Disneyland 1972 Love the old s
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 158

↓↓
Ngoại truyện 3: Mời chị lên giường: Ở đây thiếu niên thật tốt đẹp (4)



Một cái tát…

Ánh mắt của cô vẫn nhìn vào đôi mắt anh, đen như mực như đầm sâu, cuối cùng chìm xuống, không cách nào tự kềm chế.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Bên tai là tiếng người nhiếp ảnh gia không ngừng truyền tới, "Cười một cái nào, không phải, phải cười tự nhiên. Haizz, bây giờ em giống khóc vậy, ở đây là chụp hình cùng em trai mà. . . . . ."

Nhưng anh ta đâu biết là cô căn bản cười không nổi, nhìn mặt của anh, mắt của anh, cô lại không nhịn được mà nghĩ tới cơn ác mộng xảy ra ở trên người cô hai ngày nay! Làm sao cho cô có thể cười!

Cô không biết, lúc này người ở bên ngoài nhìn vẻ mặt cô không chỉ không phải cười mà ngược lại cực kỳ giống khóc như tiên bị lạc.

Nhiếp ảnh gia gấp đến độ xoay tròn, vò đầu bứt tai, "Haizz, người chị không cười, không cười thì làm sao tôi chụp đẹp được, tự nhiên cười chút đi nào, cười. . . . . ."

Nhân viên bên cạnh cũng yên lặng châm chọc: đây là không cười, rõ ràng là khóc mà.

Mọi người ở đây vẫn còn đang nóng nảy, Thẩm Đường nói với người nhiếp ảnh gia kia: "Anh này, có thể bởi vì lúc nãy chị tôi mới vừa té xỉu, cho nên hiện tại cười mất tự nhiên thôi. Nếu không tôi đưa cô đi thả lỏng một chút, trở về. . . . . ."

"Đừng!" Lời của anh vẫn chưa nói hết đã bị cô chặn ngang, nói như đinh đóng cột.

Mọi người nghi ngờ, không khỏi chuyển hướng nhìn cô. Lại thấy đáy mắt cô rưng rưng, liều mạng lắc đầu với nhiếp ảnh gia kia, "Không cần, tôi không muốn đi dạo, tôi có thể chụp, tôi có thể chụp."

Nhìn cô khủng hoảng không hiểu nổi, mọi người rối rít không giải thích được, thầm nghĩ có phải mới vừa ngất đi nên bây giờ tâm lý có chút yếu ớt hay không.

Cô nhìn thấy anh nheo mắt lại nhìn cô, cảm nhận được rõ ràng trong mắt anh ẩn giấu không vui. Cô không khỏi co rúm lại, nhìn ánh mắt của anh thì càng thêm kiên định.

Cô kiên trì ý kiến của mình: "Tôi không muốn tản bộ, tôi có thể chụp."

Anh nhìn cô. Mắt đào hoa nheo lại, đôi mắt đen như mực nhìn không ra một chút tâm tình chập chờn.

Cô bị anh nhìn đến phải sống lưng phát run, không ít đổ mồ hôi chảy ra, nhưng ánh mắt của cô vẫn không lùi bước, không né tránh.

Lâu ——

Anh cười khẽ một tiếng.

Âm thanh trong trẻo như chuông gió, dịu dàng như dòng nước.

Anh nói, "Chị, chị không cần bối rối, ngoan, em sẽ không mang chị đi ra ngoài đâu."

Mọi người sôi nổi cười ra tiếng.

Cô sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, nhưng trong lòng rợn cả tóc gáy.

Người này lại có thể mang mặt nạ hoàn mỹ như vậy, rõ ràng, anh chỉ mười bốn tuổi!

