80s toys - Atari. I still have
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 133

↓↓
Jayson tử vong



Đèn đỏ ngoài phòng phẫu thuật vẫn sáng như cũ.

Cửa phòng phẫu thuật, người thân của Tô Cẩm Niên, cấp trên, đồng đội, đại diện cảnh sát mới vừa thi hành nhiệm vụ cùng anh, còn có những người bạn cùng lớn lên của anh, từng người một, tất cả đều chạy tới, lúc này đang đi tới đi lui, hiển nhiên rất lo lắng cùng đợi kết quả.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Mà ngoài cửa sổ là thế giới xa hoa truỵ lạc, đường sá đầy phồn hoa, ồn ào vô cùng.

Tô Khả ngồi trên ghế ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, trên tay ôm Tiểu Tô Tô vẫn ngủ say, cúi đầu thì phát hiện vết máu đã khô rõ ràng trên cổ con trai.

Tay của cô không nhịn được xoa nhẹ vết thương, trong lòng vô cùng khó chịu.

Vết dao rõ ràng như thế mà bây giờ cô mới phát hiện, đúng là cô không xứng với chức mẹ.

Tô Khả dùng giọng khàn khàn nói với Trịnh Diệu Đông, "Anh Đông, có thể giúp em một chuyện không?"

Trịnh Diệu Đông vẫn còn chờ đèn phẫu thuật tắt ở bên kia, sau khi nghe Tô Khả gọi anh thì không khỏi nghiêng đầu nhìn Tô Khả, "Sao vậy, Khả Khả? Là nơi nào không thoải mái sao?"

Tô Khả lắc đầu một cái, "Có thể giúp em lấy một chút thuốc đỏ cùng bông băng không?"

Trịnh Diệu Đông thấy ánh mắt đau lòng của Tô Khả nhìn con trai của cô thì trong lòng hiểu, âm thầm đau lòng, biết rất rõ Tiểu Tô Tô có vết thương còn chưa băng bó mà lại quên mất.

Ngay sau đó, anh gật đầu một cái, "Được. Em chờ anh chút."

Doãn Lạc Hàm nhìn Tô Khả, lại nhìn Tiểu Bao Tử một chút, trong lòng cũng khó chịu, lặng lẽ thở dài, Đàm Thụ ở bên cạnh còn đang ngẩn người đã đi tới trước mặt Tô Khả, "Thật xin lỗi."

Đầu tiên là Tô Khả sững sờ, sau đó hiểu ý của Đàm Thụ, lắc đầu, "Đều không phải là lỗi của các anh, nói câu đó làm gì."

Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, không khí giống như trộn với rất nhiều hơi nước, vô cùng nặng nề, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Mà Tô Khả không biết một chút thân thích của Tô Cẩm Niên, cuối cùng Tô Khả thấy một người thì không khỏi hơi nghi ngờ, rốt cuộc người phụ nữ này là ai.

Rất nhanh là Trịnh Diệu Đông đã cầm đồ tới, Tô Khả thật cẩn thận bôi thuốc đỏ lên vết thương của Tiểu Bao Tử, nước mắt không tự chủ rơi xuống lần nữa.

Từ nhỏ Tiểu Bao Tử của cô được yêu thương trong lòng, không nỡ đánh một cái mắng một câu. Ngay cả đầu ngón tay vì phải thử máu mà châm kim xuống thì cô đều sẽ đau lòng muốn chết.

Nhưng bây giờ, trên cổ của con có một vết dao như vậy, tiến gần động mạch chủ, nếu không ngăn lại. . . . . .

Cô lại không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể càng cẩn thận từng li từng tí băng bó vết thương cho con trai bảo bối của cô.

Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc, thời gian thấm thoát đã là hai giờ khuya. Nhưng mọi người cũng không có buồn ngủ một chút nào, vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.

"Đing ——" một tiếng, đèn đỏ nhảy chuyển thành đèn xanh.

