Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 97
5 sao 5 / 5 ( 107 đánh giá )

Tình yêu quý tộc - Luxu - Chương 56

↓↓
Con đường trưa nắng đến cháy người.


Hơi nóng khiến con người cảm thấy khó chịu.


Từ đâu đó, hai dáng người chay nhanh vào một con hẻm nhỏ gần đó, trốn đi sự theo đuổi của chiếc xe mô tô màu đen kia.


Người con trai kia dựa lưng vào tường, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Khẽ đưa mắt nhìn sang người con gái cạnh mình. Không hiểu sao lúc nãy anh lôi cả cô cùng chạy theo mình.

bạn đang xem “Tình yêu quý tộc - Luxu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vóc dáng nhỏ bé đó ngồi sụp xuống đất, thở hắt ra một cách mệt nhọc. Sau mấy tiếng ngồi máy bay, người đã mệt, chưa kịp nghỉ mà đã chạy liên tục như thế này khiến cô muốn gục ngã.


- Xin lỗi đã kéo theo cô. – anh thấy hơi áy náy.


- Dạ? Không có gì. Lâu lâu, chạy một chút cũng không sao đâu ạ. – cô mỉm cười lắc đầu, mặc dù đang rất rất mệt.


- Ừm, tôi sẽ gọi người tới đón.


Anh hơi gật đầu rồi đút tay vào túi để lấy điện thoại nhưng chợt nhận ra là không có. Hơi nhíu mày lại, anh quay quá nhìn cô một cách bực mình.


- Có chuyện gì ạ? – cô hỏi.


- Hình như tôi quên điện thoại ở chỗ công ty rồi. – anh thấy khó chịu. Chưa bao giờ anh đãng trí tới như vậy.


- A. – cô hơi nhận ra.


- Tôi có thể mượn điện thoại của cô không?


- À vâng...


Cô vội cúi xuống lục túi nhưng chợt khựng lại vì chợt nhớ ra là cô đã "quăng" nó ở nhà trước khi đi tới đây.


- Em...em...quên rồi. – cô ấp úng nói. Tự dưng thấy xấu hổ kinh khủng.


Anh nhướn mày lên nhìn cô. Đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn nhất là trong cái nóng kinh khủng ở đây. Nhưng cái này đâu phải lỗi tại cô nên anh đâu có lí do gì để trách cô chứ.


Anh không nói gì chỉ quay đi suy nghĩ một điều gì đó. Anh bước ra khỏi con hẻm, cô cũng nhanh chóng chạy theo.


Vừa bước ra khỏi con hẻm, anh khẽ nheo mắt, cả Xuân cũng thế. Họ không biết là mình đang ở đâu. Lại lạc đường rồi.


- Cô biết đường về chứ. – anh quay qua nhìn cô.


Liếc nhìn anh một cái rồi ái ngại lắc đầu.


Anh khẽ thở dài một chút rồi đi dọc theo con đường lúc nãy. Hi vọng có thể nhận ra được con đường cũ lúc nãy đã đi.


Nhìn theo dáng người của Băng bước đi lững thững. Có vẻ như anh đã mệt lăm rồi, không hiểu sao cô lại thấy chạnh lòng. Đôi mắt cô chợt lóe sáng hay là...


Cô chạy vội theo anh, khẽ kéo tay áo của anh lại. Anh quay qua nhìn cô không nói gì?


- Nếu anh không phiền thì có thể tới nhà em...cũng được. – cô chợt thấy xấu hổ.


Chẳng lẽ trời nắng quá làm đầu óc của cô có "vấn đề" nhỉ.


- A, ý em là, có thể tới nhà em dùng điện thoại để gọi...  cô vội giải thích.


- Được thôi. – anh khẽ gật đầu.


Cô giật mình nhìn anh như không tin vào tai mình. Cô tưởng anh sẽ từ chối chứ.


- Thật ạ? – cô hỏi lại.


Anh khẽ gật đầu nhìn cô. Anh chợt nhận ra là có vẻ như chuyện đó có vẻ như rất bất ngờ với cô. Mà cũng phải, chính anh cũng không hiểu tại sao.


- Nhưng...chúng ta phải đi xe bus đó. Nhà em khá xa ở đây. – cô vội nói.


- Ừm.


- Em sợ anh mệt thôi. – cô lưỡng lự.


- Tôi yếu tới thế sao? – anh chặc lưỡi.


- Không, tất nhiên là không rồi.


