XtGem Forum catalog
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 97
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Tình yêu quý tộc - Luxu - Chương 71

↓↓

- ......

bạn đang xem “Tình yêu quý tộc - Luxu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Em biết rồi....


Vừa định mở lời, cánh cửa văn phòng mở ra, một người con gái bước vào.Vừa đặt chân vào phòng, nụ cười trên môi cô chợt tắt ngúm.


- tại sao hai người lại ở đây? – Tiên nghi ngờ, lấy lại nét mặt bình thản ban đầu.


- Em làm giúp anh Băng vài việc. – Xuân giải thích.


- Vậy sao? Xong chưa? Em vẫn chưa đi ăn trưa sao? – giọng Tiên có phần hơi khó chịu.


- Em vừa xong, em đi đây. Chào anh chị nhé? – cô mỉm cười rồi luống cuống lách qua Tiên để ra khỏi phòng.


Không hiểu sao, giờ Tiên có vẻ không thích cô như xưa, mặc dù vẫn đối xử tốt với cô. Chắc là Tiên không muốn cô ở quá gần Băng. Dù gì đã là con gái thì ai mà chả ghen khi nhìn thấy người con trai của mình ở cùng người con gái khác chứ.


Cô lắc đâu rồi ung dung bước ra khỏi phòng. Tâm trạng có phần tốt lên đôi chút. Chẳng hiểu sao, chỉ cần ở bên Băng, nghe Băng nói thôi cũng đủ làm cô cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm đi một chút.


Lần này có lẽ Băng nói đúng. Không thể trốn tránh mãi được, dù gì cũng chưa có gì quá nghiêm trọng xảy ra. Cô sẽ cố gắng để bình thường hóa lại mối quan hệ lúc trước với Phong...


Vừa đi vừa suy nghĩ, cô bước nhanh xuống cầu thang. Đúng lúc đó, một người con trai xuất hiện từ đằng sau...


- Xuân. – anh cất tiếng gói.


Cô giật mình khi nhận ra tiếng nói đó là của ai? Cô thoáng run rẩy. Biết là cô sẽ nói chuyện với anh trong một ngày nào đó nhưng không ngờ là ngay lúc này.


- Anh có chuyện muốn nói. – giọng nói có chút van nài, đau khổ.


Cô thoáng lúng túng, giờ phải làm sao đây? Không thể từ chối anh một cách phũ phàng được. Lãng tránh anh suốt một tuần nhưng cô vẫn biết những lần anh cảm thấy dằn vặt vì việc đó, cũng cố gắng để đối mặt với cô, cho dù nó không dễ dàng gì.


Cô lưỡng lự một lúc, rồi cũng từ từ quay lại, nhìn thẳng vào anh, khẽ gật đầu.


Cả hai bước cùng nhau trong im lặng. Phong đi trước, theo sau là Xuân. Tâm trạng của cả hai dường như hết sức nặng nề, rối rắm. Mỗi người một suy nghĩ, cố gắng sao cho cuộc nói chuyện có thể trở nên suôn sẻ và nhẹ nhàng nhất có thể.


Sân thượng yên ắng đến ngột ngạt. Phong đứng im lặng, nhìn Xuân chăm chú như chưa thể nói được điều gì. Suốt một tuần qua, không khi nào anh thôi không dằn vặt bản thân. Anh căm ghét con người của bản thân mình.Anh vẫn không thể nào nhớ lại cái đêm hôm đó nhưng ánh mắt của cô trao anh. Cả sự giận dữ, khinh bỉ của Triệt, thái độ e ngại của Vũ...tất cả cũng đủ chứng minh điều tồi tệ mà anh đã làm là sự thật.


Tại sao hôm đó anh lại trở nên điên cuồng như thể? Tại sao anh lại có thể cử xử như một tên cuồng loạn như thế?


Lòng anh lại chợt nhói đau. Từng cơn, từng cơn một, bóp nghẹn trái tim của anh. Lời yêu thương anh dàng cho cô, tại sao nó lại trở thành một điều khủng khiếp như vậy? Bao nhiêu niềm tin, hi vọng của anh dành cho cô giờ chỉ còn lại sự mặc cảm và tội lỗi do chính anh gây ra. Tình yêu anh dành cho cô có tội tình gì mà nó phải chịu đựng sự dày vò khủng khiếp này chứ? Một gánh nặng cho cả cô và anh, một dấu chấm hết cho bao mộng tưởng tươi đẹp ngày nào.


Phong lặng im, nhìn cô, âm thầm chịu đựng những mũi dao đâm thấu tâm can, xé toạc nỗi lòng đang rỉ máu từ lâu. Đối với anh lúc này, cô sẽ mãi mãi là một kỉ niệm đẹp cũng như là một điều đáng tiếc nhất cho anh.


....................................


