XtGem Forum catalog
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 32 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 158

↓↓
Ha ha, Trần Phỉ Phỉ (tg: không sửa họ trước tên Phỉ Phỉ), khi nào thì cô khiến người khác chán ghét ác như vậy đây?

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Chợt, trước mặt bỗng tối sầm, cái gì cô cũng không biết. Khoảnh khắc ngất đi, cô biết, mình bị anh hung hăng vung một cái tát, một cái tát đó làm trong lòng cô đau đớn.

Anh đi họccùng với cô …

Lúc cô tỉnh lại lần nữa là ở trong phòng bệnh, trên tay cũng gắn ống truyền nước biển. Vừa khẽ động là tê dại đau đớn kích thích đến trong óc.

Nhìn trần nhà màu trắng, trong đầu cô xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi. Sau một hồi hoảng hốt, cô lấy lại tinh thần, nghiêng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt anh không thay đổi đứng ở cửa.

Trời chiều tà màu vàng kim rọi nghiêng vào, mạ một lớp vàng lên mặt bên của anh, thoạt nhìn xa xôi đến không thể chạm vào.

Anh như vậy, thật xa lạ.

Không, anh vốn rất xa lạ. Nhưng không biết vì sao, cô cảm thấy anh như vậy, lần đầu tiên tháo mặt nạ ôn tồn nho nhã xuống. Thật ra thì anh trước mắt lạnh lùng như vậy mới đúng là anh chân thật nhất.

Cô nhìn như vậy, trong lòng cô thoáng qua một chút khác lạ, một hồi lâu, cô cảm giác có chỗ nào đó quái lạ.

Trùng hợp, anh quay đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt anh đen như mực đụng vào đáy lòng của cô.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Giọng nói của anh mang theo một chút lạnh lùng.

Cô gật đầu.

Một hồi lâu mới nhớ tới tại sao mình lại ngất đi, không khỏi khẽ cắn răng, nhìn anh, "Làm sao cậu vẫn còn ở đây?"

Anh đột nhiên khẽ cười lên, anh nói, "Chị à, có phải chị bị tôi đánh ngốc luôn rồi hay không?"

Cô nghĩ, thế giới này người có thể nói lời không biết xấu hổ đến mức nhẹ nhàng thoải mái như vậy thì chỉ có anh thôi.

"À, đúng rồi, bố tôi cùng người mẹ dâm đãng của cô gọi điện thoại cho tôi."

Cô lập tức biến sắc, thế mới biết rốt cuộc quái lạ mơ hồ trong lòng là vì điều gì —— chung quy là chuyện chụp mấy tấm ảnh cưới! Nhất định mẹ của cô rất lo lắng.

"Cậu im miệng, mẹ tôi không dâm đãng! Cái tên khốn kiếp cậu!" Cô giận dữ mắng, "Thẩm Đường, nhìn vóc người cậu cao lớn, bộ dáng con người, thì ra cũng là súc sinh!"

Anh tiến lên hai bước, một tay bóp chặt cằm của cô, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trên cao nhìn xuống:

"Cô mở miệng ra thì thật đáng đánh đòn."

Điềm nhiên như mây như gió, khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Như nhau thôi!" Cô nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt tức giận.

Anh tỉ mỉ nhìn cô, lông mày dài hẹp tinh tế, gần nhìn rõ ràng màu sắc lông mày rất nhạt, xa lại có thể nhìn rất rõ ràng. Một đôi mắt bồ câu trắng đen rõ ràng, nhìn rất thùy mị. Mũi không rất cao, nhưng không sập, tỉ lệ khuôn mặt cô cũng rất thanh tú, miệng anh đào nhỏ nhắn, màu môi không đậm lại bóng và đầy đặn, rất giống thạch hoa quả. Đặt tay lên mặt, cằm không phải như mũi khoan (ed: cằm nhọn, cằm chữ V) đang phổ biến lúc này mà là đường cong trứng ngỗng cổ điển.

Nói thật, cô quả thật là đã lộ ra cái đơn giản nhất của đại mỹ nhân, không quá mấy năm nữa, người theo đuổi cô, chắc chắn xuất hiện đầy ra đó.

