pacman, rainbows, and roller s
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 74 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 120

↓↓
Mông đầu bọ chó

Khi cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đứng dậy, nhìn Jayson Hough đầu đầy mồ hôi bên kia, Tô Khả vội hỏi, "Như thế nào?"

Jayson Hough trầm mặc khoát khoát tay rồi liền rời đi.

Trịnh Diệu Đông bên cạnh nhìn Jayson Hough một cái, nhìn lại vẻ mặt lo lắng của mọi người, khẽ mỉm cười, "Phẫu thuật rất thành công."

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lúc này mọi người mới thở nhẹ ra, nhìn Tiểu Bao Tử còn nhắm hai mắt đang ngủ thì trong lòng đầy an tâm.

Y tá đẩy giường Tiểu Bao Tử tới phòng bệnh của Tiểu Bao Tử, mọi người nhường một con đường, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên ở bên cạnh giường phẫu thuật đi theo các y tá.

Trịnh Diệu Đông đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, trán mồ hôi đầy bất mãn, anh nghiêng đầu nhìn Jayson Hough một mình rời đi ở bên kia, ánh mắt tràn đầy mây đen ngưng đọng.

Doãn Lạc Hàm bên cạnh nhìn bộ dạng của Trịnh Diệu Đông, nhìn theo ánh mắt Trịnh Diệu Đông về phía Jayson Hough bên kia, không khỏi nhíu mày, kéo kéo tay áo của anh, "Sao vậy?"

Trịnh Diệu Đông cúi đầu liền thấy ánh mắt nghi hoặc của Doãn Lạc Hàm, Trịnh Diệu Đông vỗ vỗ đầu Doãn Lạc Hàm.

Trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm xù lông lên, "Chà, sao anh có thể vỗ đầu bà chứ."

Trịnh Diệu Đông khẽ cười, rất nhanh, cả khuôn mặt khôi phục lại bình tĩnh lúc nãy, Doãn Lạc Hàm vốn vẫn còn đang xù lông không khỏi nhíu mày.

Trịnh Diệu Đông nặng nề bước về phòng làm việc của anh, phía bên kia, các bác sĩ mới vừa tham dự ca phẫu thuật của Tiểu Bao Tử ở một bên trò chuyện tình hình lúc nãy, trên mặt đều mang theo nụ cười cùng hưng phấn.

"Lại nói, lúc nãy Jayson tiên sinh thật là rất giỏi mà, lại nghĩ phương pháp chữa lỗ hổng kỳ hiểm kia, đổi thành tôi mà nói, để an toàn thì nhất định là phải nối phía bên phải rồi." (kỳ hiểm : kỳ là hiếm thấy, hiểm là nguy hiểm)

"Đúng vậy, mặc dù chúng ta tương đối ổn thỏa, nhưng hiển nhiên phương pháp Jayson tiên sinh tốt hơn, sau này đứa trẻ hoàn toàn không khác người bình thường đấy, thật sự là rất lợi hại."

"Các người đừng nói, bác sĩ Trịnh cũng lợi hại mà, nếu như không phải là anh ở bên cạnh giúp đỡ các thao tác, phẫu thuật này cũng không hoàn thành nhanh như vậy đâu. Nói cho cùng thì bác sĩ Trịnh là người giỏi nhất trong nước chúng ta."

"Đúng vậy, đến lượt tôi, tôi thật đúng là không dám làm vậy, sơ ý một chút thì trái tim nhỏ sẽ bệnh nặng hơn, cuối cùng thì hai người này là ‘Đại Ngưu Nhân’."

Mấy người ở một bên líu ríu thảo luận, khi một người thấy Trịnh Diệu Đông tới thì khẽ cười với Trịnh Diệu Đông một tiếng, "Bác sĩ Trịnh, anh đến rồi."

Trịnh Diệu Đông gật đầu với bọn họ một cái, sau đó ngồi trở lại chỗ của anh, nhìn tạp chí y học thế giới trên bàn, mặt Jayson Hough mỉm cười đứng ở đó cho phóng viên tùy ý chụp hình.

Trịnh Diệu Đông không khỏi nghĩ đến tình hình ‘kinh tâm động phách’ vừa rồi.

