Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 97
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Tình yêu quý tộc - Luxu - Chương 64

↓↓
Một ngày mới bắt đầu bằng những tia nắng trong trẻo, tiếng xì xào của biển và hương vị mằn mặn man mát của gió biển.


Đằng xa là một chiếc tàu biển cao cấp, nó có vẻ như là đang chờ ai đó.Tất nhiên là đứa cháu cưng của chủ tịch tập đoàn KEN đứng thứ hai của nước ta mà. Hôm nay còn có thêm bốn người cháu của tập đoàn AJ hàng đầu nữa. Quả thật, chiếc tàu đó phải thật "may mắn" đó.


Trên chiếc cầu nhỏ, có ba người con trai và một người con gái đang đứng. Có vẻ cả bốn đều đang chờ đợi ai đó.


- Băng đâu rồi? – Tiên hỏi Triệt.

bạn đang xem “Tình yêu quý tộc - Luxu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Em không biết. Từ sáng đã không thấy anh ấy rồi. Có lẽ anh ấy đi ra tàu trước rồi. – Triệt trả lời.


- Vậy sao. Được rồi mọi người đi nào. – Tiên mỉm cười hài lòng và bước nhanh về chiếc phi thuyền đang ở đầu cầu.


- Khoan đã, còn Xuân nữa. – Phong lên tiếng. Khuôn mặt thoáng lo lắng.


- Xuân? – Tiên hơi mỉm cười, quay qua nhìn Phong.


- Đúng, em ấy chưa tới.


- Đừng lo, hôm qua em đã nói với Xuân rồi, có lẽ sáng sớm hồi hộp quá nên đã đi rồi. Vì em nói là nếu tới sớm thì có thể ra tàu trước cũng được. Có thể em ấy đang ở trên đó. Sáng em ghé qua thì không thấy em ấy.


- ừm. – Phong hơi nheo mắt, khẽ gật đầu nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.


- Đi nào, sắp trễ rồi đó. – Tiên cố cười để an ủi Phong rồi kéo mọi người đi nhanh lên thuyền.


Phong hơi lưỡng lự nhưng cũng bước lên. Sau đó tới Vũ và Triệt. Triệt khẽ nheo mắt nhìn về phía khu khách sạn. Không hiểu sao có gì đó khiến cậu không tin được cho lắm.


Chỉ mới 7h thôi mà, Trong khi hôm qua lại hẹn 8h. Tại sao phải hẹn sớm như thế chứ. Mà cậu cũng không quan tâm lắm. Dù đi sớm hay không thì chắc chắn Băng cũng không đi.


- Triệt, nếu không phiền cậu có thể giúp tôi vắng mặt vào ngày mai không? – Băng nói khi Triệt đang đứng ngoài lan can.


- Tại sao anh lại không muốn đi. – Triệt lơ đãng hỏi.


- Vì tôi không thích bị làm phiền. – Băng trả lời.


- À, em hiểu rồi, là Tiên đúng không? – Triệt bật cười.


- ......... - Băng không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười.


- Đúng là mệt thật. May là em không "hot" như anh, nếu không thì mệt lắm nhỉ? – cậu cười nụ cười tinh nghịch nhìn Băng.


Khuôn mặt của anh vẫn như thế. Mặc dù biết anh nổi tiếng là lạnh lùng nhưng trong kì nghỉ này, có vẻ như anh trầm hơn hẳn. Hay là anh đan khó chịu vì sự xuất hiện của Tiên.


- Được rồi. Em giúp. Đừng làm cái mặt lạnh lùng đó nữa nào. Em sợ rồi đó. – cậu khẽ vỗ vai anh rồi quay đi nhưng vừa tới cửa cậu dừng lại, vẫn không quay lại nhìn Băng, cậu buột hỏi: - Anh nghĩ sao về Xuân?


- ............... - Băng im lặng một lúc nhìn Triệt. Câu hỏi bất ngờ khiến anh thoáng ngập ngừng. – Tại sao cậu lại muốn biết? – Băng hỏi.


- Chỉ là thắc mắc thôi, anh không trả lời được sao ạ?


Băng suy nghĩ một lúc rồi nói:


- Rắc rối, ngờ nghệch nhưng rất được việc.


- Thế thôi sao?


- Cậu muốn thế nào nữa chứ.


