Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 130 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 96

↓↓
Sau khi Tô Khả nghe xong cũng an lòng. Thật ra thì cô muốn Thẩm Đường giúp đỡ, điểm quan trọng nhất là bởi vì cô không muốn lại gặp Tô Cẩm Niên.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thật không muốn.

Nghĩ đến sáng sớm hôm nay cô tỉnh lại đã xảy ra không vui với anh thì lòng của cô lại bắt đầu lan ra nỗi đau đớn vô hạn.

Đối mặt với Tô Khả lại rơi vào trầm mặc, Thẩm Đường cũng không nói thêm nữa, Tiểu Bao Tử cũng là tiểu quỷ linh tinh, nhìn thấy mẹ của bé đột nhiên rơi vào trầm mặc, hơn nữa giữa trán đầy xót xa nồng đậm và đau lòng thì tay nhỏ bé không khỏi sờ lên mặt của Tô Khả, đầu nhỏ tựa vào trong ngực Tô Khả, nghe nhịp tim của Tô Khả.

Thân thể con nhỏ trong ngực ấm áp làm trong lòng Tô Khả ấm áp, thuận tay vỗ vỗ vai của con.

Dù sao thì cơ thể Tiểu Bao Tử ngã bệnh nên lúc này vẫn còn truyền nước, mặc dù sôi nổi một hồi nhưng rất nhanh thì mệt, trước mắt thì Tô Khả nhẹ nhàng vỗ lưng bé, giống như là lúc bé còn rất nhỏ, cơn buồn ngủ thổi quét tới, mắt Tiểu Bao Tử từ từ nhắm lại, rất nhanh thì đi ngủ.

Tô Khả ôm ngang Tiểu Bao Tử, mắt luôn luôn nhìn bình nước biển, bình nước treo ngược sắp hết rồi, vì vậy liền đứng dậy kêu y tá, y tá lấy thêm một cái bình nước biển nhỏ thay vào.

Lúc này Thẩm Đường mới hỏi, "Thật ra thì quyết định đi nước Mỹ sớm như vậy chủ yếu là bởi vì tránh né Cẩm Niên sao."

Tô Khả gật đầu, cũng không còn giấu giếm gì, dù sao cô trốn tránh Tô Cẩm Niên thì không phải Thẩm Đường người đầu tiên biết, vì vậy nhẹ giọng "ờ" một tiếng.

Đối với chuyện Tô Cẩm Niên trong thời gian mấy năm nay, dĩ nhiên là Thẩm Đường biết rõ ràng, có lúc, anh cũng sẽ cố ý truyền tin tức cho Tô Khả. Đành chịu, Tô Khả vẫn một mực trốn tránh.

Lúc này Thẩm Đường nhìn Tô Khả thì không nhịn được hỏi ra lời, "Vẫn không thể để xuống sao?"

Tô Khả cười khổ một tiếng, "Haizz, không có biện pháp nào, ha ha." Tô Khả cười ha ha, định không thảo luận về vấn đề của Tô Cẩm Niên.

Thẩm Đường cũng không nói nhiều, dù sao có mấy lời, nói nhiều thì thừa, trái lại sẽ hoàn toàn tạo phản ứng ngược. Hơn nữa, Tô Cẩm Niên cũng đã từng xem như là nhân vật số một bị anh ghét nhất, anh ấy trải qua bất hạnh thì anh cũng vui vẻ. Có thể vui vẻ thì anh làm gì không vui chứ.

>.< Chút áy này và đau lòng cho Tô Cẩm Niên ở trong lòng Thẩm Đường cũng đã qua như vậy.

Tiểu Bao Tử khỏe mạnh sau khi truyền nước biển quá nhiều vào mười hai giờ trưa, y tá thu bình, rút cái gối, trên bàn chân nhỏ của Tiểu Bao Tử có thể thấy được mấy lỗ nhỏ bằng mắt thường, còn rịn ra không ít máu thì trong lòng Tô Khả khẽ đau.

