Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 97
5 sao 5 / 5 ( 18 đánh giá )

Tình yêu quý tộc - Luxu - Chương 93

↓↓
Băng chậm rãi đi dọc hành làng điđến phòng của ông nội. Không biết có chuyện gì quan trọng khi ông lạicho gọi anh sớm như thế?


Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, Băng thoáng giật mình, không chỉ mình anh màcả Phong, Triệt, Vũ và cả Duy nữa. Bốn người họ cũng đều bị gọi đến sao? Bỗng dưng anh có chút dự cảm gì đó không yên.


- Tới rồi sao? Không mau vào, còn đứng đó làm gì? – ông cười nhẹ, tay đặt tách trà xuống, nhìn anh chăm chú.


- Vâng. – anh gật đầu.

bạn đang xem “Tình yêu quý tộc - Luxu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ông có chuyện gì mà gọi tụi cháu đến, không phải là tụi cháu đã tới thăm ông buổi sáng rồi sao? – Triệt thắc mắc.


- Cái thằng này, không có việc thì ông không được gặp cháu mình sao? –ông gõ nhẹ vào trán của Triệt một cái rồi quay qua nhìn lướt năm đứa cháu ưu tú của mình.


Lâu ngày không gặp, đúng là đứa nào cũng đã trưởng thành hẳn ra. Không còn lẽo đẽo theo ông như ngày xưa. Bây giờ, mỗi đứa đã có thể đứng vững trên chính đôi bàn chân của mình, đã bắt đầu học hỏi để trở thành một người kế nghiệp ưu tú của ông. Dù còn trẻ tuổi nhưng không ai có thể phủ định được năng lực và khả năng cũng như tinh thần ham học hỏi của chúng. Quả thật ông rất tự hào về chúng, cả đứa cháu thứ sáu đang còn nhởn nhơ kia.


Cũng nhờ quá trình rèn luyện nghiêm khắc ngay từ bé cả. Có khi nào, điều đó là hơi quá đáng như lời cô bé kia nói không nhỉ?


- Vâng, tụi cháu có làm gì sai sao? – Vũ nhìn ông, lễ phép hỏi.


- Có cần nghiêm trọng thế không? Ta chỉ muốn hỏi thăm tình hình của mấy đứa thôi mà. Sao, dạo này, học tập vất vả quá sao? – ông nheo mắt hỏi.


- Dạ? cũng không tới mức đó đâu ạ nhưng mà...sao ông lại hỏi như thế? – Phong mỉm cười đáp.


- Chỉ là có người nói ta độc ác, quả thật có chút đau lòng. – ông vừa cười, vừa nhâm nhi ly trà thảo mộc trong tay.


- Ai dám nói ông như thế? – Duy ngạc nhiên hỏi. Không chỉ anh mà cả bốn người còn lại cũng thế, chưa ai dám đắc tội với ông cả. Đường đường là chủ tịch của cả một tập đoàn lớn thuộc hàng bậc nhất mà có người dám đắc tội thì quả là người này là "điếc không sợ súng rồi".


- Sao? Chỉ là một cô bé thôi mà. – ông liếc năm người cháu của mình.


Cả năm không hẹn cùng nhau giật mình. Chẳng lẽ ông phát hiện ra việc bọn anh lén lút đưa cô đến rồi sao?


- Ồ, chắc là cô bé ấy chỉ đùa thôi mà, ông đừng để bụng. – Phong bênh vực.


- Vậy sao? – ông cười cười.


- Thật mà, bọn cháu tuyệt đối không bao giờ nghĩ ông độc ác. – Triệt chen vào.


- Đúng vậy, ông luôn là người ông tốt nhất của tụi cháu mà. – Vũ cũng nói đỡ.


- Ông cũng không chấp nhặt gì đúng không? Chỉ là một cô bé thôi mà, làm sao có thể thấu hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc làm của ông chứ? – Duy gượng cười.


- Ha...ha...không ngờ có ngày lại thấy mấy đứa đồng lòng như thế? Sao? Biết đó là ai sao? – ông bật cười sảng khoái, nhìn mấy đứa cháu của mình mỗi người nói đỡ một câu, đúng là rất quan tâm, lo lắng cho cô bé đó rồi.