- KHông, có vẻ như anh không ghét cậu ấy lắm. Nghe kể chuyện lần đầu cậu ấy và anh gặp nhau, có vẻ là hai người sẽ kị nhau lắm chứ. Nhưng có lẽ là sai rồi. – Triệt nói.


- Ý cậu là sao?


- Không có gì đâu. Em đi ngủ đây. À, cũng lâu rồi không gặp anh Huy. Em trai của anh bí ẩn quá nhỉ.


Không kịp để Băng nói thêm câu nào, Triệt đã vươn vai, chui tọt vào trong phòng của mình và chuẩn bị đi ngủ.


Để Băng đứng im lặng ngoài đó. Lâu rồi không ai nhắc tới Huy. Cũng đã rất rất lâu rồi cả hai người không gặp. Nhưng chắc sẽ không lâu đâu. Cả hai sẽ gặp nhau trong một tương lai gần. Không hiểu sao anh lại có cảm giác rất mạnh về điều đó mà lại trong một tình huống rất đặc biệt.


Triệt kết thúc hồi tưởng khi nghe tiếng khởi động của chiếc phi thuyền.Đó là lí do tại sao cậu lại nói dối về vụ của Băng. Haiz...chắc cũng sẽ ổn thôi mà.


Cậu im lặng, nhìn chiếc phi thuyền tới gần chiếc tàu to lớn đó. Quả không hổ danh tập đoàn đứng thứ hai của cả nước. Chiếc tàu thật hoành tráng và sang trọng. Khẽ cười một cách thơ ơ.


Mọi người bước nhanh lên tàu ngay khi tới gần chiếc tàu đó. Tiên thoải mái với phong cách của một "chủ nhà", vui vẻ mới mọi người nghỉ ngơi trên chiếc tàu sang trọng này. Nhưng dường như có vẻ như không ai mấy mặn mà với nó lắm.


Tiên cũng không quan tâm nhiều, bước nhanh tới chỗ vị quản tàu để hỏi ngay tung tích của Băng.


- Chú Phùng, Băng đầu rồi. – cô mỉm cười.


- Tôi chưa thấy cậu ấy. Không phải cậu băng sẽ đi cùng mọi người sao? – người đàn ông kia cung kính trả lời.


Mặt Tiên tối sầm lại khi nghe cậu trả lời đó. Phong thấy vậy cũng ngay lập tức chạy lại hỏi:


- Thế bác còn thấy cô bé nào lên đây không? – Phong lo lắng.


- Cũng không luôn thưa cậu. Từ lúc chúng tôi tới đây, chỉ có bốn người là mọi người đây thôi.


Mặt Tiên càng tối lại, ánh mắt thoáng hiện ra tia tức tối và căm ghét.Phong cũng trở nên lúng túng. Vậy ra giờ trên đảo còn có Xuân và Băng sao.


- Quay tàu lại ngay, còn có người phải đón. – Tiên quát lên.


- Tôi rất tiếc thưa cô chủ. Tàu đã khởi động rồi, không thể dừng lại được. – người đàn ông đó vẫn tỏ ra rất bình tĩnh trước thái độ của cô chủ của mình.


- Tôi không biết, tôi muốn tàu dừng lại và quay lại ngay. – Tiên hét.


- Tôi rất tiếc, sẽ rất tốn thời gian nếu chúng ta làm thế. Sẽ trễ hẹn với bà chủ tịch sẽ rất không hài lòng nếu cô chủ trễ hẹn. – người đàn ông đó tiếp tục bình thản nói với giọng điệu có chút gì đó nghiêm khắc.


Và tất nhiên lời nói đó phía có trọng lượng rồi. Bằng chứng là ngay lập tức mặt Tiên sa sầm lại, cô tức tối quay đi nhìn về phía của hòn đảo Bora Bora đó.


Phong và Triệt cũng không kém phần hụt hẫng. Không hẹn mà cùng lúc cả hai đều hướng ánh mắt tiếc nuối và lo lắng về phía hòn đảo đó. Một cảm giác khó chịu, một chút gì đó ghen tị trong họ.


Thế thành ra chuyến đi này chỉ có bốn người và điều đáng buôn cười hơn là ba trong bốn người đều đang cảm thấy rất rất tức tối và khó chịu.


Vũ bật cười khi nghĩ tới cảnh đó. Có vẻ như kế hoạch của Tiên không thành công cho lắm. Thôi đành thế thôi, chỉ có mình anh tận hưởng chuyến đi thôi vậy.


.....................................


