200m rửa mặt và chân tay, rồi tiến hành dựng lều. nói thế cho ngắn gọn, chứ thực chất công việc này do một tay các giáo viên làm hết, lý do chắc khỏi nói cũng biết, các học viên nhà giàu ấy làm sao biết đến việc dựng lều này cho được.


- Băng Hạ!


Tiểu Vy giơ ra trước mặt Hạ chai nước khoáng, cô mỉm cười đón lấy. theo một bản năng vốn có, cô đưa mắt ra xung quanh xem xét. Bỗng...cô cảm thấy hình như....thiếu mất một người.


- Tìm ai thế?


Một giọng nói như sương mờ vang lên bên tai, Băng Hạ quay đầu lại nhìn. Giọng nói này, không giống cái giọng quen thuộc mà cô có thể dễ dàng nhận ra.


Kẻ đứng trước mặt cô chính là người mà 1 phút trước cô còn cảm thấy thiếu thiếu.


Hàn Phong nheo đôi mắt xanh biếc nheo lại như bị chói nắng, anh mặc chiếc áo phông trắng in chữ, cổ áo mắc một chiếc kính mát. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô, anh cười.


- Em hôm nay làm tôi không nhận ra đấy.


Băng Hạ lạnh lùng nhìn anh, cô đưa chai nước lên miệng uống thêm một ngụm nữa, rồi mới từ tốn nói. – Tôi tưởng anh với tôi là người dưng rồi?- Người dưng? Ý em là sao? – Phong nhíu mày.- Vẫn coi tôi là bạn?- Đương nhiên – Khuôn mặt giãn ra, nụ cười lại tiếp tục nở trên môi anh không biết mệt – Một ngày làm bạn, cả đời làm bạn. Băng Hạ quay lại nhìn anh, hờ hững cười.


300 cái lều lớn vừa được dựng xong. 300 chiếc cho 3000 học viên của Thánh Huy, vị chi mỗi lều phái "nhét" 10 người, một con số không được khả quan cho lắm, thế nhưng số giáo viên của Thánh Huy cũng không phải siêu nhân, cộng thêm một số ít những học viên có chút chút kiến thức cơ bản về việc dựng lều, để dựng được 300 cái cũng là cả một kỳ tích hoàn toàn đáng để biểu dương.


Tiểu Vy và Băng Hạ được xếp ở lều số 36, chung với vài cô tiểu thư nhà giàu. Thiếu gia thì luôn luôn được ưu tiên ở một lều VIP. Hàn Phong thì ở lều số 34, cách lều Băng Hạ một cái lều.


Sau khi mang ba lô vào lều cất, các học viên xắn quần áo kéo nhau ra suối bắt cá. Công việc này họ chưa làm bao giờ, nhưng với số ít những người ngại ngần, thì số còn lại đều hào hứng. ra ngoài suối nghịch nước trong cái tiết trời mát mẻ, gió hiu hiu thế này, suy cho cùng cũng không phải việc nặng nhọc cho lắm.


Con suối trong vắt bỗng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. một số học viên khác đã đi men theo bờ suối kiếm trái cây về ăn, số còn lại đùa nghịch những tia nước mát. Băng Hạ xắn gấu quần lên, ngồi trên phiến đá, thả chân xuống dưới suối. nhìn Tiểu Vy lao vào cùng những người khác trêu đùa nhau, cười lên khach khách, khóe môi cô cũng hiện hữu theo một nụ cười.


- Con nhỏ này, mày chạy đâu cho thoát!- Aaaaaa, ai cứu với, con Bảo Lam điên rồi này!- Á, dám bảo tao điên! Đằng sau Băng Hạ có hai cô gái xinh xắn đang chạy đuổi nhau trên phiến đá rộng, chắc cũng là học viên lớp 10. cô bé tóc ngắn tên Bảo Lam cuối cùng cũng bắt được bạn mình, hai người xô đẩy nhau, Bảo Lam cố gắng ấn người bạn mình ngã xuống, nhưng lại bất ngờ bị cô bé đó đẩy lại.


- Cho mày xuống suối tắm nhá!