Cô lui về phía sau một bước, lại bị tay của anh nắm bả vai, anh dịu dàng ở bên tai của cô, dùng âm thanh có độ vang mà tất cả người đang chụp ảnh đều có thể nghe, dùng giọng dịu dàng tinh tế dành cho phụ nữ để nói với cô, "Chị, vậy chúng ta chụp hình đi, còn đi qua chỗ bố cùng dì bên đó đấy." Sau đó, trong lúc lơ đãng, môi mấp máy, dùng âm thanh chỉ có cô nghe thấy nói: "Chị à, phải nghe lời đó~"

Đối với ngụy trang của anh, trong nháy mắt, cô có chút chết lặng rồi. Quá hoàn hảo, cho dù có một ngày cô vạch trần anh thì sẽ có ai tin? Sẽ chỉ làm người khác cảm thấy cô bệnh thần kinh thôi.

Mặc cho anh khoác vai của cô, cứng đờ chuyển mặt mình sang ống kính máy chụp hình.

Nhiếp ảnh gia vẫn nói, "Chị gái ơi, em cười tự nhiên một chút đi."

Cô giật nhẹ khóe miệng, nhếch môi.

Cô chưa từng nghĩ tới, cô cười đẹp nhất, thế nhưng cũng không cười nổi.

Nhiếp ảnh gia hết cách rồi, thở dài, cuối cùng cũng không cần đòi hỏi nữa, để cho bọn họ đổi mấy tư thế để chụp mấy tấm rồi nói, "Trước hết buổi sáng tiến hành nhiêu đây thôi."

Nhân viên làm việc rối rít bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cô bị đẩy đi, không cần suy nghĩ cũng biết người này tất nhiên là anh.

Cô đứng hơi nhích sang bên, tránh thoát tay anh còn đặt trên eo cô. Sau đó cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, đã gần buổi trưa, dĩ nhiên là đến giờ ăn cơm.

Lúc đó, mẹ của cô cùng chú cũng vẻ mặt tươi cười mà đi tới hai người bọn họ.

Chú nói, "Phỉ Phỉ, cảm thấy như thế nào?" Dĩ nhiên là chú vẫn còn đang lo lắng cho chuyện vừa rồi của cô. Cô cũng nghĩ không ra, chú tốt như vậy mà sao sinh ra một con trai ác quỷ như vậy.

Ánh mắt mẹ của cô cũng sáng lấp lánh nhìn cô.

Cô cười lắc lắc đầu, "Chú, con không sao."

"Vậy chúng ta đi trước ăn cơm, ở nhà hàng của chúng ta." Chú cười nói.

Trên bàn hình chữ nhật phủ lên một tấm khăn trải bàn ô vuông màu xanh trắng tương đối tinh sảo, chính giữa có một chậu hoa tươi, hoa bách hơp màu trắng, hoa hồng màu đỏ, hoa lưu ly màu tím. Giữa đó còn chen vào không ít hoa mãn thiên tinh nho nhỏ rải rác. Lá cây màu xanh lục giang ra, nhìn đúng là vui mắt.

Trên bàn trưng bày mười mấy đĩa đồ ăn: heo sữa quay, vịt hầm bát bửu, sườn muối hạt tiêu, gà sắc cọng chiên giòn, cua đế vương, tôm hùm châu Úc, cá cháy hấp, món xào. Sắc màu món ăn tươi đẹp, nhìn qua rất động lòng. Nhưng cô lại không muốn ăn một chút.

Mẹ của cô cho là cô bị bệnh nên không chỗ ở hỏi cô có cần phải đi bệnh viện khám không.

Cô lắc đầu, nói mình không có sao.

Mẹ của cô cứ không tin, sau đó gõ tay quyết định: Tiểu Đường, con theo Phỉ Phỉ tới bệnh viện một chuyến nhé.

Cô bị sợ đến mặt mày biến sắc. Vì vậy mẹ của cô càng xác định cô phải đi bệnh viện một chuyến.

Anh nói, "Được, dì, con sẽ dẫn chị Phỉ Phỉ đi bệnh viện ."

Mà cô chỉ có thể nhìn vẻ mặt ân cần của chú, còn có lo lắng của mẹ, chỉ có thể khổ sở nuốt xuống vào lòng.