Cho nên Tô Khả quyết định hôm nay muốn bồi bổ dinh dưỡng thật tốt cho Tiểu Bao Tử nhà cô, mà dinh dưỡng tốt nhất không có gì vượt qua canh gà ác cả.

Tuy nói tryền nước biển thì nhiệt độ trên trán Tiểu Bao Tử giảm xuống rõ rệt, nhưng mà lúc này tinh thần Tiểu Bao Tử vẫn còn chút yếu ớt, Tô Khả ẵm Tiểu Bao Tử vào trong phòng, sau đó đắp chăn cho Tiểu Bao Tử, để cho con ngủ tiếp một hồi. Cô thì ra ngoài làm ít món ăn ngon.

Tiểu Bao Tử rất không kén ăn, nhưng Tô Khả cũng biết Tiểu Bao Tử ăn tùy theo món, mặc dù vẫn lớn lên ở thành phố H nhưng mà dường như không thích thức ăn thiên về ngọt cho lắm. Chỉ là Tiểu Bao Tử vẫn cực kỳ thích món cánh gà chiên nước mắm và sườn xào chua ngọt.

Cho nên Tô Khả làm hai món này, sau đó hầm canh gà ác, nguyên liệt bên trong là các vị thuốc như các lạo cẩu kỷ, sau đó là một dĩa trứng chiên cà chua, đậu khô xào rau cần rồi xào chung với rau xà lách, ốc sốt tương, tôm nõn Long Tĩnh. Nhìn qua một bàn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ là vô cùng muốn ăn.

Thẩm Đường theo Tô Khả tới, sau khi Tô Khả đặt Tiểu Bao Tử xuống thì lấy túi giấy tờ thị thực từ trong phòng cô và Tiểu Bao Tử giao cho Thẩm Đường.

Sau đó thì giữ Thẩm Đường lại chỗ này ăn cơm, Thẩm Đường thấy bây giờ cũng đã hơn một giờ chiều, đi ra ngoài ăn cơm thì cũng hơi muộn nên gật đầu đồng ý.

Đợi đến khi thức ăn lên bàn thì Tô Khả mới ẵm Tiểu Bao Tử ra ngoài ăn cơm.

Tiểu Bao Tử ngủ hơn ba mươi phút nên hiển nhiên còn buồn ngủ, nhưng nhìn đến nhiều món ăn màu sắc rực rỡ lại còn có mấy món bé thích nhất thức ăn, môi dẩu ra, cũng cười lên.

Khó thấy nét mặt con trai cô cười vui vẻ nên dĩ nhiên là tâm tình Tô Khả thật tốt. Ngày thường thì cô bận rộn công việc, về chuyện ăn, mặc dù cũng rất chú trọng đến dinh dưỡng của Tiểu Bao Tử nhưng chắc chắn là không tinh tế như bây giờ.

Tiểu Bao Tử vui mừng một hồi thì lập tức nhìn Tô Khả, nói: "Mẹ, mẹ vất vả rồi."

Tất nhiên Tô Khả kiêu ngạo gật đầu, sau đó gắp cánh gà chiên nước mắm đến chén của Tiểu Bao Tử, "Nè, ăn thử xem."

Thẩm Đường nhìn Tiểu Bao Tử, trong lòng cũng vui vẻ, dù sao bé lanh lợi thì ai cũng sẽ thích."Tô Tô, lập tức đi khám bệnh, có sợ hay không?"

Tiểu Bao Tử nói: "Không sợ ạ."

Ánh mắt Thẩm Đường khen ngợi nhìn Tiểu Bao Tử.

Một bữa cơm ăn vui vẻ ấm áp như vậy. Lúc Tô Khả dọn dẹp bát đũa thì không khỏi nghi ngờ, tinh thần buổi sáng không tốt, đau lòng muốn chết người, chính là cô sao.

