Teya Salat
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 82 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 82

↓↓
"Xí, mình ngốc vậy à, không có hứng thú!" Thẩm Đường hơi đỏ mặt.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Được được được, có hứng thú hay không thì cậu tự biết, không cần phải nói với mình, mình hoàn toàn không có hứng thú với cô gái giống như con thỏ nhỏ kia."

"Cô ấy mới không phải là con thỏ nhỏ có được hay không! Hơn nữa, muốn cậu có hứng thú làm gì! Cô ngốc kia cũng không có hứng thú với cậu có được không!" Thẩm Đường liếc Trịnh Diệu Đông một cái.

"Lòng tốt mà bị coi là lòng lừa." Trịnh Diệu Đông khẽ lầm bầm, "Chỉ là Cẩm Niên thật sự lợi hại mà, hoặc là không nói chuyện yêu đương, một khi nói chuyện yêu đương thì lập tức nhìn đúng người." (ý anh nói là anh tốt bụng mà bị coi là không ra gì đấy)

"Cậu nói Tô Khả?"

Trịnh Diệu Đông gật đầu một cái, "Cô bé ấy rất thú vị. Hèn chị Lạc Phong cũng rơi vào."

"Đừng nói với mình là cậu cũng có hứng thú với cô ấy."

"Đi đi đi, lúc mình biết cô ấy, chính là đang trong quan hệ tay ba với Cẩm Niên và Nhạc phong. Mình sẽ không ngốc mà tiếp tục trộn một chân vào. Mình sợ nhất là phiền toái."

"Nhưng bản thân cậu chính là phiền phức." Mắt Thẩm Đường liếc Trịnh Diệu Đông, "Chỉ có điều, bây giờ mình rất mong đợi nhà họ Tô bắt đầu diễn vở kịch này."

"Cậu. . . . . ."

Thẩm Đường nhún nhún vai, cũng không biết "tranh đấu" cùng Tô Cẩm Niên bao nhiêu, bây giờ anh phát hiện chỉ cần Tô Cẩm Niên rơi vào tuyệt cảnh thì anh liền hả hê.

Trịnh Diệu Đông lại im lặng một lần nữa.

*

Lại tới một lần nữa, lòng Tô Khả đã không rối bòng bong giống như lần trước.

Mà lần này cảnh sát Ngô Lâm chủ yếu cũng chỉ ghi chép, rồi nói với Tô Khả, yên tâm trở về đi, sau khí có biện pháp xử lý vụ án này thì ông anh sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô.

Tô Khả gật đầu.

Đúng lúc này thì điện thoại của Ngô Lâm reo lên.

Sau đó, Ngô Lâm liền đi nhận điện thoại, người gọi điện thoại là cấp trên của ông, ý tứ của ông ấy là muốn lập tức xử lý vụ án này, không chỉ muốn lập tức xử lý mà còn phải xử lý nghiêm khắc.

Chỉ là một vụ án "trộm cắp", thông thường thì cấp trên sẽ không coi trọng như vậy, nhưng lần này lại quấy rầy cấp trên, điều này làm cho Ngô Lâm nghĩ mãi không ra, sau đó ông nghĩ tới Tô Khả nói "người tình nghi" trong lòng cô, đột nhiên vừa nghĩ, những người này đều có địa vị khổng lồ.

Như vậy bỗng chốc Ngô Lâm càng khẳng định Tô Khả bị oan nên liền nói với cấp trên, vụ án này, trong lòng ông có tính toán.

Người cấp trên kia lại bắt đầu nói chuyện tốt với ông, ví dụ như rất nhanh ông ta sẽ được điều đến trung ương, vị trí này sẽ trống, mà năng lực của ông, tài năng, kinh nghiệm cái gì đó, tất cả đều là ứng cử viên phù hợp nhất.

Trong lòng Ngô Lâm hiểu rốt cuộc cấp trên này có ý gì, trong lòng cười lạnh một cái, ngoài miệng cũng ‘đánh Thái Cực’, cứ như vậy mà nói chuyện với cấp trên rất lâu, chính là chậm chạp không cho cấp trên này câu trả lời rõ ràng nhất, cấp trên giận đến mắng, ông như vậy thì cả đời vùi trong cái cục này thôi.

Cúp điện thoại, Ngô Lâm suy nghĩ thật lâu.

Cả đời vùi trong cục?

Nếu như dựa vào loại thủ đoạn không công bằng leo lên thì cả đời vùi trong cục lại có làm sao đâu? Ít nhất ở lại chỗ này, không có người nhớ đến, trong lòng ông sẽ thoải mái.

Sau đó, ông làm chủ để Tô Khả về trước, ông sẽ mau chóng bắt được đám người kia, đến lúc đó trả trong sạch lại cho cô.