- À, cái này... - Triệt ngập ngừng.


- Ông gặp rồi sao? – Băng nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng.


Ông không trả lời mà chỉ nhìn năm người mỉm cười đầy ẩn ý.


- Vậy ông không giận chứ? – Băng tiếp tục hỏi.


- Giận? Giận gì? Ta đương nhiên là không keo kiệt tới mức chấp nhặt một lời nhận xét nhỏ bé đó rồi. Phải không? – ông thản nhiên nói.


- Vâng, tất nhiên rồi. – Triệt đáp lời, mọi người cũng cùng gật đầu theo.


- Ta chỉ là muốn xem người có thể khiến cháu ta "trốn nhà" ngay ngày đầu năm là người như thế nào thôi. – ông vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý lúc nãy.


Năm người không hẹn mà nhìn ông dè chừng. Đúng là không việc gì qua mắt được ông. Dù đã chọn thời điểm mà ít người quan tâm, lên kế hoạch tỉ mĩ như thế nào và cũng đã trở về đúng giờ nhất mà vẫn không thể giấu được ông.


- Ông đã biết rồi sao? Vậy tụi cháu cũng không muốn giấu nữa. Tụi chúa sẽ chấp nhận mọi hình phạt nếu ông muốn. – Băng nhận lỗi.


- Ha...ha... Không cần tỏ vẻ hình sự như thế, ta cũng không có ý định phạt mấy đứa, không cần phải quan trọng hóa vấn đề đó lên. – ông bật cười.


Cả năm người im lặng, chờ đợi, chăm chú nhìn theo từng cử chỉ của người ông của mình. Mặc dù ông nói là không sao nhưng quả thật vẫn khó yên lòng.


- Được rồi, các cháu có thể đi, ta mệt rồi. – ông xua tay, khóe môi vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý.


Năm người khẽ thở phào rồi cũng lần lượt cúi chào ông rồi quay người bỏ đi. Mọi người đi hết nhưng chỉ còn Băng còn ở lại đó, lưỡng lự như muốn nói gì đó. Anh nhìn ông có chút bối rối.


- Được rồi, việc lần trước cháu nhờ, ta đồng ý. – ông nhún vai trả lời.


- Thật vậy sao ạ? Cháu cảm ơn. – anh cúi chào, lễ phép.


- Còn có thể không sao? Không nhờ vì sợ người đó quá bận rồi nhưng không ngờ rằng người đó đã tự chủ động làm việc đó rồi. Quả thật rất hiểu ý nhau đấy.


Lời nói châm trọc ấy khiến anh thoáng xấu hổ, lúng túng. Cảm giác bị người khác nói trúng tim đen thật không thoải mái là bao.


- Thật hiếm khi thấy ông chủ động đi tìm ai đó. Không biết tại sao em ấy lại có thể khiến ông phải làm điều đó chứ? – Băng có chút thắc mắc.


Người đàn ông ngồi đối diện anh chợt bất cười, tay vỗ nhẹ lên chiếc tay ghế, không chú ý tới sự ngỡ ngàng của đứa chái đang ngồi đối diện mình.


- Ta mới phải là người hỏi chứ? Người khiến hai đứa cháu của ta mê mệt.Người khiến cho đứa cháu ngông cuồng, bướng bỉnh kia phải hứa trở về sớm. Người khiến cả đứa lạnh lùng nhất cũng phải lo lắng. Rốt cuộc là người như thế nào chứ?


- Ông biết hết việc đó sao?


- Còn không sao? Việc đó có khó để nhận ra sao?


Băng im lặng. Đúng là không thể che giấu. Gừng càng già càng cay. Quả thật không sai chút nào.


- Có lẽ thế. Cháu xin phép, dù gì cũng cảm ơn ông. – anh cúi đầu chào rồi quay người bước ra khỏi phòng.