Nghĩ đến tương lai cô sẽ bị vô số đàn ông theo đuổi, trong lòng anh thoáng qua một chút không thoải mái. Cô là đồ chơi của anh, bất kỳ kẻ nào cũng không được mơ ước!

Lúc này cô trợn tròn đôi mắt, con ngươi đen láy viết đầy năm chữ to: "cậu là tên khốn kiếp". Nhưng anh nhìn thì cũng chỉ buồn cười thôi.

Nghĩ đến một cái tát hồi trưa, lửa giận trong lòng của anh liền "từ từ" dâng lên. Dù sao mười bốn năm qua, lần đầu tiên có phụ nữ dám vung tay vào mặt của anh, hơn nữa còn trước mặt nhiều anh em của anh như vậy!

Lúc đó, anh hận không thể dùng chân đạp chết cô, trên đời này cũng ít đi một người làm anh chán ghét. Nhưng khoảnh khắc cô thật sự ngất đi, trong lòng anh sinh ra một chút hoảng hốt, chính anh cũng không biết tại sao.

Cho nên lúc nãy anh đứng trong phòng bệnh, luôn tự hỏi mình, lúc nãy rốt cuộc anh đang sợ gì? Bố trách sao? Làm sao có thể, người như bố này có trách anh hay không thì đối với anh mà nói đã ‘không đau không ngứa’ nữa rồi. Cho nên Thẩm Đường, lúc nãy rốt cuộc mình đang sợ gì?

Suy tư hồi lâu, anh cũng không cho ra kết luận.

Lúc này, anh nhìn chằm chằm cô, một tay bóp chặt cằm của cô, "Còn có hơi sức mắng chửi người à? Xem ra buổi tối ông nên làm cô, để cô ngồi thông phòng là danh tiếng con ở như cô."

Cô trừng anh, cắn môi, một mùi tanh tràn nhập môi của cô.

Anh nhìn thấy cô liều lĩnh tổn thương bản thân thì chẳng biết tại sao tức giận lại dâng cao, ra lệnh, "Buông hàm răng ra!"

Cô không nghe theo không làm theo, chỉ lo nhìn anh chằm chằm.

Anh phát cáu, cô thật sự không nghe lời, không thể không dạy dỗ thật tốt! Chợt, anh cúi đầu, hôn môi của cô.

"Ưmh ——"

Cô đẩy anh ra, chỉ là một tay gắn ống truyền nước biển, một tay căn bản đẩy không được anh cao một mét tám. Cô hung hăng cắn môi của anh, tiếc là ——

Chợt, hai tay cô chống ở trước ngực anh, mạnh mẽ dùng lực đẩy.

Ống truyền nước biển nhỏ lay động, làm bình nước biển trên đỉnh đầu phát ra tiếng động, anh cả kinh rời khỏi môi của cô.

Sắc mặt cô tái nhợt, đáy mắt đầy lửa giận thù hận, khóe môi cô đầy vết máu đỏ tươi.

"Vô sỉ!"

Anh sờ sờ khóe môi của mình, đau rát, hiển nhiên là mới vừa bị cô cắn. Đột nhiên, anh cười khẽ, "Chị à, thì ra là khẩu vị của chị nặng như vậy, yên tâm, sau nay em trai cũng sẽ thỏa mãn chị."

Cô sợ đến sắc mặt trắng bệch, ôm lấy thân thể mình ngồi trên giường bệnh, run lẩy bẩy. Thấy cô như vậy, trong lòng anh thoáng qua vô số tức giận. Muốn bỏ đi cho xong, nhưng bước chân lại như bị đinh đóng tại chỗ, không nhúc nhích.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt, ngày đã tối xuống, nước biển cũng rơi không còn nhiều lắm.

Lúc y tá tới rút kim châm, cười hì hì nói với cô, "Cô gái nhỏ, lúc nãy bạn trai em cũng lo lắng cho em lắm."

Cô ngẩng đầu nhìn anh im lặng không lên tiếng, muốn nói câu giải thích với y tá, đây không phải là bạn trai của em, nhưng lười phải giải thích. Bởi vì chuyện này không quan trọng.

Sắc trời đã tối, đèn đường sáng lên. Dưới ánh đèn không biết côn trùng gì đang không ngừng bay. Gió đêm hơi lạnh, người trên lối đi bộ đã không ồn ào như ban ngày nữa.

