Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 108

↓↓
Đã lâu không gặp



Thẩm Đường nói dạ tiệc từ thiện bắt đầu lúc gần sáu giờ tối, mà ban ngày Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi vườn trẻ tham gia buổi chia tay Tiểu Bao Tử.

Ở trong lớp, bạn học Tiểu Bao Tử cũng không có đặc biệt bướng bỉnh gây sự, cộng với Tiểu Bao Tử lại có một phong thái trầm ổn (tác giả: nhưng thật ra là thường nghiêm mặt giả bộ người lớn), cho nên mặc kệ là cậu bé hay cô bé đều thích chơi cùng Tiểu Bao Tử, dù cho bé không thể vận động mạnh.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cho nên khi bọn trẻ biết Tiểu Bao Tử muốn đi khám bệnh thì, đặc biệt không nỡ, cô của bọn trẻ cũng nói rồi, chúng ta sẽ mở một buổi chia tay cho Tô Tô.

Khi những người bạn nhỏ ở vườn trẻ thấy Tô Cẩm Niên thì không nhịn được lên tiếng kinh hô, "Chú à, diện mạo chú giống hệt Tô Tô."

Mặc dù Tô Cẩm Niên đổ mồ hôi hột nhưng cũng không có nghiêm mặt với giọng nói nềm mại của bọn trẻ. Anh cười cười, "Ừ, diện mạo của chú và Tô Tô rất giống nhau."

Buổi đưa tiễn này chủ yếu do lớp Tiểu Bao Tử tổ chức. Đầu tiên là một người bạn nhỏ lên sân khấu, chính là để ca hát, nhảy mú rồi chia một ít đồ ăn vặt.

Sau cùng chính là Tiểu Bao Tử lên sân khấu nói chuyện.

Tiểu Bao Tử nói, "Mọi người yên tâm, mình sẽ khỏe mạnh trở lại chơi trò chơi cùng mọi người."

Lúc Tô Khả nghe được câu này thì hốc mắt đều đỏ cả lên.

Cô giáo lại nói để cho bố Tiểu Bao Tử hát cho mọi người nghe một bài, mặt Tô Cẩm Niên đỏ rần, nói mình không biết ca hát để từ chối.

Các bạn nhỏ nhất quyết không tha, lớn tiếng nói, chú ơi, chú hát một bài thôi. Chú ơi, hát đi, hát đi. . . . . .

Tô Khả bên cạnh len lén cười.

Cô giáo nói là hát nhạc thiếu nhi cũng được. Hát một bài thôi.

Tô Cẩm Niên nói, thật không biết mà cô giáo.

Cô giáo lại nói, tùy ý chọn một bài để các bạn nhỏ được vui, các con nói có được hay không?

Vì vậy, tất cả các bạn nhỏ đều nói được.

Còn vẻ mặt Tiểu Bao Tử đang pha trờ, làm như đang chờ bêu xấu Tô Cẩm Niên.

Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, cuối cùng không thể không hát một bài quân ca, trong tiếng hát của anh mang theo một tình cảm đặc biệt dành cho quân nhân.

"Lúc mái tóc của anh phất qua đại bác của tôi, đừng trách tôi vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, thật ra thì tôi sẵn có xương cứng, cũng có mềm lòng, chỉ là thanh xuân hừng hực cần tạm thời ướp lạnh, ngày làm lính vừa ngắn ngủi lại khá dài; đừng nói tôi không hiểu tình cảm trong đời người, tuy thế giới này có chiến tranh nhưng cũng có hương hoa, ngày mai tôi cũng sẽ lãng mạn như anh. . . . . ."

Lúc Tô Cẩm Niên hát bài hát này thì ánh mắt thâm tình nhìn Tô Khả.

Mà còn Tô Khả bên này đang suy nghĩ vẩn vơ.

Em gái nó, ai nói chú Giải Phóng Quân đều thuần khiết, Tô Khả cô là người đầu tiên sút bay người đó! Nhìn câu hát đầu tiên đi, H cỡ nào, bạo lực cỡ nào, mạnh miệng cỡ nào!

