Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 51

↓↓
Một cái ao nhỏ, bên trong đặt một hòn non bộ, trên hòn non bộ, cây dương sỉ non nhỏ từng giọt nước, dưới hòn non bộ, cá chép gấm bơi dạo chơi trong đó.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Đại khái là do mở các đường nước nên nước trong veo dọc theo các khe trên hòn non bộ từ từ chảy xuống, rơi vào trong cái lọ bằng trúc phía dưới, lọ trúc đặt nằm ngang trên cây trúc màu xanh biếc, lúc này nước trong bình đã tích lũy được nhiều. Giọt nước rơi vào trong lọ, phát ra tiếng bõm, trong trẻo êm tai, rõ ràng và dễ nghe. Đợi đến khi nước trong lọ trúc tích gần như đầy, bỗng cây trúc xanh biếc để lọ trúc kia liền úp đầu lọ xuống, tất cả nước trong bình lại đổ vào một cái thùng gỗ nhỏ, bắt đầu một vòng nước đọng mới.

Ở thùng gỗ nhỏ bên dưới đã sớm chứa đầy nước, sau khi nước trong lọ đổ xuống, tất nhiên tràn ra không ít nước, mà nước lại từ từ rơi xuống hòn non bộ trong ao, mấy cái đuôi cá chép gấm liền quẩy lên, hoặc là phun ra bong bóng nước.

Trên sàn ngoài hành lang tất cả đều là gỗ tốt, đều như đánh sáp, liếc nhìn, sáng bóng, không thua gì mặt gương. Tô Khả đi phía trên, đáy lòng áy náy một hồi, rất sợ chính đôi giày của mình, giẫm dơ cái sàn nhà này.

Doãn Lạc Phong như đã quen lắm rồi, rất nhanh đã đi tới một căn phòng riêng, kiểu dáng của gian phòng cũng giống phong cách và màu mây tía như bên ngoài, bên cạnh là một bình phong, một Tatami (tấm nệm theo phong cách Nhật Bản), sau đó là một cái bàn thấp, người hai bên có thể quỳ có thể ngồi. Ngay cả làm nhân viên phục vụ dâng trà cho Tô Khả, đều là mặc đồng phục XO màu mây tía độc đáo, như màu hoa anh đào, ở giữa buộc một cái đai lưng, trên lưng có một cái gối, váy dài tới mắt cá chân, trên chân chỉ mang một đôi vớ dài màu trắng, đi tới đi lui trên sàn gỗ.

Trong lòng Tô Khả không nhịn được nói một câu, nơi này là nhà nông thôn à, rõ ràng là người phản quốc mà. Dĩ nhiên là lời oán thầm của Tô Khả sẽ không nói ra, nói như vậy không quá lễ độ, cho nên cô chỉ có thể âm thầm châm chọc trong lòng.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Doãn Lạc Phong nhận lấy, đưa tới trước mặt của Tô Khả, "Ăn cái gì, tự mình gọi."

Tô Khả bĩu môi, nhìn đồ ăn phía trên, cái gì M nước XX, Y nước OO, H nước. . . Đều là rực rỡ muôn màu, thức ăn ngon khắp các quốc gia đều có.

Tô Khả nhịn không được ngẩng đầu nhìn Doãn Lạc Phong, "Ở đây có phải là nhà nông thôn hay ‘treo đầu dê bán thịt chó’ vậy?"

Đầu Doãn Lạc Phong vạch đen, "Câu thành ngữ của em có ý gì á."

Tô Khả bĩu môi, "Rõ ràng địa điểm thì đặc biệt ở nông thôn, lại trang hoàng giống như bọn xâm lược, hại tôi tưởng là vùng của bọn xâm lược, rõ ràng để cho tôi tưởng đây là vùng của bọn xâm lược, đặc biệt là bên trong sao bán cái gì cũng là các đồ ăn nước ngoài, tôi cũng sớm bị lộn xộn rồi. Tôi nói này, đầu của ông chủ tiệm này có phải bị lừa đá rồi hay không? Còn anh nữa, sao lại chạy tới chỗ này?"

