Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 24 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 154

↓↓
Ngoại truyện 2: Chú ơi, em yêu anh: ngoại truyện Lạc Phong hoàn thành (4)



Ở trong phòng của một cao ốc, rèm cửa của cửa sổ sát đất mở ra, từ trên nhìn xuống, có nhiều màu sắc đèn đêm tuyệt mỹ khác nhau, cùng với ngựa xe như nước không ngừng.

Bên trong phòng, đèn lớn màu vàng sáng mở lên, trên ghế sa lon chính là một người đàn ông xinh đẹp, anh nghiêng đầu nhìn phong cảnh dưới lầu, giữa hai lông mày mang theo vẻ cô đơn.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ngay vừa nãy, anh và con trai của người phụ nữ anh thích nhất trong lòng nói chuyện điện thoại, anh biết, hiện tại cô rất tốt. Thật ra thì anh đã sớm biết, cô luôn luôn rất tốt, là anh không bỏ được, luôn luôn cố chấp mà thôi.

Còn nhớ lúc nãy, Tô Tô nói với anh, "Chú Doãn ơi, con nói với chú nhé, gần đây ngày nào bố con cũng nói ở trước mặt mẹ con hết, giới thiệu cô gái cho chú đó, chỉ là con nghĩ nghĩ thì cũng đúng, tuổi của chú còn muốn lớn hơn mẹ con hai tuổi đấy, chú xem, con cũng có thể vì chú mà chia sẻ buồn vui rồi, chú còn chưa có vợ nữa, thật sự là làm cho người ta rất đau lòng đó."

Lúc đó, anh cười.

Bây giờ, anh cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay hắn, nhìn dãy số phía trên, cười khổ: cho nên, em cho anh số này, đúng không?

Bên kia điện thoại di động truyền đến từng đợt tiếng nức nở, không tự chủ được, giọng nói có một chút nhàn nhạt quan tâm, "Đừng khóc, nói với chú nào, rốt cuộc thế nào?"

"Chú ơi, em thật khó chịu vô cùng khó chịu."

"Khó chịu thì nói ra đi nào."

"Chú ơi, em ngốc quá." Lưu Tuyết uất ức, cúi đầu mãnh liệt khóc không ngừng.

"Ừ, nói mình ngốc nên cũng thông minh không tới nỗi nào."

". . . . . . Chú ơi, bố em qua đời rồi." Một hồi lâu, Lưu Tuyết mới kể khổ sở lớn nhất của mình với Doãn Lạc Phong.

". . . . . ." Hồi lâu sau, Doãn Lạc Phong nói, "Người chết không thể sống lại, em phải trân trọng mình."

Lưu Tuyết khóc thật lâu nói: "Chú ơi, ngươi nói rất giống chính phủ."

Đầu tiên Doãn Lạc Phong sững sờ, lấy lại tinh thần, mặt mày hơi thở cũng có tia mềm mại, "Chú sẽ không an ủi em. Haizz, nếu như em không dũng cảm thì người nào thay em kiên cường, cho nên dù thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng."

". . . . . . Chú ơi, cám ơn."

Ngày nghỉ vừa đi qua, nháy mắt lại một mùa xuân năm mới đến. Phong cảnh bên ngoài đã là màu xanh lá của cành liễu mọc ra, cỏ dài chim bay. Mùa xuân ba tháng mưa phùn, mềm mại như tơ, thấm vào tim gan.

Lưu Tuyết cũng hoàn toàn đi ra khỏi khói mù vì bố qua đời. Ban ngày cô đều bận rộn công việc, ban đêm cùng anh gọi điện thoại nói chuyện phiếm. Dần dà, hoàn toàn trở thành bạn tốt không nói chuyện qua điện thoại là không được.

Có lúc lòng Lưu Tuyết nghĩ, cô và anh tính là bạn gì đây? Nói là bạn thôi sao? Chỉ đáng giá để Lưu Tuyết vui vẻ, ban ngày cô ở công ty nên cơ hội vô tình gặp được Doãn Lạc Phong cũng càng ngày càng hơn nhiều.

Vừa một tháng hiếm khi có sao sáng ban đêm, gió đêm tiết xuân se lạnh.

Lưu Tuyết núp ở trong chăn, gọi điện thoại cùng Doãn Lạc Phong, "Chú à, em phát hiện được boss của em càng ngày càng đẹp."