Mặc dù Jayson Hough dùng vô cùng phương pháp kỳ hiểm để làm phẫu thuật cho Tiểu Bao Tử, nhưng, nếu như. . . . . . Nếu như. . . . . .

Trịnh Diệu Đông lắc đầu, sẽ không như vậy. Jayson Hough là một người đàn ông chính nghĩa mười phần, hơn nữa, ông ấy vô cùng tốt bụng, huống chi, không phải ông ấy chữa cho Tiểu Bao Tử sao?

Bất tri bất giác, trong đầu Trịnh Diệu Đông đều là tình hình trong phòng phẫu thuật lúc nãy ——

Phòng phẫu thuật…

Khi Tiểu Bao Tử được đẩy vào, Jayson Hough là một trong những người mặc xong quần áo phẫu thuật trễ nhất. Sau đó, ông ấy đi tới trước giường phẫu thuật của Tiểu Bao Tử, ánh mắt khó hiểu.

Anh đứng ở bên cạnh rất hồi hộp, bởi vì cuối cùng anh và thần tượng cũng có thể cùng cầm dao ở trước bàn phẫu thuật, đây là ước mơ tha thiết của anh, cho nên mặc dù bệnh nhân này là Tiểu Tô Tô thì trong lòng của anh vẫn có chút căng thẳng.

Đợi đến sau khi Jayson Hough nói rõ, anh thở sâu mấy hơi thì mới khôi phục lòng đang căng thẳng của anh, lúc trên tay của anh nắm cầm dao phẫu thuật thì cả người anh cũng bình tĩnh.

Jayson Hough khẽ mỉm cười với anh, anh cũng khẽ mỉm cười với Jayson Hough.

Sau khi đổ thuốc đỏ thật tốt, là do Jayson Hough vạch dao vào ngực Tiểu Bao Tử trước, rất nhanh, một trái tim nhỏ màu tím đang đập xuất hiện trước mắt mọi người, căn cứ vào cuộn phim chụp thì rất nhanh tìm được nơi trái tim Tiểu Bao Tử xảy ra vấn đề. (ed: chắc nói đến thuốc sát trùng, ai học bác sĩ phỏng vấn xíu)

Đột nhiên Jayson Hough mở một lỗ hổng bên cạnh, dùng sợi chỉ nhỏ kéo qua hướng bên cạnh, hoàn toàn khác phương pháp ban đầu đã cùng thảo luận xong, anh bị dọa đến toàn bộ sắc mặt cũng trắng bệch, nhịp tim cũng không lý do mà đập nhanh hơn.

Sao đột nhiên lại thay đổi phương án chữa trị ban đầu?

Hai bác sĩ phụ tá bên cạnh cũng kỳ lạ nhìn Jayson Hough một cái, nhưng Jayson Hough không để ý đến, chỉ cố làm tiếp, mắt khóa chặt trái tim nhỏ màu tím đang đập.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy tay Jayson Hough run rẩy, di chuyển tới lỗ nhỏ. Anh không khỏi ngẩng đầu nhìn Jayson Hough, chỉ thấy ánh mắt của Jayson Hough cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm trái tim Tô Tô, nhưng động tác tay lại rất nhanh chóng.

Sau đó anh cúi đầu nhìn động tác của Jayson Hough rồi lại ngẩng lên đầu liếc nhìn Jayson Hough, lúc này có lẽ Jayson Hough chú ý tới ánh mắt của anh nhìn ông ấy thì Jayson Hough khẽ cố tránh ánh mắt của anh, sau đó tiếp tục động tác tay.

Chỉ thấy tay của ông ấy kéo theo hướng ngược lại, bên kia gắn liền với động mạch chủ, khẽ vạch, sau này đối với Tiểu Tô Tô cũng không có lợi.

Mắt thấy Jayson Hough vẫn còn ở di chuyển lên chỗ bất lợi với Tiểu Tô Tô thì anh không hiểu tại sao, nhưng anh biết anh phải luôn quyết định thật nhanh, nếu không thì. . . . . . Nhưng Jayson Hough là thần tượng của anh, ông ấy sẽ không hại Tiểu Tô Tô, nếu như bây giờ anh ngăn cản ông ấy làm như vậy thì mặt mũi của Jayson Hough ở nơi nào?

