pacman, rainbows, and roller s
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 153

↓↓
Ngoại truyện 2: Chú ơi, em yêu anh: ngoại truyện Lạc Phong hoàn thành (3)



Lưu Tuyết uất ức mấy ngày, cuối cùng lại lộ ra kiên cường nở nụ cười, khiêu chiến cuộc sống mang tới khó khăn. Ngày nào về nhà mẹ cũng nói: "Thứ bảy là lễ đầy tháng con của anh họ con đấy."

Cô sửng sốt một hồi lâu, còn chưa lấy lại tinh thần, "Anh họ?"

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Chính là con nhà dì Hai của con, Trịnh Diệu Đông, vợ cậu ấy sinh một đứa con tròn lụi." Lúc nẹ của cô nói chuyện này, khóe miệng mỉm cười, "Tuyết Tuyết, con cũng sắp tốt nghiệp, cũng nên tìm bạn trai kết hôn sinh đứa trẻ mập ú cho mẹ ôm ấp rồi."

Lưu Tuyết vừa nghe thì trong đầu lại chợt lóe lên nụ cười như hoa quỳnh nở rộ trên mặt kia, nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, "Mẹ, con còn nhỏ. Hơn nữa, không phải chúng ta có Na Na sao?"

"Cũng hai mươi hai rồi, không nhỏ. Ha ha ~" Mẹ Lưu Tuyết cứ thế cười ra tiếng, sau đó lại thở dài, "Chớp mắt con cũng lớn như vậy. Nhớ ngày đó lúc mẹ ở tuổi con, anh trai của con cũng chạy theo sau mông mẹ rồi đấy."

Không tiếp tục thảo luận vấn đề gả chồng sinh con cùng mẹ mình nữa, Lưu Tuyết trở về phòng của mình, lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm một số điện thoại trên màn ảnh rồi ngẩn người.

Nếu như không phải là số điện thoại trên di động này thì cô nhất định cho là đêm hôm đó cũng chỉ là một lần ảo giác của cô.

Lúc phỏng vấn, biểu hiện của cô thất bại như thế, cô nghĩ phần công việc đã bị bỏ lỡ luôn luôn như những người đẹp trai giàu mà không có mắt vậy . Nhưng, cuộc sống còn phải tiếp tục, nó cũng sẽ không bởi vì người thất bại rồi cảm thấy người đáng thương mà dừng bước lại giúp người một chút.

Đột nhiên, trong căn phòng an tĩnh, tiếng nhạc chuông ‘ラグアーズ’ đột nhiên vang lên. (ed hình như tiếng nhạc phim hoạt hình thì phải)

Lưu Tuyết sợ hết hồn, nhìn số điện thoại xa lạ phía trên màn ảnh. Còn chưa lấy lại tinh thần, cô đã nhận điện thoại.

"A lô, chào cô, đây là phòng nhân sự của tập đoàn Doãn thị, xin hỏi cô là Thân Lưu Tuyết phải không ạ?"

". . . . . . Vâng."

"Chào cô, cô đã được công ty tôi tuyển vào vị trí luật sư cố vấn. Hi vọng cô tới phòng nhân sự của tôi báo cáo vào thứ hai tuần sau."

". . . . . . Hả?" Lưu Tuyết sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng nghe rõ ràng cô gái ở đầu điện thoại kia nói gì, không khỏi hỏi lại một lần: "Ý của cô là, tôi. . . . . . được trúng tuyển ở tập đoàn Doãn thị?"

"Đúng vậy, cô Thân." Giọng nữ ngọt ngào bên kia lần nữa truyền đến.

Trong nháy mắt cả khuôn mặt Lưu Tuyết trở nên đỏ bừng đỏ bừng, kích động không thôi lại hỏi một lần nữa "Tôi. . . . . . được trúng tuyển ở tập đoàn Doãn thị?"

Cô gái bên kia nghe được Thân Lưu Tuyết hỏi như vậy thì không khỏi cười tiếp tục khẳng định, "Đúng ạ, nếu như cô tên là Thân Lưu Tuyết, nếu như cô có tới tập đoàn Doãn thị chúng tôi nộp đơn vào chức vị luật sư cố vấn này, như vậy thì tôi muốn chúc mừng cô, cô được công ty tôi thuận lợi nhận vào."

Vui sướng đánh thẳng vào quá nhanh, Lưu Tuyết lập tức đúng là lờ mờ . Mặc dù cúp điện thoại nhưng cô còn vẫn đắm chìm trong không thể tin, cho tới khi đêm đến, mẹ cô gõ cửa để cô đi ra ngoài ăn bữa tối thì cô mới giật mình, cô ngồi ở trong phòng hơn nửa ngày rồi.