Doãn Lạc Phong nắm tay thành quyền, hít sâu một hơi, tự nói với mình: Tô Khả chỉ là một cô gái như vậy, Doãn Lạc Phong, cậu phải bình tĩnh."Đây là quán của tôi."

Miệng Tô Khả mở hình chữ "O" thật lớn, mặt khó tin nhìn Doãn Lạc Phong, sau đó vỗ vỗ bờ vai của anh, "Không có sao, anh cũng mới vừa tốt nghiệp, không hiểu cách kinh doanh…"

"Tô Khả, em gọi thức ăn đi." Doãn Lạc Phong lặng lẽ chận lời nói sắp cuồn cuộn không ngừng của Tô Khả .

Tô Khả gật đầu, nhìn thực đơn trong tay, "Nếu là anh mở quán này, tôi liền không khách khí nhá." Nói xong, Tô Khả cũng chỉ từ đầu đến cuối.

Doãn Lạc Phong nhận được Tô Khả câu thực đơn sau, đầu đầy vạch đen, sau đó hỏi nhân viên phục vụ mượn một tờ thực đơn nữa, mình gọi thức ăn, trong lòng Tô Khả không nhịn được chửi "Mẹ nó", tình cảm để cho cô gọi thức ăn, là giả vờ giả vịt.

Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy một màn mắc cười như phim vậy tất nhiên muốn phun ra một tràng cười, nín đến nội thương, nhưng mà vì tư cách tốt đẹp của nhân viên, khiến cho nụ cười trên mặt cô ấy vẫn dịu dàng như cũ, mềm mại thẹn thùng.

Cô ấy nhìn Tô Khả, trong lòng thì dùng giọng nói thầm vô cùng đồng tình: Ông chủ nhỏ à, rốt cuộc là anh coi trọng cô gái này chỗ nào?

Toàn bộ món ăn lên tới, đều là món ăn Tô Khả ưa thích, Tô Khả cũng không để ý tới suy nghĩ oán trách nói với Doãn Lạc Phong vừa rồi nữa, trực tiếp cầm đũa.

Ăn miếng sườn nhỏ đầu tiên, mắt Tô Khả sáng lên, giống như là con chuột con được thỏa mãn, sau đó chậc chậc hai cái, đặt đũa xuống nói với Doãn Lạc Phong, "Tiểu Phong Phong à, quả nhiên anh có phẩm vị nha, mở nhà nông thôn này, đầu bếp trong đây không kém so với ở năm sao nha."

"Tất nhiên." Những người này, đều là anh và bạn của anh ‘trăm cay ngàn đắng’ mới mời được từ các nhà hàng năm sao khác.

Ăn cơm giữa chừng, chỉ nghe bên ngoài vang lên âm thanh cao vút của một người thanh niên, "Hắc, chỉ là tôi đến nhìn một chút, giận như vậy làm gì!"

Ngay sau đó truyền tới một giọng của phụ nữ, hiển nhiên là của nhân viên phục vụ vừa rồi, "Thật xin lỗi, tiên sinh, khách trong vườn có dặn, lúc dùng cơm không để người ngoài quấy rầy. Ngài có thể dùng phương thức gọi điện thoại di động nói với khách trong vườn, cho cậu ấy đi ra đón ngài, nếu không tôi sẽ không để cho ngài qua, thật rất xin lỗi."

"Tôi đã nói rồi, tôi cùng cậu ta là người quen, cái người này sao hẹp hòi vậy, cẩn thận tôi nói cho cậu ta biết, để cho cậu ta đuổi việc cô."

"Thật xin lỗi, tiên sinh, cho dù đuổi việc tôi thì tôi cũng không còn biện pháp không tuân thủ quy định nơi này."

