XtGem Forum catalog
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 97
5 sao 5 / 5 ( 74 đánh giá )

Tình yêu quý tộc - Luxu - Chương 63

↓↓

- Nhưng mà nói thế thôi chứ cũng không thân lắm đâu. Cậu ấy cũng chỉ suốt ngày bám Băng thôi. Lúc nào tới nhà cũng là tim Băng đầu tiên.

bạn đang xem “Tình yêu quý tộc - Luxu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vậy ạ. Chắc anh Băng cũng có cảm tình nhỉ? Chị ấy vừa xinh, vừa giỏi,vừa hiền, vừa tốt như thế thì làm sao ghét được chứ. – cô nói.


- Em nghĩ vậy thật à? – Phong bật cười.


- Đúng rồi mà. Anh không thấy thế sao? Chị ấy xinh thế mà. Ôi, em nhìn cũng phải xao xuyến. – cô chặc lưỡi.


- Em ghen tị à? – Phong hỏi.


- Ừm, để xem nào, chắc cũng có một chút. Vì nhìn lại đúng là em không có gì cả. Hehe... - cô mỉm cười.


- Thật không?


- Thật mà. – cô đáp, tay với lấy một bông hoa ở trên vòm cây.


- Chắc là em đúng. – Phong nói, nhẹ lấy bông hoa đó cho cô.


- Đó, anh cũng thích chị ấy đúng không? Nói đi em không kể với ai đâu. – cô nháy mắt.


- Đừng có mà tài lanh đó. – anh cốc nhẹ đầu cô một cái.


- Haiz...thật mà...cũng phải thôi, anh đừng lo, em hiểu mà. Nếu em mà là anh em cũng thích rồi. – cô giả lơ để dụ anh.


- Được rồi. Không có anh nghĩ là anh thích người khác rồi. – anh bật cười.


- Thật ạ. Nói em nghe đi.


- Không, anh đâu có ngốc.


- Haiz... đừng ki bo thế chứ. Anh làm em tò mò chết mất.


- Không.


- Vậy để em đoán đi.


- Okay. Nếu em có thể.


- Her...her...đừng xem thường em nhé.


- Không dám.


- À..hừm...- cô hắng giọng. – câu hỏi đầu tiên: là một cô gái rất xinh phải không anh?


Phong suy nghĩ một lát rồi nhìn cô chăm chú, môi khẽ cười một nụ cười có phần "nguy hiểm":


- Chắc thế.


- Haiz...anh đùa em, chắc chắn là đẹp rồi.


- Ừm.


- Câu hỏi tiếp theo: là người rất giỏi và rất tốt.


- Ừm. – anh gật đầu.


- Vui vẻ hòa đồng, hiền lành?


- Ừm, mà sao em kể hết cái tốt ra không vậy. Chẳng lẽ với em ai cũng tốt à? – Phong nhăn mặt.


- Đúng mà không đúng. Ai cũng tốt nhưng cũng có cái xấu thôi. Còn vấn đề em kể tốt là do người anh thích chắc chắn là người tốt rồi.


- Không hẳn đâu. Cô ấy ngốc lắm. Cũng có rất nhiều người thích cô ấy nhưng mà cô ấy không biết. Không biết từ chối tình cảm của người khác mà vẫn cứ đối xử tốt với họ. Vì tốt quá nên lúc nào cũng khiến anh lo, sợ sẽ có lúc cái tính đó làm cô ấy khổ thêm thôi. – Phong trầm tư.


- ồ, thế ra tốt quá cũng là cái tội. Có vẻ như cô ấy không tốt lắm. Nếu không thích mà cứ cho người khác hi vọng cũng thật kì. Nhưng mà đâu trách cô ấy được đúng không anh. – cô nói.


- Đúng là không trách được. Nhưng mà anh lại thích điểm đó của cô ấy. – Phong cười.


- Thế ạ. Tốt rồi mà anh kể hết cho em rồi kìa. Hehe...công nhận là lãng mạng thật đó.


- Vậy sao?


- Thật mà. Anh kể tiếp đi. Lần đầu tiên anh gặp cô ấy đi.