". . . . . . Anh tin tưởng boss của em sẽ không vui vì em dùng từ xinh đẹp để hình dung anh ấy đâu."

Gần đây, Lưu Tuyết cùng Doãn Lạc Phong trò chuyện nhiều nhất chính là boss của Lưu Tuyết. Bởi vì vị boss này chính là Doãn Lạc Phong ở đầu điện thoại kia, mục đích rất nhiều, thứ nhất, có thể để cho "chú" Doãn Lạc Phong sinh ra cảm giác nguy cơ, thứ hai "chú" cũng có thể phát hiện, thật ra thì boss trong miệng cô chính là anh, như vậy đường bọn họ có thể đi tới hạnh phúc thênh thang.

Lưu Tuyết không khỏi cảm thấy mình tâm kế, không xuyên qua hậu cung cổ đại thăng chức làm hoàng phi thì nghĩ cũng tiếc.

Chỉ là cô không hối hận trở thành một phụ nữ "tâm cơ".

Tiểu Mai từng nói, nếu như một người nhìn trúng một vật, nếu không đi tranh thủ, như vậy, cuối cùng không chiếm được cũng đừng trách trời đất, bởi vì bạn tự mình buông tha, huống chi đời người có thể từ từ thay đổi được, đi nhầm mấy bước cũng vô cùng bình thường.

Tổ trưởng cũng từng nói với cô, cô còn trẻ, cô còn thanh xuân, một người thanh niên tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, nếu không mạnh mẽ liều mạnh thì còn không bằng về nhà huyên thuyên.

Cho nên, dù là anh và cô có là mây bùn chênh lệch, không môn đăng hộ đối, cô cũng muốn thử một lần.

"Hi hi ~" Nghe Doãn Lạc Phong nói như vậy, Lưu Tuyết không khỏi cười ra tiếng, "Nhưng em thật sự cảm thấy boss của em thật là xinh đẹp."

". . . . . ."

"Chú ơi? Tại sao không nói chuyện?" Thật ra thì Lưu Tuyết biết, giờ phút này Doãn Lạc Phong nhất định đầu đầy vạch đen, vì vậy Lưu Tuyết tiếp tục nói, "Ờ, lại nói, chú ơi, tuổi boss của em cùng anh không chênh lệch lắm, cũng độc thân đấy. Ờ, thật kỳ lạ, anh ấy là đàn ông hào hoa phong nhã tuyệt vời như vậy, đến nay còn chưa có lấy vợ, anh nói xem, anh ấy có phải là gay hay không?"

". . . . . . Tuyệt, đối, không, phải" Bốn chữ này, Doãn Lạc Phong giống như là từ trong kẽ răng bật ra .

Lưu Tuyết không khỏi run run một hồi, nhưng là vì chọc anh nên tiếp tục cười nói, "Chú ơi, chú tích cực như vậy làm gì, em không nói anh mà. A —— chẳng lẽ chú cũng là. . . . . . Cho nên. . . . . ."

"Em nghĩ quá nhiều!" Phía bên kia, một tay Doãn Lạc Phong vỗ trán.

"Trong sách đều nói như vậy mà. Trong sách nói, một người đàn ông muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, quyền thế đủ cả, nếu như không có vợ thì chứng minh người đàn ông này không phải không có năng lực mà chính là gay."

". . . . . ."

"Nói với anh luôn, người toàn tập đoàn chúng em đều biết rõ, đến nay boss của em vẫn một mình. Anh nói đi, người như anh ấy không phải gay thì còn có thể là gì?"

"Đêm đã khuya rồi."

"Hả?"

"Tắm rồi ngủ đi."

". . . . . ."

Lưu Tuyết ở đầu điện thoại bên này nhất thời im lặng: chú ơi, anh là thẹn quá thành giận sao?

"Chú à, anh quên rồi sao, em tắm rồi."

". . . . . . Ừ, vậy thì ngủ đi."

Lưu Tuyết cảm thấy ngực mình muốn phụt ra máu.

"Đừng mà. Chú à, anh nói với em đi, tại sao đến bây giờ anh cũng không có kết giao bạn gái vậy."

". . . . . ."

Lại một trận im lặng, Lưu Tuyết biết, cô lại đạp lên mìn của anh. Mỗi lần cô hỏi vấn đề này, anh đều không muốn trả lời cô, sau đó lặng lẽ cúp điện thoại.