Cô lắc đầu rồi rồi vội quay mặt đi trước. Băng lặng lẽ theo sau. Đôi mặt đen của anh lượt nhanh qua con đường đông đúc đó rồi dừng ở người con gái đang đi trước mặt anh. Anh chợt thấy có chút gì đó thay đổi trong anh. Một điều gì đó mà chính anh cũng không rõ.


Xuân bước vội đi ra bến xe bus gần đó. Không hiểu sao cô thấy vui vui nhưng cũng hồi hộp. Có lẽ vì lần đầu tiên có một người con trai tới nhà cô, đã thế còn là một người không hề "đơn giản" chút nào. Nhưng ngẫm lại, cũng không hẳn anh là người đầu tiên. Hoàng – bạn cô cũng từng tới rồi mà nhưng sao lần này cô lại thấy run thế.


Cả hai cùng đứng đợi ở trạm xe bus được 15 phút rồi nhưng vẫn chưa thấy "dấu hiệu" xuất hiện của chiếc xe bus.


Băng bắt đầu thấy khó chịu khi cứ phải đứng chờ  một việc mà từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ làm. Đã thế thỉnh thoảng có những người đi ngang qua không kìm nổi trước "ánh hào quang" của anh cũng phải đua nhau ngoái nhìn.


Xuân cũng thông cảm cho họ, làm sao có kìm nén trước nét thu hút vốn có của Băng chứ nhưng càng lúc họ càng nhìn chằm chằm thì lại khác. Điều đó khiến anh bực mình thì lại khác. Cô chợt thấy mình có lỗi khi khiến anh như thế này.


Đang đúng lúc ngó ngang, ngó dọc, cô chợt thấy chiếc xe bus màu xanh quen thuộc đi từ xa.


"Phù" – cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đây, tránh ánh mắt tò mò của nhiều người.


- Xe bus tới rồi kìa. – cô khẽ reo.


Ánh mắt của Băng nhìn theo hướng mà cô chỉ, đôi mắt dần dần dãn ra.


Cô vẫy tay và chiếc xe đến gần nhưng một vấn đề khác lại đặt ra. Chiếc xe này cực đông. Mọi người đã phải chen chúc nhau trên xe. Cô thì không sao, chỉ sợ Băng...


Cô liếc nhìn anh ái ngại khi cánh cửa xe bus mở ra. Anh cũng khẽ nhăn mặt.


- Này, có đi không? Trễ hết giờ rồi. – chú lơ xe bực bội nhìn hai người.


- Cháu...  cô ấp úng không biết nói gì...


- Được rồi, đi thôi. – Băng bước nhanh lên xe và cô cũng "lật đật" chạy theo sau.


Trên xe, hai người đứng sát nhau, cô đứng quay lưng lại, không dám nhìn anh. Cảm giác tội lỗi dâng trào. Mời người khác tới nhà mà lại để học hịu khổ thế này thì thật là áy náy.


Két...............


Chiếc xe bus bất chợt phanh lại, làm cô theo đà ngã ra đằng sau mà không kịp nắm lấy chỗ vịn.


Trong lúc hốt hoảng nhất, một cánh tay nào đó nhẹ nhàng đưa ra đỡ cô lại.


- Lên nhanh nào, nhanh lên. – tiếng chú lơ xe hét.


Rồi một nhóm người khác lại chen lên đẩy cô về phía sau, càng sát với "chủ nhân" của cánh tay kia.


"A" – cô khẽ kêu lên khi bị đẩy xoay người thô bạo bởi một người khách mời lên nhưng lại một lần nữa cô lại được "cánh tay" kia giữ chặt.


Khẽ ngước nhìn, cô hơi giật mình khi nhận ra đôi mắt đen sâu của Băng.


Mọi người càng xô đẩy khiến cô càng bị đẩy lùi ra sau, khoảng cách giữa anh và cô càng gần hơn. Anh bất ngờ kéo cô sát lại gần mình để tránh nhóm người đang chen vào kia.


Cô giật mình, bối rối. Gần như cô đang ôm anh. Ôi, sao cô cảm thấy lung túng thế. Nhịp thở bắt đầu rối loạn. Toàn than cứng đờ, không dám nhúc nhích.


Ôi, tim của cô.


Nó cứ đập loạn xạ lên. Sao thế chứ. Cô cảm thấy bực mình khi không thể điều khiển được nó. Làm ơn dừng lại đi, cứ như thế này thì...


Không khí ngột ngạt.


Sự im lặng đến khó chịu.