Tâm trạng trở nên rối bời khó hiểu. Điều ông nói là đúng. Tình cảm của Phong và Triệt dành cho em ấy đã quá rõ ràng, ngay cả Duy cũng thấy khó có thể phủ nhận được sự thay đổi trong mình. Chỉ còn anh. Rốt cuộc thì trái tim anh có phải cũng đang bắt đầu hướng về hình ảnh của người con gái ấy? Cảm giác lạ lẫm, đột ngột khiến anh choáng ngợp trong nó. Dù có thể anh đã biết câu trả lời là gì nhưng anh vẫn không thể thừa nhận nó.


Chính anh vô thức mở lòng với nụ cười ấy. Sự quật cường khiến anh ngưỡng mộ. Từ bé sống trong môi trường luôn được đáp ứng đầy đủ những gì mình muốn nhưng thứ anh thực sự cần là "gia đình" thì anh lại không có. Bố thì mải mê lo việc của mình, mẹ cũng bận rộn với những bữa tiệc sa hoa.Chỉ còn anh và đứa em trai, cả hai lớn lên trong sự quản giáo nghiêm ngặt của ông và dần cũng quen rồi. Anh làm mọi điều chỉ vì đó là việc phải làm. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tự nguyện làm nó vì ông hay vì ai cả. Nhưng người con gái ấy lại làm được.


Anh khâm phục. Phải, đã bao lần anh ngạc nhiên trước thái độ quật cường của cô. Chỉ cần cô mở lời, chắc chắn chỉ cần Phong và Triệt cũng đủ để khiến mọi việc yên ổn nhưng cô vẫn im lặng. Ban đầu, anh có chút khó chịu. Có thể cô cũng như những người trước. Chăm chăm chú ý tới kết quả mà không biết làm sao để đạt kết quả ấy. Anh cũng từng chứng kiến cảnh người con trai ấy "phản kháng" lại như thế nào. Đúng là không khỏi khiến người khác rùng mình. Nhưng rồi anh chợt nhận ra, cô khác biệt.


Không đơn giản là do vẻ ngoài xinh đẹp như người khác. Cũng không phải là do cô xuất chúng như người khác mà là do cách cô đối xử với mọi người cũng như với anh. Ấn tượng ban đầu có thể là một đứa con gái ngang bướng, kiên cường và mạnh mẽ nhưng chỉ là vẻ ngoài. Mạnh mẽ, kiên cường là vì những người mà cô đặt họ trong tim.


Người con gái trong sáng, đơn giản và mộc mạc này rất đặc biệt. Một người con gái đầy khuyết điểm. Đó có lẽ mới là điều anh thích thú. Không như những người con gái xinh đẹp đã cố tỏ ra hoàn hảo trước mặt anh. Dù rực rỡ bao nhiêu cũng chỉ là một bông hồng giả. Còn cô gái ấy khác.Không phải cô không che giấu mà là cách cô chấp nhận nó và cố gắng sữa chữa ra sao. Ai mà không có khuyết điểm cơ chứ. Anh cũng thế. Những điều mà anh chỉ dám bộc lộ khi ở trước mặt người con gái ấy.


Tiếng cười nói ồn ào, khiến Băng giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Ngước nhìn khung cảnh trước mặt. Nụ cười hồn nhiên như bóp thắt lòng anh. Anh còn có thể kìm nén thứ tình cảm này đến bao giờ. Vì sao anh không để nó bộc lộ sao? Phải, là vì nó quá nguy hiểm. Anh biết có người đang ngấm ngầm theo dõi cô, anh biết những gì cô phải chịu đựng không đơn thuần là vì cô không thuộc tầng lớp như mọi người. Luôn có ai đó theo dõi, làm khó cô. Anh liệu có thể làm được gì chứ?


- Anh Băng cũng tới rồi sao? – Xuân lên tiếng khi nhận ra sự có mặt của anh.


- Ừ. – Băng trả lời có chút gượng gạo.


- Tới rồi sao? Triệt định về nhà luôn, cậu đi cùng mọi người chứ? – Phong lại gần, vỗ nhẹ lên vai anh.


