Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi

Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 28
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi - Chương 10 - Part 1

↓↓
Tôi yếu ớt hạ giọng gọi tên người yêuNhưng trong ý thức của tôi chỉ có ảo tưởng u ámTôi dùng bàn tay mềm yếu tìm anh trong đêm tối.Đột nhiên,Tôi cảm nhận thấy giọt nước mắt nóng bỏng, nụ hôn và hơi thở của anh trên trán tôi.(Hồi phục- Puskin)


Tôi như một bóng ma vật vờ vài ngày, sau đó tôi nhận được thông báo của Hội du học sinh Trung Quốc, cho biết bố mẹ Bành Duy Duy đã lấy được visa và bay sang Odessa để giải quyết hậu sự của con gái họ.


Sau khi Bành Duy Duy được hỏa táng, hội du học sinh tổ chức một lễ truy điệu nhỏ cho cô.


Tôi gặp bố mẹ Bành Duy Duy ở buổi lễ. Mẹ cô nhận ra tôi là bạn học thời cấp ba của cô, bà cầm tay tôi khóc nức nở và không ngừng hỏi tôi: "Con bé vẫn đang sống yên ổn, tại sao lại như vậy? Cháu gái, cháu là bạn thân của Duy Duy nhà cô, cháu có biết con bé tại sao lại nghĩ không thông đi chọn con đường này?"

bạn đang xem “Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi không biết nói gì, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ cùng bà.


Bố Duy Duy ngồi im lặng ở bên cạnh, sắc mặt ông trắng bệch. Sau đó ông nhắc mẹ Duy Duy: "Thứ đó đâu? Lấy ra cho cháu gái xem đi".


Ông vừa nói vậy, mẹ Duy Duy lập tức ngừng khóc, bà lôi từ trong túi ra một thứ bỏ vào tay tôi.


Tôi mở to mắt, ngây người nhìn chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn Catier ba màu hoa hồng, vàng và bạc. Chiếc nhẫn được trạm khắc tinh tế, trên có ký hiệu "Love".


Đây chính là chiếc nhẫn ở trên ngón tay Duy Duy một thời gian dài, chiếc nhẫn thu hút sự chú ý của mọi người theo từng cử động của cô.


"Thưa cô, đây là..."


Mẹ Duy Duy lại rơi lệ: "Lúc Duy Duy qua đời, tay nó nắm chặt chiếc nhẫn đó, chặt đến mức không tách ra được. Cháu gái, cháu hãy nhớ lại xem, trước đây cháu từng thấy chiếc nhẫn này chưa? Là ai tặng cho Duy Duy?"


Tôi bất giác nắm chặt bàn tay, chiếc nhẫn nhỏ như mỏ hàn cháy đỏ, thiêu đốt lòng bàn tay tôi.


Tôi nhắm mắt, cảm thấy trước mắt một màu đỏ máu. Duy Duy, có phải lúc cậu ra đi, cậu cũng nắm chặt nó như thế này, giống như nắm một tia hy vọng vỡ vụn cuối cùng?


"Cháu gái!"


Tôi đột nhiên không thể chịu đựng hơn, tôi bỏ chiếc nhẫn vào tay mẹ Duy Duy rồi đứng dậy chạy mất.


Ba ngày sau, bố mẹ Bành Duy Duy đưa hài cốt của cô trở về Trung Quốc. Tôi nhớ có lần cô từng nói đùa với tôi, nếu cô chẳng may chơi đến hết đời, tôi hãy mang hài cốt của cô về nước.


Không ngờ câu nói này lại trở thành sự thật.


Nửa tháng sau đó tôi không làm nổi một việc gì. Cả ngày tôi ngồi ở trong nhà, đợi bóng ông mặt trời từ từ chuyển từ đằng đông sang phía tây. Tôi chờ đợi một cách vô vọng mà không biết bản thân rốt cuộc chờ đợi điều gì.


