Old school Swatch Watches
Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 79
5 sao 5 / 5 ( 144 đánh giá )

Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome - Chương 18

↓↓
Bình minh dịu nhẹ, lá trên cành cây cao đung đưa, bầu trời qua những kẽ lá xanh trong như gột.


Băng Hạ đeo chiếc balo lệch một bên vai, chậm rãi bước đến lớp học, bộ dạng uể oải. Đêm hôm qua cô thức hơi khuya, và hệ quả là sáng nay nhìn thấy tất tần tật cái gì cũng màu đen. Mi mắt đang cố chống lại cơn buồn ngủ một cách vô vọng, Băng Hạ thầm nhủ, vào lớp cất cặp rồi nhất định cô sẽ ra vườn trường đánh một giấc.


Lớp 10A3 có thể đến bằng nhiều đường khác nhau, nhưng Băng Hạ lại thích đi xuyên qua khu vườn trường hơn. Buổi sáng mát mẻ, tinh khôi, hương thơm dìu dịu nhẹ nhàng lan tỏa, khiến trong người cô dâng lên một cảm giác khoan khoái.


Bầu trời tím ngắt một màu Bằng lăng, ánh sáng ban mai vàng nhẹ chiếu xuyên qua những cánh hoa mềm mại mỏng manh, óng ánh nghiêng nghiêng rọi xuống mặt đất, nơi những cánh hoa bằng lăng đã rụng, nằm yên lặng. Một chàng trai mải mê ngắm hoa, làn gió thổi lướt qua những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả, óng ánh như tuyết, đậu lại trên vai người con trai ấy.

bạn đang xem “Tuyết rơi mùa hè - Sheryl Nome” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Một khung cảnh mê hồn.


Hạo Thiên đẹp lạ lùng đứng lặng lẽ dưới gốc cây, hồn như thả vào những cánh hoa bằng lăng tím ngắt một mảng trời.


Mái tóc như ngọc đen óng ánh, làn da mềm mại mỏng manh như men sứ.


Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh quay đầu lại, nhìn người con gái đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, anh mỉm cười, nhẹ như sương.


- Có duyên quá, gặp lại nhau rồi.


- Anh cũng hứng thú với nơi này? – Đôi mắt màu xám tro hơi tròn lại.


Hạo Thiên gật đầu, ánh mắt bỏ quên trên tán lá.


- Nơi này rất đẹp.


- Chỗ ngủ của tôi, không được chiếm.


Băng Hạ lạnh lùng tiến đến gốc cây, vất cặp sang một bên, thản nhiên nhắm mắt lại, coi người vừa nói chuyện với mình cách đây mấy phút không hơn gì không khí. Hạo Thiên mỉm cười, một cách đánh dấu chủ quyền độc đáo.


- Có ghi tên cô không? – Anh ngó nghiêng như tìm kiếm thứ gì đó – Theo tôi biết thì ở đây trước giờ chẳng ghi tên ai cả. " Nên nó là của tôi" – hàm ý không được nói ra, nhưng ai nghe qua cũng có thể hiểu được rất rõ.


Từ từ mở mắt, Băng Hạ kiếm một cành cây khô, vạch ngang dọc trên đất dòng chữ "Dương Băng Hạ", rồi hất mặt về phía Hạo Thiên, đắc ý.


- Thấy rồi chứ?


- Rồi. – Hạo Thiên nhìn chăm chăm vào dòng chữ vừa được viết trên nền đất, cười. Vốn dĩ anh chẳng muốn giành với cô, toàn bộ Thánh Huy này là của anh, một dòng chữ mỏng manh, gió thổi là tan biến ấy, chẳng thay đổi được gì.


- Rồi thì yên cho tôi ngủ – Đôi mắt màu xám lạnh khuất bóng sau bờ my dài đen nhánh, một nụ cười trên môi Hạo Thiên lại nhanh chóng hình thành. Chẳng hiểu sao, những lời nói xấc xược của cô lại khiến anh cười nhiều đến vậy. Trong khi, nếu là người khác, không dám cam đoan rằng họ còn miệng để nói năng kiểu đó lần thứ hai không?