Anh không biết! Trong đầu hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao. Nhìn dao phẫu thuật của Jayson Hough đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo trước đây, nếu như dao nhỏ tiếp tục cắt 0. 5 cm nữa, thậm chí không cẩn thận đụng trũng mạch, dù là y thuật Jayson Hough có lợi hại thì Tiểu Tô Tô cũng có thể gặp nguy hiểm!

Mặc kệ Jayson Hough muốn dùng ‘kỳ thuật’ nào chữa trị Tiểu Bao Tử thì anh cũng không muốn, bởi vì bệnh của Tiểu Bao Tử dùng cách phẫu thuật đơn giản nhất thì cũng hoàn toàn có thể chữa khỏi, coi như hiệu quả không bằng ‘kỳ thuật’, nhưng cũng không làm phiền Tiểu Bao Tử trở thành một người khỏe mạnh bình thường.

Cho nên ‘kỳ thuật’ của Jayson Hough, nói trắng ra là hoàn toàn không cần thiết. Nghĩ như vậy, trong nháy mắt tim của anh yên tĩnh lại, bất thình lình, một ý nghĩ lóe lên.

Vì vậy, tay anh cầm dao phẫu thuật, tiếp theo trực tiếp nhẹ nhàng đẩy dao phẫu thuật của Jayson Hough, tự anh dùng dây chỉ nhỏ bỏ qua chỗ Jayson Hough vừa dùng dao mở ra, sau đó đến vị trí vốn được xác định, bắt đầu thao tác cẩn thận từng li từng tí.

Anh không có dư thừa lòng dạ nhìn sắc mặt của Jayson Hough là gì, phản ứng gì, anh chỉ biết, dù Jayson Hough là một bác sĩ tim mạch đẳng cấp quốc tế thì ông ấy mới vừa làm hành động như vậy, Trịnh Diệu Đông anh không tán thành, dù là sau phẫu thuật bị người khác chỉ trích thì anh cũng không sao cả!

Bởi vì, tính mạng con người không phải lấy ra thí nghiệm!

Nhưng Jayson Hough chỉ ở bên cạnh, một lát sau lại bắt tay vào làm phẫu thuật, khi ông ấy nghĩ tới nơi bắt đầu làm thì ông ấy dùng tiếng Anh nói cụ thể các bước thao tác.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, cứ như vậy, một ca phẫu thuật thành công "hoàn mỹ", hơn nữa, càng thêm hoàn mỹ hơn phương án dự định lúc trước. Nếu trình độ bác sĩ cầm dao không phải quá kém thì không nên làm phẫu thuật như vậy, dù sao các mao mạch trên trái tim cũng không phải là người ta có thể đùa giỡn.

*

Jayson Hough ngồi trong phòng làm việc tạm thời của ông, cả người cũng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay che mặt khóc.

Trong lòng của ông lặng lẽ cầu nguyện: Chúa ơi, con thật sự là không cố ý, con thật sự là không cố ý. Chúa ơi, con sai lầm rồi, con sai lầm rồi, xin tha thứ cho hành động sai lầm của con lần này.

Nước mắt trên mặt ông lần lượt xen kẽ, nếu như lúc nãy không phải bác sĩ Trung Quốc kịp thời ngăn cản ông thì có lẽ, sinh mệnh nhỏ hoạt bát kia cứ biến mất như vậy.

Ông ngồi chồm hổm ở đó, rất lâu mà tâm tình không thể hồi phục.

Cho đến khi cửa phòng làm việc của ông bị một người y tá mặc quần áo màu hồng đẩy ra, "Jayson tiên sinh?"

Jayson Hough mới phản ứng được là có người tới. Sau đó, ông dùng khăn tay mang theo bên người lau lau mắt rồi đứng dậy, nhìn y tá, "Chào cô, có chuyện gì không?"

Y tá cười đem tới một cái mâm, phía trên là một ít trái cây cùng với bánh ngọt, "Vất vả rồi."