Khi Tô Cẩm Niên hát xong bài hát thì nồng nàn nhìnTô Khả, còn Tô Khả cười đến nghẹn, không ngừng cười.

Còn hốc mắt cô giáo vườn trẻ lại đỏ lên, nhìn Tô Cẩm Niên tràn đầy kính nể, "Bố Tô Tô là Giải Phóng Quân sao?"

Tô Cẩm Niên "khụ khụ" một tiếng, "Cứ coi là vậy đi." Anh là bộ đội đặc chủng, nhưng mà không thể dễ dàng phơi bày thân phận này trước mặt người khác.

Cô giáo gật đầu, "Hèn chi hát dễ nghe như vậy."

Tô Cẩm Niên không nói gì, ánh mắt nhìn về Tiểu Bao Tử định xem anh đang xấu mặt. Còn Tiểu Bao Tử lại quay đầu đi chỗ khác, tương đối kiêu ngạo.

Tô Khả nói bên tai Tô Cẩm Niên, "Điểm này của con trai thật là giống anh đấy, tương đối kiêu ngạo."

Tô Cẩm Niên không biết nói gì nữa.

Tô Khả lại nói bên tai Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên à, nhạc cách mạng của các anh tương đối không hàm súc."

Tô Cẩm Niên không hiểu nhìn Tô Khả.

Tô Khả trực tiếp thì thầm bên tai Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Trong đầu của em đoán cái gì đấy!"

Tô Khả hả hê mà cười rộ lên, "A ha ha ~"

Cô giáo đảo mắt nhìn Tô Khả, "Mẹ Tô Tô cũng tới hát một bài đi."

Tô Khả cười hì hì nói, "Được."

Cô giáo Tiểu Bao Tử nói với các bạn nhỏ, "Chúng ta hoan nghênh mẹ Tô Tô hát cho chúng ta nghe, các bạn nhỏ cùng nhau vỗ tay nha." Nói xong thì dẫn đầu "bốp bốp", kết quả là vài tiếng vỗ vang lên.

Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử, hai mắt Tiểu Bao Tử lật lên trên.

Tô Khả lỗ mũi nhẹ nhàng "hừ" một tiếng, trực tiếp hát lên, "Chân trời mịt mờ là của tôi. . . . . ."

Tiểu Bao Tử che hai tai lại, Tô Cẩm Niên trực tiếp đen mặt.

*

Từ trong vườn trẻ đi ra ngoài, cả khuôn mặt Tiểu Bao Tử đều cứng ngắt.

Tô Khả trêu chọc bé, "Nhị Tô, khả năng ca hát của mẹ lại tiến bộ không ít rồi."

Tô Cẩm Niên đứng bên cạnh hai người, không nói được lời nào.

Tiểu Bao Tử trợn mắt nhìn Tô Khả, "Bài hát này, rốt cuộc mẹ đã hát mấy năm rồi?"

Tô Khả nâng ngón tay, ngẩng đầu lên, "Biết vậy nên để bố con hát trước đấy."

Mặt Tô Cẩm Niên đen lại, anh chết cũng sẽ không quên, lời bài hát của Tô Khả như có như không bay vào lỗ tai anh lúc đó.

"Ít nhất cũng tám năm rồi. Âm điệu của mẹ vẫn còn y như vậy, cô gái, mẹ có biết xấu hổ không?" Quốc ca mà cũng có thể hát với giọng điệu đó, còn hả hê, cô gái à, rất vinh quang sao?

"Ai nha, lần sau sẽ tốt hơn mà."

Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Một nhà ba người tay trong tay trở về nhà của mình, Thẩm Đường đã sai người dừng xe ở trước cửa nhà Tô Khả rồi.

Tô Khả mặc quần áo tử tế, băng bó kỹ cánh tay cho Tô Cẩm Niên, một nhà ba người ăn mặc vô cùng chuẩn mực rồi ngồi lên xe đi.