Đang lúc cô cho là anh lại muốn lặng im cúp điện thoại thì giọng nói của anh lại như đám mây nhẹ nhàng thổi tới:

". . . . . . Bởi vì anh có người trong lòng."

Mặc dù, luôn cho rằng là đáp án này, nhưng trong lòng của cô vẫn thật khó chịu, tim như là bị người ta dùng kim châm vài, từng phát từng phát, đau.

Lưu Tuyết cắn môi: "Chú, anh đã có người trong lòng, tại sao không đuổi theo?"

"Anh đuổi theo." Dùng tất cả tuổi trẻ của anh, dùng tất cả rực rỡ của anh để đuổi theo, đáng tiếc vẫn thất bại, bại bởi cô gặp gỡ anh ấy trước, cô yêu anh ấy trước.

Lưu Tuyết trầm mặc, vừa định hỏi tại sao cô gái không thích anh, bỗng nhiên nhớ tới anh thích cô gái tên Tô Khả, mà tình địch của anh tên là Tô Cẩm Niên.

Đó là một người đàn ông có khí chất tao nhã xuất trần như tiên, trong trẻo nhưng lạnh lùng như hoa sen trắng trên đỉnh Tuyết Sơn. Một đôi mắt sáng ngời chỉ ngoại trừ đối với người thân, người yêu và bạn tốt của mình sẽ dành cho sự quan tâm rất nhiều, đối với người ngoài đều nhàn nhạt, trong trẻo lạnh lùng. Theo ý cô thì cao như vậy không thể leo tới. Mà giữa Doãn Lạc Phong và anh, quả nhiên là không thể nói người nào tốt, người nào không tốt.

Lưu Tuyết không khỏi thở dài, "Chú à, cô ấy không muốn chú là ấy cô không có mắt đấy."

". . . . . . Ừ, anh cũng nghĩ như vậy."

"Này chú, em hỏi anh, nếu như tương lai có một ngày, có một cô gái thổ lộ với anh, anh lại vẫn sẽ không tiếp nhận cô ấy sao?" Lưu Tuyết hỏi dè dặt, rất sợ anh nói ra một câu: từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, trừ bỏ non Vu không có mây, cả đời anh thức thời rồi. (từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, trừ bỏ non Vu không có mây: ý nói đã từng trải qua chuyện tốt đẹp như vậy nên không còn thấy gì tốt nữa, câu sau ý nói ngoại trừ ở nơi đó thì không nơi nào có điều mình cần)

"Hả?"

"Haizz, ý của em là, anh còn có thể tiếp nhận những cô gái khác không? Vậy thì cả đời anh phải là người thức thời rồi?" Haizz, quá mức rõ ràng, đổi lí do thoái thác thử xem.

". . . . . . Xem duyên phận."

"Chú, anh nói, hai chúng ta có tính là duyên phận đúng không?" Mặt Lưu Tuyết không khỏi đỏ bừng tim đập, sau đó tay cầm điện thoại di động cũng mồ hôi ròng ròng.

"Hì hì ——" Thình lình, Doãn Lạc Phong cười ra tiếng.

"Chú này, không cho cười nhạo em." Sắc mặt Lưu Tuyết đỏ bừng, biết rõ anh nhìn không thấy, tai vẫn xấu hổ mà nóng lên đáng yêu.

"Tính."

Anh khẳng định một chữ then chốt như vậy, Lưu Tuyết ngọt giống như là ăn mật, dòng nước ấm từ đáy lòng xông tới, càng làm cho cả người Lưu Tuyết đều đắm chìm trong hạnh phúc. Gương mặt của Lưu Tuyết càng thêm nóng hổi lên, không nhịn được ngượng ngừng đắp kín chăn lên, lòng của thiếu nữ giống như bị gió thổi lên, nhẹ nhàng, sau đó nói chuyện cũng choáng váng.

"Như vậy. . . . . . Như vậy. . . . . . Nếu như ngày nào đó anh nghĩ thông suốt không muốn vì người đó nữa, xin nhất định phải nói trước cho em biết."

". . . . . ."

"Chú ơi, em yêu anh."

". . . . . ."

"Cho nên chú ơi, anh thấy đấy, em thổ lộ trước. Cho nên chú ơi, vị trí bà xã của anh, em đặt trước rồi đấy!"