Có lúc bắt gặp hình bóng của mình trên tường, tôi giật mình, tưởng có người nào đó ở bên cạnh.


"Duy Duy, là cậu phải không? Cậu còn hận anh ấy không? Cậu còn hận tớ không?". Tôi duỗi thẳng hai cánh tay, lẩm bẩm với hình bóng ở trên tường.


Hình bóng không ngừng lay động, nhưng không ai trả lời tôi.


Tôi ôm mặt nằm sấp xuống giường, nước mắt chảy qua kẽ tay tôi, ướt đẫm chiếc gối và ướt cả ga trải giường.


Chỉ có những lúc gọi điện về nhà, tôi mới lấy lại tinh thần và cố gắng cất giọng tươi tỉnh. May mà bệnh tình của mẹ tôi không có chuyển biến xấu, khiến tôi tạm thời yên lòng.


Số tiền ít ỏi trong tay dần dần tiêu hết, tôi cần phải tìm kiếm việc làm để nuôi sống bản thân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày tôi suy sụp tinh thần chắc cũng không xa.


Tôi không muốn động đến khoản tiền Tôn Gia Ngộ để lại cho tôi. Vào mỗi buổi đêm tĩnh mịch, tôi vẽ theo đường nét chữ ký của anh hết lần này đến lần khác. Những lúc như thế này, tôi mới cảm thấy vẫn còn một sợi dây liên hệ với anh.


Khi tôi định trở lại cuộc sống bình thường, Khâu Vĩ bất ngờ đến tìm tôi.


Sắc mặt anh vô cùng nghiêm túc: "Cô đi theo tôi".


Tôi giật mình thon thót, cốc nước đổ hết ra tay. Những ngày vừa qua tôi đã biến thành con chim run sợ trước cung tên, tôi lau tay, miệng lắp bắp: "Lại...lại xảy ra chuyện gì?"


"Một vài ngày nữa là cậu ấy đi rồi".


Tôi không nói một lời nào lập tức thay giày theo anh lên xe.


Chúng tôi dừng ở một trạm điện thoại bên đường. Khâu Vĩ bấm số điện thoại rồi buông máy, lại bấm số và bỏ máy, đến lần thứ ba anh mới nói thì thầm điều gì đó vào ống nghe.


Người ở đầu bên kia là Tôn Gia Ngộ, tôi cố gắng đè nén khát khao điên cuồng ở trong lòng, đứng im bên cạnh Khâu Vĩ chờ anh nói chuyện.


Tiếp theo, chúng tôi đổi sang ba xe ô tô khác nhau, cuối cùng dừng lại ở một rừng cây. Khâu Vĩ lái xe vào lùm cây rậm rạp để cất giấu ô tô. Sau đó anh đưa tôi đi bộ vài trăm mét tới một ngôi biệt thự nằm trơ trọi bên bờ biển.


"Vào đi, cậu ấy đợi cô ở trong đó". Khâu Vĩ dùng chìa khóa mở cửa.


Tôi vừa tiến vào trong phòng liền nghe thấy tiếng cửa đóng ở đằng sau. Âm thanh vang lên trong căn phòng trống không khiến tôi phát run.


Căn phòng không bật điện cũng không kéo rèm cửa, ánh sáng từ bên ngoài không lọt vào trong, trước mắt tôi tối đen.


Tôi đứng im vài phút, cuối cùng hai mắt cũng quen dần với bóng tối, có thể phân biệt đường nét của đồ vật, tôi chậm rãi tiến vào bên trong.


Có một người đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trước mặt anh là một đốm lửa lập lòe lúc ẩn lúc hiện.


Tôi thử gọi một tiếng: "Gia Ngộ?"


Một tiếng tách vang lên và đèn bàn bật sáng.


Tôi nhìn chăm chú người ở trước mặt, chân vô ý thức lùi lại một bước. Đây là Tôn Gia Ngộ?


