Snack's 1967
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 160 (hết)

↓↓
Ngoại truyện 3: Mời chị lên giường: Ở đây thiếu niên thật tốt đẹp (6)



Bị anh hôn…

Chán ghét trong đáy mắt anh không còn che giấu.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lời của anh quá ác độc.

Mà cô biết rõ anh là một người như vậy, tim vẫn đau nhói.

Cuối cùng là một cặp chị em không thể nào yên bình được.

Cô gạt anh ra, đáy mắt cũng không còn che giấu chán ghét.

Lại thấy đôi mắt anh giống như nhuộm một tầng sương mù, tình cảm chân thật, đúng là làm người ta không thấy rõ.

Thời gian như ngừng trôi.

Không khí giống như là ngưng lại, lưu động chậm chạp, vả lại làm người ta hít thở không thông.

Cuối cùng.

Anh xoay người, đi về phía trước.

Cô đứng ở tại chỗ, cảm giác bóng lưng anh vô cùng cô đơn.

Chợt cô có chút hiểu.

Rốt cuộc người nào mới thật sự là anh?

Đột nhiên, cô lắc đầu một cái: Thẩm Đường là ác quỷ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi!

Thi cuối kỳ căng thẳng cuối cùng đã qua, rốt cuộc nghỉ hè làm người ta mong đợi đã tới.

Bố Thẩm rất vui vẻ, nhìn phiếu điểm của cô rồi ra sức khen ngợi: Phỉ Phỉ thật lợi hại, lại có thể đứng top mười của lớp! Thật sự là rất lợi hại.

Cô mắc cỡ cúi đầu.

Bố Thẩm nói, thi tốt như vậy, mùa hè muốn đi đâu chơi thì nói với bố một tiếng.

Cô lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Đường. Lại thấy anh ngồi trên ghế sa lon, treo nụ cười nhàn nhạt, cực kỳ giống thân sĩ, nhưng đáy mắt anh chợt lóe lên ý khinh thường, cũng rõ ràng như vậy.

Lúc đó, mẹ của cô đã cùng bố của anh làm tiệc cưới, mà cô cũng từ chú đổi thành gọi ông là bố. Nếu không phải Thẩm Đường vẫn khuôn phép lễ độ gọi mẹ cô là "dì", người ở bên ngoài sẽ thấy đây thật là một nhà bốn người hạnh phúc mỹ mãn.

Cô lắc đầu một cái, bố, con ở nhà là được, mùa hè quá nóng.

Bố Thẩm nói, đâu được, học sinh mà, nghỉ hè thì luôn thả lỏng một chút mới tốt. Nói đi, muốn đi nghỉ nơi nào? Ừ, con sợ nóng, chúng ta đi Thụy Sĩ trượt tuyết nhé?

Anh nói, đây cũng là một ý kiến hay.

Mẹ của cô cũng gật đầu một cái, Thụy Sĩ là một địa điểm tốt.

Cô cắn môi không nói, chỉ ngồi đó vừa nhìn bọn họ bắt đầu vui vẻ hoà thuận thảo luận rồi sắp xếp hành trình thế nào, Thụy Sĩ lại có những địa điểm du lịch nào.

Bố Thẩm hành động thật sự rất nhanh, mới thảo luận một ngày là ngày thứ ba là bố cầm đến bốn tấm vé máy bay đi Thụy Sĩ. Rõ ràng, cô không có vi-sa. Sau lại, cô mới biết, công ty bố cùng các nước Âu Mĩ đều có nghiệp vụ lui tới, cho nên mua vé máy bay thật sự rất đơn giản.

Cô không khỏi nghĩ đến chuyện đã từng, nhà nghèo ngay cả đồ ăn cũng chỉ ăn những món đơn thuần, nhưng bây giờ, muốn đi đâu chơi thì chỉ cần nói một tiếng liền có thể làm được đi. Như vậy nước của lòng sông quá mức chênh lệch so với mặt biển, để cho cô cực kỳ không thăng bằng. Nếu như khi đó nhà của cô có tiền, nói không chừng bố của cô cũng không đi như thế. . . . . .

Trong lòng cô khó chịu, một lúc sau, cô lắc đầu một cái, mở lòng của mình ra.

Lại nói, đối với Thụy Sĩ, cô thật không hiểu lắm, duy nhất chỉ biết là chính là quốc gia được đạt Giải Nobel, sau đó là đồng hồ cực đắc và sang trọng. Bởi vì đó đều là kiến thức trong sách giáo khoa.

Ba ngày sau, cuối cùng bốn người cũng đến Lucerne, Thụy Sĩ, bởi vì trái múi giờ nên lúc tỉnh dậy, trời đã rất đen rất đen rồi. Nhìn đồng hồ báo giờ trên vách tường một chút, cũng là hơn hai giờ khuya. Nhiệt độ bên này vốn tương đối thấp, bóng đêm càng thêm trầm lợi hại.