Cô nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, thấy một bầy chim sẻ líu ríu ầm ĩ bay qua, cô không nhịn được nên nói, Cẩm Niên, anh xem, em thế này vô cùng tốt. Thật đấy, hi vọng anh cũng buông ra, anh cũng có thể rất tốt.

*

Ban đêm, trời quang mây tạnh, sao sáng rực bầu trời, rạng rỡ phát sáng. Tô Cẩm Niên đứng dưới trời sao, mím môi thật chặt. Đầu óc của anh chỉ đầy câu nói của Tô Khả lúc ban ngày: "Người sai là mẹ anh, đương nhiên anh không hiểu!"

Lòng của anh đau như là bị ai đó khoét một lỗ, vô cùng trống rỗng.

Cô, tại sao có thể nghĩ anh như vậy chứ?

Anh không hiểu, mặc dù thời gian tiếp xúc với mẹ vợ cũng không phải rất dài, nhưng tình cảm anh đối với mẹ vợ giống như đối xử mẹ ruột của anh, tại sao cô sẽ nghĩ anh như vậy?

"Chào Thượng tá!"

Đúng lúc có một người lính ra ngoài thì thấy Tô Cẩm Niên đứng ngẩn người bên đó thì không khỏi chào hỏi anh, không được đáp lại thì trong lòng anh ấy có chút hoảng sợ, có phải quấy rầy đến Thượng tá đang trầm tư hay không?

Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, sau đó nhìn người lính bên cạnh, khóe miệng khẽ nâng lên, gật đầu một cái, "Chào cậu."

Anh lính đặc chủng ngẩng đầu nhìn trời sao một chút, không khỏi nghi ngờ, thầm nghĩ: Thượng tá thật là có tâm trạng tốt, lại chạy đến đây ngắm sao.

"Thượng tá, tôi đi trước."

Tô Cẩm Niên gật đầu, nhìn bóng lưng người lính kia thì Tô Cẩm Niên thông suốt mà nhớ tới người lính vừa chào hỏi anh chính là binh sĩ bị Tô Khả kiểm tra hạ thân ngày đó.

Tô Cẩm Niên không khỏi thở dài, thật không nghĩ tới Tô Khả đúng là làm bác sĩ nam khoa.

Nghĩ như vậy thì anh lại nhớ tới năm đó, cái lần Tô Khả sử dụng thuốc mê hiệu quả nhanh đối với anh, sau đó cô lột sạch quần áo của anh, thậm chí còn dùng bản vẽ để vẽ lại chỗ đó của anh.

Khi đó, anh vô cùng cáu gắt, hận không thể giết Tô Khả, yên tĩnh tính toán, nhưng bây giờ? Cô thật sự rời khỏi anh nhưng anh lại yêu cô. (ý anh là tính làm sao để giết chị đó mà)

Anh cười, thời gian, quả nhiên là có thể thay đổi con người.

Ban đầu Tô Khả yêu anh như vậy, có thể nói không yêu thì không yêu; ban đầu anh chán ghét Tô Khả như vậy, có thể nói yêu thì mãi mãi yêu. . . . . .

Chỉ có thể nói vận mệnh trêu người.

Nhưng anh thật không muốn buông tha, mặc dù anh không biết lúc nào thì Tô Khả có thể trở lại bên cạnh anh, nhưng anh cứ không muốn buông tha.

Đúng, anh không muốn buông tha, anh càng không thể buông tha!

Anh biết bây giờ nhất định trong lòng Tô Khả rất loạn, anh cho cô một chút thời gian là được, lại cho cô một chút thời gian như vậy thì sẽ được. . . . . .

"Tụt tụt ——" Điện thoại di động của anh lại reo lên, không chịu được nên anh lấy điện thoại di động ra, là Trịnh Diệu Đông gọi điện thoại tới. Tô Cẩm Niên rất nhanh thì nhận.

"Cẩm Niên, Cẩm Niên, việc lớn không tốt rồi !" Trịnh Diệu Đông vô cùng kích động nói.

Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Sao vậy?"

