Pair of Vintage Old School Fru
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 30 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 153

↓↓
Cô nói, "A lô ~ vẫn còn ở đó sao?"

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Ừ."

"À à, trời đã trễ thế này, nên ngủ thôi ~"

"Ừ."

"Vậy ngày mai em có thể tiếp tục gọi điện thoại cho anh không?"

". . . . . . Ừ."

"Hì hì, anh thật tốt, ngủ ngon, chúc anh có một mộng đẹp."

"Ừ."

. . . . . .

Cúp điện thoại, cô kích động một đêm, đầy trong đầu đều là giọng nói từ tính kia, ngủ cũng không ngủ được, dĩ nhiên cũng như vậy đến trời sáng, cũng sống như thần tiên vậy, vô cùng tỉnh táo.

Vì vậy, kích động đi làm nhưng không yên lòng, cả ngày cũng muốn màn đêm mau mau phủ xuống.

Màn đêm, cuối cùng lững thững tới trễ, cô ở trong phòng, đếm thời gian, đến tám giờ tối, cô gọi điện thoại qua. Chỉ tiếc không có ai nhận, gọi lại, tình trạng như cũ.

Cô không khỏi có chút ủ rũ, nhìn chuỗi số trên điện thoại di động, cô lại suy nghĩ lung tung, có thể hay không, thật ra thì, tối hôm qua "Ừ" chỉ là anh đang sắp mệt rã rời, không cẩn thận bật ra chữ đó?

Thời gian không biết trôi qua bao nhiêu, cô bị 7! Âm thanh kinh động nên lấy lại tinh thần. Hóa ra là chuông điện thoại di động của cô vang lên, tên phía trên rõ ràng là: Doãn Lạc Phong!

Trong nháy mắt hồn của cô không về được, đợi đến lúc bắt máy, âm thanh trả lời có chút vội vàng, "A lô. . . . . ."

"Lúc nãy đang tắm, không có nghe được, ngại quá."

Tắm. . . . . . Tắm. . . . . . Tắm. . . . . .

Trong phút chốc, cô đúng là nghĩ tới thân thể anh trần truồng, cảnh tượng ngồi trong bồn tắm ướt át, đường cong từ trên hướng xuống, đường vân, còn có. . . . . .

Cô chợt cảm thấy chóp mũi nóng lên, vừa sờ, đúng là máu mũi màu đỏ. (ed: sắc nữ)

". . . . . . A lô? Vẫn còn đó chứ?"

"Dạ, em ở đây. . . . . ." Cô nắm mũi của cô ngửa lên, giọng nói ồm ồm.

"Giọng của em. . . . . ."

"Cảm cúm, cảm cúm." Cô sắp rơi lệ đầy mặt đấy, thật là muốn nói một câu: Boss Doãn, anh có thể không nói anh tắm mà, như vậy em sẽ không suy nghĩ lung tung.

". . . . . . À."

Hồi lâu, lại một trận trầm mặc, cô cảm thấy máu mũi của mình dừng lại nên liền nói, "Này, có phải em không nói lời nào thì anh cũng không nói hay không?"

"Em bị cảm thật sao?"

Lưu Tuyết đỏ mặt, ". . . . . . Cái đó. . . . . ."

Bên kia Doãn Lạc Phong cũng không giễu cợt cô nữa, liền nói, "Không phải em nói em xem tôi như thùng rác sao, ừm, thùng rác chắc là sẽ không chủ động nói chuyện."

">3

"Cho nên, em nói đi, tôi nghe."

"Ờ, thật ra thì hôm nay em cũng không có gì muốn nói." Thật ra thì em chỉ muốn nghe giọng của anh một chút mà thôi.

"Vậy cúp nhé?"

"Đừng!" Theo bản năng không đồng ý, sau khi lấy lại tinh thần cả khuôn mặt Lưu Tuyết đỏ bừng, cũng may cách điện thoại di động, cô không sợ bị anh giễu cợt, cho nên anh tiếp tục da mặt dày nói, "Tôi rất thích giọng nói của em, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện một chút hay không, tùy tiện nói gì cũng được, dù sao tôi không muốn xem TV, cũng không muốn chơi máy vi tính."

". . . . . . Được."