Mẹ, con gái nên làm gì đây?

Một bữa cơm, giống như một giây như một năm.

Buổi chiều chụ ảnh, thời gian sắp xếp cho hai người bọn họ là ba giờ, mà bố anh cùng mẹ cô cũng không rảnh rỗi một giây nào, cho nên cô bị anh dẫn tới bệnh viện quân khu.

Rõ ràng anh biết, cô không có bệnh, nhưng anh đúng là đưa cô tới bệnh viện quân khu.

Đó là lần đầu tiên cô gặp anh — Tô Cẩm Niên.

Khi đó, rõ ràng Tô Cẩm Niên và Đàm Thụ ở cùng một chỗ, mà hai thiếu niên đều ‘tuyệt sắc khuynh thành’ (ed: đẹp ơi là đẹp ấy), nhưng cô cũng chỉ nhìn thấy Tô Cẩm Niên thôi.

Một bộ quần áo thoải mái màu trắng nổi bật lên dáng hình thon dài của anh, da trắng như ngọc. Anh dựa vào trên vách tường hành lang, không nói một câu nào, vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng lại làm người khác cảm thấy khí chất thanh cao xuất trần, giống như thần tiên trên trời lầm lỡ nơi trần gian.

Khi đó, cô nghĩ, thì ra là trên thế giới này còn có một thiếu niên đẹp trai như vậy.

Khi đó, cô nghĩ, chàng trai này, cuối cùng thì cô gái phải thật tốt đẹp thì mới có thể xứng.

Khi đó Thẩm Đường bên cạnh cô nói: "Tô Cẩm Niên, Đàm Thụ, các cậu làm gì ở đây?" Cô giật mình lấy lại tinh thần. Lúc đó, cô nhìn thấy Tô Cẩm Niên xoay đầu qua trước, ánh mắt khẽ lướt qua cô, không mang theo một chút sóng dậy, chỉ gật đầu với Thẩm Đường một cái.

Tô Cẩm Niên, thì ra anh chính là Tô Cẩm Niên! Là người đã vô tình cứu cô.

Trong lúc nhất thời, cô thậm chí có một chút kích động, một chút mừng rỡ.

Ngược lại một thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh híp mắt mỉm cười nói, "Tới chơi." Lúc đó cô mới dời tầm mắt khỏi người Tô Cẩm Niên, nhìn người thiếu niên còn lại, người thiếu niên đó cũng nhìn thấy cô, nhàn nhạt hỏi một câu, "Đây chính là chị gái lời của cậu?"

Thiếu niên đó cũng có dung mạo tuyệt mỹ, khóe mắt còn có nốt ruồi chu sa quyến rũ, cười lên cực kỳ giống hoa anh túc. Đẹp, thần bí, nguy hiểm.

Theo bản năng, cô không thích anh. Không ngoài là bởi vì câu nói kia, càng bởi vì thiếu niên kia giống Thẩm Đường, cười quá giả dối, giống như là đeo một lớp mặt nạ. Ai biết sau lưng người nho nhã dịu dàng lại là một ác quỷ ghê tởm đáng ghét!

Cho nên cô không thích anh tay trái không gian tay phải hạnh phúc.

Thiếu niên kia nhìn cô từ trên xuống dưới hồi lâu rồi nói với Thẩm Đường, "Dáng dấp tạm được. Thẩm Đường, không tệ."

Cô theo bản năng nhìn Tô Cẩm Niên, chỉ là Tô Cẩm Niên vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì. Mà Thẩm Đường giống như phát hiện thỉnh thoảng cô luôn nhìn Tô Cẩm Niên một cái, trong lòng thoáng qua một chút tức giận, chợt cười khẩy, "Không tệ sao? Ha ha, cũng không tệ. Đừng nhìn người nhỏ nhắn, trái lại ngực rất lớn, quả thực cũng không tồi."