"Cô có ý gì!" Giọng nói của người thanh niên kia đột nhiên cao lên.

Ở trong phòng, Doãn Lạc Phong nhíu mày, trực tiếp đứng dậy, kéo cửa ra, ánh mắt sắc bén nhìn mấy người bên ngoài .

Tô Khả cũng đến gần đưa đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy ba người con trai mặc trang phục màu đen đang vây quanh nhân viên phục vụ, giống như con nhà giàu phô trương, tay một người trong đó còn lơ lửng trong không trung, có thể nghĩ cậu ta mới vừa làm động tác đẩy nhân viên phục vụ kia. Nhân viên phục vụ cũng bởi vì lực đẩy của người đó mà lảo đảo lui về phía sau vài bước, ổn định cơ thể.

Đại khái là nghe âm thanh cửa mở ra, mấy người đều xoay đầu nhìn về hướng Doãn Lạc Phong.

"Hắc, cuối cùng cũng đi ra, tôi cho là cậu muốn làm một con rùa đen núp dưới mai cả đời, a ha ha ha. . . . . ." Tay kia còn treo giữa không trung, người thanh niên dùng giọng nói vô cùng không nghiêm túc nói với Doãn Lạc Phong, cuối cùng càn rỡ cười to, mấy người bạn cũng cười, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết, hiển nhiên người này đến là để kiếm chuyện.

"Sao tôi lại không biết xấu hổ mà giành phòng tốt của cậu như vậy chứ." Doãn Lạc Phong nhún nhún vai cười.

Đầu tiên là người nọ sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần, hiểu ý khác của Doãn Lạc Phong, trong nháy mắt sắc mặt tối đi, hắn ta vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Khả, cợt nhã thổi huýt gió, "Ơ, em gái rất đẹp nha, dáng dấp rất thanh nhã nha, lúc nào thì chơi được, đưa ta chơi một chút?"

"Đúng nha, một em gái nhỏ rất trong sáng nha” Mấy người bạn xấu xa của hắn cũng ở bên kia phụ họa.

Vốn là Doãn Lạc Phong còn cười híp mắt trong nháy mắt vẻ mặt lại cười đến vô cùng rực rỡ, rõ ràng Tô Khả cảm thấy từ trên người anh phát ra mùi vị của nguy hiểm.

Xem ra, hình như là Doãn Lạc Phong muốn cùng bọn họ đánh một trận, nhưng hình như bên cạnh tên kia có mấy người, mà Doãn Lạc Phong có một mình, dù cho đánh nhau, trên người Doãn Lạc Phong cũng sẽ xuất hiện mấy vết thương, cho nên Tô Khả kéo kéo tay áo của Doãn Lạc Phong, cười nói với tên kia: "Đồng chí, cậu tên là gì?"

Ánh mắt người nọ sáng, dùng ngón tay chỉ mình, "Người đẹp là hỏi tôi sao?"

"Đề nghị cậu đi đến khoa mắt và khoa tai xem một chút." Tô Khả vừa cười vừa nói.

"Ai?"

"Tôi đây thì nhìn cậu, vừa cùng cậu nói chuyện, cậu lại còn hỏi tôi câu đó, không phải là thị lực của cậu có vấn đề cùng thính lực của cậu có chướng ngại."

"Fuck! Cô là đang đùa tôi à! Cẩn thận ông hại chết cô!" Trong nháy mắt người nọ hung tợn, sắc mặt như sắt, một bộ dáng ‘cô có bản lãnh nói thêm câu nữa, tôi liền chém chết cô’.

Sau lời thô bỉ của hắn ta, trong nháy mắt sắc mặt cũng kinh khủng, nếu đổi lại là cô gái bình thường, đã sớm bị sợ đến run. Nhưng Tô Khả là ai vậy, Tô Cẩm Niên như vậy cô còn không sợ, còn có thể sợ bọn này sao.