Tô Khả cười gật gật đầu.

*

Bây giờ tâm tình Tô Khả rất kém, cô không muốn làm cho mẹ của cô lo lắng nên gọi điện thoại cho mẹ cô, nói là cô muốn đi trường học. Mà dĩ nhiên là mẹ Tô Khả nghi ngờ không thôi. Tô Khả chỉ nói là cô muốn đi gặp bạn cùng phòng của cô. Tất nhiên mẹ của cô gật đầu.

Trong trường vẫn còn đồ đạc của Tô Khả cho nên trở về trường vẫn có một chỗ ở.

Sau khi Tô Khả trở về trường, tất nhiên mấy bạn cùng phòng nhiệt tình khác thường, một đám nhìn bụng của Tô Khả, Vương Mộng Mộng lại đưa tay ra sờ sờ bụng của Tô Khả, "Tiểu bảo bảo lại lớn một chút nè."

Tô Khả cười, dù sao cũng mới mười hai tuần, có thể bao lớn chứ.

Trò chuyện thật lâu, Tô Khả đã căng thẳng thần kinh một ngày hôm nay, rốt cuộc thì thả lỏng rồi.

Tô Khả nhìn trần nhà trên đâu, khóe miệng vẽ lên một đường cong.

Đúng vậy, đứa nhỏ vẫn còn, cảnh sát cũng tin cô, bây giờ quan trọng nhất là cô phải dưỡng thai thật tốt, sinh con ra.

*

Ban đêm, mây đen đã tản ra, lộ ra mấy ngôi sao. Đường lớn vẫn con ướt sũng, Tô Cẩm Niên ngồi tắc xi, sau đó mới nhớ tới hiện tại điện thoại di động của anh còn tắt máy .

Sau đó Tô Cẩm Niên lập tức mở máy, trong nháy mắt, rất nhiều cuộc điện thoại và tin nhắn đã tới.

Có Tô Khả, có Trịnh Diệu Đông . . . . . .

Tô Cẩm Niên lập tức gọi điện thoại cho Tô Khả, rât lâu giọng nói của Tô Khả mới vang lên.

"A lô?"

"Khả Khả."

"Cẩm Niên." Giọng nói Tô Khả hơi khàn khàn, có lẽ là do chuyện ‘kinh hồn động phách’ ban ngày. (kinh hồn động phách : quá hoảng sợ)

"Anh đã trở về, Khả Khả." Giọng nói của Tô Cẩm Niên có một chút cấp bách.

Tô Khả vốn còn mê mang buồn ngủ, nghe Tô Cẩm Niên trở lại thì lập tức liền có tinh thần, mặc dù giọng nói vẫn vô cùng khàn nhưng vẫn nói, "Anh trở lại sao?"

"Ừ." Tô Cẩm Niên gật đầu.

"Bây giờ em đang ở trường."

"Chờ anh."

"Dạ."

Một đoạn thời gian thật dài sau đó, Tô Khả và Tô Cẩm Niên cũng đều không nói gì, giống như là đang nghe tiếng hít thở của nhau, cảm giác như vậy, có vẻ như hai người kề sat bên nhau.

Cuối cùng cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên nói với tài xế: "Đến đại học X."

Tâm tình của anh rất kiềm chế, lúc nãy Tô Khả cũng không nói một chút về đứa bé, nhưng giọng nói thực sự đã khàn đi, ngày thường thích nhất là nói chuyện trời đất cùng cô, hôm nay lại chỉ có thể nói một chút như vậy.

Hơn nữa trước khi Trịnh Diệu Đông nói chuyện với anh thì anh chỉ biết con đã mất rồi. Trong lòng của anh cũng thật là khó chịu, mặc dù anh đã từng nói không cần đứa bé này, nhưng bây giờ, lúc con thật sự đã không con thì trong lòng của anh thật khó chịu.

Cảm giác bị đè nén, giống như là thế giới ồn ào đến tối tăm trời đất cũng không thể nói ra.

Tài xế xe lái chậm, dù sao một trận mưa lớn trút xuống nên đường vẫn rất trơn. Tô Cẩm Niên cảm giác anh đã trải qua thời gian dài dằng dặc mới tới trường của Tô Khả.

Lúc này Tô Khả và mấy bạn cùng phòng của cô chờ anh ở cổng trường.

Anh đi lên trước, lập tức ôm lấy Tô Khả, ngửi mùi thơm ngát trên tóc cô.

"Thật xin lỗi, anh tới muộn."

Đột nhiên Tô Khả khóc lên.