Hạo Thiên lấy trong túi ra chiếc điện thoại, giơ về phía Băng Hạ. Lập tức, hình ảnh của cô hiện lên trên màn hình, sắc nét. Anh mỉm cười, ngón tay cái miết nhẹ lên đó.


..................


Đôi mắt từ từ mở ra, Băng Hạ mơ màng không biết mình đã ngủ được bao lâu rồi. Vỗ nhẹ lên trán, cô mở điện thoại ra xem giờ, không bất ngờ khi thứ hiện lên trên màn hình là 15 cuộc gọi nhỡ và 6 tin nhắn. From: Vy Vy.


"Băng Hạ, bạn đi đâu vậy? Vào lớp rồi đó" – 7h30.


"Băng Hạ, bạn không định đi học sao?" – 7h39.


"Bạn đang ở đâu vậy?" – 7h46.


"Này, sao không nghe điện thoại thế? Bạn đang ở chỗ quái nào vậy?" – 7h55.


"Không phải lại gặp chuyện gì rồi chứ?" – 8h01


"Dương Băng Hạ, nghe điện thoại đi, biết mình lo lắng lắm không hả? Cúp học cũng phải nói với mình một câu chứ? Hay bạn gặp chuyện không hay gì rồi?" – 8h17


Băng Hạ lần lượt đọc tất cả tin nhắn, hôm nay Tiểu Vy kêu mệt, sẽ lên lớp sau nên bảo cô đi trước. Chắc cô nàng lên đến nơi mà không thấy bạn mình đâu, nên hoảng hồn đây mà.


"Vy, mình đây, mình không sao, ngủ quên sau trường." – Cô reply.


Khóa điện thoại, chợt Băng Hạ nghe tiếng chửi bới xen lẫn tiếng đánh đấm từ đâu đó vọng tới, rõ mồn một. Nhíu mày, cô đứng dậy, tìm kiếm chủ nhân của nó. Đập vào mắt cô là một viễn cảnh không mấy vui tươi ở đằng xa, ngăn cách với chỗ cô ngủ một bằng một rừng phong.


Một đám nữ sinh mặc đồng phục Thánh Huy, nhưng đeo trên mình một đống phụ kiện lòe loẹt, không hiểu vì lý do gì khuôn mặt hằm hằm, đang vây đánh một nữ sinh khác. Nữ sinh kia khuôn mặt đỏ ửng, hằn lên đó dấu tích của những cái bạt tai, tóc tai xõa xượi, bộ đồng phục xộc xệch, lấm lem bùn đất. Nơi khóe môi rỉ chút máu, cô bé có vẻ đang rất đau đớn, nhưng nín lặng, cố gắng không kêu khóc tiếng nào.


Một lần chạm mặt, cả đời không quên, đôi mắt màu xám tro của Băng Hạ hơi nheo lại, nếu trí nhớ cô còn tốt, thì đám nữ sinh kia chính là người đã từng đánh hội đồng cô theo lời Bảo Yến, Gossip Girl. Và....nữ sinh kia không ai khác ngoài...


- Hạ Tiểu Nhã! Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì câm cái miệng chó của mày lại. Tự dưng lại đi khắp nơi nói láo, anh Hàn Phong mà lại nhận mày làm người yêu sao? Còn hôn mày? Mày chưa bao giờ soi gương à? Hay nhà nghèo quá không có nổi tiền mua?


Tiểu Nhã tóc rối tung, nằm im lìm dưới đất như người chết, đôi mắt mở thao láo, nói như mộng du.


- Tôi không bịa đặt, anh ấy thực sự đã....


"Bốp!"


Chưa kịp để nhỏ nói hết câu, một cái bạt tai đã hạ cánh ngay trên mặt nhỏ, một nữ sinh có mái tóc dài và khuôn mặt trái xoan rít lên. Băng Hạ nhận ra cô ta không phải người của Gossip Girl, Khương Bảo Huyền.