Lúc này Trịnh Diệu Đông mới nói, "Không xong, không xong, cậu đoán hôm nay mình thấy ai?"

Trịnh Diệu Đông vô cùng kích động, mặc dù anh không thấy người nhưng khá gần nên nhất định người phụ nữ ôm đứa bé là Tô Khả! Hơn nữa, không phải anh cũng thấy Thẩm Đường sao, nghĩ xuôi nghĩ ngược, anh cảm thấy một trăm phần trăm là Thẩm Đường giấu Tô Khả đi, dù sao từ nhỏ Thẩm Đường đấu với Cẩm Niên đến lớn, tuy nhiên kết quả vẫn luôn là cậu ấy đơn phương. . . . . .

Tô Cẩm Niên nghe Trịnh Diệu Đông nói như vậy thì không nhịn được đầu đầy vạch đen: thấy một người đã bảo là việc lớn không tốt rồi sao? Trịnh Diệu Đông, cậu có cần khôi hài như vậy không.

"Cậu nói đi, tôi không có tâm tư đoán." Tô Cẩm Niên thật sự không có tâm tư chơi đoán chữ cùng Trịnh Diệu Đông, bởi vì tâm tình của anh đều đã như ở địa ngục cả ngày hôm nay, vô cùng khó chịu.

Trịnh Diệu Đông "Cắt" một tiếng, làm như bất mãn Tô Cẩm Niên đuổi anh như thế nên liền nói, "Ai ui, cậu đấy, nói chuyện với cậu chắc chắc sẽ ngạc nhiên lớn đấy."

"Ừ, vậy cậu nói đi."

"Ai ui, cậu đoán một chút đi, chút thôi." Trịnh Diệu Đông tiếp tục nói bên kia.

Đầu Tô Cẩm Niên đã đầy vạch đen, nếu Trịnh Diệu Đông ở bên cạnh Tô Cẩm Niên thì khẳng định anh sẽ đấm vào mũi của Trịnh Diệu Đông.

Trịnh Diệu Đông thấy Tô Cẩm Niên vẫn không trả lời thì không nhịn được mà đầu đầy vạch đen, trong lòng lặng lẽ nói: vấn đề của mình có nhàm chán vậy sao? Thậm chí đáp án cũng khinh thường không cho mình chứ?

Ở đầu nghe bên kia, sau khi Trịnh Diệu Đông âm thầm hỏi mình thì nói đáp án cho Tô Cẩm Niên, "Ai ui, mình nói cho cậu biết, bởi vì hôm nay mình có chuyện muốn đến bệnh viện nhi đồng á, cậu biết, mình được. . . . . . ba lạp ba lạp. . . . . ."

Tô Cẩm Niên đã mất kiên nhẫn: "Trịnh Diệu Đông, trọng điểm!"

Có cần thiết gọi luôn tên ra không, trở lại như lúc đầu rồi sao? —_—

Trịnh Diệu Đông , "Ha ha, hôm nay mình thấy Tô Khả."

"Ừ."

Không có kích động lòng người theo dự đoánTrịnh Diệu Đông không khỏi có chút nhục chí, sau đó rống to với Tô Cẩm Niên bên này : "Aiya, mình nói mình thấy Tô Khả!"

Tô Cẩm Niên nói: "Tôi biết rồi. Tối hôm qua cô ấy luôn ở cùng một chỗ với tôi."

"Hả?"

Trịnh Diệu Đông há hốc miệng, mẹ nó! Cảm thấy tin tức này sẽ làm anh cực kỳ kích động, mà ở trong mắt người khác căn bản là. . . . . . Gió nhẹ nhàng, mây nhàn nhạt sao?

"Ôi oa oa ——" Tính tích cực của Trịnh Diệu Đông đã bị đả kích không có gì sánh kịp.

Tô Cẩm Niên nói: "Đông à."

"Hả?"

"Cám ơn!"

"(OoO). . . . . ." (biểu tượng tròn mắt)

". . . . . ."