"Hì hì, nghe giọng của anh thì cảm thấy anh rất trẻ, năm nay anh mấy tuổi rồi?" Cô không hỏi tên anh, bởi vì cô sợ lòi ra, nhưng cô không biết, cô không hỏi mới là sơ hở lớn nhất, dĩ nhiên, đây là nói sau.

"Điều tra hộ khẩu?"

"Không, không, em tò mò, em chỉ tò mò. Vậy, anh nói với em chút đi." Giọng nói giống như mang theo một chút làm nũng vậy, Lưu Tuyết tuyệt đối không phát hiện, lúc này cô giống như cô gái rơi vào biển tình, đang cùng bạn trai yêu cuồng nhiệt trò chuyện.

". . . . . . Ừ, hơi lớn." Bên kia Doãn Lạc Phong sờ cằm một cái, trả lời.

"Có chút lớn là bao lớn?"

"Ba mươi hai."

"Oa oa, em hai mươi hai, anh lớn hơn em mười tuổi đấy." Mắt Lưu Tuyết cũng cười híp, "À, em cũng có thể gọi anh là chú. Vậy sau này em gọi anh là chú được không?"

". . . . . . Khụ, em biết rõ tuổi tôi không nhỏ, sao còn có thể kích thích tôi thế."

"Hì hì, chú ơi, em phát hiện anh thật đáng yêu."

"Khụ khụ." Doãn Lạc Phong sặc một cái, sau đó nhìn bóng đêm đen thùi ngoài cửa sổ, ánh mắt nhẹ nhàng bay xa, giọng nói Lưu Tuyết truyền tới bên tai, "A lô, chú à, anh vẫn còn đang nghe chứ?"

Anh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lưu Tuyết rất vui mừng, cô nói, "À, anh đáp rồi, về sau em liền gọi anh là chú đấy." Cô nghĩ, anh nhất định không biết, bây giờ những cô gái thích nhất là gọi một nửa kia của mình là chú rồi, bởi vì cách gọi đó rất thân mật, rất thân mật. . . . . .

"Chú à, anh cao bao nhiêu thế?"

"Không thấp."

"Hả, em đoán một chút nhé, một mét tám trở lên?"

"Không sai biệt lắm."

"Này chú à, đôi mắt của anh có to hay không."

". . . . . . Em hỏi những thứ này làm gì?"

"Em muốn gom góp lại dáng vẻ của chú, nếu như chú là một anh đẹp trai thì em sẽ không còn cách nào mà tiếp nhận anh rồi, phải biết rằng em mỹ nhân." Lưu Tuyết vô cùng thăm dò nói.

"Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Doãn Lạc Phong sặc lợi hại hơn.

"Chú à, anh được lời rồi. Em vừa trẻ tuổi vừa đẹp lại có tài, ờ, còn chưa từng yêu nữa, ừm, giặt quần áo nấu cơm mọi thứ đều biết, còn hiền lương thục đức."

". . . . . . Em là đang bán mình sao?"

"Đúng đó, anh lại nghe được đấy à? Dĩ nhiên, chú à, anh phải là một mỹ nam mới được."

"Khụ khụ, sao em cũng không hỏi một chút xem chú có thể có vợ rồi hay không."

"Chú à, anh nhất định chưa có vợ."

". . . . . . Tại sao khẳng định như vậy."

"Nếu anh có vợ thì hơn nửa đêm dám cùng em nói chuyện lâu như vậy sao."

"Vậy lỡ như tôi đi công tác, vợ tôi không có ở bên cạnh tôi thì sao?"

Lưu Tuyết cắn cắn môi, trong lúc nhất thời đúng là không biết tiếp tục như thế nào, thật ra thì cô rất muốn nói, Doãn Lạc Phong, em biết anh chưa có vợ, sinh ra đã gánh trách nhiệm giữa một rừng người của tầng lớp quyền quý nhất nhì.

Nhưng cô không dám.

Tha thứ cô chỉ dám “đeo khăn che mặt" chậm rãi nói chuyện với anh, làm nũng làm nũng, nhưng lại không dám mở khăn che mặt nói thêm nửa câu cùng anh.

". . . . . . Chú, anh nghĩ hình dạng em thế nào?"

"Ừ, hai con mắt một cái mũi một cái miệng?"

"Xì ——" Lưu Tuyết cười ra tiếng, nhưng mà trong nội tâm lại nổi lên cay đắng, thì ra là cách điện thoại di động, cô cũng không thể đến gần anh nửa phần.