- Câm ngay, con chó! Mày không muốn giữ mặt nữa à? Chính anh Hàn Phong đã phủ nhận, mày còn già mồm được sao?


Cái tát rõ kêu, Băng Hạ ở đằng xa cũng còn nghe rõ mồn một. Cô cười khẩy, phủ nhận sao? Có vẻ như đã có khá nhiều chuyện hay ho đã xảy ra trong lúc cô đang yên giấc ở đây. Hàn Phong phủ nhận là chuyện không lạ, nếu anh ta thừa nhận, thì đó chắc chắn là chuyện buồn cười nhất mà cô từng được nghe.


- Chính anh ta đã nói dối, anh ta đã nói yêu tôi, thật mà....


Trong đôi mắt van nài của Tiểu Nhã bật ra hai dòng nước mắt. Không được người ta tin và bị khinh thường, đối với nhỏ còn đau hơn là bị đánh đập.


- Con chó này điên rồi – Bấy giờ nhóm trưởng Lâm Hạ Quỳnh mới lên tiếng – Đánh chết nó đi!


Tiểu Nhã nhắm chặt mắt, khổ sở vòng tay ôm lấy cơ thể. Dưới những bàn tay cào xé, những nắm đấm cùng những cú đá ầm ầm trút lên người như mưa, nhỏ chỉ còn biết lăn qua lăn lại giữa những cú đá tức tối của chúng như một trái bóng.


- Tôi nói thật, làm ơn tin tôi...


Bị đánh dữ dội như vậy, nhưng nhỏ vẫn không im lặng mà tiếp tục khóc lóc thuyết phục mấy con sư tử này trong vô vọng, lời nhỏ chẳng khiến chúng mảy may động lòng, ngược lại còn khiến chúng như điên hơn, ra tay tàn ác hơn. Không khí bạo lực đã tăng tới cực điểm, như đợt sóng dâng cao, chuẩn bị nhấn chìm Tiểu Nhã.


Băng Hạ thở dài, cô phủi áo, đứng dậy.


- Đánh đã tay chưa?


Đám con gái đang lúc hăng máu, nghe thấy tiếng nói liền quay phắt lại, gầm ghè.


Một ngày nắng gắt


Ánh nắng chói chang phủ lên xung quanh một màu vàng đậm, chói lóa như đập vào mắt người.


Một nữ sinh mái tóc đen tuyền, quăn nhẹ ngang vai, làn da trắng muốt như tuyết, đôi mắt màu xám tro trong veo, bộ dạng uể oải dửng dưng cùng nụ cười hờ hững trên môi.


Bảo Huyền quắc mắt:


- Dương Băng Hạ, chuyện không liên quan đến mày, tránh ra xa cho bọn tao làm việc.


- Đương nhiên là có liên quan – Băng Hạ cười nửa miệng – Tiếng các người to quá, phiền đến giấc ngủ của tôi.


Tiểu Nhã biết có người đến cứu mình, nhưng nhỏ vẫn nằm yên bất động, không biết là vì quá đau đớn hay đã ngất.


Hạ Quỳnh vẫn còn nhớ như in 3 cái tát ngày ấy Băng Hạ tặng cho nó, bây giờ nhìn thấy cô, trong lòng nó sôi sục ý nghĩ muốn trả thù.


- Con ranh, thích thì vào đây, tao tiếp. – Nó vênh mặt lên, nhìn Băng Hạ đầy hận thù.


Khóe môi Băng Hạ khoét lên sâu hơn một chút, con nhỏ này tự tin vậy sao?


- Ấy, tôi đâu dám – Nụ cười bất ngờ vụt tắt, cô rút trong túi ra chiếc điện thoại, nheo mắt xem giờ, thờ ơ nói – Tôi chỉ muốn nói cho các người biết rằng, còn 1 phút 13 giây nữa bảo vệ sẽ đến đây, các người muốn làm gì thì làm.


- Bảo vệ đến thì đã làm sao? – Bảo Huyền cười khẩy – Mày nghĩ nói như thế thì bọn tao sẽ chạy chắc?