"Emma, bỗng chốc cậu nói chuyện tình cảm như vậy làm gì, đều là đàn ông, làm như đàn bà á, ha ha ~"

Tô Cẩm Niên: "—_—!"

Cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên trở về lều của mình, dù sao lần này tới thành phố H là để lùng bắt một phần tử buôn lậu thuốc phiện thường xuyên lẩn trốn trong các hộp đêm lớn, là nhiệm vụ khá nguy hiểm. (hộp đêm: câu lạc bộ đêm, quán bar)

Khu W của thành phố H và khu J bên này có quán bar, hộp đêm tương đối sầm uất, náo nhiệt, người trong đó đều ‘tam giáo cửu lưu’, ‘nhân ngư hỗn tạp, cung cấp cho phần tử phạm tội bình phong để che giấu vô cùng tốt, lần này tới đây chính là lùng bắt một người đàn ông tên là Mao Tường, người này từng có lịch sử mười năm lao tù và bởi vì thường xuyên đánh nhau gây ra rắc rối để vào đồn cảnh sát ghi chép hồ sơ. (tam giáo cửu lưu, nhân ngư hỗn hoạn: ở đây hiểu nôm na là nhiều thành phần người, nhiều loại người)

Từ đầu năm AA, người đàn ông này đã bắt đầu buôn bán ma túy, cảnh sát cũng từng để ý tới, nhưng khổ nổi không có chứng cớ, đành chịu thôi, nghĩ đến kiểm tra đột xuất, nhưng khổ nổi trong cảnh sát địa phương đã có một số người bị người ta dùng tiền mua chuộc, cho nên nhiều lần không thành công, vì làm ra một phen thành tích, vì mình sau này sĩ đồ lót đường, vì vậy Cục trưởng Cục Cảnh sát vì để làm ra thành tích, vì lót đường cho con đường thăng tiến cho ông ta cho nên một mặt báo việc này lên trên, một mặt cử đội của họ, được đặt tên là tiểu đội lính đặc chủng "Ưng" đến đây trợ giúp, hy vọng có thể bắt được Mao Tường, cả nhân chứng, vật chứng luôn!

Bây giờ các anh đợi người gọi điện thoại báo cho bọn anh biết rốt cuộc lúc nào thì Mao Tường đi hộp đêm, là đi hộp đêm nào.

*

"Hàng lần này rất tốt." Trong một căn phòng mờ tối, một khuôn mặt ngăm đen, hai má còn có vô số lỗ (người mặt rỗ), một đoạn lông mày bị đứt, đôi mắt hiện hình tam giác ngược và rất nhỏ, lúc này người đàn ông mũi tẹt môi dày đang cầm điện thoại di động nói với người bên kia.

Hắn đứng trước một cái bàn, phía trên là một bao trắng đục giống bột mì, khóe miệng cười vô cùng bỉ ổi.

"Ừ, tin tôi đi, tôi làm cái này được ít nhất cũng năm sáu năm rồi, cũng lần thứ nhất chuyện cũng không ra khỏi."

"Ha ha, thật lòng, như vậy lần này chúng ta gặp ở hộp đêm BB, như thế nào? Chín giờ rưỡi tối, đến lúc đó tôi sẽ gửi ám hiệu phòng bao cho anh nhé."

"Vậy bái bai, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Những dòng lưu bút

Những dòng lưu bút

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Những cây

27-06-2016
Nụ hôn cuối cùng

Nụ hôn cuối cùng

Gặp gỡ nhau đôi khi là do định mệnh, gắn bó bên nhau không phải là do định mệnh,

24-06-2016
Ghen...

Ghen...

Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng

29-06-2016
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Lo trước chắc ăn

Lo trước chắc ăn

Vào những ngày hè, Kiến vừa đi dạo hết cánh đồng vừa thu nhặt các hạt lúa mì,

24-06-2016
Chênh vênh

Chênh vênh

Hình ảnh của con thuyền cứ lướt trên dòng sông trong những luồng gió cứ chống

23-06-2016