Bảo Lam ngã ngửa ra sau, nhưng cô bé không ngã xuống suối như mong ước của đứa bạn, mà ngã ngay vào người Băng Hạ, cô trở thành vật thế mạng giùm cô bé kia.


"Ào...."


Con suối đương nhiên là nông, nhưng với lực đẩy khá mạnh, Băng Hạ bị ướt từ đầu đến chân, các học viên chơi quanh con suối bị tiếng nước làm thu hút liền quay đầu lại, rồi bật cười như nắc nẻ. Bảo Lam và cô bạn đứng trên phiến đá mặt mày tái mét, miệng lắp bắp.


- Dương tiểu thư...tôi...xin lỗi....tôi không cố ý...


Băng Hạ ngồi dậy, đưa tay vuốt hết nước trên mặt. qua làn nước nhòe nhoẹt, cô lờ mờ nhìn thấy hai bàn tay đang đưa ra trước mặt mình.


- Đưa tay đây!- Đứng lên nào.


Hai giọng nói khác nhau, âm vực cũng khác nhau, Băng Hạ đã nhận ra đó là giọng của ai.


Hoàng đế...


Và hoàng tử....


Cả khu suối bỗng yên ắng hẳn, ai cũng dõi mắt về phía gần phiến đá theo dõi diễn biến sự việc. Hạo Thiên và Hàn Phong vẫn đưa tay ra, nhìn chăm chăm vào Băng Hạ đang quệt nước đọng lại trên mắt để nhìn rõ hơn. Hai bàn tay vẫn kiên trì giơ ra trước mặt cô, Hàn Phong mỉm cười dịu dàng, Hạo Thiên với ánh mắt xanh lạnh lùng, cả hai người, đều muốn kéo cô lên.


Các học viên đều nín thở chờ đợi xem Băng Hạ sẽ nắm lấy tay ai, và muốn xem hoàng tử và hoàng đế của họ, khi bị từ chối sẽ như thế nào.


Nhưng...


Băng Hạ liếc nhìn cả hai người bằng ánh mắt dửng dưng, rồi cô...tự đứng dậy, bước về lều với bộ quần áo ướt sũng. Lúc đi lướt qua Bảo Lam, cô bé sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Tiểu Vy cũng bỏ dở cuộc chơi, hấp tấp chạy theo Băng Hạ.


Còn lại hai chàng trai đứng đó, bàn tay buông thõng xuống. Hàn Phong dùng nửa con mắt liếc nhìn Hạo Thiên, cười khẩy. Thiên không nói gì, anh lạnh lùng bước lên bờ, trở về lều. anh cũng biết đằng sau lưng mình, Hàn Phong vẫn nhìn theo bóng anh bằng một ánh mắt sắc lạnh.


*Doan nay hay lem' nek* (windy)


2. Tuyên chiến.


Trời sập tối khá nhanh, khu rừng ban ngày thì mát mẻ trong lành là thế, nhưng khi màn đêm buông xuống thì lại phủ một màu u ám, thê lương. các học viên chẳng có mấy ai để ý đến khung cảnh xung quanh, họ ríu rít tụ tập quanh đốm lửa vừa đốt lên, nướng chỗ cá ít ỏi vừa bắt được ngoài suối. đương nhiên là không no được bụng với chỗ thức ăn dính răng còn không bõ ấy, nhưng hầu như ai cũng vui vẻ, đùa nghịch nhau, tiếng cười rộn rã. Màu đỏ rực từ đốm lửa đang cháy, làm hồng lên những gương mặt xinh đẹp. vẻ kênh kiệu chảnh chọe thường ngày của các tiểu thư dường như đã bốc hơi đi đâu mất.


Băng Hạ sau khi thay quần áo, liền nằm luôn trong lều mà đánh một giấc. mặc cho sự ồn ào vui vẻ bên ngoài vẫn diễn ra.


Từng nhóm học viên ngồi quây quần thành một vòng tròn, tiếng cười vang vọng cả ngọn núi Mã Vĩ. Hạo Thiên ngồi một chỗ, anh đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng tròn trịa trên cao, được bao phủ bởi vài đám mây, tỏa ra thứ ánh sáng mát dịu.