Sắc mặt cô tái đi, không thể tin nhìn Thẩm Đường. Anh lại có thể bẻ cong sự thật, hơn nữa còn có thể lấy thái độ chẳng biết xấu hổ như thế để bẻ cong sự thật!

Thiếu niên lúc nãy cười nói, "Ha ha, Thẩm Đường, còn biết nói đùa như vậy à. Nếu cậu là chàng trai đã phá thân thì tất nhiên sẽ ồn ào đến toàn thế giới đều biết."

"Không làm toàn bộ không có nghĩa là chưa làm qua."

Cô nghe Thẩm Đường cùng anh kia nói từng câu từng chữ, lòng như là hòn đá rơi vào trong hồ nước, hít thở không thông chìm xuống đấy.

Ngay sau đó, cô có chút chóng mặt.

Lúc đó, một thiếu niên khác từ bên trong đi ra. Nhìn dáng dấp lớn tuổi hơn mấy người khác một chút. Người đó nhìn thấy cô thì cười nói, "Ôi, Thẩm Đường, đây chính là chị mới của cậu à, mặt trái táo, thật đáng yêu. Xin chào, anh là Trịnh Diệu Đông, rất hân hạnh được biết em."

Cô nghĩ, bốn thiếu niên trước mặt, ba đều cười vô cùng rực rỡ, nhưng chỉ có Trịnh Diệu Đông mới là thật sự cười chân chính thôi. Đẹp như ánh mặt trời, giống như nụ cười của cô vậy, thân thiết, ấm áp, hoài niệm.

Cô vừa định cười đáp lại người thiếu niên tên là Trịnh Diệu Đông. Lại nghe thấy anh nói:

"Chị gì chứ, rõ ràng là ấm giường của mình thôi, thời cổ nói đấy, cô gái thông phòng ——"

"Bốp ——"

Không chút do dự, cô giơ một tay lên tát vào mặt anh.

Thấy anh không thể tin nhìn cô, thấy tức giận ở đáy mắt anh càng thay đổi càng lớn. Thân thể của cô phát run, âm thanh của cô cũng phát run, nhưng cho dù như thế thì cô vẫn nghiến răng nghiến lọi, kiên định nói hết hai chữ:

"Vô sỉ!"

Cả đại sảnh bệnh viện, im lặng trên cao giống như là đang diễn một bộ phim câm, tất cả mọi người giống như là tượng gỗ, không một tiếng động.

Cô nhìn anh chằm chằm.

Anh nhìn cô chằm chằm.

Bốn mắt nhìn nhau, không có thứ gọi là tia lửa bắn khắp nơi, có, chỉ có ánh mắt chán ghét lẫn nhau.

Là sự chán ghét đến từ sâu trong tâm hồn.

Bỗng ——

"Bốp ——"

Một âm thanh thanh thúy vang lên trên hành lang bệnh viện an tĩnh.

Người qua lại lui tới dừng bước chân, nhìn chuyện xảy ra trước mặt, không rõ ràng.

Đầu của cô bị đánh lệch qua. Đau rát từ gương mặt tràn đến mang tai, mắt cay xè làm nước chảy cũng "tách tách" không ngừng chảy xuôi xuống.

Cô chỉ cảm thấy đột nhiên lỗ tai của cô nổ ran một trận, ù ù rung động, làm cho cô nghe không rõ ràng.

Cô nhìn thấy anh mở miệng nhúc nhích, lại không nghe thấy rốt cuộc anh đang nói gì. Nhưng khi nhìn bộ dáng của anh thì dĩ nhiên là cũng đang chửi cô thôi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Những năm tháng ấy

Những năm tháng ấy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Chàng ngốc học khôn

Chàng ngốc học khôn

Ngày xưa, ở một làng nọ có anh chàng Ngốc bố mẹ mất sớm. Ngày bố mẹ anh còn

24-06-2016
Giường

Giường

Tôi đưa em qua cửa và bảo: "Cho một giường đôi". Em bụm miệng cười. Cậu phục vụ

01-07-2016