Cho nên Tô Khả tiếp tục nói, "Hắc, đừng nóng nảy, con người nóng nảy rất dễ bị liệt dương một bên lắm, chỉ là nhìn bộ dạng cậu như vậy, đoán chừng cũng đã bị tình huống đó rồi, không sao, tôi chính là bác sỹ nam khoa, tôi có thể xem miễn phí cho cậu một chút. Bảo đảm để cho cậu nhanh chóng mạnh mẽ để chinh chiến sa trường, một ngày tám lần, mỗi lần hai giờ. Đúng rồi, mấy đồng chí phía sau đồng chí này, các cậu cũng có thể tới tìm tôi, chỉ là các cậu thì không thể miễn phí, nhiều lắm là lấy tám phần thôi.”

Lời nói của Tô Khả, chính là lòng vòng chửi khéo mấy cái thằng con trai này tệ hại, chỉ là lời của cô vẫn chưa nói hết, Doãn Lạc Phong đã che kín miệng cô, cũng cúi đầu nói bên tai cô: "Nơi này giao cho tôi là được rồi."

Mà những người đó trong lúc Tô Khả nói, miệng đã há hốc ra, đột nhiên mặt trở nên nghiêm túc nhìn Doãn Lạc Phong, bọn họ cũng khôi phục vẻ mặt bình thường.

"Vương Phú Quý, cậu nói đi, chỗ nào?"

"Ha ha, hôm nay trả lời thoải mái nhỉ!" Người đứng đầu khiêu khích lập tức bày vẻ mặt tươi cười, "Thứ bảy tuần sau, con đường quanh co phía Bắc, tiền đánh cược là một triệu, quy tắc cũ!"

"OK!"

Vương Phú Quý này liền nói với mấy người bạn xấu xa nói: "Đi! Các anh em, rốt cuộc ngày ông báo thù đã tới! A ha ha ha…"

Mặt Tô Khả không hiểu gì cả, sau đó nhìn Doãn Lạc Phong, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Doãn Lạc Phong cười cười, "Đi nào, chúng ta ăn cơm."

"Cậu ta mới vừa nói con đường quanh co phía Bắc, anh đừng nói tôi biết, anh và cậu ta đua xe nhé?"

Tô Khả đã từng nghe người trong trường nói, con đường quanh co phía Bắc, đến đêm khuya chính là địa bàn của những ‘Thái Tử đảng’, khắp nơi đều tiếng động cơ rầm rầm mạnh mẽ, làm cho dân thành thị chân chính muốn đi con đường quanh co đó chỉ có thể đi vòng. (Thái Tử đảng chắc là nói về con của mấy ông trời đó)

Đám người kia, ai cũng đều không phải là người bình thường có thể chọc nổi.

Lúc này, Tô Khả nhìn Doãn Lạc Phong, trong lúc giật mình mới nhớ tới, người trước mặt cũng là đời thứ ba của người quyền lực nổi bật ở thành phố B, cũng là lúc này, Tô Khả mới biết, cô nói với người bạn tốt thật là biết rất ít.

Hai người cơm nước xong, đi dạo vòng quanh đài truyền hình, cho đến gần tối mới đi sân vận động Hoàng Nghê Thường sắp tiến hành biểu diễn. Giờ phút này, người ở sân vận động đã tấp nập, người người chen nhau, ngay cả di chuyển một chút cũng có chút khó khăn.

Bởi vì ghế khách quý đang ở phía trước, cho nên đặc biệt co lối đi riêng, đợi đến khi hai người ngồi vào vị trí của mình, Tô Khả mới phát hiện, thì ra vị trí của mình là khu vực vàng nhìn thấy sân khấu với hiệu quả tốt nhất. Cũng không lâu sau, nháy mắt là vị trí ngồi của khách quý liền đầy.