Những đồ ăn này là sau khi mỗi bác sĩ làm xong phẫu thuật ra ngoài thì đều được phát.

Jayson Hough nhìn điểm tâm đẹp đẽ phía trên thì lắc đầu một cái, "Cám ơn, tôi không muốn ăn."

Y tá đặt cái mâm trên bàn Jayson Hough , "Vậy bây giờ tôi đi ra ngoài."

Jayson Hough nhìn cô vẫn để lại đồ ăn, nhìn mấy quả nho màu tím trên đó thì suy nghĩ của ông không khỏi trôi dạt đến trái tim nhỏ đang đập.

Lúc này, đầu óc của ông đầy hình ảnh trong phòng phẫu thuật lúc nãy, run rẩy vạch tới vị trí tội ác. . . . . .

"A ——" Jayson Hough gầm nhẹ ra tiếng, hai tay ôm đầu, cả người đập vào cây cột bên tường.

*

Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên trông nom ở bên cạnh, nhìn Tiểu Bao Tử ngủ say, chớp mắt cũng không chớp một cái.

Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử rồi nói với Tô Cẩm Niên: "Lúc trước sinh con ra cũng chỉ có hơn hai kí rưỡi một chút, lớn bằng con mèo vậy, tiếng khóc cũng nhỏ."

Tô Cẩm Niên sờ sờ trán nhỏ trơn bóng của Tiểu Bao Tử, không nói lời nào, nghe Tô Khả tiếp tục lải nhải.

"Rõ ràng là con đủ tháng mà cứ giống như đứa trẻ sinh non vậy. Hơn nữa, mỗi lần em cho con bú sữa mẹ thì con luôn là uống một ngụm nhỏ rồi sẽ không uống nữa, luôn bị nghẹn, sặc sữa. . . . . . Em rất cố gắng rất chăm chút nuôi dưỡng con, qua hai tháng thì con mới trắng mịn, mắt nhỏ đen láy nhìn em, tim của em liền đặc biệt mềm mại, hận không thể đem đồ tốt nhất trên toàn thế giới để trong tay con."

Tô Cẩm Niên nắm tay Tô Khả, nghiêng đầu nhìn Tô Khả nén nước mắt, "Khả Khả. . . . . "

Tô Khả lau một giọt nước mắt, tiếp tục nói, "Sau đó em lại kiểm tra ra con bị bệnh tim bẩm sinh, anh không biết em đã khóc bao lâu đâu, rõ ràng thân thể của chúng ta đều khỏe mạnh, dòng họ cũng không có lịch sử di truyền, sao con sinh ra lại có thể bị bệnh tim bẩm sinh."

". . . . . ."

"bác sĩ nói đây đều là do ở trong bụng mẹ không được chăm sóc tốt." Tô Khả ngẩng đầu lên, nước mắt như sông vòng quanh vành mắt, "Anh không biết, lúc em nghe xong những lời này thì đặc biệt hận bản thân em."

"Khả Khả. . . . . ."

"Em hận bản thân em, tại sao trong lúc mang thai trong không chăm sóc con thật tốt, để con nhỏ mà phải chịu đau đớn như thế." Tô Khả nói xong thì đã nghẹn tiếng, một tay còn lại lơ lửng trên không chỗ vết thương của Tiểu Bao Tử, muốn chạm vào, nhưng cũng không dám chạm vào.

Tô Cẩm Niên quay lại ôm lấy Tô Khả, "Khả Khả, đều là anh không tốt, đều là anh không tốt, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, anh không cần nói ‘thật xin lỗi’ với em."

"Khả Khả. . . . . ."

"Thật đấy, trong mấy ngày qua em suy nghĩ rất nhiều. Nếu như lúc trước không phải là em tùy hứng, lúc trước không phải em trốn tránh thì Tô Tô của chúng ta chắc chắn sẽ khỏe mạnh lớn lên. Cho nên đều là lỗi của em. . . . . . Là em làm hại Tô Tô. . . . . ."

"Khả Khả, chúng ta đừng nhớ chuyện đã qua nữa. Không phải Tô Tô của chúng ta khỏe mạnh rồi sao, chúng ta phải lấy tương lai làm chuẩn, không cần cố chấp quá khứ nữa."