- Sẽ không sao với cô, nhưng tôi dám chắc ông chủ tịch tập đoàn dầu khí Khương Tuấn Kỳ sẽ chẳng vui vẻ gì, nếu bị gọi lên phòng Giám Hiệu vì con gái mình đánh nhau đâu.


- Con điên – Huyền cười lớn hơn – Mày nghĩ ông Viện trưởng thỏ đế ấy dám gọi cha tao lên?


- Cô không tin? Vậy cô nghĩ sao nếu Thiếu gia nhúng tay vào? – Băng Hạ cười, nụ cười lần này đã đầy đủ cả hai bên khóe miệng. – Đối với Thiếu gia, cả chuyện mời cha cô lên lẫn chuyện đuổi cô ra khỏi trường này và kéo theo hàng trăm hệ luy đều dễ như trở bàn tay.


- Mày..... – Bảo Huyền cắn chặt môi, đôi mắt rực lửa nhìn chăm chăm vào nữ sinh trước mặt. Đối với nó, chẳng khó khăn gì để hiểu hàm ý trong lời nói của Băng Hạ khi khắp học viện này đều đồn ầm lên rằng quan hệ giữa cô ta với Thiếu gia không hề tầm thường.


- Cô nghĩ sao? Còn 49 giây nữa.


- Con chó, mày không muốn sống à? Bị bọn tao đánh một lần rồi mà vẫn còn vênh váo thế sao – Hạ Quỳnh đứng phía sau tức tối lên tiếng, đang chuẩn bị xông lên đạp Băng Hạ một cái. Trong một giây, trong đầu Huyền bỗng hiện lên 2 chữ "Thiếu gia", nó giơ tay kéo Quỳnh lại.


- Là cô đánh tôi? – Băng Hạ cười khẩy, đôi mắt hiện lên hai chữ "khinh bỉ" rõ ràng – Suy nghĩ kỹ rồi hãy nói. Còn 30 giây.


Đám con gái im lìm không nói gì nữa, chỉ có những ánh mắt hình viên đạn và dao kiếm, thay nhau phóng về phía Băng Hạ như mưa.


- Còn 10 giây.


- 5 – Bọn chúng vẫn im lìm, không nhúc nhích, chúng muốn chờ xem, bảo vệ có đến đúng như lời cô nói hay không.


- 4


- 3


- 2


- 1!


- Bảo vệ kìa, chạy mau! – Thấy bóng bảo vệ đằng xa, một nữ sinh trong Gossip Girl hét lớn, chúng vội vàng hoảng hốt kéo nhau chạy thẳng. Hạ Quỳnh hằm hằm nhìn Băng Hạ, buông một câu c.h.ử.i thề, còn Bảo Huyền thì giơ chân, đạp một nhát cuối vào người Tiểu Nhã đáng thương đang nằm trên đất. Cuối cùng thì chúng cũng biến mất, mảnh đất sau trường chỉ còn lại Băng Hạ và Tiểu Nhã. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc trên các tán cây là vang lên. Băng Hạ thở phào, nếu bảo vệ không đến kịp, không biết cô phải dùng cách gì để đuổi đám sư tử Hà Đông ấy rời khỏi.


- Băng Hạ, cảm ơn. – Bấy giờ Hạ Tiểu Nhã mới lóp ngóp ngồi dậy, khẽ khàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi.


Băng Hạ tiến đến gần, cô nhặt chiếc kính Nobita cong queo nằm vất vưởng một góc lên, đặt vào tay Tiểu Nhã. Rồi im lặng đứng dậy, quay người bước đi.


- Anh ấy.....đã....chối, nói rằng....mình đừng nên ảo tưởng như thế.... – Tiếng Tiểu Nhã sụt sùi sau lưng khiến đôi chân Băng Hạ như khựng lại, cô quay lại, dửng dưng nói như chuyện đùa.


- Lòng người chẳng ai ngờ được, chỉ là một lời nói, dẫu có được người ta thề thốt yêu đương, cũng đừng dại mà khoe khoang khắp nơi.