Đầu tóc anh không biết đã bao lâu không chỉnh sửa, gương mặt anh tiều tụy, gò má anh hõm lại, tôi gần như không nhận ra anh.


Tôn Gia Ngộ cũng không rời mắt khỏi tôi, thần sắc anh có vẻ nghi hoặc. Ngón tay anh còn kẹp một điếu thuốc lá, gạt tàn ở bên cạnh đựng đầy tàn thuốc.


Tôi ngây người nhìn anh, không biết nên làm gì. Kinh nghiệm sống hai mươi hai năm không dạy tôi cách ứng phó tình huống này.


Một lúc sau anh mở miệng trước: "Sao em gầy thế?"


Mặc dù giọng anh hơi khàn khàn nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, đúng là tiếng nói của anh. Tôi tiến lên một bước quỳ xuống trước đầu gối anh và giơ tay vuốt ve gương mặt anh. Xúc cảm quen thuộc từ đầu ngón tay truyền thẳng vào tim tôi, khiến tôi cuối cùng cũng xác định tôi không phải đang nằm mơ. Anh đúng là ở trước mặt tôi bằng xương bằng thịt.


Tôi ngẩng đầu nhìn Tôn Gia Ngộ, tôi muốn tìm kiếm dấu vết quen thuộc ngày nào nhưng ánh mắt anh vô cùng xa lạ, như mọi cảm giác vui buồn, tức giận đều biến mất, đôi mắt đẹp đẽ của anh không còn linh động như trước kia.


Nước mắt dâng đầy bờ mi khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ.


"Em sợ anh lắm phải không? Ở cùng tên tội phạm bắt cóc mưu đồ giết người dưới một mái nhà, chắc em vô cùng sợ hãi?" Tôn Gia Ngộ giơ tay lau nước mắt cho tôi và mỉm cười nhìn tôi.


Nụ cười của anh khiến tôi cảm thấy Tôn Gia Ngộ của ngày nào đã quay về, thế là tôi ôm chặt lấy anh.


Mỗi khi tiếp xúc cơ thể anh, tôi đều cảm thấy yên lòng. Tôi dựa dẫm vào anh một thời gian dài nên đã trở thành thói quen. Râu ở quai hàm anh đâm vào má tôi, cả người anh nồng nặc mùi thuốc lá, tôi ôm chặt thắt lưng anh và nhắm mắt cảm nhận mùi hương quen thuộc.


Thế nhưng Tôn Gia Ngộ tỏ ra lạnh nhạt, cơ thể anh không có bất cứ phản ứng nào. Cuối cùng tôi đành buông hai tay.


Tôn Gia Ngộ lảng tránh ánh mắt của tôi, anh cất giọng thờ ơ: "Anh phải đi rồi, vé máy bay vào ngày kia".


Tôi giống như bị đấm mạnh vào mặt, mắt mũi đau nhức, nước mắt lại trào ra: "Em đi cùng anh".


"Đi cùng anh? Em muốn cùng anh đi đâu? Có phải em đọc tiểu thuyết quá nhiều nên đầu óc trở nên bất bình thường?". Lời nói của anh vẫn cay độc như ngày nào: "Em không nên đến đây, Khâu Vĩ đúng là đặt lòng tốt không đúng chỗ".


Tôi vùi mặt vào giữa hai đầu gối của anh mà không lên tiếng. Tôi không biết Khâu Vĩ nghĩ gì, nhưng tôi không hối hận khi đến đây gặp anh. Lần này anh ra đi, không biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại anh. Tương lai mờ mịt không nhìn thấy lối thoát, vì vậy tôi nguyện ở bên anh phút nào hay phút ấy.


Bờ môi anh hơi động đậy, mặc dù anh nói rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe rõ mấy từ: "Cô bé ngốc nghếch". Sau đó anh thở dài và lại trầm mặc.