Khi đi tới đại sảnh lầu hai của khách sạn K thì bên này đã ‘y hương tấn ảnh’, ăn uống linh đình. ( Y hương tấn cảnh là một thành ngữ miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của quần áo, trang sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những bữa tiệc xa hoa)

Đại sảnh là một khu hình chữ nhật cực kỳ rộng lớn, cũng không có dùng tường ngăn cách. Ở giữa có mấy cột đá cẩm thạch dán đầy quảng cáo của hoạt động từ thiện lần này cùng với áp phích của mấy đại sứ hoạt động từ thiện.

Ở đầu khu đặt một cái bàn màu đỏ. Cái bàn cao khoảng một mét, dùng tấm trải bàn lông màu đỏ phủ lên, ở trên đó là những chậu hoa, đang giữa mùa thu nên đầy các loại hoa cúc.

Trên sân khấu đặt một bục phát biểu, trên bục phát biểu có một bụi hoa tươi, vô cùng lộng lẫy. Micro đặt trên đó, làm như chờ đợi người chủ trì đến.

Phía dưới sân khấu sắp xếp hai mươi chỗ ngồi, tất cả đều được lót đệm cotton mềm mại đỏ chót. Một vài người có địa vị tinh anh mặc tây trang đã ngồi vào vị trí, ba hoa khoác lác.

Mà phía sau chỗ ngồi còn có một tấm rèm dùng trân châu làm nên, khu hình chữ nhật phía sau rộng khoảng hai trăm mét, bốn phía bày những cái bàn hình chữ nhật, tất cả phía trên đều là thức ăn và rượu, nhìn một cái cũng biết là hình thức tiệc đứng. Ở trung tâm còn có một cái bàn tròn và ghế ngồi, đã không ít người ngồi ở chỗ đó ăn chút gì đó và nói chuyện với nhau.

Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi vào, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của tầm mắt, dù sao dung mạo Tô Cẩm Niên và Tiểu Bao Tử thật sự là quá làm người khác chú ý.

Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi ra phía sau, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, Tô Khả hỏi Tiểu Bao Tử, muốn ăn những gì thì Tiểu Bao Tử nói tùy ý. Tô Khả liền đứng dậy đi lấy ít đồ ăn.

Trong lúc Tô Khả lấy đồ ăn thì nhìn thấy Doãn Lạc Phong và Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông cùng đi đến nơi này. Mà Doãn Lạc Phong vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Khả, khẽ mỉm cười Tô Khả.

Vì thế Doãn Lạc Phong và Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông liền đi về hướng của Tô Khả. Tô Khả cầm chắc dĩa đồ ăn trong tay rồi dẫn bọn họ đến chỗ ngồi của Tô Cẩm Niên cùng Tiểu Bao Tử.

Vừa ngồi vào thì Trịnh Diệu Đông nhìn chằm chằm Tiểu Bao Tử không rời mắt, anh nói, "Cẩm Niên, xem đi, mình đã nói mà, quả thật là phiên bản thu nhỏ của cậu đấy."

Tô Cẩm Niên "Ừm" một tiếng.

Còn Doãn Lạc Hàm lại là cười híp mắt nói với Tiểu Bao Tử: " Tiểu Quai Quai, gọi dì một tiếng dì đi rồi sẽ kẹo ăn nha."

Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen, lại câu này?

Nhìn ánh mắt khinh bỉ Tiểu Bao Tử, Doãn Lạc Hàm lấy đồ chơi trẻ em từ trong túi mang theo người ra đưa cho Tiểu Bao Tử.

Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen, không đành lòng cự tuyệt dì kỳ lại này nên liền lấy qua.

Doãn Lạc Hàm cười híp mắt nói, "Tiểu Quai Quai, mau chơi một chút đi để dì chụp tấm hình đi." Trong lòng lại nghĩ: a, thấy không, khi còn bé Tô Cẩm Niên cũng ngây thơ chơi mấy đồ chơi này!