Anh đi ở phía trước, cô theo ở phía sau, nhắm mắt đi theo sau.

Rõ ràng, cô không muốn đi cùng anh, nhưng cô sợ chú và mẹ hỏi tới, đến lúc đó bọn họ sẽ lo lắng, cũng có khả năng vì vậy mà hạnh phúc của mẹ bị cô phá hư.

Đèn đường kéo bóng dáng anh thật là dài, cô nhìn bóng lưng của anh, co rúm lại. Rõ ràng là anh nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng anh làm cho cô áp lực, không khác nào áp lực của một người trưởng thành cho cô.

Bất thình lình, anh xoay người lại, nhìn cô chằm chằm, "Tốc độ nhanh hơn chút đi!"

Cô sợ đến bước nhanh hơn, một lúc sau, lại chậm lại. Bởi vì, cô thật sự không muốn đi theo bước chân của anh.

Lại một cơn gió đêm thổi qua, co thể mới vừa truyền nước biển xong, vốn là nhiệt độ hơi thấp, cô không khỏi run một cái, trong đầu đầy suy nghĩ xem sau khi trở về nên ứng phó thế nào với bố mẹ của mình.

Khi cô vẫn còn đang đờ đẫn , một cái áo khoác mang theo nhiệt độ nhàn nhạt ném vào trên người của cô.

Cô ngẩng đầu, lại thấy anh đã xoay người rời đi.

Cô ngẩn ngơ cầm áo, đúng là không biết như thế nào cho phải.

Đang ngẩn người, anh lại nói, "Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Hóng gió à?"

Anh như vậy là đang biến tướng của hòa giải sao?

Suy nghĩ một chút, anh chỉ mười bốn tuổi, mặc dù vóc dáng cao lớn thẳng như ngọc, đã là thiếu niên nhanh nhẹn, nhưng nói cho cùng vẫn còn là đứa con trai, thật ra thì bản tính không xấu.

Nếu như có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, như vậy sống cùng anh cũng không phải là không thể.

Trường cô học được chú chuyển tới là trường trung học của anh, lúc đó, cô học năm ba sơ trung, anh học năm hai sơ trung, mà còn một tháng nữa chính là thi cuối học kỳ một.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó, cô cũng có thể tới trường trung học tư nhân của quý tộc để học. Bởi vì bạn học ở nơi này, bối cảnh mỗi người đều không thể khinh thường.

Nam sinh ở cùng nhau, chuyện nói nhiều nhất chính là phụ nữ, nữ sinh ở chung một chỗ, bàn nhiều nhất chính là đàn ông cùng với đồ dùng mới. Như quần áo, túi xách, lắc tay.

Đã từng học ở trường học mà gần tới thi cử, tất cả mọi người đều nỗ lực cố gắng học tập, thế nhưng nơi này hoàn toàn không phải. Mắc dù đi học không ầm ĩ, nhưng thầy giáo cũng phải nói mấy lần "yên lặng nghe giảng" mới được.

Lớp của cô học, nói như thế nào đây, là tương đối được sắp xếp bên ngoài, đối với cô là học sinh đột nhiên được xếp lớp trước khi thi cuối học kỳ một tháng, rõ ràng bọn họ đối với cô không có thiện cảm gì, nhất là nữ sinh, đáy mắt từng người cũng thoáng qua vẻ chán ghét, giống như cô là vật thể không sạch sẽ.

Cô ngồi cùng bàn với lớp trưởng là Vân Phiên Phiên, nghe tên là một người đẹp gầy teo nhỏ nhắn, xinh đẹp khuynh thành, nhưng quen thì biết thực sự cô ấy là một cô gái tròn trịa đáng yêu. Làn da cô ấy trắng, đôi mắt rất to, miệng nho nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn béo ú, cười lên thì mắt liền híp lại, còn có thể lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu, thoạt nhìn liền biết là công chúa may mắn được người lớn nâng ở lòng bàn tay.

Ngồi cùng bàn rất dễ nói chuyện, mọi người trong lớp rất thích cô ấy. Cô ấy đối với học sinh đột nhiên chuyển trường tới như cô cũng không kỳ thị, ngược lại, cô ấy thường hỏi han ân cần đối với cô.