Mấy bạn cùng phòng phía sau nhìn họ, lần đầu tiên phát hiện thật ra thì Hoa Sen Trắng cũng nhiệt tình như lửa, vừa thấy mặt thì đã ôm lấy Tô Khả, mặc dù khuya rồi có thể mọi người không nhìn thấy, nhưng vẫn có không ít sinh viên qua lại.

Mà Tô Khả, chẳng biết tại sao lại khóc nữa?

Ôi hu hu, họ không nghĩ ra, dù sao Tô Khả không kể cho các cô chuyện xảy ra ở trên người cô ngày hôm nay.

Chỉ là mấy bạn cùng phòng của Tô Khả vẫn rất hiểu rõ, rất biết điều mà rời đi, dù sao làm mấy cái bóng đèn sáng ngời, các cô cũng không muốn.

"Sao ra đây làm gì."

"Em muốn đón anh."

Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn Tô Khả hồi lâu, lấy tay lau chùi hết nước mắt bên mắt cô, sau đó hôn lên trán cô, "Thật xin lỗi, bây giờ anh không nên qua đây."

Tô Khả thấy như vậy thì trong mắt Tô Khả đều là ý cười, sau đó cô phồng má, cố ý nói, "Anh không muốn giúp bố vợ của anh sao?"

Tô Cẩm Niên cười, ngửa mặt lên trời, hốc mắt hơi rưng rưng, hồi lâu, "Giúp chứ!"

Tô Khả ôm Tô Cẩm Niên thật chặt, Tô Cẩm Niên cũng ôm Tô Khả lại, thật chặt, làm Tô Khả hít thở không thông.

Tô Khả ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, "Sao đột nhiên trở lại?" Tô Khả cũng không biết lúc này Tô Cẩm Niên đã biết cô "mất" đứa bé, cho nên mới mở miệng hỏi như thế.

Tô Cẩm Niên sờ sờ đầu Tô Khả, "Nhớ em."

Tô Khả tựa vào ngực Tô Cẩm Niên, lúc này một đám nam sinh mới từ tiệm net trở về, nhìn thấy dáng vẻ Tô Cẩm Niên và Tô Khả như vậy thì không nhịn đuọc huýt gió, "Oa oa, anh em, đi khách sạn đi."

"Oa, đi khách sạn đi." Rất nhanh, mấy người khác cũng ồn ào lên, sau đó cười cười nhốn nháo mà đi xa.

Tô Khả mếu máo nhìn Tô Cẩm Niên của cô cũng mếu máo như vậy. Hồi lâu, hai người tay trong tay, rời đi về biệt thự nhỏ của Tô Khả.

*

Khi Tô Khả lại ngủ lần nữa thì Tô Cẩm Niên đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Tô Khả ngủ, gọi điện thoại cho Trịnh Diệu Đông.

"Là ai?"

Chỉ hai chữ vô cùng đơn giản, anh tin tưởng chắc chắn sẽ Trịnh Diệu Đông điều tra. Thật ra là nếu Trịnh Diệu Đông không điều tra thì anh cũng mơ hồ rõ ràng người đó là ai.

Nhưng trong lòng của anh, mặc dù đối với người đó đã tuyệt vọng thì vẫn không hy vọng từ trong miệng người khác nghe được tên của bà.

Trịnh Diệu Đông trầm mặc rất lâu, "Cẩm Niên, anh phải bình tĩnh."

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tô Cẩm Niên nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt u ám.

Anh xoay người, nhìn Tô Khả ngủ say, không ngờ, hôm nay cô đã trải qua nhiều như vậy. Mặc dù Trịnh Diệu Đông nói rất hời hợt, nhưng mà lòng của anh vẫn xoắn lại.

Anh tiến lên, vén sợi tóc rũ xuống bên tai cô, cài sau tai. (tình quá >.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Một câu nói dịu dàng

Một câu nói dịu dàng

Đây là câu chuyện mà tôi được một nhà tỷ phú kể cho nghe... *** Nhiều năm về

29-06-2016
Nước biển

Nước biển

(khotruyenhay.gq) - Thủy, em về nhà mẹ đi! - Không!... có chết em cũng không về. *** Cô

29-06-2016
Người tình xứ núi

Người tình xứ núi

Gùi hàng gỡ xuống từ đôi vai hao gầy như trút đi gánh nặng khó gọi tên trong giây

23-06-2016
Bí ẩn của làn nước

Bí ẩn của làn nước

Các dòng sông trôi đi như thời gian, và cũng như thời gian, trên mặt nước các triền

28-06-2016
Hoa bò cạp

Hoa bò cạp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Như là nước mắt

Như là nước mắt

Đi bên Nghiêm, chị chỉ dám nở những nụ cười vừa phải, vì còn bận giữ ý của vợ

30-06-2016