Đợi đã lâu, buổi diễn mới khai mạc, khắp nơi phía dưới là tiếng thét chói tai, vô cùng điên cuồng. Nếu không phải là vì giờ phút này ngồi ở hàng ghế của khách quý, Tô Khả cảm nhận được mình phải bình tĩnh để dồn ép tới mức nào, cô cũng sẽ không kém nào đám người kia.

Lúc vào cao trào, quả nhiên Tô Khả không chịu đựng được liền hét lên theo trào lưu.

Hoàng Nghê Thường nhìn ở khoảng cách gần, dáng dấp thật đúng là xinh đẹp.

Đang lúc Tô Khả kích động thét chói tai, đôi mắt liếc nhìn gương mặt đang cau mày nhìn về phía cô.

Nếu đổi lại là người khác, nhất định Tô Khả sẽ khinh bỉ bà ta, cũng tới đây xem thần tượng biểu diễn rồi, cô bình tĩnh cái cọng lông á, cau mày cọng lông á, nhưng mà, người đó không phải là người khác, mà là mẹ chồng tương lai của cô nha!

Cũng chính là mẹ của Tô Cẩm Niên - Tần Phi.

Tô Khả hoàn toàn không ngờ, sẽ ở cái nơi này gặp phải mẹ chồng tương lai, hơn nữa giờ phút này cô còn giơ cao hai tay.

—_—

Trong lòng Tô Khả "lộp bộp" một cái, cảm thấy xong rồi, vốn là cha mẹ Cẩm Niên cũng không thích cô, lại phát hiện cái bộ dáng bây giờ của cô, khẳng định càng ghét cô hơn.

Tô Khả sắp khóc rồi, sớm biết thì trên đường đã hóa trang rồi. T.T Cũng sẽ không xảy ra tình trạng như bây giờ .

Vốn là còn đang vì không bỏ qua buổi diễn Hoàng Nghê Thường mà hưng phấn đây mà, kết quả…

Quả nhiên là họa phúc lẫn lộn mà, đến xem buổi biểu diễn này, hoàn toàn là một bi kịch!

Mười Hoàng Nghê Thường cũng không bù được một sợi tóc của Tô Cẩm Niên! Nếu là vì tình huống như bây giờ mà khiến cho sau này cô không thể cùng Tô Cẩm Niên kết tình nghĩa vợ chồng, cô sẽ mua miếng đậu hũ rồi quyết tâm đập đầu mà chết.

Thật sự là bởi vì nhỏ mà mất lớn có phải hay không!

Tô Khả lập tức đưa tay mình, kéo kéo tay áo Doãn Lạc Phong: "Tại sao mẹ của Tô Cẩm Niên cũng đi xem Hoàng Nghê Thường biểu diễn vậy?"

Doãn Lạc Phong khẽ nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy mẹ Tô Cẩm Niên, giờ phút này bà đang nhìn Hoàng Nghê Thường biểu diễn trên sân khấu, nét mặt vô cùng khen ngợi. Theo lý, bà nên ở quân đội, sao lại xuất hiện ở buổi biểu diễn của ngôi sao làng giải trí này đây? Theo anh biết, cho tới bây giờ mẹ Tô Cẩm Niên nói với phụ nữ của làng giải trí đều là ‘bất tiết nhất cố’ (coi thường), sao lại lộ ra vẻ mặt khen ngợi vậy chứ? Hơn nữa hình như anh nghe mẹ anh nhắc qua, từ trước tới nay mẹ Tô Cẩm Niên đều không thích nghe nhạc phổ biến, ngược lại chỉ thích một mình Việt kịch thôi. (Việt kịch: một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc)

Chẳng lẽ là người lớn tuổi rồi, khẩu vị cũng sẽ thay đổi sao?

"Này, anh nói chuyện đi." Tô Khả thấy Doãn Lạc Phong vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không nhịn được gọi tâm hồn của Doãn Lạc Phong lại.