Lòng của mọi người đột nhiên nhảy dựng, lập tức đưa ánh mắt nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt.

"Kẹt ——"

Cửa mở ra.

Hai bác sĩ mang khẩu trang trên miệng đi ra, lúc này hiển nhiên thì bọn họ cũng ‘sức cùng lực kiệt’ rồi, bước chân đi chậm chạp khác thường.

Dưới ánh đèn mờ mờ, chóp mũi bọn họ hiện đầy mồ hôi, cả khẩu trang cũng có thể nhìn thấy ướt nhẹp.

"Như thế nào rồi? Bác sĩ?" Lúc này, toàn bộ mọi người "ùa" đến, vây quanh hai bác sĩ.

Một người trong hai bác sĩ đó tháo khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Ông cười một tiếng với mọi người, "Yên tâm đi, phẫu thuật rất thành công, đạn đã lấy ra, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nghỉ ngơi cả tháng là có thể khôi phục như trước."

Giống như tảng đá lớn nặng nề đè ở trong lòng đột nhiên bị đại lực sĩ cầm, mọi người nhẹ nhõm không ít, lộ ra vẻ mặt vui mừng nhìn bác sĩ. Tô Khả lại càng cảm thấy cả thân thể cũng mềm nhũn ra.

"Đạn bắn bị thương? Tại sao có thể có vết thương do đạn bắn?" Tô Khả hoảng sợ nhìn bác sĩ, sau đó ánh mắt nhìn về Trịnh Diệu Đông, không phải nói chỉ bị tiêm ma túy sao, tại sao còn có vết thương do đạn bắn!

Mọi người đưa ánh mắt nhìn Tô Khả.

Trịnh Diệu Đông không dám nhìn vào mắt Tô Khả, dù sao thì nếu như lập tức nói với Tô Khả là Tô Cẩm Niên không chỉ bị đạn bắn trúng bị thương, còn bị tiêm ma túy. . . . . .

"Chỉ là. . . . . ." Bác sĩ làm như không nghe thấy lời của Tô Khả, do dự nói.

Lòng của mọi người lại một lần nữa níu lên, ánh mắt lại tập thể nhìn chằm chằm vào bác sĩ.

"Chỉ là thật sự bệnh nhân bị tiêm vào loại ma túy có độ tinh khiết quá mạnh nên mặc dù chúng tôi xử lý thay máu rồi nhưng vẫn có chút ma túy nhập vào thân thể của cậu ấy."

Sắc mặt Tô Khả trắng bệch, "Cho nên anh ấy sẽ. . . . . ." Tô Khả đã không kịp nghĩ đến anh bị thương do súng bắn, chỉ có thể tiếp tục nhìn bác sĩ.

"Anh ấy sẽ lên cơn nghiện sao?" Doãn Lạc Hàm mở miệng.

Cơn nghiện? Trong nháy mắt lòng mọi người nói lên, cai bỏ thứ kia có bao nhiêu khó khăn chứ, lúc cai nghiện có nhiều khổ sở, những người bọn họ sao có thể không biết.

Bác sĩ gật đầu, "Khả năng này sẽ có, nhưng mà trở ngại là vì lần đầu tiên tiêm vào nên có lẽ sẽ khá hơn chút." Nhưng ông cũng không rõ, dù sao độ tinh khiết quá lớn, lớn đến hại anh bị sốc. Nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của mọi người thì ông không khỏi muốn an ủi bọn họ.

Trong lòng của mọi người cũng không có vì sau khi bác sĩ an ủi một câu mà nhẹ lòng, ngược lại sắc mặt càng thêm nặng nề.

Mà trong lúc đang nói thì những người khác trong phòng phẫu thuật đẩy giường phẫu thuật đi ra. Chỉ thấy Tô Cẩm Niên ở trên giường, trên mũi Tô Cẩm Niên mang chụp dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Tô Khả đuổi lên trước, đi theo giường phẫu thuật, nước mắt trong mắt không nhịn được tràn ra.