Hàn Phong thì ngồi giữa đám nữ sinh, chuyện trò vui vẻ. Với vẻ ngoài điển trai, lại cộng thêm tài nói chuyện hài hước, chả trách sao con gái cứ không ngừng đổ rạp trước anh như cây cối trước cơn bão mạnh.


Tiểu Vy và Tiểu Nhã ngồi nướng cá cùng với mấy học viên khác, Nhã cũng đã bớt e ngại mà chuyện trò với Vy dạn dĩ hơn, dù sao Vy cũng rất thân thiện, cái gọi là "xa lánh" Vy và Hạ lúc trước chỉ là nhất thời, vì Nhã rất ngạc nhiên khi Băng Hạ trở thành bạn gái Thiếu gia đột ngột như thế.


Bỗng một thầy giáo với bộ tóc húi cua, đứng trên một phiến đá lớn, đằng sau là vài bóng đèn chập chờn, đủ để soi rõ khuôn mặt trung niên của ông thầy. Ông vỗ vỗ hai tay gây sự chú ý, nói dõng dạc sau khi các học viên đã dồn hết ánh mắt về phía mình.


- Chào các học viên của Thánh Huy! Như đã nói, đây là một buổi cắm trại, vì thế đêm nay các trò sẽ ngủ ở đây. Tôi xin nói vài lời, đó là yêu cầu các trò không uống rượu bia, không dùng chất kích thích. Và ngủ trong lều thì không được hút thuốc, ngăn ngừa hỏa hoạn xảy ra. Điều quan trọng nhất, đó là – Ông thầy chỉ tay về phía khu rừng thông phía nam, cách đó một quãng đường không quá xa – Khu rừng đó được mệnh danh là rừng Tử Thần, vì muốn vào thì dễ, nhưng ra thì khó, đã có không ít người bỏ mạng trong ấy, vậy nên nghiêm cấm các trò không được đến gần, các trò nên ý thức được rằng mình là những người nắm giữ vận mệnh của đất nước. Mong các trò chấp hành để kỳ cắm trại lần này của học viện ta kết thúc vui vẻ và bổ ích.


Nói xong, ông thầy cúi gập người sau đó xuống khỏi phiến đá. Tiếng xì xầm bắt đầu rộn lên. Một vài học viên nhìn về phía khu rừng Tử Thần mà nuốt khan, mặt bắt đầu hơi tái. Một vài tên công tử nhà giàu huênh hoang lớn tiếng tuyên bố mình không sợ, và rủ nhau đêm nay sẽ vào rừng để khám phá. Nhưng những lời nói tinh tướng đó lại nín bặt khi chúng nhìn thấy ngay bên trên khu rừng Tử Thần, bầu trời đen ngòm như mực, vài con chim chao liệng. Không biết là chim gì, nhưng sao nó mang đến cảm giác ghê sợ, vài học viên nổi da gà, cuối cùng thì những lời nói của mấy tên công tử đó cũng trôi vào quên lãng, nói ra cũng chỉ như mua vui vì có cho vàng cũng chẳng ai dám làm theo.


Một cơn gió lạnh lướt qua, các học viên nữ sợ hãi bám chặt lấy Hàn Phong không rời. Đám nam sinh do vừa nghe chuyện khu rừng Tử Thần, cũng có chút sợ hãi, liền bảo nhau chui vào lều chơi bài. Mấy đống lửa được dập tắt, phút chốc chẳng còn mấy ai ở đó nữa.


..............


Băng Hạ tỉnh dậy lúc trời đã về đêm, bầu trời tối đen, các vì sao cũng đã kéo nhau đi đâu hết. Lều này cũng chẳng nhìn thấy nổi lều bên cạnh, chẳng cần đến lời cảnh báo của thầy giáo thì trước khung cảnh như thế này cũng chẳng ai dám bén mảng ra ngoài....đi WC, huống hồ là đến cái khu rừng Tử Thần gì đó.