"Thời gian không còn sớm nữa, cô gái nhỏ, ngoan, đi ngủ thôi."

". . . . . . Dạ." Cô hơi nặng nề nói ra một chữ, sợ anh lập tức cúp điện thoại, lại cao giọng: "Chú à, còn có thể gọi điện thoại cho anh không?"

". . . . . . Được."

"Này chú à, ngủ ngon, chúc anh có một giấc mộng đẹp."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại lẫn nhau, cô không bằng hôm qua mà vui vẻ đến khó có thể ngủ, tối nay, cô khó chịu, chán nản đè áp khó chịu.

Cô hỏi mình: Lưu Tuyết, biết rõ mình cùng anh là vĩnh viễn không thể nào, cần gì phải vậy?

Đúng vậy, cần gì chứ?

Nhưng cho dù suy nghĩ nát óc, cô cũng không cách nào cho ra đáp án.

Người nào yêu trước thì tổn thương trước, những lời này rất đúng.

Liên tiếp mấy buổi tối, cô đúng là không có dũng khí gọi vào số của anh nữa.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, cả ngày cô tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, cuối cùng cô cũng chống đỡ tới tốt nghiệp. Giây phút lấy được bằng tốt nghiệp, địa vị cô ở tập đoàn Doãn thị cũng từ một thực tập sinh chuyển thành chính thức.

Cho nên, khi cô nhận được tin tức bên phòng tài vụ gởi tới, nói bắt đầu từ tháng này, cô chuyển thành chính thức, tiền lương cũng được đãi ngộ vì là nhân viên chính thức, cô không có một chút vui mừng.

Cùng lúc đó, một sự đả kích nặng nề rơi vào trên người của Lưu Tuyết, đó chính là bố của cô tự sát qua đời.

Đại khái là không đành lòng liên lụy người nhà, lại vì chịu không nổi ốm đau hành hạ, cuối cùng sau giữa trưa một ngày nọ, thừa dịp y tá sắp lim dim, chạy tới sân thượng, nhảy lầu, tự tử.

Lúc biết được tin tức này, cả người Lưu Tuyết cũng sững sờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Đồng nghiệp của cô bị phản ứng của Lưu Tuyết hù sợ, khẽ đẩy cô một cái hi vọng cô lấy lại tinh thần, lại không nghĩ rằng Lưu Tuyết cứ té xuống đất như vậy, hai mắt nhắm lại, ngất đi.

Cô ngủ trọn vẹn hai ngày mới tỉnh lại, lúc đó, trong nhà đang sắp xếp tang lễ.

Âm thanh kèn xô-na buồn bã vang cong trong không trung, thật lâu không tiêu tan.

Trời mờ mịt ở phương xa hợp với ngọn núi, không thấy rõ giới hạn. Tầng mây màu xám tro phía trên đè ép một mảng lớn, mưa xuống, từng dòng từng dong rơi xuống, dính vào thân người, hết sức khó chịu.

Cô nhìn thấy mẹ của cô quỳ gối trước linh cữu, đôi mắt yên tĩnh như nước đọng. Mẹ của cô một lần lại một lần vuốt ve thân thể lạnh lẽo của bố cô, tay gầy đét đang run rẩy, môi mấp máy lên xuống, cũng không nghe rõ rốt cuộc đang nói gì.

Cô tiến lên quỳ xuống, sàn nhà lạnh lẽo cùng cứng rắn và đau đớn đánh từ hai phía.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Tha thứ cho em

Tha thứ cho em

Tôi nhớ anh, nhớ, rất nhớ, nhớ đến quay quắt. *** Bảo Ngọc về quê thăm bà ngoại

25-06-2016
Hai chiếc đồng hồ

Hai chiếc đồng hồ

Một câu chuyện ngụ ngôn đáng suy ngẫm. *** Chiếc đồng hồ đeo tay một hôm đi dạo

28-06-2016
Tiền ma

Tiền ma

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1) Tiền ma! Nghe thì tưởng

27-06-2016
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
"Ba lô đỏ" đáng yêu

"Ba lô đỏ" đáng yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Em là gì của tôi?

Em là gì của tôi?

Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là "vợ là nhà, nhân tình

23-06-2016
Đón ba về

Đón ba về

"Nhưng mà thôi, dẫu sao thì mình vẫn là con... ráng làm cho tròn bổn phận mấy anh chị

25-06-2016