"Thẩm Phỉ Phỉ, dung mạo cậu thật xinh đẹp."

"Vân Phiên Phiên, cậu cũng rất xinh đẹp."

"Nào có, mình quá béo rồi, nhiều lắm thì coi là đáng yêu."

"Không, cậu rất đẹp. Còn nữa, cậu vốn không mập, như cậu vậy là vừa vặn, sờ thịt thịt, rất thoải mái." Cô nói đúng lời nói thật, cô gái nhỏ như vậy thì đi tới chỗ nào cũng sẽ được người khác thích nha.

"Phỉ Phỉ, cậu thật sự là quá tốt." Vẻ mặt của Vân Phiên Phiên cảm động, "Nhưng nam thần của mình không yêu mình, anh ấy nói mình là heo mập."

Cô toát mồ hôi đồng thời cũng an ủi, "Đó là anh ấy không biết thưởng thức, mất cậu là do anh ấy không có phúc."

"Phỉ Phỉ, mình yêu cậu mất." Cả người Vân Phiên Phiên cũng đã giắt trên cánh tay của Thẩm Phỉ Phỉ rồi, "Ừ, cho nên mình quyết định, mình muốn giảm cân."

Lúc ấy cô không nói ra lời.

Thứ hai đều có nghi thức kéo cờ, tất cả thầy trò toàn trường đều tập họp ở sân, chờ đợi nghi thức bắt đầu.

Lúc đó, chính là lúc hàng loạt những khóm hoa sơn chi nở rộ, bồn hoa trong sân trường trắng noãn một vùng hoa sơn chi, trong không khí tràn đầy hương thơm sơn chi.

Cô đang say mê giữa hương thơm của hoa sơn chi, chợt bị người đẩy một cái.

Thì ra là Vân Phiên Phiên đứng phía trước cô đẩy cánh tay của cô.

Cô hỏi, "Sao thế?"

Vân Phiên Phiên nói, "Hai người kéo cờ là hot boy đỉnh nhất trường chúng ta."

"Ai?"

"Đó, hai người trên bực, đều học năm thứ hai sơ trung. Một người tên là Tô Cẩm Niên, một người tên là Đàm Thụ. Chậc chậc, đỉnh nhất đó, dung mạo hai người này quả nhiên là trước không có người sau cũng không có người, quá đẹp. Một khuynh quốc khuynh thành như hoa sen trắng trên đỉnh núi tuyết, một quyến rũ xinh đẹp như hoa anh túc tình độc. Chậc chậc, thế giới này sao lại có tuyệt sắc như thế! Nghe nói hai người này lớn lên, bối cảnh sau lưng càng làm người ta giật mình."

Vân Phiên Phiên vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, trong lòng cô cũng cực kỳ khiếp sợ. Cô ngẩng đầu nhìn phía xa, nhìn hai thiếu niên mặc đồng phục kéo cờ trên bục bên kia.

Cô không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể gặp lại anh.

Chợt, Vân Phiên Phiên nói: "Cũng may nam thần của mình không phải bọn họ, dù sao hai người này cũng quá cao nên không thể leo tới rồi. Một người như tiên không đụng khói bụi trần gian, làm người ta xấu hổ không dám đụng vào; một người xinh đẹp mê người đến cực kỳ giống hoa anh túc, làm người ta muốn tới lại lo sợ không dám nhúng chàm. Haizz, vẫn là Thẩm Đường tốt."

"Ai? Thẩm Đường?" Người trong miệng Vân Phiên Phiên nói là "Thẩm Đường", người đó là Thẩm Đường sao?

"Ừ, cậu biết à?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Nhà mình có khách!

Nhà mình có khách!

Ở cái xóm nhỏ nơi nhà nó sống ba nó được mọi người kêu là người hào sảng nhất,

23-06-2016
Có một ngày như thế

Có một ngày như thế

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi thích

27-06-2016
Tình trôi

Tình trôi

Cô bước thật nhanh về phía anh, dang hai cánh tay mảnh dẻ ôm siết lấy cổ anh. Cô nghe

25-06-2016
Yêu và trọng

Yêu và trọng

Sáng đầu tuần, cô tạp vụ nghỉ ốm, thế là mất suất cà phê sáng. Cố nhịn, rồi

29-06-2016