Hạ lấy điện thoại ra xem giờ, đã 11h23, chưa đến nửa đêm nhưng cô đã chẳng ngủ được nữa. Lạ nhà à? Phải, thời gian cô mới đến Thánh Huy cũng phải mất khá lâu mới có được những giấc ngủ ngon lành, tròn trịa và không mộng mị. Dùng ánh sáng leo lét từ màn hình điện thoại, cô soi sang bên cạnh, Tiểu Vy đang ôm gối ngủ ngon lành. Lều nhỏ, nên các học viên phải nằm sát sàn sạt vào với nhau, vì lều 36 này chỉ toàn những học viên nhà nghèo, nên mới ngủ ngon lành như vậy, chứ những nàng tiểu thư quen ngủ trên chiếc giường sang trọng và rộng rãi bằng cả cái lều, không biết sẽ phải làm thế nào để ngon giấc.


Cô vươn vai, bước ra khỏi lều. Vy nằm bên cạnh chợt giật mình tỉnh dậy vì tiếng động, cô nheo nheo mắt, nói khẽ:


- Băng, đi đâu đấy?


Băng Hạ quay lại.


- Rửa mặt.


- À, thầy giáo có cảnh báo, đừng có đến gần cái khu rừng xa xa kia nhé, rừng Tử Thần đấy!


- Rừng Tử Thần?


- Ừ, đừng có vào, nguy hiểm lắm, nhé!


Hạ gật đầu máy móc, sau đó mở cửa lều đi ra ngoài. Bên ngoài tối om, mặt trăng cũng bị che khuất bởi những đám mây, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ từ di động của Hạ, chẳng đủ soi rõ đường cho cô.


Lần mò mãi, cuối cùng Hạ cũng thích nghi được với bóng tối, cô men theo con đường ra suối mà trưa này vừa đi trong trí nhớ.


Bỗng một bàn tay lạnh toát đập vào lưng cô, đồng thời một nguồn sáng khác rọi vào người cô, sấp bóng trên nền đất lồi lõm.


- Đi đâu thế?


Nụ cười "lẳng lơ" của Hàn Phong nở trên môi khi anh nhận ra người trước mặt mình là Băng Hạ.


- Rửa mặt.


- Đêm rồi còn không ngủ lại đi rửa mặt, không sợ ma à?


- Người nào ngu ngốc mới tin là có ma.


- Em không tin?


- Không.


Phong bật cười


- Vậy để tôi đi cùng em, tối rồi, chẳng may có làm sao thì tôi cõng em về.


- Khỏi. – Hạ lạnh lùng trả lời, tiếp tục lần mò bước đi, do bóng tối, nên cô vấp phải một hòn đá nhọn chìa lên khỏi nền đất, nhưng chưa kịp khuỵu xuống thì bàn tay Phong đã đưa ra đỡ, anh cười với vẻ mặt đắc thắng.


- Thấy chưa?


.......................


Làn nước mát ập lên mặt khiến Hạ tỉnh hẳn, cô đưa tay vuốt hết hạt nước vương lại trên mặt, sau đó thả tay xuống làn nước để rửa bàn tay đẫm mồ hôi. Làn nước trong suốt trườn qua đôi tay trắng như tuyết của Băng Hạ, gần như tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ diệu.


Phong tay cầm đèn pin soi cho Hạ, một tay đút túi, ung dung đứng trên bờ nhìn cô.


- Bây giờ về lều chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Chị/Cô! Anh yêu em!

Chị/Cô! Anh yêu em!

Tôi tát cậu ta, lần đầu tiên trong đời tôi tát một người và đó lại là cậu Sinh

23-06-2016
Gia sư khó tính

Gia sư khó tính

(khotruyenhay.gq) - Khai thật đi nào cô bé, rồi anh em ta sẽ tìm cách giải quyết!! *** Bao

26-06-2016
Cậu bé chăn cừu

Cậu bé chăn cừu

Một ngày nọ có một cậu bé chăn cừu buồn rầu ngồi trên sườn núi nhìn những con

24-06-2016
Mặn mòi vị biển

Mặn mòi vị biển

Vân bần thần nhìn ra biển, biển xanh ngút ngàn tầm mắt. Những con sóng quặn trào trồi

24-06-2016
Tình dược số 9

Tình dược số 9

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016