Mỗi người trong nhà của Xuân đều đang hết sức căng thẳng khi người đang ngồi trước mặt họ là Băng – cháu của chú tịch tập đoàn AJ.


Cô chợt thấy kì lạ. Chỉ là tới nhà một chút thôi mà. Bố mẹ đâu cần trịnh trọng như thế. Cứ như là cô đang dẫn bạn trai về không bằng ấy.


Cô chợt ngớ người trước suy nghĩ "vẩn vơ" đó, vội lắc đầu thật nhanh để xua đi suy nghĩ đó và quay trở lại thực tại.


Trái ngược với họ, Băng tỏ ra hết sức bình thản. Anh ngước lên nhìn thẳng vào bố mẹ của Xuân khiến họ chợt bối rối.


- Làm phiền cả nhà rồi. – Băng nhẹ nhàng nói.


- Ồ...tất nhiên là không rồi...Chúng ta rất vui khi cháu đến. – bô cô chợt thấy lung túng.


- Cháu đến, quả là rất vui. Cảm ơn cháu thời gian qua đã giúp em nhiều lắm. – mẹ cô nói đỡ.


Anh khẽ mỉm cười, nụ cười ấy thật đẹp.


- Tất cả là do em ấy cả. Cháu không làm gì cả. – anh đáp.


- Cháu thật khiêm tốn. – bố cô nói.


- Dù gì cũng tới rồi...hay là cháu ở đây chơi một ngày luôn. – mẹ cô vội nói.


Câu nói đó khiến Xuân giật mình. Sao bố mẹ cô tự nhiên thế chứ. Chắc chắn anh ấy không đồng ý rồi.


- Bố mẹ đừng làm khó anh ấy. – cô vội xen vào.


Anh nhìn cô đang đứng trong góc từ nãy giờ. Ánh mắt của anh chợt bắt gặp ánh mắt bối rối của cô, khóe mắt dường như hơi ẩn hiện một nụ cười nào đó.


- Vâng, lại làm phiền mọi người rồi. – anh khẽ cười.


- Ồ, thế thì tốt quá rồi. – cả bố mẹ cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm.


Họ bắt đầu quí mến người con trai đang ở trước mặt họ. Bề ngoài có vẻ khó gần nhưng thật ra lại rất tốt.


Còn Xuân, cô lại được dịp ngạc nhiên lần nữa. Thật không ngờ,trong một ngày không những anh đồng ý tới nhà cô mà còn đồng ý ở lại đó nữa.


Nhưng điều đó lại làm cô thấy vui vui. Cô chợt nhớ lại lần đầu gặp anh.Có vẻ như anh đã mở lòng một chút với cô hoặc là chỉ là do cô nghĩ.


...................................................


Gió thổi mang theo một hương vị gì đó của đất.


Không gian thật yên bình, chỉ vang vọng đâu đó là tiếng xào xạc của cỏ cây.


Bầu trời cũng thật đẹp, ánh trăng từ từ chiếu xuống con đường.


Một dáng người con trai đang đứng dựa vào lan can, đôi mắt đen ấy đang nhìn về một hướng nào đó xa xăm.


Mọi thứ thật khác biệt nhưng anh lại thấy rất thoải mái. Ở đây, con người thật chân thật.


Anh khẽ bật cười khi nhớ lại cái cảnh gia đình đó trong bữa cơm. Ồn ào,náo nhiệt nhưng ấm cúng. Nó làm anh nhớ, khoảng thời gian mà gia đình anh cùng ăn cơm. Có lẽ là rất lâu rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Mười năm môi hồng

Mười năm môi hồng

Mười năm môi hồng giờ thành môi đỏ Trát phấn tô son cao gót dưới chân Ngày hôm qua

24-06-2016
Khi trời có mưa bay

Khi trời có mưa bay

Ngày hôm ấy, tiết trời bất chợt gió mùa, có mưa bay. Hạ quyết định tỏ tình. Tất

24-06-2016
Matcha, yêu đã tính sau

Matcha, yêu đã tính sau

Cho đến khi gặp Yasu, tôi mới nhận ra trong chuyện tình cảm, mọi thứ đều không thể

24-06-2016
Li dị chán lắm

Li dị chán lắm

Audio - Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật

01-07-2016
Cây bồ kết nở hoa

Cây bồ kết nở hoa

Con quyết định nói rõ cho ba mẹ hay hoàn cảnh của con hiện tại. Những ngày ở nhà

27-06-2016

XtGem Forum catalog