Cô cất bước, chẳng chút bận tâm đến tiếng khóc tức tưởi của Tiểu Nhã ở đằng sau. Giây phút ấy...cô như nhìn thấy đôi cánh trắng muốt, rướm máu sau lưng nó....


Cả buổi học hôm đó Tiểu Nhã nghỉ. Đây đáng ra phải là một điều đáng để các học viên trong lớp phải thắc mắc vì cô nàng mọt sách này trước giờ dù "mưa bom bão đạn" cũng phải đến trường, vậy mà hôm nay trời xanh mây trắng như thế này mà lại nghỉ. Nhưng bây giờ thì đây cũng là một chuyện bình thường thôi, vì ai ai cũng biết sáng nay cô nàng ấy đã gây ra một chuyện động trời, bôi nhọ đến hoàng tử của họ, nên có thể dám chắc 1000% rằng cô ta đang bị "xử đẹp". Các fan của Hàn Phong và mấy cô nàng nhiều chuyện đang cá cược với nhau xem Tiểu Nhã sẽ phải nằm viện bao nhiêu ngày.


Người bình thản nhất trong chuyện này thì phải nói đến nhân vật chính. Hàn Phong vẫn mỉm cười, vẫn say sưa nghe giảng, không hề tỏ thái độ gì là khó chịu với lời bịa đặt của Tiểu Nhã. Anh muốn lợi dụng Tiểu Nhã để thực hiện âm mưu, nhưng không ngờ cô ta lại nhiều chuyện như vậy, có thể đem đi rêu rao khắp nơi. Đúng là đàn bà, ai cũng như nhau, vậy nên Hàn Phong đã phũ phàng chối bỏ khi đám con gái kéo nhau đến hỏi anh. Dù gì thì cũng chưa dám chắc anh có thể "moi" được gì từ cô nàng này không, mà chấp nhận hy sinh danh tiếng thì là quá phí phạm. Nên để cho Tiểu Nhã hy sinh vì chính cái miệng của cô ta, đối với Hàn Phong, suy cho cùng cũng chẳng phải một điều đáng phải bận tâm.


Giờ giải lao


Hôm nay thời khóa biểu của lớp 10A3 phải học liền 3 tiết, nên khi chuông reo thì cũng là lúc bụng của họ sôi sùng sục. Không ôn bài, không thư viện gì hết, tất cả đôi chân của học viên 10A3 đều "canteen thẳng tiến". Cuối cùng thì chỉ còn lại chàng hoàng tử phải khó khăn lắm mới từ chối được đám fan mà ở lại trong lớp. Hàn Phong điềm tĩnh lật giở từng trang sách, thân ảnh đẹp đẽ tạo thành một bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ.


- Thảnh thơi quá nhỉ? Sau khi phũ phàng rũ bỏ "người yêu"?


Ánh mắt di chuyển từ trang sách đến thân ảnh một người con gái đứng trước mặt. Đôi mắt màu xám tro trong suốt chiếu về phía anh ánh nhìn lạnh lẽo và khinh bỉ. Tim ngừng đập một nhịp, Hàn Phong mỉm cười:


- Tôi tưởng hôm nay em không đi học?


- Đi hay không là ý muốn của tôi – Băng Hạ bình thản ném lại một câu trả lời, đôi mắt vẫn lạnh, không suy chuyển.


Cúi xuống cuốn sách trước mặt, Hàn Phong thờ ơ:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Màu máu của anh

Màu máu của anh

- Đừng hỏi nhiều. Còn tiền không? Vứt anh vay mấy "lít", nhanh. - Em làm gì có. Nó

01-07-2016
Son môi đắng

Son môi đắng

"Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người, vì em cũng đang lạc

24-06-2016
Tháng ngày đã mất

Tháng ngày đã mất

Tôi khác Viễn, tôi thích đắm mình trong những điều đã vụn vỡ, còn Viễn thì vứt

23-06-2016
Hoa gạo tháng 3

Hoa gạo tháng 3

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016