Xuân bước theo anh lên sân thượng. Mọi thứ đều yên ắng, không gian yên tĩnh, trống trãi. Bất giác cô thấy lo. Không biết có là sai lầm khi cô theo anh lên đây không nhỉ?


Cố trấn an mình, có thể cô lo hơi quá nhưng không phải là hoàn toàn không có lí do chính đáng.


Cô căng thẳng nhìn anh, chờ đợi cuộc nói chuyện sẽ diễn ra nhanh chóng. Thật khó để đôi diện anh như thế này.


- Em vẫn khỏe chứ? – Phong cất tiếng. Giọng nói trầm lặng, chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm chất chứa như muốn vỡ òa.


Xuân thoáng lưỡng lự. Bối rối nhìn xung quanh một lúc. Khẽ hít sâu lấy lại bình tĩnh, cô gật đầu nhẹ.


- Anh vẫn khỏe chứ? – cô nói nhỏ.


- Ừ. – Phong đáp.


Không gian yên tĩnh lại một lần nữa bao trùm hai con người đó. Nặng nề, dè dặt và ngột ngạt.


Gió thổi nhẹ, làm mái tóc dài khẽ bay, che đi khuôn mặt lo âu, sợ sệt của cô. Phong bất giác đưa tay lên vén vài lọn tóc đo nhưng cô lại lùi về, có ý né tránh như một phản xạ.


Lòng anh trùng xuống. Cử chỉ đó như một nhát dao xoáy vào vết thương lòng của anh trong bao ngày qua.


- Em...có thể nhận lời xin lỗi của anh không? – Phong lên tiếng.


- ...... - cô im lặng.


- Anh biết điều đó sẽ rất khó nhưng anh chỉ mong em nhận nó, chứ không cần bắt em phải tha thứ cho anh. Được chứ? – anh đau khổ nói.


- ..........


- Xuân...


- Em nghĩ đó chỉ là hiểu lầm. Em không muốn nhắc tới nó. Ngay từ đầu, nó đã không phải là lỗi của ai cả. Có thể hôm đó là do anh say quá, không thể tự chủ được.... – cô nói một cách bực bội mà không rõ lí do.


- Em...đừng như thế? – anh lắc đầu.


- Chứ anh muốn em phải làm sao? – cô ngước nhìn vào mắt anh và hỏi.


Tại sao lúc này cô yếu đuối thế? Cảm giác căm ghét, ghê sợ từ đâu ồ ạt xâm chiếm lấy lí trí của cô. Niềm tin tưởng, sự kính trọng của cô dành cho anh đã mất, cũng như gương vỡ không thể lành lại được. Thật khó để chấp nhận nó.


Bao nhiêu lời an ủi, tự thuyết phục của bản thân đều trở nên vô ích khi cô đứng trước anh.


Cô nhìn anh lắc đầu, cay đắng. Anh không nói thêm gì. Anh không giải thích gì sao? Chỉ có lời xin lỗi để nói với cô thôi sao?


- Em...


- Anh không có một lời giải thích sao? – cô hỏi, đôi mắt chợt nhòe đi từ lúc nào?


- Thực sự, anh rất...muốn giải thích nhưng...chính anh cũng không...không thể hiểu tại sao hôm đó mình lại như thế? Anh...hoàn toàn không thể nhớ được gì cả. – Phong lắc đầu.


- ..................... - cô liếc nhìn anh.


- Anh...biết những gì mình nói thật vô trách nhiệm nhưng đó là sự thật. Có thể em nói đúng, anh quá say chăng. – lòng anh càng ngày càng tệ hơn.


Tất cả những gì anh muốn nói đều biến mất. Lí trí, sự quyết đoán hằng ngày trở nên vô dụng, dần dần nhường chỗ cho sự yếu đuối và dằn vặt từ sâu trong anh trỗi dậy.


Cô nhìn anh trân trối. Trách móc. Tức giận. Buồn bực. Thất vọng. Thông cảm. Tội nghiệp. Ái ngại. Hàng ngàn cảm xúc mâu thuẫn đan xen lẫn nhau trong cô. Một bên đang ra sức xua đuổi, oán giận anh. Một bên thì ngược lại. Đang cố gắng trấn an, bảo vệ anh. Làm sao có thể tin được những việc tồi tệ ấy là do anh làm sau những gì anh đã giúp cô chứ.


Nước mắt kìm nén mãi cũng trực trào. Nó lăn nhẹ trên khuôn mặt mệt mỏi của cô. Nhẹ chạm vào đôi môi đang mím chặt, xoa dịu những buồn bực của cô. Có nhẹ nhõm đi đôi chút.


Trái tim của Phong lại khẽ run lên vì đau. Giọt nước mắt trong véo, yếu ớt như một liều thuốc độc, gặm nhắm nỗi lòng của anh. Tình yêu anh dàng cho cô nặng nề và khó khăn thế sao?