Tô Khả gật đầu, dựa vào trước ngực Tô Cẩm Niên, "Em biết."

"Ừ, thân thể Tô Tô của chúng ta khỏe mạnh rồi thì cả nhà chúng ta đi du lịch Bắc Âu nhé, có được hay không?" (ed: Anh Niên cho mấy cô gái nhà tụi em đi với)

"Được."

"Khả Khả, anh nhớ hình như chúng ta không tổ chức hôn lễ."

Trong nháy mắt Tô Khả khôi phục lại bình thường rồi nói với Tô Cẩm Niên: "Cái gì gọi là hình như, căn bản là chưa đó có được hay không!" Ban đầu giữa anh và cô chỉ là xé một giấy chứng nhận thôi.

Tô Cẩm Niên hôn nhẹ lên trán Tô Khả, "À, lần này chúng ta đi Bắc Âu tổ chức hôn lễ luôn có được hay không?"

Tô Khả ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Tô Cẩm Niên.

"Chúng ta để Tiểu Tô Tô làm hoa đồng cho chúng ta, ừ, chúng ta chọn bãi biển để tổ chức hôn lễ, bầu trời xanh thẳm, em mặc áo lụa trắng, nhất định là rất đẹp." Hai mắt Tô Cẩm Niên sáng lên, không chớp mắt nhìn Tô Khả.

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, "Được."

Lúc này bố của Tô Khả cầm bình nước sôi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy con gái của ông ôm con rể phía trước cửa sổ của Tô Tô thì cười thầm, "Nói gì đó?"

Mặt Tô Khả ửng đỏ, "Bố."

"Bố, chúng con nói đến hôn lễ đấy." Tô Cẩm Niên cười nói, "Lúc đầu Khả Khả gả cho con cũng chỉ nhận giấy kết hôn thôi, chúng con chưa tổ chức hôn lễ, cho nên, con nghĩ, chờ sau khi thân thể Tô Tô khỏe lên thì con cùng Khả Khả tổ chức hôn lễ, đến lúc đó bố cũng không nên keo kiệt giúp đỡ nhé."

"Ha ha ha ha, " Bố của Tô Khả sang sảng cười to lên, sau đó lập tức che miệng, nhìn trái nhìn phải, cũng may ở đây là phòng một người. Lúc này bố Tô Khả mới mím môi cười hồi lâu, "Con nói câu này làm gì , bố không giúp các con thì giúp ai chứ." Mặc dù ông đã tham gia rất nhiều hôn lễ, bản thân ông cũng đã trải qua, nhưng công việc cụ thể thì ông thật đúng là không biết. Nhưng nếu là đám cưới của con gái và con rể thì ông làm bố vợ mà, nhất định một mình ôm lấy mọi việc, làm hôn lễ vô cùng tưng bừng, hạnh phúc mỹ mãn.

"Dạ, cám ơn bố." Tô Cẩm Niên cười, mắt cong cong.

Tâm tình bố của Tô Khả tốt vô cùng, để bình nước sôi xuống, sau đó nghiêng người nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, trên bầu trời treo đầy sao sáng, chớp lóe lên.

Ông cười, Nho à, em thấy được không, bảo bối của chúng ta thật sự rất tốt. Em lại chờ anh một chút, chờ anh nhìn thấy con gái chúng ta mặc áo cưới, anh tự tay giao con vào tay con rể của chúng ta thì tôi liền đến với em, có được hay không.

*

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chiếc xe đạp và mẹ

Chiếc xe đạp và mẹ

Tuy rằng chiếc xe đạp giờ đã cũ nhưng đối với con thì kỉ niệm giữa mẹ gắn bó

30-06-2016
Hạnh phúc là...!?

Hạnh phúc là...!?

Hạnh phúc của nó, đến bây giờ vẫn chẳng thẻ kể hết được, thế nên làm sao phải

27-06-2016
Ế, vì là game thủ

Ế, vì là game thủ

Cô đơn ở giữa đám đông Bởi đông người quá nhưng không có người... *** Duyên

26-06-2016
Dưới chiếc ô màu xanh

Dưới chiếc ô màu xanh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi yêu

25-06-2016