". . . . . ."

"Em là mỹ nhân, em là đại mỹ nhân với tuổi xuân thật đẹp, chú à, anh tuyệt đối sẽ không thiệt đích!" Nói xong, Lưu Tuyết vội vàng cúp điện thoại, trốn ở trong chăn, hai tay che mắt, không ngừng lăn lộn ở trên giường, gào khóc kêu rên thật lâu.

Cô thật sự nói ra, ở trong điện thoại nói ra.

Cô tự nói với mình: Lưu Tuyết, cố gắng lên, mình có thể làm được. Nhìn đi, hiện tại mình đã thổ lộ trong điện thoại, bước kế tiếp chính là mình thổ lộ trong đời thực. Cố gắng lên, Lưu Tuyết, mình có thể làm được mà!

Bị cúp điện thoại vội vàng, Doãn Lạc Phong nhìn tên và dãy số phía trên: Thân Lưu Tuyết, nghĩ đến cô vừa mới nói những lời đó thì không khỏi bật cười, âm thanh càng cười càng trong trẻo.

Cô gái nhỏ này.

Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai, bên cạnh có một cô gái đáng yêu, giòn giã kêu một tiếng "chú" thì cũng là một chuyện không tồi.

Hôm sau rời giường, ở trong kính Lưu Tuyết thấy được hai mắt gấu mèo của mình thì không khỏi kêu "oa oa" hai cái.

Lúc đó, vừa đúng lúc mẹ Lưu Tuyết làm điểm tâm xong đi lên tính gõ gõ cửa Lưu Tuyết gọi cô ăn sáng, không ngờ nghe được tiếng thét chói tai của con gái bảo bối, không khỏi lo lắng hỏi "Tiểu Tuyết, sao thế?"

"Mẹ, mắt con có quầng đen."

Mẹ Lưu Tuyết ở ngoài cửa tức cười, "Con gái ngốc, mau xuống ăn điểm tâm, hôm nay mẹ nấu sữa đậu nành, chiên bánh quai chèo."

Trên bàn ăn, anh trai Lưu Tuyết nhìn em gái bảo bối của mình thay đổi bộ đồ công sở màu đen màu xám tro vô cùng không hợp thời thường ngày, mặc một bộ đồ công sở màu trắng tinh thì không khỏi nói, "Tiểu Tuyết, hôm nay là ngày gì tốt sao?"

Mặt Lưu Tuyết ửng đỏ, "Anh này, nhất định phải ngày thật tốt mới có thể mặc quần áo màu trắng tinh sao?"

"Ừm, con gái nhà người ta mặc màu sắc này thì không kỳ lạ, Tiểu Tuyết nhà chúng ta thì ngược lại. . . . . ."

"Hôm nay cô thật xinh đẹp, có phải muốn tìm dượng cho Na Na hay không?" Na Na chớp mắt to, nhìn cô mình.

Một tay Lưu Tuyết che mắt, "Mẹ, mẹ dạy Na Na gì vậy." Mẹ của cô gần đây luôn càu nhàu của chuyện lớn cả đời cô, cho tới Na Na mới hơn năm tuổi cũng biết những chuyện này.

Na Na nghiêm trang nói với Lưu Tuyết: "Cô, không phải bà nội dạy con đâu, là Na Na tự biết. Trước kia mẹ từng nói với Na Na, con gái ăn mặc thật xinh đẹp mới có thể tìm được con trai, cô ăn mặc xinh đẹp như vậy thì dĩ nhiên là tìm dượng cho Na Na."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Chợ biển

Chợ biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Gói mì tôm cho con

Gói mì tôm cho con

Bữa trưa hôm đó, sau giờ tan làm thì nó thấy một gói mì tôm để góc giường của anh

24-06-2016
Em muốn làm đàn bà

Em muốn làm đàn bà

Em cứ nhìn đăm đắm vào tôi. Và tôi thấy em đẹp. Chúng tôi dừng ở một hàng thuốc

01-07-2016
Thằng bạn thân

Thằng bạn thân

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Tháng năm không ở lại") Tôi mong rằng

27-06-2016
Mua xương ngựa

Mua xương ngựa

Ngày xưa, có một ông vua rất thích ngựa thiên lý. Vua đã phái người đi khắp nơi

24-06-2016

Insane