Cẩm Niên, anh phải thật tốt.

Khi Tô Cẩm Niên được đẩy vào phòng bệnh thì tất cả mọi người ào ào tập trung trong phòng bệnh, cuối cùng diện tích trong phòng bệnh cũng bị chen lấn đến nước chảy không lọt.

Tô Khả khó khăn đặt Tiểu Bao Tử ở trên giường bên cạnh. Sau đó, Tô Khả đi vào vòng trong rồi nói với những người khác: "Cám ơn mọi người đêm khuya đến thăm Cẩm Niên, bây giờ trời cũng không sớm nữa, tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi. Cám ơn nói người."

Người biết Tô Khả thì gật đầu một cái, nhất là mấy bạn cùng phòng thời đại học của Tô Cẩm Niên, bọn họ khá hiểu rõ chuyện giữa Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, chỉ không biết lúc nào thì hai người họ, lúc nào thì hoạt động bí mật mà có con thôi.

"Được, chị dâu, tự chăm sóc mình thật tốt đấy." Lý Quân mỉm cười gật đầu với Tô Khả một cái.

Mọi người lập tức hiểu thân phận của Tô Khả, không khỏi có chút giật mình.

Lại nói căn bản là bọn họ cũng không biết Tô Cẩm Niên đã kết hôn. Dù sao chuyện Tô Cẩm Niên thực sự kết hôn này, ngoại trừ cấp trên của Tô Cẩm Niên, cùng với bố mẹ của Tô Cẩm Niên không muốn công bố sự thật kết hôn này ra thì còn có bạn thân của Tô Cẩm Niên, những người khác cơ bản là không biết Tô Cẩm Niên kết hôn, một số người khác vẫn cho rằng Tô Cẩm Niên độc thân, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ làm bà mai.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy bụng Tô Khả nổi lên thì mồ hôi tạch tạch, không chỉ kết hôn mà còn có con. Ánh mắt sơ ý nhìn thấy đứa bé ngủ trên giường nhỏ bên kia, tỉ mỉ nhìn một cái thì phát hiện mặt mũi đứa nhỏ này giống Tô Cẩm Niên như đúc, ỉu xìu, đây là muốn sinh hai đứa?

Nhất là Triệu Lâm đã từng thầm mến Tô Khả, thêm từ lúc biết tính tình của Tô Cẩm Niên thì không khỏi hơi ghen tỵ. Nghĩ đến thai đầu của vợ anh vẫn còn mang trong bụng, nhưng rõ ràng không lồi như bụng của Tô Khả thì yên lặng rơi nước mắt đầy mặt.

Haizz, Tô Cẩm Niên, theo như tính tình xa cách người khác của anh vào ngày thường thì đừng nói sinh con, phải là vợ cũng tìm không được, nhưng trước mắt anh đã hai thai nên có lẽ con sẽ ra đời trước con anh, đây là người quá lừa bịp mà.

Ngoại trừ Triệu Lâm thì ba người Tôn Cạnh Văn, Tôn Dương Dương và Tiền Vũ cũng ước ao ghen tị. Bởi vì mấy người bọn họ còn độc thân có được hay không!

Sau khi những người đó nghe Tô Khả nói thì đúng đi ra ngoài hết, rất nhanh thì cả phòng bệnh trống đi không ít. Để lại hai người Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông cùng với Tô Khả.

Doãn Lạc Hàm vỗ vai Tô Khả, "Đừng lo lắng, bác sĩ cũng nói cơn nghiện là có khả năng mà. Chúng ta đều học y. . . . . ."

Tô Khả ngẩng đầu nhìn Doãn Lạc Hàm, trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm không nói nữa.

Làm bác sĩ bọn họ thì vô cùng hiểu rõ, nếu nói có khả năng thì cũng không phải chuyện có xác xuất nhỏ.

Trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm tự trách cô nhiều chuyện nên thở dài, chỉ có thể vỗ vỗ vai Tô Khả, không nói thêm lời nào.

Tô Khả cười cười, trong lòng khổ sở. Làm sao cô không biết ý của bạn thân chứ. Nghiêng đầu, cô nhìn Tô Cẩm Niên ngủ mê man bên kia bởi vì thuốc mê, trong lòng yên lặng cầu nguyện: ông trời, ông để Cẩm Niên của tôi từ nhỏ đã không có một tuổi thơ hạnh phúc, nhưng anh vẫn khỏe mạnh trưởng thành, lại còn là con cháu xuất thân trong gia đình cách mạng, ông không thể để khi anh đã trưởng thành mà còn ức hiếp anh ấy nữa.

Tô Khả không để Doãn Lạc Hàm ở lại, bởi vì cô ấy còn mang thai, rõ ràng bụng lớn hơn Tô Khả nhiều, nghĩ là không quá hai tháng nữa thì đứa bé sẽ ra đời.

Lúc rạng sáng, phòng bệnh yên lặng chỉ có ba tiếng hít thở của cả nhà bọn họ.

Trời bên ngoài vẫn đen như mực, Tô Khả đứng bên cửa sổ, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ không ngừng đung đưa. Ngoài cửa sổ, rất nhanh, Tô Khả nhìn thấy trời đen như mực đã bắt đầu có tuyết rơi nhẹ nhàng.

Bông lớn bông lón rơi xuống đất.

Đã tháng mười hai, từ trước đến giờ thành phố B đều muốn lạnh nhanh hơn thành phố H, nhưng tuyết năm nay vẫn muộn rất lâu, hình như cô và anh cũng không cùng nhau ngắm tuyết thật tốt, chơi đùa tuyết.

Cô rất thích tuyết, nhưng tuyết ở thành phố H và tuyết ở thành phố B, một Nam một Bắc, hiển nhiên rất không giống nhau. Hơn nữa ngay từ mấy ngày trước thì cô đã xem hết tin tức khí tượng nên biết được trong một tuần tới, trận tuyết đầu tiên ở thành phố B sẽ rơi xuống, khi đó, cô liền nói với anh là năm nay sau khi tuyết rơi thì cả nhà họ cùng đi trượt tuyết. Mà Tiểu Bao Tử cũng vì vậy hưng phấn không thôi. Nhớ năm trước bé vẫn còn bệnh tim nên cũng không có chơi đùa vận động thật đã. Mà cô cũng muốn chụp vài tấm hình cùng anh.

Nhưng bây giờ. . . . . .

Tô Khả nhìn tuyết ngoài cửa sổ không ngừng rơi xuống, kéo rèm cửa laih rồi đi tới bên giường Tô Cẩm Niên, nhìn anh vẫn ngủ mê man, chân phải còn bó thạch cao. . . . . .

Lòng của cô đau.

"Mẹ. . . . . ." Tiểu Bao Tử nỉ non hù dọa Tô Khả, Tô Khả lập tức đứng dậy rồi đi tới trước giường bệnh của Tiểu Bao Tử, chỉ thấy Tiểu Bao Tử đang nhíu mày, miệng nhỏ không ngừng nỉ non, trên trán còn đầy mồ hôi.

Tô Khả lau mồ hôi cho Tiểu Bao Tử, ôm Tiểu Bao Tử, "Mẹ ở đây, mẹ ở đây. . . . . ."

Tiểu Bao Tử từ từ tỉnh lại, mắt mở to nhìn lên trần nhà, có một phút mất hồn.

Hồi lâu thì bé mới thấy Tô Khả lo lắng nhìn bé, miệng nhỏ không khỏi mếu rồi "oa ——" ủy khuất khóc thành tiếng.

Lòng Tô Khả đau đớn không thôi, ôm Tiểu Bao Tử ngồi trên đùi của cô, vỗ lưng bé, "Tô Tô ngoan, không khóc, mẹ ở đây."