- Ừm, nhưng mà không được kể với ai đó. Đó là lúc cô ấy lạc đường mà khóc bù lu bù loa lên. Nhìn buồn cười lắm. Rồi anh gặp lại cô ấy, không hiểu sao anh thấy rất vui, rất thích ở cạnh cô ấy. Nhưng bên cạnh cô ấy cũng còn nhiều người con trai khác và họ cũng đang bắt đầu hướng về cô ấy


- Ừm...hứm...tình cảm nảy sinh từ lúc nào trong anh. Hay...hay quá... Sao giống trong tiểu thuyết quá. - cô trầm trồ.


- Vậy à? – anh bật cười.


- Đúng mà, nhưng sao giống lần đầu em gặp anh quá.


- vậy sao? – anh vẫn cứ cười bí ẩn.


- À, mà quay lại câu chuyện, thế cô ấy biết anh thích cô ấy không?


- Chưa. Nhưng anh sẽ nói. – Phong khẳng định. Ánh mắt của anh chợt trở nên ấm áp khi nghĩ về điều đó.


- Vậy à? Em ủng hộ anh. Chúc anh may mắn.


- Cảm ơn.


- Xuân, em không ăn à? – Phong hỏi làm cô chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ vừa rồi.


Đang nghĩ về Tiên mà cuối cùng nghĩ lung tung ra chuyện gì đâu không à. Cô vội quay lại thực tại.


- Dạ, em xin lỗi. – cô cười trừ ái ngại.


- Nào ăn đi. – anh mỉm cười đút cho cô một miếng thịt cua to.


- Dạ...em không cần đâu, em ổn mà. – cô từ chối.


- Nào ăn đi. – Phong vẫn tỉnh bơ trước ánh mắt dòm ngó của mọi người.


- Thật sự là không cần đâu ạ. – cô xấu hổ.


- Nào. – Phong cương quyết, ánh mắt của anh cũng trở nên nghiêm trang.Nó khiến cô hơi lúng túng. Lưỡng lự một hồi rồi cô cũng phải ngoan ngoãn ăn miếng thịt đó.


Cúi gắm mặt và không dám ngẩng đầu lên vì ngại. Phong thì lại tỏ ra rất hài lòng. Anh mỉm cười thích thú. Trong khi Xuân đang cực kì xấu hổ. Dạo này Phong tốt với cô quá đâm ra cô cũng thấy ngại. Tại sao anh lại làm thế trong khi anh thích người khác. Có đôi lúc cô tự hỏi người Phong thích có phải là mình không nhưng ngay lập tức ý nghĩ đó bị bác bỏ vì lí do đơn giản là cô hoàn toàn không giống những gì anh mô tả. Cô không xinh, cũng không tốt, cũng không giỏi.


- Ăn đi nào. – giờ tới Triệt "đút" cho cô ăn.


Một miếng thịt bò được đưa tới tận miệng cô. Hơi giật mình, cô vội lùi ra nhìn cậu trân trối vì ngạc nhiên.


Cô lắc đầu, cố nuốt nốt phần thức ăn của Phong đút cho lúc nãy. Khuôn mặt tự dưng nóng bừng bừng lên, chẳng biết trốn đi đâu cho hết xấu hổ.


- Tớ tự ăn được mà. – cô nhăn mặt nói.


- Nào, ăn đi, ngoan đi. – cậu nói nhỏ, khuôn mặt cười cười như muốn trêu cô nhưng đôi mắt của cậu lại ẩn chứa một điều gì đó rất khó diễn tả.


- Tớ...  cô bối rối nhìn cậu rồi đưa ánh mắt quét một lượt mọi người xung quanh để rồi nhận ra sự chú ý "đặc biệt" của mọi người dành cho cô.


Ôi, thật khinh khủng...tại sao cả Phong và Triệt cứ xem cô như con nít thế chứ. Cái gì mà đút ăn chứ...chẳng khác nào như đang muốn trêu cô cả.Nhưng làm sao có thể từ chối được chứ. Không thể làm họ mất mặt được.Thôi đành chấp nhận vậy.