Doãn Lạc Phong lắc đầu, bày tỏ anh cũng không rõ lắm. Phụ nữ là loài sinh vật nghịch với trời bảy ngày chảy máu không chết, tâm tư của các cô, không phải dễ đoán được như vậy.

Buổi biểu diễn kết thúc, quần chúng đều vui mừng, chỉ có một người là Tô Khả, mặt ủ mày ê. Quả nhiên, vấn đề lớn nhất trên thế giới là vấn đề mẹ chồng nàng dâu.

Có lẽ là nhờ quan hệ của Doãn Lạc Phong, Tô Khả dễ dàng đi vào phía sau cánh gà hỏi xin chữ ký trên poster của Hoàng Nghê Thường. Phía sau cánh gà cũng không ít người hâm mộ, đại khái đều nhờ quan hệ mà vào.

Chỉ là giờ phút này, phòng hóa trang của Hoàng Nghê Thường đang đóng cửa, trước cửa co hai trợ lý coi chừng, mấy người hâm mộ muốn vào, đều bị ngăn ở ngoài.

Tô Khả hỏi thăm nguyên nhân, người bên kia rất là kiêu căng nói câu, Hoàng Nghê Thường đang gặp người quan trọng. Đúng lúc, Doãn Lạc Phong vào sau, người đại diện này vừa nhìn thấy Doãn Lạc Phong, trong nháy mắt liền kích động tiến lên đón, dính chặt cùng Doãn Lạc Phong hàn huyên nhiệt tình, khi anh biết được Tô Khả tới cùng Doãn Lạc Phong, con người kinh tế này lập tức cười lên, sau đó vô cùng khách khí nới với Tô Khả: “Giờ này Nghê Thường đang làm chuyện quan trọng, cho nên xin chờ một chút có được không?"

Tô Khả gật đầu, một số người khác nghe lời của người đại diện, cũng liền lặng lẽ đứng ở một bên chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Khả cảm thấy cánh tay hơi lạnh, Doãn Lạc Phong liền đem áo khoác trên người mình cởi xuống cho Tô Khả mặc vào, đúng vào lúc này, Hoàng Nghê Thường mở cửa ra, Hoàng Nghê Thường nở nụ cười cùng mẹ Tô Cẩm Niên từ bên trong đi ra.

Tô Khả chớp mắt mấy cái, mẹ Tô Cẩm Niên là người siêu ái mộ Hoàng Nghê Thường sao?

Miệng của các cô ấy vẫn còn nói chuyện.

"Được ạ, bác à, lần sau cháu sẽ đến thăm người ạ."

". . ."

. . .

Tô Khả nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt mẹ Tô Cẩm Niên, trong lòng không nhịn được chua chua, ai da, nếu là bà có thể thích mình như vậy, thật là tốt biết bao.

Lúc mẹ Tô Cẩm Niên đi qua Tô Khả, thấy cô đứng bên cạnh Doãn Lạc Phong, vì vậy khóe miệng khẽ nâng lên, "Tiểu Phong cùng bạn gái đến xem biểu diễn sao."

Lúc bà nói chuyện, Hoàng Nghê Thường cũng đưa mắt nhìn về phía hai người Tô Khả cùng Doãn Lạc Phong, trang điểm tinh xảo trên mặt cô ấy còn chưa tẩy, ở dưới ánh đèn, càng lộng lẫy.

Mà lòng của Tô Khả cũng thật lạnh thật lạnh rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Trái tim kiêu hãnh

Trái tim kiêu hãnh

Tôi cứ thầm ước mỗi chuyến bay sẽ mang đến cho mình cơ hội gặp thêm một người

26-06-2016
Tham ăn

Tham ăn

Ngày xưa, ở vương quốc Thái Lan, có một ngôi chùa rất lớn và đẹp, trụ trì ngôi

24-06-2016
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Má tôi

Má tôi

(khotruyenhay.gq) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016
Những điều còn lại

Những điều còn lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi cứ

25-06-2016

Old school Easter eggs.