- Ngay bây giờ sao? – Băng ngạc nhiên. Có cần phải gấp quá như thế này không?


- Ừ, dù gì bố mẹ của Triệt đã về rồi, đi sớm một chút cũng không sao. – Phong tiếp tục.


- Vậy cũng được, giờ đi luôn phải không? – Băng hỏi lại.


- Ừ, xe đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cậu thôi.


- Được, vậy đi thôi. Tớ sẽ gọi cho ông. – Băng đồng ý rồi cùng mọi người lên xe.


Chiếc xe đen nhẹ nhàng lăn bánh rời khỏi khu biệt thư lớn. Không ai nói với nhau điều gì nhưng mỗi người dường như đều đang có một nỗi lo chung. Chỉ cần một lời nói đùa của ông mà cả năm người phải đứng ngồi không yên, lo lắng cho người con gái như thế này thì đúng là rất kì lạ.


Thời gian cứ trôi, bầu không khí trên xe cũng không còn gượng gạo, mọi người cùng bắt đầu nói chuyện gì đó. Nhưng thật ra cũng chỉ có Triệt, Vũ và Xuân là nói còn lại ba người kia chỉ im lặng ngồi nghe họ, thỉnh thoảng thì Duy và Phong có chen vào vài câu nhận xét.


Bầu trời trong xanh, quang đãng khiến con người cũng phần nào thấy thoải mái hơn ngay cả khi tâm trạng có chút buồn bực.


Xuân ngước nhìn tòa nhà to lớn trước mặt mình. Nhà Triệt cũng to không kém gì nhà Chính và nhà của chủ tịch. Cũng đúng, những nhà tài phiệt lớn như họ thì mấy tòa nhà như thế này thì có gì lạ.


Kìm nén lại sự trầm trồ của mình, ngoan ngoãn theo bước của năm người con trai kia bước vào nhà. Dáng người cao lớn, vững chãi của họ, khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhìn sự kính cẩn của những người ở đây dành cho họ là đủ biết sức ảnh hưởng to lớn như thế nào. Không đơn giản chỉ vỉ năm người ấy là con cháu của một tập đoàn lớn mà từ họ cũng có điều gì đó khiến người đối diện khâm phục. Năng lực, nhiệt huyết, kiên quyết. Nếu chỉ có thế thì họ không gây ấn tượng gì cho cô. Quan trọng chính là cách họ đối xử với mọi người. Tất nhiên không chỉ vì những gì mà cô nhận, đối với mọi người xung quanh đều vậy. Rất ân cần, rất chừng mực và rất biết thu phục lòng người.


Càng nghĩ về nó, cô càng ngưỡng mộ họ. Chắc chắn cô sẽ nhớ họ lắm sau khi cô rời khỏi nhà Chính.


- Em đang nghĩ gì thế? – Duy bất ngờ xuất hiện trước mặt cô làm cô giật mình.


- Em...đâu có nghĩ gì. – Xuân lắc đầu từ chối.


- Thế sao mặt ngẩn ngơ thế? – anh tiếp tục.


- Dạ? Em...chỉ là đang ngắm ngồi nhà này thôi. To quá. Đẹp nữa. – cô mỉm cười.


- Vậy tới đây ở với tớ luôn đi. – Triệt cười tít mắt nhìn cô.


- Her...tớ có nói thế đâu. – cô cốc nhẹ vào trán của cậu.


- Có sao đâu. Mọi người đi nhanh lên, đói chưa nào? Mẹ em đã chuẩn bị mấy món ăn nhẹ rồi đó. – Triệt hối thúc mọi người đi nhanh theo cậu.


Bước vội vàng theo những sải chân dài của năm người con trai ấy mà Xuân cũng tự thấy thắc mắc. Thật không hiểu tại sao lại kêu cô tới nhà của Chủ tịch họ nhưng rồi mấy tiếng sau lại kêu cô tới nhà Triệt ngay lập tức mà không cho cô kịp chuẩn bị gì. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra sao?