Nắng chói chang, chiếu qua cửa sổ khiến Xuân cảm thấy chói mắt quá nên đành phải bật dậy. Ôi, mệt mỏi thật đấy. Cô ngồi thẳng dậy, vươn vai và liếc nhanh chiếc đồng hổ trên bàn.


7h45'


Cô gần như muốn hét lên. Lao nhanh vào phòng tắm để chuẩn bị và phóng nhanh ra chỗ hẹn. Ôi tại sao thế. Cô ngủ li bì từ hôm qua tới giờ. Uống xong ly sữa nóng mà Tiên mang cho là cô lăn ra ngủ tới giờ. Trời ơi,không biết mọi người có đợi cô không nữa mặc dù chưa tới giờ.


Ừm, phải nói như thế nào nhỉ? Trống vắng. Hoàn toàn không có một bóng dáng của chiếc tàu to lớn nào cả. Chẳng lẽ mọi người đã đi rồi. Không đúng, Tiên hẹn 8h mà. Tại sao chứ? Cô hoảng loạn, chạy lung tung trên bãi biển để tìm. Trời ơi, cô bị bỏ rơi thật rồi. Vội chạy lại một người phụ nữ nước ngoài đang ngồi tắm nắng trên bãi cát để hỏi. Không biết người đó có hiểu tiếng Anh không vì đó là ngôn ngữ nước ngoài duy nhất mà cô biết. >"<.


- Excuse me! May I ask you a question? (Xin lỗi! Tôi có thể hỏi cô mộtcâu hỏi được không?) – cô nói, cố gắng phát âm thật chuẩn nhất có thể.


- Sure ( Vâng, tất nhiên rồi.) – người phụ nữ đó ngồi dậy, nhìn cô chăm chú.


- Thank you. Do you see a liner stand aroung here? In this morning? (Cảm ơn, cô có thấy một con tàu lớn ở quanh đây không? Sáng nay ấy?)


- Sorry, no. Actually, I saw one. But it left early in this morning.(Xin lỗi tôi không thấy. À thật ra thì có một cái nhưng nó đã rời khỏi từ rất sớm.) – người phụ nữ đó trầm ngâm.


- Early? Do you remember when it left? And are there any people on it?(sớm? Cô có nhớ cụ thể là lúc mấy giờ nó rời khỏi không? Và có người nào trên đó không? – cô nghi hoặc.


- Around 7 o'clock. A, there were three boys and one girl. They'rereally cute. It deeply impress me. Do you know them?( Khoảng 7h gì đó.có 3 chàng trai và 1 cô gái. Họ thật sự rất dễ thương. Nó khiến tôi thật sự ấn tượng về họ đấy. Cô quen họ chứ?) – người phụ nữ đó mỉm cười rất tươi.


Ba trai, một gái, rất dễ thương, thu hút thì đúng là họ rồi. Tại sao họlại bỏ cô một mình chứ. Ôi cái cảm giác hụt hẫn này là sao thế này.


- Yes, They're my friends. Thank you. Sorry for bothering. Good bye.Have a nice day!!! (vâng, họ là bạn của tôi. Cảm ơn, Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Tạm biệt. Chúc một ngày tốt lành.) – Xuân chào người phụ nữa ấy rồi đứng lên.


- Bye. (tạm biệt) – người phụ nữ đó mỉm cười với cô rồi quay lại thư giãn trên bãi biển của mình.


Còn cô thì thất thểu đi về khu khách sạn. Họ bõ rơi cô thật rồi. Hơi buồn nhưng có lẽ cũng đúng thôi. Ủa, nhưng mà tại sao lại là ba nam chứ? Băng, Phong, Triệt, Vũ. Bốn cơ mà. Hay người phụ nữ đó nhìn nhầm. Vừa định quay lại hỏi thì cô chợt khựng lại khi nhận thấy một bóng người quen thuộc đang bước tới gần cô.


Đôi mắt mở to hết sức vì quả thật rất khó tin khi nhìn thấy người ấy ở đây. Và có vẻ như anh cũng ngạc nhiên không kém gì cô. Nhưng ngay lập tức, người con trai đó lấy lại dáng vẻ bình thản thường ngày và bước tới gần cô.


Xuân bước từ từ tới gần Băng. Anh đứng im lặng nhìn cô có chút nghi hoặc. Nhìn cái khoảng cách giữa anh và cô càng gần nhưng vẫn không nói gì.