Bên ngoài không biết trời còn sáng hay đã tối, ở trong phòng ngày đêm khó phân biệt. Ba mươi sáu tiếng đồng hồ sau, anh sẽ rời khỏi Ukraine, tạm lánh mặt tới một đất nước thứ ba. Có lẽ anh sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.


Tôi rúc vào lòng anh, giơ tay sờ thấy hàm râu lởm chởm của anh, tôi nở nụ cười miễn cưỡng: "Anh có dao cạo râu không? Để em cạo râu giúp anh, trông anh khó coi quá".


Sắp đến lúc chia tay, dù trong lòng đau đớn khôn cùng nhưng tôi vẫn cố duy trì vẻ mặt bình thản.


Tôi lục tung cả nhà tắm mới tìm thấy một con dao cạo râu loại cổ điển nhất. Tôi cầm về phòng ngủ, đưa con dao tới cổ Tôn Gia Ngộ uy hiếp: "Hãy ngoan ngoãn, không được động đậy, nếu không em sẽ cắt tiết anh".


Anh giống như bị con dao dọa dẫm, ngoái đầu né tránh: "Triệu Mai, em trở thành lưu manh từ lúc nào vậy?"


Tôi giữ đầu anh: "Đã bảo anh đừng động đậy anh lại cứ lắc đi lắc lại. Anh xem đi, bây giờ trên mặt chỗ nào cũng có bọt cạo râu".


Hồi nhỏ tôi thường dùng dao cạo râu để cạo râu cho bố tôi, nhiều lúc tôi còn nhỡ tay để lại vài vết xước trên mặt ông. Nhưng hôm nay tôi phát huy khả năng hơn mức bình thường, từ đầu đến cuối không xảy ra sơ suất. Gương mặt điển trai quen thuộc của anh từ từ hiện nguyên hình.


Tôi dùng khăn mặt lau sạch kem cạo râu rồi nâng mặt anh ngắm nghía kỹ lưỡng. Tôi sẽ ghi nhớ đôi mắt và đôi môi này.


Dưới con mắt nhìn đăm đăm của tôi, Tôn Gia Ngộ khép chặt hai bờ mi, hơi thở của anh trở nên gấp gáp.


Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, tôi hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này. Nhưng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ ở góc phòng vẫn không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi không thể kìm chế nên òa khóc.


"Anh bảo em đến là để nói lời tạm biệt phải không? Đợi chuyện này qua đi, anh có quay về tìm em?" Tôi hỏi anh.


Tôn Gia Ngộ xoay người ôm tôi vào lòng, anh trầm mặt một lúc rồi lên tiếng: "Mai Mai, hãy quên anh đi. Nếu có thể, em hãy rời khỏi Ukraine và bắt đầu cuộc sống mới. Dính đến anh, em sẽ không có kết quả tốt đâu".


"Em không..." Tôi càng khóc to hơn.


"Đừng bướng bỉnh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi".


"Không..."


Tôn Gia Ngộ thở dài, anh vuốt nhẹ tóc tôi: "Bành Duy Duy...em nghe nói chuyện xảy ra với con bé đó rồi chứ? Anh không muốn hại em".


Tôi khó có thể chấp nhận lý do này, vì thế tôi cất giọng tức tối: "Cậu ấy là cậu ấy, em là em, hai chúng em khác nhau hoàn toàn".


"Giống nhau cả, hai đứa đều có khởi đầu như nhau". Tôn Gia Ngộ để lộ ánh mắt rất khổ tâm.


Nhìn bộ dạng của anh và nghĩ đến kết cục của Bành Duy Duy, trong lòng tôi trào lên nỗi chua xót: "Anh từng thích cậu ấy đúng không?"


"Anh đúng là từng thích con bé đó". Tôn Gia Ngộ đặt tay lên trán, ánh mắt anh trở nên xa xăm: "Duy Duy xinh đẹp lại sôi nổi hoạt bát. Sánh đôi với nó có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bất cứ thằng đàn ông nào. Bọn anh đã có một khoảng thời gian êm đẹp bên nhau".


