Disneyland 1972 Love the old s
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 97
5 sao 5 / 5 ( 40 đánh giá )

Tình yêu quý tộc - Luxu - Chương 73

↓↓

- Này, anh Duy có bạn gái rồi à? – Lam nói, không giấu nỗi sự thất vọng ở trong đó.

bạn đang xem “Tình yêu quý tộc - Luxu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ừ, không biết đó là mỹ nhân nào nhỉ? – Đạt thắc mắc.


- Bỏ qua chuyện đó một bên đi. Quan trọng bây giờ là phải tìm ra con nhỏ kia. Nó mà để lộ tin này, thì chúng ta chết chắc. – tên con trai cao to nhất đám đó nói.


- Ừ nhỉ. Không biết nó trốn đi đâu rồi. Rõ ràng tao thấy nó chạy lên sân thượng mà. Trên đó chỉ có mỗi anh Duy và bạn... - Quang nói nhưng khựng lại.


Cả nhóm nhìn nhau bối rối, một suy nghĩ bất ngờ xuất hiện trong mỗi người. Không khí nặng nề đến đáng ghét.


- Không...không thể nào...loại người như nó không may mắn thế đâu. – Lam khẳng định nhưng vẫn không giấu nỗi sự ngờ vực trong đó.


........................................


Đám người ồn ào kia đi khỏi, trả lại sự yên tĩnh vốn có ban đầu của nó.


Chàng trai kia vẫn đang ôm chặt "bạn gái" của mình một cách thoải mái nhất, cho tới khi không còn nghe tiếng bàn tán của họ, nhưng anh vẫn không có ý định là sẽ bỏ tay ra.


- Được rồi đó. Làm ơn buông tôi ra. – Xuân đẩy chàng trai kia ra thật mạnh. Khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ.


Cô nhớ lại lúc này, khi đang chạy trốn, tự dưng bị một cánh tay kéo xuống đúng lúc vội vã đó và chưa kịp hiểu gì, một nụ hôn bất ngờ từ đâu của một người con trai lạ hoắc đã đặt trên môi cô. Không kịp đẩy anh ta ra, thì những người kia đã chạy vô, mà có đẩy cô cũng không thể đẩy.


Do tình hình đưa đẩy khiến cô vô tình trở thành "bạn gái" bất đắc dĩ của anh ta. Mặc dù không nhìn nhưng có vẻ người này là một người tầm cỡ,mới có thể khiến cho năm người kia phải cụp đuổi quay đi như con chó con.


Ngay khi Xuân nhìn vào khuôn mặt đó, cô đã nhận ra được nét quen thuộc đó. Là người mà cô đã gặp ở dịp lễ hội và tại bữa tiệc hồi cô còn ở Canada.


- Là anh sao? – cô hỏi.


Anh mỉm cười đáp lại, không nói gì, nhẹ tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.


Cô cũng im lặng vì biết câu hỏi đó hơi thừa. Cả hai đều biết như thế mà.


Duy. Cái tên khiến cô phải suy nghĩ.


Một người có thể khiến người khác phải run sợ khi bắt gặp.


Một người có thể xuất hiện và ra vào bữa tiệc của tập đoàn AJ một cách tự nhiên.


Và điều quan trọng là đôi mắt. Màu nâu, mang một khí chất đặc biệt nào đó mà cô có thể nhận ra được từ bốn người cháu kia của chủ tịch.


Cô ngẩn người ra.


- Anh có phải là cháu của chủ tịch tập đoàn AJ không? Và là em họ của anh Băng ấy? – cô ngập ngừng.


- Em họ của Phong, Vũ và là anh của Triệt nữa. – người con trai kia bình thản đáp.


Giây phút đó như ngừng lại. Cô đã gặp người thứ hai mà cô cần phải gặp sao? Quan trọng hơn là cô đã từng gặp anh hai lần rồi nhưng vẫn không biết. Đáng ra cô phải nhận ra sớm chứ?


Nhưng lúc này, trong cô lại cảm thấy mau thuẫn, không biết mình phải làm gì đây chứ.


- Tại sao anh lại không nói cho em biết sớm? – cô tiến lại gần anh, kéo mạnh vai áo, tỏ vẻ bất mãn.


- Để em tự nhận ra không phải hay hơn sao? – Duy ngồi thẳng lưng dậy, nhìn cô và mỉm cười.


Nụ cười đẹp đẽ đó sao lại đáng ghét thế chứ.


Anh nhìn cô đang quì bên cạnh mình. Bộ dạng nhếch nhách, quần ào xộc xệch và còn bị đuổi theo nữa nên anh cũng đoán ra được một phần.


Anh biết chuyện này xảy ra cơm bữa ở cái trường này nhưng cũng không khỏi tội nghiệp cho cô.


Ánh mắt hiền dịu chợt khựng lại, anh chợt nở nụ cười gian tà:


- Nếu em không che áo lại thì anh sẽ nghĩ là em đang cố ý quyến rũ anh đó.


Cô ngạc nhiên nhìn anh, vội cúi xuống nhìn chợt nhận ra bộ dạng hớ hênh của mình. Chiếc cúc áo bị bung ra, chắc là do lúc nãy. Hơi đỏ mặt quay đi, lúng túng túm lấy cổ áo. Chiếc áo khoác của cô đã bị vứt ở chỗ kia rồi, giờ phải làm sao chứ?


Đang lúc bối rối, Duy ném chiếc áo khoác của anh về phía cô.


- Cho mượn đó, nhưng phải trả đó.


Xuân đỏ mặt, lí nhí cảm ơn rồi mặc vội vào.


Cả hai ngồi bên nhau trong im lặng. Mỗi người tự chìm đắm trong cái không gian riêng của chính bản thân họ, tự an ủi và trầm mặc. Có một điểm chung giữa họ, có lẽ chính là cái tâm trạng ngổn ngang rối bời chăng?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Lời xin lỗi nho nhỏ

Lời xin lỗi nho nhỏ

Tự dưng Trâm đi ngang qua tôi trên phố đông người, thản nhiên không hề biết. Tôi hơi

28-06-2016
Anh thề đi

Anh thề đi

Có một chàng trai đem lòng thích 1 cô gái, anh ta đã vạch ra cho mình kế hoạch tán tỉnh

01-07-2016
Ngày đã qua

Ngày đã qua

Nguyên dừng lại tháo giày ở ngạch cửa, lòng bảo lòng, bữa nay hãy vui như trước đây

24-06-2016
Có duyên không phận

Có duyên không phận

Một con dao, một dòng máu đỏ, một cái xác ôm một người. Tiếng gió rít mạnh mùa

27-06-2016
Mùi chay

Mùi chay

Cái giếng đó còn để dành riêng cho chị tắm. Và hắn còn mất ngủ vì..chị

30-06-2016