- Anh...  cô tự dưng thấy ấp úng không nói lên lời.


- Không phải là cô đi Pháp cùng mọi người sao? – Băng lên tiếng trước vì thấy cô cứ ngập ngừng mãi.


- À, em...  cô lại càng lúng túng, chẳng biết nói sao cả.


- Hay là....bị bỏ rơi rồi. – anh suy nghĩ một lúc rồi nói một câu tỉnh queo.


Mặt cô sa sầm lại, không biết nói gì. Chẳng lẽ nói cô bị bỏ rơi thật nhưng mà chắc gì, lỡ là do cô sao.


- Em không biết. Mọi người hẹn 8h mà khi nãy em hỏi cô kia nói là 7h. – cô vội giải thích.


- 8h? Không phải đổi rồi sao? – Băng nheo mắt nhìn cô.


- Đổi? Đổi lúc nào cơ chứ? Em đâu có biết. – mặt cô càng tối hơn. Bị bỏ rơi thật sao.


- Chẳng phải Tiên đã báo cho mọi người hết rồi à.


Thấy cô không nói gì mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt không tin được thì cũng đủ biết là cô không được nói về vụ thay đổi này rồi.


Khẽ nhếch mép lên cười nhạt. Thì ra đó là lí do mà Tiên muốn thay đổi lịch sao. Chỉ là vì không muốn Xuân đi mà không nỡ từ chối thẳng thừng sao. Tại sao chứ? Anh thấy khó hiểu.


Cô mặt mày cau có nhìn ra ngoài xa trong vô vọng. Trời ơi, lần đầu được đặt chân tới Pháp của cô thế là đi bay, mất công cô "mơ mộng" cả tối qua chứ. TT^TT.


- Thế tại sao anh không đi? – cô nhăn nhó quay ra nhìn anh.


- Không thích đi nên ở lại thôi. – anh khẽ nhún vai rồi quay lưng bước đi.


Thấy anh bước đi cô cũng không dám chạy theo. Đứng như trời trồng tại chỗ với tâm trạng hụt hẫng kinh khủng. Vừa buồn vừa giận mọi người. Tại sao mọi người nỡ bỏ cô lại chứ? Hay là vì không muốn cho cô đi theo. Như thế thì thà nói ngay từ đầu cho rồi.


Cô bực bội đá chiếc dép qua một bên rồi ngồi phịch xuống bãi cát trắng.Ngồi co ro, không nói gì mà đúng hơn là không biết làm gì? Làm gì ở cái nơi nay chứ? Cô đâu quen ai, bơi cũng không biết?


- Không đi cùng sao? – Giọng nói của Băng vang vọng ra, ngay lập tức thu sự chú ý của cô.


Vội đưa mắt nhìn anh có vẻ không tin lắm. Nhìn dáng người dỏng cao của anh đang bước rất chậm rãi như đang chờ ai đó. Chẳng lẽ là cô. Có vẻ khó tin nhỉ?


- Anh nói em sao? – cô hỏi.


Anh bước chậm dần rồi từ từ quay lại nhìn cô.


- Hay là muốn ngồi đó chờ đợi? – giọng anh có chút gì đó giễu cợt.


- À, không. Đợi em với. – cô vội lắc đầu. Tất nhiên là chẳng dại gì mà ngồi đây cả.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Như chưa bắt đầu

Như chưa bắt đầu

"Có phải chia tay một người mình vẫn còn yêu, thì còn đau khổ hơn gấp nhiều lần

26-06-2016
Gia đình...

Gia đình...

Tôi ghét gia đình tôi! Phải, tôi ghét căn nhà tôi đang sống, tôi ghét cái giường tôi

29-06-2016
Cầu tử

Cầu tử

Cứ tin đi rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười. :) *** 1. Tôi đang muốn viết một câu

25-06-2016
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Ngón út bàn tay trái

Ngón út bàn tay trái

Những cú điện thoại buổi tối gợi cảm giác bất an. Mặc dù là thằng con trai chuyên

27-06-2016
Chú hề

Chú hề

Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui

28-06-2016
Tiếng đàn núi

Tiếng đàn núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") "Bấy lâu nay ai

24-06-2016
Ai mà biết...

Ai mà biết...

- Ba ơi sao ba chết sớm thế, ba ơi con chưa kịp phụng dưỡng ba lấy một ngày ba đã đi

23-06-2016

pacman, rainbows, and roller s