Cô lại ngoan ngoãn há miệng ra và nhận lấy phần thức ăn mà Triệt đưa với khuôn mặt chẳng khác gì trái cà chua chín già nữa T_T.


- Cảm ơn. – cô lí nhí giọng.


- Không có gì. – Triệt vui vẻ đáp.


Ôi, trong khi tâm trạng của Triệt thì đang vui vẻ ở trên cao thì Xuân ngược lại. Cảm giác khó chịu và bức bối khi bị xem như trẻ con, đã thế còn bị kẹp giữa hai người con trai đó nữa. Mà giờ cô muốn đổi chỗ cũng không thể vì chẳng có lí do nào cả nhưng mà ở lại thì càng khó xử hơn.Giờ phải làm sao đây???


- Hì...Xuân có vẻ được mọi người quan tâm chăm sóc nhỉ? Ghen tị thật đó. – giọng Tiên vang lên. Giọng nói có vẻ châm chọc. Cô đưa ánh mắt từ Băng sang nhìn thẳng vào Xuân.


- Dạ...em...Không...em... - cô ấp úng không biết nói gì.


- Đúng rồi. – Vũ chem. Vô một cậu nhận xét.


Cô cúi gầm mặt chẳng dám ngước lên. Hai tay đan vào nhau. Khẽ day day vạt áo mà chờ đợi có một người nào đó giúp mình.


- Được rồi. Nếu không còn gì thì mọi người nên về nghĩ đi.


Và người đó đã đến. Điều đáng ngạc nhiên hơn đó lại là Băng. Cô ngước nhìn anh với anh mặt ngạc nhiên xen lẫn cảm ơn.


- Được rồi. Chỉ đùa một tí thôi mà. – Tiên nháy mắt. – Em, có chuyện quan trọng muốn nói. Mọi người không phiền chứ. – Tiên mỉm cười nói tiếp.


- Được thôi. – Vũ nhún vai.


Tiên lướt ánh mắt một lướt khắp mọi người, không nhận thấy được sự phản đối nào từ ai, Tiên tiếp lời.


- Thật ra, bà của em đang ở Pháp và rất muốn gặp mọi người. Vì thế nếu không phiền thì ngày mai mọi người đi cùng em được chứ? Sẽ rất vui đó. – Tiên cười ngọt ngào.


- Ồ, vậy sao? – Vũ hỏi.


- Đúng vậy. Mọi người đi nhé. – Tiên cố gắng dụ dỗ.


- Được thôi, mọi người cũng đi phải không? – Vũ vươn vai rồi nói.


- Nếu việc đó không phiền thì không sao? – Triệt nói vu vơ.


Phong chỉ gật đầu không nói gì. Tiên vui vẻ, gật đầu hài lòng. Rồi ánh mắt của cô dừng ở Xuân.


- Em thì sao? – Tiên hỏi.


- Dạ? – Xuân ngạc nhiên nhìn cô.


- Em đi cùng mọi người chứ? – Tiên tiếp lời.


- Nhưng mà...em nghĩ là em không nên đi. – cô ái ngại.


- Tại sao không? Em cũng là bạn của chị mà.


- Em...ừm...nếu như không phiền thì không sao ạ. – Xuân cười toe toét.


Mặc dù lúc nãy từ chối vậy thôi chứ thật ra cô cũng muốn đi chết mất ấy chứ. Nghĩ tới việc được đặt chân tới nước Pháp cũng đủ khiến cô sướng run đi được. Ngay từ bé, ước mơ đi vòng quanh thế giới đã được nhen nhóm trong cô. Hì...hì... lần này được đi như thế đúng thật là thích mà.


- Còn anh thì sao, Băng? – Tiên chống tay nhìn anh chờ đợi.


Băng im lặng nhìn cô một lúc, khẽ nhếch mép lên mỉm cười. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói gọn lọn:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Phải chăng tình đầu...

Phải chăng tình đầu...

Chim non ơi, mày có mỏi cánh không? Hay mày đang tự do, vui vẻ mà quên mất cả việc mệt

25-06-2016
Falling slowly

Falling slowly

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Chạm mặt

Chạm mặt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần trên cán

25-06-2016