Ngay khi vừa đặt chân vào phòng ăn, Xuân lại được một dịp choáng ngợp lần nữa. Một vài món của Triệt là cả bàn ăn to thế này sao? Dù gì cũng chỉ có vài người thôi mà. Đâu cần phải chuẩn bị nhiều như thế.


Nhìn về phía bàn ăn ấy, bảy người đã ngồi sẵn ở đó rồi. Mẹ Triệt xinh đẹp nổi bật giữa những người con trai tuấn tú và chồng của mình. Bỗng dưng có chút lung túng, không biết nên ngòi chỗ nào cho phải.


- Triệt, con qua bên kia ngồi, ta muốn ngồi cạnh cô bé. – mẹ Triệt đột ngột lên tiếng. Xuân ngạc nhiên nhìn bà.


- Không, không cần thế đâu ạ. Cứ để Triệt ngồi đó cũng được mà. – Cô mỉm cười, ái ngại.


- Lại đây nào. – Mẹ Triệt mỉm cười hiền hậu với cô.


Xuân ái ngại nhìn mọ người nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi về phía chỗ mình. Bữa cơm đầu năm diễn ra hết sức vui vẻ và nhiệt tình duy chỉ có Xuân là thấy có chút gượng gạo. Lần đầu tiên của năm mới lại dùng bữa cùng với nhiều mà không phải là gia đình mình như thế này.


Mọi người đều cười nói vui vẻ. Nhất là Triệt. Khuôn mặt trẻ con của cậu thật sự rất vui. Nụ cười trên môi làm cậu rạng rỡ hẳn lên. Không giống như nụ cười "thân thiện" mà cô đã từng thấy khi lần đầu gặp. Không phải nụ cười gượng gạo, không phải nụ cười xã giao giả tạo của cậu hằng ngày. Mà đó thực chất là nụ cười, đúng như những gì cô từng cảm nhận về cậu.


Gia đình luôn là thế, là nơi mà con người có thể sống thật với bản thân mình nhất. Không phải gồng mình đeo chiếc mặt nạ hằng ngày. Không phải lo toan, suy tính, so đo gì. Chỉ cần yêu thương, ngã lòng vào nó.


Nghĩ tới đó, khóe môi chợt nở nụ cười nhàn nhạt. Đúng rồi. Gia đình là thế. Đối với cô gia đình là thế, cũng như là với Triệt. Tự dưng cô thấy mình thật xấu xa, ghen tị với nụ cười của Triệt. Cô cũng muốn được cười như thế.


- Không ăn nữa sao? – Băng nhẹ giọng, gắp cho cô một miếng Kobumaki (rong biển cuộn).


- Em...em...cảm ơn. – Xuân luống cuống cảm ơn.


Quay qua nhìn người con trai đang ngồi cạnh mình, trong lòng thoáng chút xấu hổ. Cũng không rõ vì sao cô lại cảm thấy như thế. Cứ như là bị anh nhìn rõ suy nghĩ của mình vậy.


- Đừng suy nghĩ nhiều. Đầu năm đừng để khuôn mặt ũ rủ như thế. – anh cười nhẹ khuyên bảo.


- Em...em...xin lỗi. – cô cúi đầu trả lời.


- Đừng xin lỗi, đó đâu phải là lỗi của em.


- Dạ.


- Được rồi. Mọi việc sẽ ổn thôi. – Băng khẽ xoa đầu cô một cái rồi quay trở lại với bữa ăn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Tình không đong đếm

Tình không đong đếm

Trong lá số tử vi, cung Phu Thê chỉ vợ chồng được coi là cung quan trọng, còn bạn bè

28-06-2016
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Nhặt vài cuốn sách

Nhặt vài cuốn sách

Mỗi người bạn là một món quà mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta.Robert Louis

24-06-2016
Đơn Phương !!!

Đơn Phương !!!

Lời tựaKhi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình

20-07-2016 3 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Vòng tròn tình yêu

Vòng tròn tình yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Giếng cạn

Giếng cạn

"Bống em ơi! Em ở nhà chăm nom anh Lăng thay chị nhé. Lăng con trai tồ lắm, ăn uống,

28-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s