Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 19

↓↓
Hẹn hò???


Sân thượng lộng gió.


Đã khá lâu, cô không lên đây. Kể từ lần đánh nhau với Gossip Girl.


Băng Hạ tỳ tay lên thành lan can, mắt nhìn xuống dưới sân trường Thánh Huy. Gọi là nhìn xuống dưới, nhưng thứ được in lên đôi mắt lạnh lẽo của cô không có gì khác ngoài một màu xám tro trong suốt. Vô hồn.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Kể từ cái đêm mưa gió kinh hoàng ấy, cô bé 6 tuổi Dương Băng Hạ đã đeo lên mặt lớp mặt nạ lãnh cảm, thề trước mộ cha mẹ rằng, sẽ chỉ đi theo hai người họ sau khi đã trả được thù cho gia đình.


Thế nhưng, 10 năm tiếp theo tồn tại trên cõi đời, cô tự hỏi rằng mình đã làm được những gì? Những manh mối nhỏ nhặt nhất cũng không có. Cô lạnh lùng như vậy, mang theo mối hận của gia đình nặng nề bên mình như vậy, những tưởng sẽ làm cho những kẻ hại cha mẹ mình chết không toàn thây, nhưng tất cả những gì cô làm được chỉ là bất lực ngồi nhìn thời gian trôi đi vô nghĩa và lãng phí. Không hơn.


Cha mẹ ở dưới suối vàng có trách Tiểu Hạ hay không?


Có trách Tiểu Hạ đã làm trái lời cha mẹ?


Ông Triệu Tuấn đã từng nói....


....."Lão gia và Phu nhân không muốn tiểu thư nuôi nấng ý định trả thù, chỉ muốn cô sống tốt. Oán thù truyền kiếp, sẽ chẳng bao giờ dừng lại được, nếu cô bị lôi vào cái vòng xoáy ấy, họ sẽ không an tâm"....


Nhưng, Tiểu Hạ bất hiếu, xin lỗi cha mẹ, cô không làm được điều đó....


- Không ở dưới gốc Bằng Lăng thì ở sân thượng, tìm cô dễ hơn tôi tưởng.


Cánh cửa sân thượng lặng lẽ mở ra, Băng Hạ biết người đứng sau nó là ai.


- Tìm làm gì? – Giọng nói chẳng biểu lộ cảm xúc, hời hợt thoảng qua như làn sương mờ. Cô không hề quay đầu lại.


- Chán.


Hạo Thiên tiến đến bên lan can, gần chỗ Băng Hạ, tay vẫn đút túi quần, ngước lên nhìn những đám mây trôi lững lờ.


- Không nhìn thấy cô, tôi cứ thấy nhớ nhớ, nhớ cái kiểu xấc xược của cô. – Khóe môi hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhẹ, anh nhìn Băng Hạ. Nhưng cô vẫn vô hồn nhìn xuống phía dưới, da trắng bệch, hàng mi dày không chớp, khuôn mặt lặng đi như....người đã chết.


- Cô đang buồn? – Không khó để đoán được cô gái trước mặt mình đang có tâm trạng, anh nghiêng đầu, hơi nhướn mày.


- Anh ra khỏi đây đi, tôi muốn yên tĩnh.


Lại một cơn gió nhẹ nữa, khuôn mặt Băng Hạ vẫn không chút dao động.


- Nỗi buồn cũng có thể san sẻ. – Hạo Thiên lại nhìn xuống sân trường, trầm ngâm.


- Ra khỏi đây đi. – Giọng nói giống như van nài hơn


- Ngồi gặm nhấm nỗi buồn một mình chỉ thêm cô đơn thôi.


- Ra khỏi đây!!!! – Băng Hạ gắt lên, cô bắt đầu mất bình tĩnh.


- Nếu tôi không làm theo? – Hạo Thiên từ từ chuyển ánh nhìn sang Băng Hạ, thản nhiên.


Cô nhìn anh, đôi mắt đã gợn lên chút giận dữ, mái tóc đen dài bị gió thổi tung.


- Anh không đi....tôi đi!


Cô quay lưng bước đi thật nhanh, ở bên cạnh người con trai này, cô chưa bao giờ và cũng biết rằng mình sẽ không bao giờ che giấu được cảm xúc. Không rõ lý do là gì, nhưng nếu ở lâu hơn, cô e rằng, mình sẽ tan chảy mất.


Nhưng....đôi chân còn chưa kịp tiến thêm bước nào nữa đã phải khựng lại, không phải do cô, mà bởi một bàn tay ấm áp, bàn tay ấy không to lớn, nhưng lại siết chặt lấy tay cô từ đằng sau.


- Cứ phải làm đau bản thân mình như vậy?


Hạo Thiên quay lại nhìn tấm lưng Băng Hạ đang quay về phía mình, đôi mắt xanh lục phủ một màu buồn bã, xót xa. Bỗng dưng, anh lại thấy trong cô, con người cô độc, lạnh lùng đáng thương của mình lúc trước. Một con người luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng chỉ khiến người khác thêm thương hại.


- Nếu không thể đứng vững, hãy dựa vào vai của một người nào đó cô cảm thấy tin tưởng. Và, không cần thiết phải cố tỏ ra cứng rắn.


Băng Hạ đứng yên, không giật tay mình về như bao lần khác, mà cứ để nó nằm trong bàn tay ấm áp kia. Trái tim nằm yên trong lồng ngực của cô cũng chẳng đập mạnh, nó chậm rãi, từng nhịp một, như đong đếm từng giây thời gian trôi đi lặng lẽ xung quanh hai con người ấy.


Một giọt nước mắt rơi ra, nhẹ nhàng lướt trên làn da mềm.


Hạo Thiên tuy không nhìn thấy cô khóc, nhưng anh biết, và anh cũng chẳng nói thêm một câu nào, chỉ nhìn cô với mái tóc dài tung bay trong gió, và với giọt nước mắt âm thầm lặng lẽ không để ai hay.


Hai người ấy, cứ đứng gần nhau như vậy, liên kết bằng một cái nắm tay nhẹ, nhưng chắc chắn, như không bao giờ chịu buông.


Định mệnh lại một lần nữa, gắn kết họ với nhau bằng sợi dây vô hình, và hình như, con người mang tên Định mệnh ấy muốn......Tuyết tan...?


............................


Hôm sau – Chủ nhật


7h00 AM


Băng Hạ mở mắt, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Trên đó chẳng có gì cả, và trong mắt cô cũng vậy. Đến bây giờ cô mới nhận ra, những ngày tháng qua đối với cô mà nói, thật nhàm chán. Chẳng có việc gì ngoài ăn, học, chơi, và ngủ. Nhưng những ngày bình thường, cô còn đến lớp, nghe vài bài giảng, nhìn những học viên xung quanh. Những tiếng nói cười the thé, những tiếng hú hét bất chợt, và dựa vào những thứ đó thì 24 giờ của cô trôi qua nhanh hơn bình thường, ít nhất thì cũng theo cảm nhận của một đứa cả ngày đeo tai nghe và ngủ gục trong giờ như cô. Còn hôm nay là Chủ nhật. Cô sẽ lại làm lại công việc của tất cả những ngày Chủ nhật trước. Ngủ.


8h00 am


Tiểu Vy đã đi sang nhà Nhật Long. Băng Hạ biết vì trong bếp không có tiếng xào nấu, tivi cũng không bật, và cũng không có tiếng nói chuyện với con mèo mà bình thường, Băng Hạ nghe thấy vẫn thường mắng Vy là "tự kỷ". Băng Hạ lật tấm chăn, với chiếc Mp3 trong cặp, đeo lên tai, nhắm mắt lại, hy vọng sẽ ngủ được.


8h35 am


Băng Hạ ôm Tiểu Bảo vào lòng, vuốt ve bộ lông trắng mượt của con mèo, chợt nghĩ về chủ nhân của món quà dễ thương này. Rốt cuộc thì anh ta là ai? Làm được một việc mà suốt 10 năm qua, chưa ai làm với cô, đó là làm cho cô khóc. Liệu.....anh ta có phải là người mà ba mẹ đã từng nói, người chờ đợi cô ở phía cuối con đường hay không? Con mèo nũng nịu dụi dụi đầu vào bụng Băng Hạ, cô giật mình nhìn nó, rồi mỉm cười.


9h15 am


Băng Hạ ngồi trước màn hình tivi với tách cà phê đen đặc, chẳng biết làm gì ngoài dán mắt vào đó. Sao một ngày Chủ nhật lại trôi qua chậm đến như thế? Cô ngước nhìn đồng hồ mà chỉ muốn lao đến, bẻ hết mấy cái kim chậm chạp vô dụng lê từng bước qua các con số.


____________Ở một nơi khác_________


Hạo Thiên bước ra từ phòng tắm, một làn hơi trắng tỏa ra từ người anh, chiếc áo sơ mi chưa cài hết cúc. Tay cầm chiếc khăn bông lớn, anh dùng một tay, lau khô mái tóc màu hạt dẻ còn vương vài hạt nước. Nếu có ai đó ở đây lúc này, chắc chắn cái vẻ đẹp kiêu sa, lạnh lùng của anh sẽ hút hồn họ mà không chút nương tay.


Hôm nay đáng lẽ anh phải lên công ty phụ giúp cha, nhưng bỗng dưng lại cảm thấy không muốn đi chút nào. Cảm giác mệt mỏi này anh không được phép có, ít nhất là đối với một con robot "sống". nhưng anh cũng chẳng biết từ bao giờ và bằng cách nào, con robot trong anh bắt đầu giống – con – người một chút.


