XtGem Forum catalog
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 139 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 146

↓↓
Kể từ đó, lại qua vài ngày nữa, Tô Cẩm Niên không ở nhà, Tô Khả cùng Tần Phi chung sống cũng tạm được, cũng không có xuất hiện tình huống "kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt".

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ngày hôm đó, Tần Phi hầm cách thủy một chén tổ yến thật tốt, đưa cho Tô Khả. Sau đó, ánh mắt rơi vào trên bụng tròn xoe của Tô Khả, ngây ngốc đến nửa ngày, Tô Khả bị bà nhìn đến không được tự nhiên, nhưng lại nói không ra giọng điệu " Mẹ, mẹ đang nhìn gì thế" được, chỉ có thể dốc sức ăn đồ Tần Phi đưa cho cô, không cẩn thận một chút nên bụng càng tròn. —_—

Sau đó Tần Phi nghĩ đến một quyển tạp chí bên cạnh Tô Khả, phía trên đều là quần áo của bé gái, Tần Phi không khỏi nói, "Khả Khả, mẹ nhìn thế nào cũng cảm thấy thai này như con trai hết."

Tô Khả lập tức bác bỏ: "Không thể nào, nhất định là con gái."

Theo dự tính ngày sinh của Tô Khả càng ngày càng gần, lúc này một gian trong phòng trẻ ở biệt thự nhỏ đã chất đầy các loại quần áo mà cô con gái bảo bối có thể mặc. Mà mấy thứ này đều do vị bố là Tô Cẩm Niên đặt mua , bởi vì anh thật sự là quá kích động.

Một phần nguyên nhân rất lớn trong đó chính là bởi vì anh đã từng bỏ lỡ khi Tô Tô sinh ra.

Tần Phi do dự nửa ngày, "Mặc dù mẹ cũng rất muốn có một cháu gái , nhưng ngộ nhỡ con sinh vẫn là cháu trai. . . . . ."

Tô Khả lần nữa nói: "Không thể nào."

Tuyệt đối là con gái! Nhân phẩm của Tô Khả cô tốt như vậy, Ngọc Hoàng đại đế thích cô như vậy, dĩ nhiên là cấp cho cô nhận một chữ "được".

Tần Phi không biết nói gì, sau đó nhìn thời gian phía trên, đã là ba giờ năm mươi phút chiều rồi, chưa tới hai mươi phút nữa thì chính là thời gian tan học của Tiểu Bao Tử, liền nói, "Mẹ đi đón Tô Tô về nhà."

Tô Khả nói: "Để tài xế đi đi."

Vốn là có xe trường học đưa đón, nhưng Tần Phi nói xe trường học quá chật, cháu của bà thì dĩ nhiên là phải thoải mái dễ chịu về nhà. Tô Khả cũng không muốn để con trai của cô đặc biệt quá, chỉ là Tần Phi vô cùng kiên trì, nói là muốn cùng cháu trai của bà bồi dưỡng tình cảm ba la ba la… Tóm lại nói một tràng đạo lý, một cái đầu Tô Khả biến thành hai cái lớn, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Hôm nay Tần Phi có thể nói là một ngày bận rộn, nhìn bà cũng chưa từng nghỉ ngơi, Tô Khả biết thân thể của bà vẫn có bệnh, lại nói với cô như vậy nữa.

"Cháu của mẹ luôn để mẹ đi đón ." Tần Phi vô cùng kiên trì, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Cũng không biết có phải là bởi vì trước đây bà đã từng muốn phá bỏ con của Tô Khả hay không, Tần Phi đối với Tô Tô là cực kỳ cực kỳ cưng chiều, tình hình tưởng chừng như cháu trai này tất yếu là cháu của trời.

Tô Khả nói qua chuyện này cùng Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên chỉ cười nói là không có việc gì đâu, bà ấy thích thì để bà đi, hơn nữa, Tô Tô chúng ta là phải được cưng chiều nhưng sẽ không hư. Mà nghe Tô Cẩm Niên nói như vậy thì Tô Khả cũng an tâm, lại nghĩ đến con trai của cô, mặc dù còn nhỏ nhưng trái lại là chuyện đúng sai phân biệt rất rõ ràng, sẽ không bởi vì người lớn cưng chiều mà biến thành ‘con nhà giàu’.

Tần Phi đi tới cửa, "Đúng rồi, Khả Khả, sau khi uống xong chén tổ yến thì để thím Trương đi một vòng cùng con nhé."

Thím Trương là một bảo mẫu so Tô Cẩm Niên mời đến,

Tô Khả gật đầu, lúc này Tần Phi mới cười nhẹ mà thẳng bước đi ra ngoài.

Dĩ nhiên là thím Trương nghe Tần Phi nói như vậy, không khỏi nói, "Phu nhân thật là tốt số."

"Hì hì." Tô Khả cũng không có nói tiếp, nhìn tổ yến trong tay, múc một muỗng, ăn một miếng. Mùi vị ngọt ngào, ăn thật ngon.

Thím Trương cứ tự nói, "Có một người chồng có dung mạo rất tuấn tú còn thương yêu như thế, có một mẹ chồng có tri thức và hiểu lễ nghĩa, còn có cậu con trai đẹp trai thông minh, hiện tại trong bụng còn có một. . . . . ."

Tô Khả cũng không có tiếp lời.

Người ở bên ngoài nhìn thì thấy cô rất hạnh phúc. Quả thật, bây giờ cô rất hạnh phúc, thế nhưng trước hạnh phúc cũng là một đoạn đau triệt nội tâm.

Chỉ là Tô Khả biết là đã đi qua, chỉ có thể là quá khứ, nếu như cố chấp chuyện ngày trước không tiến lên, đợi chờ mình chỉ có thể là đầy khổ sở, như hình với bóng, không cách nào thoát ra được.

Đã từng, cô để cho mình đắm chìm trong đau khổ năm năm, trước đây người luôn cười đến rực rỡ như hoa, sau này người lại khóc đến mưa hoa lê rơi, mỗi ngày mỗi đêm đều tự hành hạ mình, hành hạ người thân.

Bây giờ, cô đã nghĩ thông suốt, đời người sống ngắn ngủi hơn mười năm, hỉ nộ ái ố chiếm một nửa thời gian. Vui vẻ nhiều một ngày, hạnh phúc nhiều một chút, sao không cười rạng rỡ đến cuối cùng.

Thím Trương thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, Tô Khả đã như đi vào cõi thần tiên chu fu ngoài chín tầng mấy, mà thím Trương cũng đã quen với bà chủ thỉnh thoảng đi vào cõi tiên nên liền đi vào phòng bếp nhặt rau.

Tô Khả uống xong tổ yến rồi đi dạo trở lại thì Tần Phi cùng Tiểu Bao Tử cũng về tới.

Hôm nay Tiểu Bao Tử mặc bộ quần áo màu xanh nước biển, mang một đôi giày cao cổ nhỏ màu đen, từ xa nhìn lại thì còn tưởng rằng là ngôi sao nhỏ từ trong bức tranh đi ra.

Tiểu Bao Tử ngẩng đầu nhìn thấy Tô Khả, vô cùng nhanh chóng chạy về phía Tô Khả, "Mẹ, con đã về, em gái có ngoan ngoãn hay không?"

Tô Khả cười sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử, "Ừm, con gái của mẹ con thì dĩ nhiên là khôn ngoan rồi."

"Thôi đi, đó là bởi vì con bé là em gái của con có được hay không." (ed: mẹ nào con nấy)

"Con cũng là do mẹ sinh ra mà." Tô Khả điểm chóp mũi Tiểu Bao Tử cười nói.

Tần Phi ở bên cạnh cùng thím Trương nghe hai mẹ con đối thoại như thế thì cũng cười ra tiếng.

*

Phía bên này, Đài Truyền Hình.

"Tại sao không để cho tôi trước!" Hoàng Nghê Thường hung tợn nhìn chằm chằm vẻ mặt kiêu căng của nhà sản xuất bên cạnh đang dùng ánh mắt khinh miệt nhìn chương trình của cô ta, "Rõ ràng nói hay lắm mà, tôi có khả năng làm chương trình này mà, tại sao lật lọng."

Nhà sản xuất cười lạnh, "Chết đến nơi còn không biết đắc tội với ai, tôi khuyên cô đi nhanh lên đi, tránh bẩn ánh mắt của mọi người."

Sắc mặc Hoàng Nghê Thường dùng mỹ phẩm hạng sang đắp trang điểm xinh đẹp trong nháy mắt trở nên dữ tợn méo mó, ngón tay chỉ vào nhà sản xuất: "Ông lặp lại lần nữa!"

Nhà sản xuất vươn tay nhẹ nhàng đẩy văng ngón tay của cô ta, "Hoàng tiểu thư, người bên chúng tôi đều có thân phận có địa vị, đều lái xe hơi sang trọng. Hơn nữa bên này không có trang web của cô~"

Ý ở ngoài lời chính là đang mắng Hoàng Nghê Thường là xe công cộng. Hoàng Nghê Thường dĩ nhiên là nghe được rất rõ ràng, trong nháy mắt, gương mặt méo mó làm người ta nôn mửa.

Hoàng Nghê Thường nổi giận, trực tiếp cầm túi xách trong tay đập tới nhà sản xuất, làm như muốn hung hăng đập đầu của ông ra máu.

Nhà sản xuất không ngờ rằng Hoàng Nghê Thường lại đột nhiên biến thành bộ dáng này, trong lúc nhất thời chưa có lấy lại tinh thần, bị đập trúng chính giữa, rất nhanh, máu màu đỏ tươi liền chảy xuống.

Ông chỉ là cảm thấy suy nghĩ tối đen, sau đó tay theo bản năng sờ, ấm nóng, định thần nhìn lại, tay đầy máu tươi, con ngươi nhà sản xuất đột nhiên phóng đại, hét lên một tiếng, sau đó ngã xuống —— hôn mê.

Hoàng Nghê Thường thấy nhà sản xuất ngã xuống thì sợ hết hồn, nghĩ đến ông mới vừa giẫm lên nỗi đau của cô ta, hơn nữa còn lật lọng, không để cho cô ta làm chương trình, lửa lại bốc lên, tiếp tục cầm túi trên tay đập nhà sản xuất.

Đại khái là do nhà sản xuất mới vừa kêu một tiếng chói tai nên người bên cạnh nghe động tĩnh, liền chạy tới bên này, đập vào mắt chính là ngôi sao lớn Hoàng Nghê Thường ngày xưa lúc này chật vật cưỡi trên người của nhà sản xuất, sau đó cầm túi xách đánh nhà sản xuất.

Bọn họ đều là nhân vật nhỏ, nếu nhà sản xuất có vấn đề thì bọn họ cũng không có quả ngon để ăn, vì vậy đám người kia ba chân bốn cẳng vội chạy đi.

Báo cảnh sát báo cảnh sát, kêu xe cứu thương kêu xe cứu thương, tìm bảo vệ tìm bảo vệ, kéo Hoàng Nghê Thường ra kéo ra. . . . . .

Hoàng Nghê Thường bị hai người chống trụ hai cánh tay, kéo lui về phía sau, cô ta không cam lòng mà muốn đi về phía trước, nhưng hiển nhiên hơi sức hai người kia lớn hơn Hoàng Nghê Thường, cho nên lúc này cô hai chân treo giữa không trung không ngừng đá vào phía trước. . . . . .

Nhà sản xuất đã được hai người cõng đi ra ngoài rồi.

Hoàng Nghê Thường lớn tiếng kêu gào với người bên cạnh: "Các người chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ không cho các người ăn trái cây tốt đâu, các người chờ đi!"

Tổng Đạo Diễn kiêm trưởng đài nghe chuyện nên đến rồi tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Nghê Thường, "Hoàng Nghê Thường, lại dám ở Đài Truyền Hình của tôi gây chuyện, cô chờ, tôi không giết chết danh của cô thì tôi liền không phải XXX!"

Đúng vào lúc này, bảo vệ tới, trưởng đài nói, "Kéo tới phòng an ninh đợi cảnh sát cho tôi."

Lúc này Hoàng Nghê Thường mới bị hoảng sợ mà phục hồi tinh thần lại, rất nhanh liền tỉnh táo lại, con ngươi đảo một vòng về phía trưởng đài, nói, "Đài trưởng Trần, ông cũng không hỏi tôi một chút xem là sao muốn đánh nhà sản xuất chết tiệt kia ư."

Mọi người cau mày.

Trưởng đài nói, "Cô đánh người ta ngất xỉu sau đó còn tiếp tục hành xử bạo lực, xuất phát từ điểm này là tôi cũng không muốn nghe bất kỳ nguyên nhân gì của cô rồi."

Thật ra thì trong miệng Hoàng Nghê Thường nói nguyên nhân, trong lòng trưởng đài rất rõ ràng. Dù sao nói trắng ra là nhà sản xuất cũng chỉ là nghe theo phân phó của ông ta mà không để Hoàng Nghê Thường làm chương trình bên trên đó thôi.

Trong lòng Hoàng Nghê Thường giận đến phát run, thề sau khi ra ngoài thì nhất định phải làm cho trưởng đài cùng nhà sản xuất, còn có hai người mới vừa chống lại cô ta đẹp mắt, "Nhà sản xuất muốn cường gian tôi, còn không cho phép tôi phản kháng sao? Hả? !"

Sắc mặt trưởng đài xanh mét, "Cô có chứng cớ gì!" Ông ta không ngờ Hoàng Nghê Thường lại có thể ăn nói lung tung vậy.

Ngược lại một nữ nhân nhân viên bên cạnh cười lên "khanh khách", "Hoàng tiểu thư, cô nghĩ quá nhiều rồi, nhà sản xuất chúng tôi tự làm khổ có xe chạy băng băng không lái đi mà tới ngồi xe công cộng sao ."

"Ha ha ha" Một người nữ nhân viên khác cũng cười ra tiếng, "Ha ha ha, đúng vậy, nhà sản xuất chúng tôi rất kiêng ăn."

Sắc mặt Hoàng Nghê Thường tái xanh.

Trưởng đài nói, "Bảo vệ, còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau kéo người đan fbaf này tới phòng an ninh cho tôi đi!"

Sau khi bảo vệ lấy lại tinh thần thì vội vàng gật đầu, kẹp hoàng Nghê Thường đi tới phòng an ninh.

Hoàng Nghê Thường giãy dụa cơ thể muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc của bảo vệ, ngoài miệng hô to: " Đài Truyền Hình B, các người chờ đó cho tôi! Tôi nhất định phải khởi tố các người!"

Trên hành lang không ngừng vang lên âm thanh của Hoàng Nghê Thường, người trong văn phòng cũng ào ào mở cửa thò đầu ra xem rõ ngọn ngành. Một vài ngôi sao có tiếng tăm lui tới thấy một màn như vậy thì nhún vai cười một tiếng.

Hoàng Nghê Thường cảm thấy nhếch nhác bội phần, trong đầu lại nghĩ xem rốt cuộc là ai ở sau lưng thâm độc với cô. Rõ ràng chuyện tiết mục này đã thương lượng rất tốt, lại đột nhiên lật lọng, mà lúc nãy nhà sản xuất cũng nói, cô ta chết đến nơi cũng không biết rốt cuộc mình đắc tội với ai.

Rốt cuộc là ai? Trong khoảng thời gian đó tới nay, vì trở lại giới nghệ sĩ, coi như là cô ta an phận không ít, tất cả rõ ràng đều theo kế hoạch của cô ta mà đi, sao lại. . . . . .

Chẳng lẽ là Tô Khả? Đúng, nhất định là người phụ nữ chết tiệt đo! Đáng chết, lần trước ở thành phố H không thể giết chết bọn họ, lần này, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua người phụ nữ đê tiện này.

Người đại diện kiêm trợ lý của Hoàng Nghê Thường đi ra bên ngoài mua đồ đang trở về, mới vừa đi tới cầu thang thì liền nhìn thấy Hoàng Nghê Thường bị bảo vệ kéo đi, người đại diện trợn tròn mắt, không khỏi tiến lên: "Các người muốn làm gì, muốn làm gì, có phải muốn làm chuyện phạm pháp hay không."

Bảo vệ xem thường nhìn qua người đại diện một cái, "Thôi đi, mở to mắt nói lời bịa đặt."

"Đúng vyậ, quả nhiên chủ là loại nào thì có tớ loại ấy."

"Các người!" Người đại diện giận đến đem toàn bộ vật cầm trong tay ‘chào hỏi’ trên người bảo vệ, sau đó lớn tiếng quát: "Đài Truyền Hình, các người được tính là cái gì! Đây tính là gì chứ! Gọi chúng tôi đi qua rồi sau đó chính là đối xử thế này sao!" Sau đó tay chỉ chỉ hai người bảo vệ này: "Tôi muốn tố cáo, tố cáo các người!"

Bảo vệ thứ nhất nói: "Ai ui, đi tố cáo đi, đi tố cáo đi, chúng ta sợ chết lắm."

Bảo vệ thứ hai cười ha ha một tiếng: "Ai ui, vậy là sao, chúng ta sợ chết."

Người đại diện giận đến sắc mặt xanh mét: "Các người! Các người! Các người khinh người quá đáng!"

Hoàng Nghê Thường nói: "Chức Kim, chúng ta nhịn!"

Các nhân viên bảo vệ "ha ha" cười, trực tiếp kéo Hoàng Nghê Thường tới phòng an ninh, chờ cảnh sát tới đây. Vào phòng an ninh, vừa lúc bọn họ nghe tiếng xe cứu thương "hú a hua a" làm cho vui sướng.

*

Tô Khả nhàn rỗi mà nhàm chán dạo trên mạng xã hội, thình lình phát hiện đề tài nóng hổi nhất trên mạng xã hội chính là về hoàng Nghê Thường. Tô Khả nhìn thấy ba chữ kia thì liền bấm X, kết quả phát hiện trên chú ý của trang mạng xã hội của cô có một người viết như vậy: Hoàng Nghê Thường ầm ĩ ở Đài Truyền Hình B đập một cái túi làm nhà sản xuất hôn mê, Hoàng Nghê Thường, lực của cô lớn bao nhiêu đây.

Tô Khả không biết nói gì, nhìn tựa đề phía trên một chút, ầm ĩ ở Đài Truyền Hình? Con thiêu thân Hoàng Nghê Thường lại xảy ra điều gì nữa, kết quả là Tô Khả mở đề tài nóng hổi này ra xem một chút, sau khi xem xong thì sấm sét không ngừng.

Hoàng Nghê Thường lại đánh người ở nơi công cộng, liền nhớ đến lần đó cô và Hoàng Nghê Thường đánh nhau ở thành phố B thì cũng bình thường trở lại, dù sao cô ta cũng không phải là đánh người ở nơi công cộng lần đầu tiên.

Chỉ là nhà sản xuất này cũng đủ vô dụng, một người đàn ông lại bị một người đàn bà đánh vào bệnh viện, thật sự là quá vô dụng. (Nhà sản xuất: tôi đang bị oan đấy, tôi bị máu trên đầu dọa ngất đi có được không. Tác giả: —_— lời này ông cũng không biết xấu hổ mà nói khỏi miệng )

Mà phía dưới đề tài nóng hổi của trang mạng còn có một vài thông báo mới nhất, người phát tự xưng là một trong những nhân viên lúc ấy ở chỗ này, hơn nữa nói tình huống lúc đó, một lúc sau, cô ta còn nói đến mấy từ của một nữ đồng nghiệp vô cùng độc miệng, trực tiếp mắng Hoàng Nghê Thường là xe công cộng, không ai muốn lên, Hoàng Nghê Thường giận đến sắc mặt tái xanh.

Phía dưới phát một đống lớn, không ít người bình luận nói: Hoàng Nghê Thường vốn chính là chiếc xe công cộng, còn muốn tẩy trắng cũng không thể trở thành Hoa sen trắng....

Tô Khả thấy bình luận như vậy thì không khỏi bật cười ra tiếng, nhìn vô số người nói Hoàng Nghê Thường ác độc, ừ, Tô Khả cũng không phúc hậu cười lớn ra tiếng.

Hoàng Nghê Thường, cô cũng có hôm nay!

Cho nên cả ngày đó, tâm tình Tô Khả đều vô cùng tốt, sau đó bước chân đều nhẹ nhàng hơn.

Chiều tối, Tô Cẩm Niên về. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Khả ngâm nga ca khúc đang xem tạp chí, bài hát này chính là ca khúc duy nhất mà Tô Khả biết hát, làm cho Tiểu Bao Tử xem truyện tranh bên cạnh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tô Khả, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra miệng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Đôi mắt và hàng mi

Đôi mắt và hàng mi

"Đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, thế nhưng đôi mắt lại

30-06-2016
Cách dạy con kì lạ

Cách dạy con kì lạ

Cậu bé vì quá thích cuốn sách trong hiệu sách nên đã lấy trộm và bị ông chủ bắt

23-06-2016
Miền biển

Miền biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Biển hiền

27-06-2016
Cùng nhau vượt qua nhé!!

Cùng nhau vượt qua nhé!!

Bố mẹ nó làm mọi điều để chia cách hai đứa nó. Nó đau lắm. Nó hận nó không đủ

24-06-2016
Gió bay ngang trời

Gió bay ngang trời

Tôi một mình lên sân thượng. Nguyên đi rồi, sân thượng trống rỗng. Không có Nguyên

01-07-2016
Nắng mưa con gái

Nắng mưa con gái

 11h 45', nó liếc cái điện thoại và nhấp nhổm. Năm phút nữa. Nào, tập trung vào,

27-06-2016