Trong bụng cô trống trơn, vô cùng khó chịu. Nhưng phòng lớn như thế chỉ một mình cô, tìm ở tue trên bàn bàn cũng không thấy một chút thức ăn. Mà khoảng thời gian này, phần lớn mọi người đều đi ngủ. Tuy biết rằng khách sạn năm sao có nhân viên phục vụ trực, nhưng cô lại còn không biết xấu hổ quấy rầy người khác sao, chỉ có thể yên lặng đói bụng nằm lại giường.

Nhưng bởi vì trong bụng quá đói, cộng thêm mới vừa ngủ hơi nhiều, cho nên trong bụng khó chịu vô cùng rõ ràng, lăn qua lộn lại, một chút buồn ngủ cũng nhìn không thấy.

Cô cứ chịu đựng như vậy cho đến ánh nắng đầu tiên của sáng sớm xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, chói mắt. Cô dùng ngón tay hơi che lại, hất đầu một cái, đứng dậy, mở cửa sổ ra, không khí rét lạnh ùa vào mặt, một dãy núi xa xa lại được bao phủ trong làn áo trắng bạc.

Hôm qua lúc đến đây rất mệt mỏi, cho nên cũng không chú ý hoàn cảnh chung quanh. Lần này nhìn thấy cảnh này, dĩ nhiên là trong lòng kinh ngã tán thưởng liên tục, dù sao vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy tuyết ở mùa hè.

Chậm rãi đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu liền thấy cửa căn phòng đối diện mở ra, lại thấy anh đứng ở cửa.

Anh chỉ hơi quét qua cô.

Cô cũng không để ý tới anh.

Hai người đều cùng đi thang máy xuống lầu, đi tới đại sảnh. Đã có không ít người ngồi trên bàn ăn bữa sáng, trên mặt đều là vui thích.

Cô thấy anh ngồi lên vào một cái bàn nên cũng tìm một cái bàn không có ai ngồi xuống. Thế nhưng anh lại trừng mắt nhìn cô: chị là đang cáu kỉnh với sao?

Cô sợ đến mặt trắng bệch.

Đúng vậy, chút nữa bố dượng cùng mẹ cũng sẽ tới đây ăn điểm tâm, nếu cô cùng anh ở hai bàn thì sao có thể ăn nói với bọn họ?

Sau khi nghĩ thông suốt, cô ngồi xuống. Đúng lúc, nhân viên phục vụ đi tới. Nhân viên phục vụ nói một tráng tiếng Anh, bởi vì tốc độ nói quá nhanh, hoàn toàn khác biệt với tốc độ trong băng cùng thầy giáo nên cô chỉ nghe một hai từ của cô gái, những thứ khác thì nghe cũng không hiểu.

Trong lòng cô hoảng hốt, mặt sung huyết đỏ bừng, muốn biểu đạt cái gì, thế nhưng chút từ đơn lại chìm vào tận cùng trong đầu, đúng là một từ cũng không thể nhớ, càng không cần nói làm sao liên kết thành một câu nói.

Người bồi bàn mỉm cười nhìn cô.

Cô cảm thấy vô cùng quẫn bách.

Lại nghe anh nói: ngu ngốc chính là ngu ngốc. Chợt anh dùng tiếng Anh vô cùng lưu loát nói chuyện với phục vụ viên kia.

Cô cắn cắn môi, không nói thêm lời nào.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ đẩy xe đưa tới bữa ăn sáng mới vừa gọi.

Phần lớn bữa ăn sáng ở đây là bánh mì lát với mứt, mùi vị tạm được, ngày thường cô nhất định là ăn không quen. Nhưng bởi vì đói bụng cả ngày, bữa ăn sáng vừa lên bàn, cô liền ăn ba lát bánh mì đen (hay còn gọi là bánh mì lúa mạch).

Anh nói, heo.

Mặt cô ửng hồng, muốn phản bác, lại thấy vẻ mặt ngọt ngào của bố dượng cùng mẹ cô xuống lầu.

Cô chào buổi sáng với bọn họ.

Bố anh cười híp mắt nói, lần đầu tiên ra khỏi nước, có chỗ nào không quen hay không? Rồi chợt ông nói với anh, Tiểu Đường, con thường ra nước ngoài, phải chăm sóc kỹ cho chị đấy.

Anh cười nói, bố, con sẽ chăm sóc chị thật tốt.

Mẹ cô nói, anh cũng thiệt là, đứa nhỏ Tiểu Đường này không chăm sóc tốt cho Phỉ Phỉ à, nói thừa quá à.

Trong lòng cô khổ sở, thật muốn vạch trần mặt nạ người này.

Bố dượng cười cười, ngồi xuống cũng bắt đầu ăn bữa sáng.