Mặc dù tuổi tác và tâm lý của Tô Tô lớn hơn những đứa bé cùng tuổi một chút, nhưng trước sau cũng là đứa trẻ nhỏ năm tuổi, gặp chuyện như ngày hôm qua thì mặc dù bé cố tự giữ bình tĩnh, nhưng vẫn cực kỳ sợ hãi, nhất là bố của bé, vì cứu bé. . . . . .

Bây giờ nhìn thấy Tô Khả ở bên cạnh bé thì toàn bộ cũng trở về dạng ban đầu, bé càng khóc lợi hại hơn, "Mẹ. . . . . ." Thở không ra hơi, "Mẹ. . . . . ."

Tô Khả cũng khóc theo, "Không khóc không khóc. . . . . ."

Hai mẹ con ở một giường bệnh khác mà tụm lại khóc.

Cả người Tiểu Bao Tử cũng vùi vào ngực Tô Khả, nghẹn ngào không ngừng, "Mẹ, con sợ. . . . . . Ông đó. . . . . . thật là xấu. . . . . ."

"Không có sao rồi không có sao rồi, tên khốn đó đã bị chú cảnh sát bắt lại, Tô Tô ngoan, đừng khóc. . . . . ."

Tiểu Bao Tử vẫn khóc như cũ, "Bà nội rất nhiều máu, bố rất nhiều máu. . . . . . Con cũng chảy máu, đau. . . . . ."

Lòng của Tô Khả càng chua xót, ôm chặt Tiểu Bao Tử, "Không có sao nữa, chú cảnh sát bắt được tên khốn đó rồi. Chú bác sĩ cũng chữa hết cho bà nội con, bố con, còn con nữa. . . . . . Không sợ nữa. . . . . . Sau này không ai làm con bị thương nữa. . . . . ."

Tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử siết chặt tay áo của Tô Khả, nức nở.

Tô Cẩm Niên trên giường bệnh cau mày, sau đó từ từ mở mắt, nghiêng đầu thì chính là nhìn thấy vợ anh cùng con trai đang tụm lại khóc, trong lòng rất khó chịu. Nhưng khi nhìn họ cũng mạnh khỏe thì trong lòng của anh ấm áp.

Cổ họng của anh khàn khàn, chu chu mỏ, anh cảm giác không có một chút hơi sức để nói chuyện.

"Khả. . . . . . Khả. . . . . ."

Tô Khả bị hoảng sợ nên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tô Cẩm Niên đã mở mắt thì không khỏi chạy tới, "Cẩm Niên ——" nhưng nghĩ tới là cô đánh thức Tô Cẩm Niên thì trong lòng lại bắt đầu lan tràn áy náy.

Tô Cẩm Niên nói: " Khả Khả. . . . . . Anh. . . . . . Con chúng ta không có sao chứ."

Nước mắt Tô Khả chảy càng mạnh hơn, "Cẩm Niên. . . . . ."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Bức thư cuối cùng

Bức thư cuối cùng

Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết, nhưng anh rất may mắn có đủ

27-06-2016
Con có quyền hạnh phúc

Con có quyền hạnh phúc

Người ta thường nghĩ tình yêu thay đổi hết mọi tật xấu của con người, có tình yêu

23-06-2016
Em đồng ý ly hôn!

Em đồng ý ly hôn!

Tôi luôn là người phụ nữ yếu đuối. Tôi dùng mọi cách để cứu 1 vãn cuộc hôn

30-06-2016
Lá thư gửi bố

Lá thư gửi bố

Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài! Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh

29-06-2016
Tình yêu có đến?

Tình yêu có đến?

(khotruyenhay.gq) Thật khó để nhận ra một tình yêu thật sự xung quanh sự giả

30-06-2016
Biển mặn

Biển mặn

Cô đẹp mà, cô có quyền, cô có quyền được sống sung túc hơn, không phải nghèo khó

24-06-2016