Tôi bất giác ngồi thẳng người: "Sau đó thì sao?"


Tại sao Duy Duy lại căm thù anh như vậy?


"Sau đó...sau đó anh cảm thấy tính cách của bọn anh không hợp. Con bé đó có cá tính mạnh, lại ngang ngạnh cứng đầu, còn anh không bao giờ nhường nhịn nó. Bọn anh cãi nhau như cơm bữa. Câu nó nói nhiều nhất lúc đó là: không một người đàn ông nào thật sự yêu nó mà chỉ thích thân xác nó. Anh nói "nếu em đã nghĩ như vậy thì hai người ở cùng nhau còn có ý nghĩa gì? Thôi thì đường ai nấy đi còn hơn". Thế là nó chọc tức anh, cố tình hẹn người khác đi ăn cơm, đi chơi để anh nhìn thấy. Anh bảo được, cô làm một đừng trách tôi làm mười, anh cũng ra ngoài tìm thú vui. Quan hệ của bọn anh ngày càng xấu đi, nhưng anh nằm mơ cũng không ngờ lại có kết cục như vậy...".


Tôn Gia Ngộ cúi đầu, không chịu nói tiếp.


"Duy Duy...cô ấy không gặp may..." Tôi lắp bắp vài từ nhưng phát hiện không thể biện giải.


Tôn Gia Ngộ vẫn không lên tiếng, anh chỉ ôm tôi vào lòng và tiếp tục thở dài.


Tôi tựa vào người anh, nước mắt đã khô cạn nhưng vết tích của giọt lệ còn lưu lại trên má khiến tôi không mấy dễ chịu.


Nửa sau câu chuyện, tôi đã nghe từ miệng Duy Duy, hôm nay tôi mới biết toàn bộ câu chuyện tình của họ. Nhưng Duy Duy đã qua đời, ai nhân ai quả, ai đúng ai sai, tất cả đều không còn ý nghĩa.


Ánh đèn ở đầu giường phản chiếu hình bóng của chúng tôi lên bờ tường đối diện. Bức tường dán giấy hoa văn theo phong cách nhiệt đới Đông Nam Á, cành lá đan xen, giống như tình cảm nam nữ không thể chấm dứt.


Tôi vòng hai tay qua cổ Tôn Gia Ngộ, áp mặt vào lưng anh, tôi hỏi anh một câu, trong lòng le lói tia hy vọng cuối cùng: "Nếu em đi Áo, liệu em có thể gặp lại anh không?"


"Anh không biết". Tôn Gia Ngộ trả lời dứt khoát: "Bây giờ anh chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy".


"Tại sao anh tha cho tên khốn đó? Nếu hắn chết rồi sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy?". Tôi hận anh nhất ở điểm này, một người thông minh như anh sao có thể làm chuyện ngốc nghếch đến thế?


Ngực anh hơi động đậy giống như anh đang cười khẽ: "Hình như người nào cũng hỏi anh câu này, có phải anh đã làm chuyện dại dột không?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Me hài ola ngày 25-06-2016

Me hài ola ngày 25-06-2016

Trước đây bạn có những điều tuyệt vời không chỉ me hài ola mà còn nhiều thứ khác

25-06-2016
Cỏ may mắn

Cỏ may mắn

Tôi chậm chạp rời khỏi nhà và lê dài từng bước tiến về nơi hẹn. Đôi chân nặng

24-06-2016
Lòng mẹ

Lòng mẹ

"A ru hời ơ hời ru Mẹ thương con có hay chăng Thương từ khi thai nghén trong lòng Mấy

24-06-2016
Bạn cũ

Bạn cũ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Đánh đổi

Đánh đổi

Anh dùng chú chó nhỏ màu trắng đổi lấy nụ cười của cô. Còn cô dùng cả một đời

24-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru