Tô Khả lên mặt nói, “Hừ, anh ấy dám!”
bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Người không ở chỗ này thì em thích nói sao liền nói như vậy.” Sau đó, Doãn Lạc Hàm lại ngẩng đầu nhìn Doãn Lạc Phong, “Tiểu Phong Phong, từ nhỏ chị dẫn dắt em không tệ mà.”
Doãn Lạc Phong cũng bởi vì đối thoại nhàm chán của hai cô gái này mà ngổn ngang trong gió, trong nháy mắt, chị anh lại sấm sét tới anh.
“Cho nên. . . .”
“Để cho chị em xem hết đi. Em trai đẹp trai nhất trên đời.”
Doãn Lạc Hàm nhếch miệng, “Em xem chị em mang thai cháu gái của em, một mình cô đơn ở trong phòng bệnh viện, rất đáng thương mà.”
“Tịch thu!” Nói xong liền cuốn tập chí thành hình cây gậy cầm trong tay.
Doãn Lạc Hàm nhìn chằm chằm Doãn Lạc Phong, cũng sắp trừng ra tia lửa. Nhưng bị mắt phượng của Doãn Lạc Phong khẽ liếc tới thì Doãn Lạc Hàm lại ỉu xìu.
Tô Khả đứng lên, “Tiểu Phong Phong, hai ta làm chị em tốt. . . . .”
Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả, “Cho nên?”
“Gần đây nghe nói giấy vụn chỉ năm xu một cân thôi.”
Tô Khả Cười nói: “Đúng lúc ở nhà em có rất nhiều giấy vụn muốn bán, anh cho em tạp chí này đi, trở về em bán nó. Nhìn nó là quyển dày thì nhất định có năm xu đấy. Đến lúc đó mua Coca cho anh uống.” (1 cân = nửa kg)
“Mẹ nó, bà đây tốn 250 mua về! Còn chưa tính gói gửi đấy!” Doãn Lạc Hàm lớn tiếng kêu lên.
Doãn Lạc Phong cười, “Khả Khả, một lon Coca tới hai mươi lăm xu, là gấp năm lần năm xu của em đấy, nhất định em phải làm mua bán lỗ vốn vậy sao?”
“Ồ, không có sao, vì anh, lỗ bốn năm xu không sao, ai bảo hai ta là chị em tốt chứ, anh cầm vật này sẽ mỏi tay lắm, cho em là được rồi, a ha ha.”
“Ờ, như vậy. . . .” Nói xong, Doãn Lạc Phong gõ gõ tạp chí cầm trong tay, bộ dáng giống như là tự hỏi có muốn cho Tô Khả hay không.
Ánh mắt của Tô Khả cũng gắt gao nhìn chằm chằm trang bìa tạp chí.
“Em vẫn là phụ nữ có thai mà!” Doãn Lạc Hàm vội vàng nói, “Xem này cũng không tốt đối với sự phát triển về thể xác và tinh thần của thai nhi đâu.”
Trong lòng Doãn Lạc Phong cười đến nghẹn, trịnh trọng gật đầu một cái, “Khả Khả, chúng ta làm anh em tốt mấy năm rồi, anh cũng không thể hại con em mà phải không.”
“. . . .”
Sau đó, Doãn Lạc Phong nói, “Đúng rồi, em gái quyền quý của chị là Thẩm Phỉ Phỉ, gọi điện thoại tới nhà chúng ta, nói cô ấy muốn trở về rồi, ngay tuần sau, để chị đi đón máy bay đấy.”
Thẩm Phỉ Phỉ? Tên này nghe rất quen tai quá. A, không phải chị của Thẩm Đượng sao?
“Mẹ nó! Cô ấy còn biết trở lại! Ôi chị cho rằng cô ấy tính gả cho ông già Mỹ rồi. Cũng ở nước Mỹ gần mười năm rồi.” Doãn Lạc Hàm có chút kích động nói, nghĩ lại, “Hả? Ngày đó chị sinh con gái chị rồi, sao đón cô ấy được. Mẹ nó, thật là một cô gái không chọn ngày mà.”
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, trở về nước còn phải chọn ngày tốt nữa sao.
“Ừ, em nói với cô ấy rồi, cho nên cô ấy nói sẽ vì chị mà về sớm ba ngày.” Doãn Lạc Phong gật đầu nói, “Đến lúc đó em thông báo cho Thẩm Đường đi đón cô ấy.”
“Nên từ bỏ đi. Phỉ Phỉ cùng Thẩm Đường không hợp nhau, không phải anh ấy làm cho cô ấy ấm ức đó sao.”
Tô Khả sờ sờ cằm, “Là chị gái thanh mai trúc mã của Thẩm Đường, người chị vô cùng muốn giành được kết hôn đấy hả?”
Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái, “Ừ, chính là cô ấy, bình thường nhìn rất nhát gan, không biết chuyện gì xảy ra, nói ra nước ngoài liền ra nước ngoài, hơn nữa vẫn không chịu trở về nước, ở nước ngoài một lần là mười năm, bây giờ lại muốn trở về nước, thật thần kỳ.”
“Á, đúng rồi,” Doãn Lạc Hàm lại nói, “Ban đầu Phỉ Phỉ còn rất thích khối băng Tô Cẩm Niên đấy.”
Chương trước | Chương sau