Lưu Tuyết nhìn ghi chép trò chuyện trên điện thoại di động, là gọi tới lúc hơn một giờ trưa, bây giờ đã là gần năm giờ tối, thì ra là cô choáng váng thời gian dài như vậy.

Vui sướng trong lòng, không giảm mà lại tăng, khóe miệng trên mặtt không thể tự kiềm chế nhếch lên, đuôi lông mày treo niềm vui, ngay cả đáy mắt cũng chảy ra ánh sáng, đều tràn ra vui vẻ thỏa mãn.

Cô được trúng tuyển.

Cô được trúng tuyển.

Trong đầu của cô chỉ còn lại âm thanh này: cô, được trúng tuyển.

Cô vuốt trái tim không ngừng đập, qua lại ở phòng mấy vòng, để cho mình bình phục tâm tình bị kích động khó có thể tự giữ, lúc này mới đi ra ngoài ăn cơm tối, nhưng cho dù ai thì cũng có thể nhìn ra, Lưu Tuyết chưa bao giờ hớn hở ra mặt, lúc này là vui vẻ lan tới trên đuôi lông mày.

Gặp nhau lần nữa là mấy ngày sau lúc đầy tháng con của Trịnh Diệu Đông, lúc đó cách lúc Lưu Tuyết đi tới tập đoàn Doãn thị báo cáo còn hai ngày nữa.

Lưu Tuyết không nghĩ tới là cô có thể gặp lại được người đàn ông tên Doãn Lạc Phong nhanh như vậy, cô cho là ít nhất cô phải đến công ty anh rất lâu sau thì cô thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.

Đúng rồi, anh tên là Doãn Lạc Phong, mà chị dâu của cô tên là Doãn Lạc Hàm, là chị sinh đôi của anh.

Có chớp mắt một cái, Lưu Tuyết cảm giác mình cùng anh sao mà gần quá.

Nhìn anh từ Cayenne màu đen bước xuống, mấy lần, cô cảm thấy trái tim của mình sắp ngừng đập.

Cô chưa bao giờ từng nghĩ là mình sẽ vừa gặp đã yêu; cô cũng chưa từng nghĩ, mình thích một người có thể trong nháy mắt, bay lên độ cao trước đó chưa từng có.

Cảm giác này có một chút kích thích, một chút thẹn thùng, một chút rung động.

"Tiểu Tuyết, em đang nhìn gì thế?" Có thế ánh mắt của cô quá mức sáng quắc nên làm anh của cô nghiêng đầu nghi ngờ hỏi cô.

Cô giống như là chim sợ ná, theo bản năng thu hồi ánh mắt, lắc đầu, "Anh à, người ở đây, xem ra đều giống như tinh anh không hé."

Cô chỉ thuận miệng nói, anh của cô lại cười đến sờ sờ đầu của cô, "Đồ ngốc, đều là vòng người thượng lưu, có thể kém những bậc thấy báu vật sao."

Vừa nói như thế, trong nháy mắt cô cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Đúng vậy, đám người kia đều là vòng thượng lưu, từng người có ai không phải ‘con cưng của trời’, cao ngạo không gì sánh được. Mà cô, cũng đến từ tầng thấp nhất, cả ngày bôn ba mấy vạn đồng tiền vì kế sinh nhai.

Cho nên co cho rằng gần thế thì tại sao trong nháy mắt, nháy mắt lại biến thành cách ‘trăm núi ngàn sông’, sẽ không bao giờ.

Tiệc đầy tháng, con trai anh họ vô cùng đáng yêu, trắng treo mập mạp, nằm trong tã lót, lúc ngủ ngây ngô đáng yêu, lúc tỉnh dậy lại linh động không thôi.

Cô ở đằng xa nhìn anh ôm đứa bé, nụ cười trên mặt ấy sao dịu dàng, như lông vũ nhẹ nhàng rơi vào mặt hồ trong lòng của cô, nhộn nhạo gợn một vòng lại một vòng lăn tăn.

Cô tự nói với mình: Lưu Tuyết, đừng vọng tưởng, anh là người tốt đẹp, vĩnh viễn đều sẽ không thuộc về cô đâu. Cho nên cả tiệc đầy tháng, cô đều đứng ở phía xa, lặng lẽ nhìn chăm chú vào từng cử động của anh, sau đó, cô rất bi kịch phát hiện, rốt cuộc cô lại hãm sâu một phân.

Cả tiệc đầy tháng, lúc cô cách anh gần nhất chính là lúc cô đi tìm Na Na.

Lúc đó, anh họ và chị dâu của cô đều ở đây, bên cạnh bọn họ đều là bạn tốt của bọn anh, anh cũng ở đây.

Đám người bọn họ vây một chỗ, cười cười nói nói, mà cô đi qua, bọn họ đều rất sững sờ, anh họ của cô giới thiệu cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy thế giới của cô cùng bọn họ không hợp nhau.

Bên kia, có một phụ nữ có thai, lúc đầu vừa gặp thì cô cảm thấy nhìn quen mắt, lúc lại nhìn thấy một bé trai xinh đẹp thì cô hoàn toàn nhớ lại bọn họ là ai.

Cô không biết nói gì, phụ nữ có thai cũng không biết nói gì.

Sau đó cô mới biết, người phụ nữ có thai tên là Tô Khả, chồng của cô ấy là Thượng tá, rất đẹp và thanh lãnh như tiên trên trời. Mà người phụ nữ có thai tên là Tô Khả cũng là người anh ấy giấu ở sâu nhất trong đáy lòng.

Cô nhìn thấy, anh chỉ hơi hơi gật đầu với cô, giống như hoàn toàn chưa từng gặp qua cô rồi chuyển ánh mắt sang người phụ nữ có thai, đáy mắt là dịu dàng cưng chiều.

Trong nháy mắt, cô như hiểu điều gì, trong lòng sinh ra ghen tỵ thật sâu với người phụ nữ có thai.

Cô không muốn làm cho mình trở nên xấu xí, khẽ nhếch nhác cúi đầu sửa lại một chút tóc cho bên trán Na Na, cũng đang tốt thì có một âm thanh truyền đến: "Lưu Tuyết, mẹ của cô đang tìm cô."

Cô ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười khéo léo, tạm biệt bọn họ rồi ẳm Na Na rời đi.

Buổi tối hôm đó, cô mất ngủ.

Lăn qua lộn lại, trằn trọc trở mình, cuối cùng sáng tỏ câu nói: vì người thích hợp ấy mà tiều tụy ra sao.

Cô cười mình đa tình, trong đầu nghĩ, có phải mùa xuân vừa đi lại quay lại rồi hay không. Lại nghĩ, có phải cô chư từng yêu qua hay không, chưa có tiếp xúc người khác phái cho nên, chỉ một nhiệt độ nhàn nhạt, một nụ cười êm ái như sương liền có thể để cho tâm hồn mình dao động?

Cũng may hôm sau là chủ nhật, không cần dậy sớm, nếu không ngày thứ nhất cô đến công ty làm, nhất định là hoa lệ trễ.

Một ngày chủ nhật, cô cũng coi như là sống một ngày như một năm, mỗi giờ mỗi phút đều tính toán, cô cách công việc còn mấy phút mấy giây. Sau khi anh của cô trở về, cười cô: "Em là biến chưng của công việc đó hả?"

Cuối cùng đến ngày đó, trời chưa sáng cô đã dậy, trên giường trằn trọc chốc lát không chịu đựng được nên đứng lên. Rửa mặt thì cô cố ý dùng nhiều thời gian hơn trước, rửa mặt, đánh răng. . . . . .

Lưu Tuyết tự cho là cô ở nhà vệ sinh dây dưa hồi lâu, lúc đi ra mới bất đắc dĩ phát hiện, chỉ là dùng hơn bình thường mười phút thôi.

Hôm nay cô mặc đồ công sở màu hồng nhạt của các bạn cùng phòng đưa mà ngày đó không có mặc, không phải là bởi vì đột nhiên muốn mình ăn mặc xinh đẹp, mà bởi vì bộ com lê đen của cô làm trí nhớ cô quá không tốt. Mặc dù cuối cùng cô vẫn không giải thích được sao trúng tuyển.

Ngày đi làm đó, cô nhận được ánh mắt nóng rực của đàn ông.

Ngày đi làm đó, cô không gặp anh, sau đó cô mới biết, anh đi công tác rồi.

Ngày đi làm đó, cô phát hiện những đồng nghiệp ở văn phòng, ánh mắt đối đãi với cô rất ngoan ngoãn.

Một tuần lễ trôi qua, đúng là cô cũng không có gặp được anh một lần, kết quả như thế không khỏi làm cho cô có chút thất bại.

Một thứ bảy, cô thay Tiểu Mai bị bệnh đi làm. Vào buổi trưa thì chính là phát hiện Tô Khả lớn bụng cùng ông xã cô ấy là Tô Cẩm Niên.

Thân thiện chào hỏi Lẫn nhau mấy câu thì cô liền rời đi, nhưng lúc bưng món ăn lên cho vợ chồng bọn họ lần nữa thì cô lại ngạc nhiên phát hiện, anh lại ở đây! Mặc dù bên cạnh còn có thêm anh họ của cô.

Cảm xúc cô phập phồng, cố nén vui mừng, sắc mặt như thường bưng món ăn đi qua.

Dĩ nhiên là anh họ của cô lập tức chào hỏi cô, cô cũng cùng anh họ cô nói mấy câu, ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn anh, nhưng trên mặt anh vẫn dịu dàng nhìn Tô Khả bụng to bên kia.

Khi anh họ hỏi cô đi làm chỗ này sao, cô theo bản năng nói: "Không phải, bạn học em ngã bệnh, em thay cô ấy làm một ngày." Thật ra thì cô rất muốn nói, em đi làm ở tập đoàn Doãn thị. Có thể cảm giác mình phập phồng lợi hại nên cô cảm thấy mình cần lập tức rời đi, nói, "Vậy em đi xuống trước,khoảng thời gian này còn rất bận."

Sau khi rời đi, cô dựa vào vách tường tỉnh táo thật lâu thật lâu.

Ban đêm, nhìn dãy số trên điện thoại di động mình, cô lại lần nữa hoảng hốt, cô thật muốn gọi cho anh, nhưng cô lại không dám. Đúng vào lúc này, số điện thoại xa lạ ở trên di động của cô vang lên, chỉ một giây, điện thoại liền cúp, nghĩ là một số điện thoại xa lạ.

Cô giống như nghĩ đến điều gì, mặt lộ vẻ vui mừng.

Cô do dự một chút, cuối cùng gọi lại.

Không được hai tiếng, điện thoại liền thông, truyền đến giọng nói êm ái như gió, "Cô là. . . . . ."

Trong lòng cô có một chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, không nhịn được nói, "Xin chào, xin hỏi là số xxx sao?"

Bên anh dừng lại, sau đó lại nói, "Thật xin lỗi, cô gọi lầm rồi."

"Hả? Anh thật không phải là xxx sao?" Cuối cùng cô bình phục tâm tình khẩn trương, dùng giọng nói vô cùng dí dỏm hỏi, "Mà em không có sai số đúng không?"

Bên kia khẽ cười một tiếng, "Tôi thật sự không phải."

Thấy anh không lập tức cúp điện thoại của cô, lá gan cô thoáng lớn lên, "Ờ. . . . . . Làm sao anh có thể không phải chứ. . . . . ."

"Tại sao tôi nhất định phải chứ."

"Thế nhưng số này chính là xxx mà."

"Chẳng lẽ em âm thanh xxx liên tục cũng không nghe ra được sao?"

"Hắc hắc, bị anh nói như thế thì thật đúng là không giống, giọng của anh dễ nghe hơn anh ấy nhiều."

"Ừ."

"Hả, vậy nếu anh chiếm dụng số của anh ấy, vậy em có thể bày tỏ với anh không đây?"

"Hả?"

"Chính là tâm tình em không tốt, hãy nghe em nói chuyện chứ sao. Ờ, thì giống như anh là thùng rác ấy. . . . . ."

"Thùng rác —_—|||."

"Không phải ý đó đâu. . . . . ."

Vì vậy, không biết thế nào mà vuộc nói chuyện được triển khai ra, vẫn nói tới lúc đêm khuya, cô phát hiện giọng nói bên anh đã mang theo vẻ mơ hồ rồi, có thể nghe được là anh muốn ngủ, nghĩ đến ban ngày cường độ công việc anh lớn như vậy, buổi tối dĩ nhiên là muốn ngủ thật ngon, mà cô lại bởi vì mình vui mừng mà không sợ người khác phiền dắt đề tài, cô không khỏi ghét bản thân là không có đầu óc.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Hoàng tử của tôi

Hoàng tử của tôi

(khotruyenhay.gq) "Tôi đi nhé!". Hắn nói mà không nhìn nó. Đeo ba lô lên vai, mắt nhìn

28-06-2016
Người vợ mù

Người vợ mù

Có lẽ duyên phận đưa anh đến bên cô. Mặc bao lời khuyên ngăn, một lễ cưới xinh

25-06-2016
Con dâu của bà Đức

Con dâu của bà Đức

- Trèo lên giường ngay, tôi đã cấm bà không được đi ra ngoài này cơ mà. Nhanh lên, này

29-06-2016
 Bao la giữa phố

Bao la giữa phố

Tôi và anh, hai kẻ cô đơn đang dần ngập chìm trong những cơn nghiện ngập, sống ẩn

24-06-2016
Kế hoạch bất thành

Kế hoạch bất thành

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
 Một vụ mất đồ

Một vụ mất đồ

Tôi sắp phải gặp một người mà tên tuổi, hình dáng, thậm chí người đó là nam hay

28-06-2016