Người ngoài nhìn vào một nhà, sau khi dùng xong bữa ăn sáng không gì sánh bằng thì lái xe mấy giờ mới tới núi tuyết Titlis để trượt tuyết. Núi tuyết Titlis là một phần của dãy núi Alpes, sân trượt tuyết ở đây cũng vang danh toàn cầu, cho nên hàng năm khách du lịch tới đây rất nhiều.

Sau khi cô "trang bị" tốt mọi thứ, trong lòng vẫn rất thấp thỏm. Nhất là trượt tuyết sẽ do anh đưa đi. Khi cô đi tới sân trượt tuyết, anh đã đứng ở đó chờ cô.

Trang bị một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, trên đầu mang một cái mắt kính, chậm rãi thong thả bước tới cô, lại sinh ra một sự lững thững nhàn rỗi, không chút để ý đến mùi vị.

Cô đứng ở đó nhìn, đột nhiên cảm thấy anh tĩnh thì là phong cảnh; anh động thì là thần tiên.

Cô nhất thời nhìn đến ngây dại, lấy lại tinh thần thì thầm mắng mình hoa si, mặc dù thân xác lớn lên khá hơn nữa thì cũng không che đậy được cặn bã không chịu nổi bên trong.

Anh đi tới trước mặt cô, nâng cằm lên.

Cô bị buộc nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

Anh nói, chị à, tôi mới vừa cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chị.

Mặt cô đỏ hồng, hơi xấu hổ.

Anh thấy cô không nói, cười khẽ không thôi, chợt, anh cúi đầu nói ở bên tai cô, chị à, lúc nãy dáng vẻ chị thật là làm người ta thương yêu, nếu không phải bố tôi ở chỗ này, tôi nhất định lập tức làm chị luôn.

Cô bị lời anh nói làm sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh.

Đen như mực, không thấy đáy.

Anh không phải nói đùa .

Cô nắm chặt hai quả đấm, lồng ngực phập phồng không ngừng.

Anh cúi đầu nhìn một cái, mỉm cười, chị à, ngực nhỏ này của chị cũng đừng phập phồng nữa. Dĩ nhiên, tuy là nhỏ, nhưng có cảm giác.

Hai tay cô ôm chặt ngực, quát lớn, cậu thật sự không thể chung sống bình thường với tôi sao?

Anh nói, chị à, cũng trải qua thời gian dài như vậy rồi, tôi với chị, lần đó không phải chung sông bình thường sao? Giữa nam và nữ, chẳng lẽ không phải chung sống như vậy sao?

Cô giận đến nửa câu cũng nói không ra.

Người này, quả nhiên là ngụy biện.

Khi bố dượng cùng mẹ cô ra thì cô cũng bị anh nắm tay, đi tới sân trượt tuyết.

Cô tránh tay của anh, cậu buông tay, tôi không cần.

Anh nói, lúc nãy giáo viên hướng dẫn cũng đã dạy chị những cơ bản cần chú ý rồi phải không? Có muốn dại dột như heo mà ngã nhào hay không! Cũng đúng, đoán chừng chị cũng là một con heo, chết vì ăn, còn chết vì đần.

Cô nhìn anh chằm chằm.

Thế nhưng anh lại đẩy cô một cái.

Ván trượt tuyết dưới chân không khỏi chuyển động, cô sợ đến thân thể nghiêng về phía sau, mặt mũi biến sắc.

Anh theo kịp, nói với cô một câu, tôi ở bên cạnh chị, chị sợ cái gì.

Cô theo bản năng phản bác, chính là vì cậu ở bên cạnh tôi, tôi mới sợ.

Mặt anh đen lại, một lúc sau, hung hăng đẩy cở thể của cô, lại cười lớn.

Cô sợ đến trắng bệch mặt mày, trong đầu nhớ tới lúc mới vừa mặc quần áo, giáo viên hướng dẫn nói với cô, dần dần ổn định trọng tâm. Lúc này cô mới trừng mắt nhìn anh đang cười to, gầm lên: chẳng lẽ cậu không biết âm thanh quá lớn sẽ làm cho tuyết lở sao?

Anh xem thường liếc nhìn cô một cái.

Chương trước

↑↑
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Phía sau lưng

Phía sau lưng

Bốn năm trước, trong một buổi chiều mùa thu lộng gió, nó rời quê nhà để bắt đầu

30-06-2016
Gintama chap 03

Gintama chap 03

Đọc truyện tranh Gintama chap 03     Tiếp nối chap 2, một cuộc gặp gỡ không mấy tốt

05-10-2016
Say đời

Say đời

Đôi ba bữa mấy thằng bạn thân lại cùng nhau uống, cùng nhau say. Thế là nhất. *** -

28-06-2016
Người mẹ

Người mẹ

Nhưng chúng tôi biết, với một cái lưng đã còng, bà tới trạm sữa lấy sữa về cho gia

30-06-2016