Nhẹ lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Lạnh quá, sắc quá. Nó đang cứa vào da thịt, đâm nát tình yêu anh dàng cho cô. Thật không dám tin rằng có một ngày anh lại lau nước mắt cho người con gái anh yêu vì chính những gì anh đã làm cho cô.


Không gian lặng đọng, trầm lại, bao bọc cái khoảnh khắc nhỏ nhỏi, hiếm hoi giữa hai người. Thời gian chắc cũng cảm thấy nhẹ nhõm một phần nào khi nhìn thấy được khoảng cách của họ đã gần hơn một chút. Không hẳn là đã chấp nhận tha thứ nhưng cũng không hẳn là khinh ghét, xua đuổi.


Cả hai cứ đứng như thế mãi. Mỗi người một suy nghĩ. Mỗi người tự tìm cho mình một lời giải thích để trấn an sự oán trách đang dâng trào trong lòng họ. Oán trách bản thân. Oán trách cái nhỏ nhen, ích kỉ trong lòng họ.


..........................................


..................Hey there stranger, how you been....


Xuân giật mình vì tiếng nhạc chuông của mình, vội lôi điện thoại lên trả lời.


- Alo...ai vậy ạ? – cô hỏi bằng giọng bình tĩnh nhất có thể?


- Xuân hả con...bố tới thành phố của con rồi. Bố gặp con được chứ? – giọng nói trầm ấm quen thuộc lại vang lên, khiến lòng cô chợt ấm áp hơn, yên bình hơn.


- Bố... - giọng nói nghẹn ngào, xúc động. Dường như cô đang tin rằng tai mình đang lừa chính cô.


- .................


Cô gập chiếc điện thoại lại. Lòng rạo rực vì vui sướng. Cảm giác lâng lâng khó tả. Cô bất giác mỉm cười.


- có chuyện gì sao? – Phong lo lắng hỏi.


- Bố em...bố me tới đây rồi. – cô ngẹn ngào.


Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không có gì xảy ra.


- Em...muốn đi gặp bố em... - cô nhìn Phong.


Anh thở dài, nhẹ mỉm cười, gật đầu.


- Em đi đi...anh sẽ nói với mọi người sau. – anh trấn an.


- Nhưng...


- Được rồi...em đi đi....đừng lo. Cho anh gửi lời chào tới bác ấy nhé. – anh điềm đạm trả lời.


Cô nhìn anh bối rối một chút rồi khẽ gật đầu.


- Em cảm ơn. – cô nói gọn lọn rồi quay lưng bỏ đi.


Phong đứng thẩn thờ trên sân thượng, nhìn bóng cô đi mất. Màng ngăn vô hình nào đó đang cản trở anh và cô ấy quay lại mối quan hệ ban đầu.


Anh thấy vui khi nhìn thấy nụ cười của cô. Nhưng đó cũng là lúc anh lại thấy đau. Anh biết rằng mãi mãi sẽ không còn cơ hội nào cho anh và cô nữa. Mãi mãi. Điều đó đắng cay thật. Tuy vậy, giữa nụ cười của cô và lòng ích kỉ của bản thân, chắc chắn rằng cô luôn là người chiến thắng.


Lẩn thẩn quay người lại, bỏ đi, Phong chợt khựng lại khi nhìn thấy người trai kia. Vậy chẳng lẽ, từ nãy giờ anh ta đã nghe hết cuộc nói chuyện kia.


- Xin lỗi, mình không có ý nghe lén đâu. – Duy giơ tay lên, tỏ ý vô tội.


- Tại sao cậu... - Phong thấy khó xử.


- Chỉ là đang ngủ, cả hai bước vào và nói chuyện làm tỉnh giấc và vô tình.... – anh khẽ nhún vai.


Phong nhăn mặt, có chút hơi ái ngại nhìn Duy.


- Đừng lo, mình sẽ không nói với ai đâu. – Duy nói.


- Ừ.


- Và mình nghĩ, mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. Em ấy không phải là người hẹp hòi lắm đâu.


Phong gật đầu, khẽ mĩm cười. Anh biết chứ. Điều quan trọng là do anh.Anh không tha thứ cho bản thân mình chứ không phải là cô ấy.


Cả hai im lặng, theo đuổi một suy nghĩ riêng cho mình. Tiếng chuông trường kéo họ trở về thực tại. bước song song đi ra khỏi tầng sân thượng, hướng về phía lớp học của mình.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Nụ hôn trong mơ

Nụ hôn trong mơ

…Nó nhắm mắt lại, gương mặt hơi ngửa lên khẽ ửng hồng. Chờ đợi. Hồi

29-06-2016
Một ngày...

Một ngày...

Làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng làm mẹ. Bác sĩ bảo rằng

27-06-2016
Cây cầu hi vọng

Cây cầu hi vọng

Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu

01-07-2016