Tiến đến chiếc điện thoại nằm im lặng trên bàn, Hạo Thiên lướt danh bạ đến tên "Nhật Long".


- Dạ?


- Bảo cha tôi, hôm nay tôi mệt.


- Thiếu gia mệt? Anh có sao không?


- Không sao, cứ bảo với ông ấy vậy đi.


Ném chiếc điện thoại lên giường, rồi anh cũng nằm xuống với nó luôn. Con robot Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa biết làm gì, nếu không vùi đầu vào công việc. Chợt, anh nhấc điện thoại lên, mân mê nó trong tay, vẫn chưa hiểu bản thân muốn làm gì. Trong danh bạ điện thoại dày đặc các số, hầu hết là của các tai to mặt lớn, nhưng chỉ có một số điện thoại được lưu ở chỗ cuối cùng, kèm theo hình ảnh. Anh mở ra, hình ảnh đính kèm là một cô gái rất xinh đẹp, thứ nổi bật nhất và có thể thấy được ngay, đó là làn da trắng muốt như ngọc trai và mái tóc màu đen xoăn nhẹ. Cô gái đang ngủ giữa một rừng những bông hoa tím ngắt rụng lả tả, và góc chụp không được chuyên nghiệp đủ để chứng minh rằng, đây là hình ảnh chụp trộm.


Ngón tay chạm nhẹ lên màn hình, nút "Call".


..................


Điện thoại bật sáng, kèm theo tiếng rung è è trở nên to hơn khi đặt trên bàn kính.


Băng Hạ không thèm liếc dãy số đang nhảy múa trên màn hình, áp lên tai ngay sau khi vừa nhấn nút nghe.


- Alo.


- Cho hỏi đây có phải số của Dương Băng Hạ không?


- Nhầm rồi.


Đầu dây bên kia hơi im lặng, có vẻ như đang xác định lại xem đây có phải số mình muốn gọi hay không.


- Nhầm ư? Sao thế được? Tôi đã tìm hiểu rất chính xác mà?


- Đã chắc chắn vậy rồi, sao còn hỏi lại tôi làm gì?


Người bên kia như đang bật cười, anh ta hỏi Băng Hạ, giọng đã bớt nghiêm túc hơn:


- Tôi, Hạo Thiên đây.


- Đã rõ.


- Rảnh không?


- Làm gì?


- Đi chơi với tôi.


- Hẹn hò? – Cô mỉm cười.


- Nếu cô cho là thế.


- Thời gian?


- Ngay bây giờ.


- Địa điểm?


- Tùy cô.


Tay vẫn cầm chiếc điện thoại, Băng Hạ đứng dậy, cô đã nghĩ đến một nơi....


- Ok.


Đây là Hạnh Phúc???


Chiếc xe bạc Koenigsegg CXX từ từ dừng lại trước cổng Thánh Huy, Hạo Thiên bước xuống, đôi lông mày hơi nhíu lại nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Băng Hạ hôm nay mặc một chiếc áo thun dài quá đùi màu xanh úa, chiếc thắt lưng da to bản màu nâu sẫm làm điểm nhấn. Quần bó màu đen cùng chiếc túi xách quai dài đeo chéo, khiến cô trông năng động và khỏe khoắn hơn thường ngày. Trên mái tóc đen nhánh của mình, cô cài một chiếc băng đô màu xanh úa, đồng màu với áo và túi xách.


- Đợi tôi lâu chưa?


- 3 phút 48 giây 27.


Anh nhè nhẹ lắc đầu, giơ tay mở cánh cửa xe cho Băng Hạ. Hiểu ý, cô thản nhiên bước vào trong, không thèm liếc chàng trai kia lấy một cái. Anh ngồi vào ghế của mình, quay sang nhìn cô, nhướn mày:


- Đi đâu.


- Cứ đi thẳng, tôi chỉ đường cho.


Chiếc xe chuyển bánh, Băng Hạ nhìn ra ngoài cửa xe, không nói câu gì. Còn Hạo Thiên vừa lái xe, thỉnh thoảng lại liếc cô gái ngồi bên cạnh mấy cái.


- Đi đâu vậy? – Anh hỏi.


- Đến rồi biết.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Chạm môi

Chạm môi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tình

25-06-2016
Chuyến bus số 26

Chuyến bus số 26

(Giải Nhì - Cuộc thi Viết truyện Kinh dị) - Bảo An là sinh viên năm 1 của một trường

24-06-2016
Hoàng hôn màu lửa

Hoàng hôn màu lửa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chị và

25-06-2016
Túi gạo của mẹ

Túi gạo của mẹ

Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con

26-06-2016
Má tôi

Má tôi

(khotruyenhay.gq) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016

XtGem Forum catalog