Tiểu Bao Tử nhìn Doãn Lạc Hàm cười đến không có ý tốt, hơn nữa trong ánh mắt Trịnh Diệu Đông nhìn Tiểu Bao Tử cũng lóe lên một cái, Tiểu Bao Tử trực tiếp đưa món đồ chơi cho Trịnh Diệu Đông bên cạnh , "Dường như món đồ chơi thích hợp cho chú chơi."

"Phốc ——" Doãn Lạc Phong và Tô Khả bật cười ra tiếng, ngay cả Tô Cẩm Niên cũng cong khóe môi, cười yếu ớt .

Mặt của Trịnh Diệu Đông đen kịt.

Còn vẻ mặt Doãn Lạc Hàm thì tiếc nuối, thầm thì trong miệng: "Thật là ‘rồng sinh rồng’ mà." Sau đó nhìn lại Trịnh Diệu Đông, nhìn đứa nhỏ trong bụng mình thì lẩm nhẩm: "Hi vọng con của em giống em, nhất định phải giống em."

Mặc dù lời này rất nhẹ nhàng nhưng người trên bàn vẫn là nghe rõ ràng.

Vẻ mặt Trịnh Diệu Đông đen thui, không nhịn được tuôn ra nói tục.

Doãn Lạc Hàm đã chịu khó nói những lời này rồi.

Tô Khả cúi đầu nhìn thời gian một chút, cũng không xê xích gì nhiều. Đoàn người cũng từ phía sau lục tục ngồi vị trí vào đầu.

Quả nhiên, không quá ba phút, trên sân khấu xuất hiện một người chủ trì, người chủ trì là người dẫn chương trình bản địa có tiếng, tên là Hướng Thiểu, cũng coi như là có chút danh tiếng trong cả nước.

Tô Khả nhịn không được đầu đầy vạch đen, sao Thẩm Đường mời người này?

Từ trước đến giờ Tô Khả không thích ông bởi vì ông ta mang mắt kính gọng đen, nhìn lịch sự nhưng thật ra thì vô cùng giả tạo. Chuyện là từ năm ngoái, lúc Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử đi dạo đường dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng ở thành phố H.

Khi đó chính là gần tối, mặc dù hôm đó người đi trên phố đi bộ không nhiều lắm nhưng cũng là chen vai sát nhau.

Hướng Thiểu đeo cặp kính mát cân xứng, trong tay dắt con chó Collie, sải bước đi trên phố đi bộ, cằm hất cao, bộ dạng rất sợ người khác nhận ra anh ta chính là người dẫn chương trình thành công của đài Z, chỉ tiếc, không ai để ý anh ta. Tô Khả chỉ là một trong số những người đó. (chó Collie là một giống chó cảnh)

Tô Khả nhìn anh ta đi qua bên cạnh cô, mà con chó Collie đột nhiên bắt đầu nổi điên, dọa người đi đường sợ đến sắc mặt tái nhợt, nghĩ lại Tiểu Bao Tử vẫn còn sợ hãi.

Cũng may khoảng cách hơi xa, nếu mà Tiểu Bao Tử phát bệnh thì cô chém chết anh ta trước tiên.

Cho nên khi Tô Khả nhìn thấy Hướng Thiểu đi ra, Tô Khả nhịn không được liền oán niệm Thẩm Đường không mắt.

Hướng Thiếu líu ríu nói một tràng, gì mà cám ơn người đứng ra tổ chức, cám ơn thương nhân quảng cáo, cám ơn khách, cám ơn XX ..., Tô Khả đang ở phía dưới đã không nhịn được.

Tiểu Bao Tử chu cái miệng nhỏ nhắn, "Sao chú Thẩm Lộ mời một ông già lải nhải như vậy."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Hoa hồng vàng

Hoa hồng vàng

Tôi không còn nghe nàng nói gì nữa, bởi trước mắt tôi chỉ toàn một màu vàng của

25-06-2016
Ba giỏ khoai lang

Ba giỏ khoai lang

Ngày xưa, có một lần Gấu, Thỏ và Khỉ rủ nhau cùng tới thăm nhà bác Dê. Trước khi

24-06-2016
Lối thoát

Lối thoát

Hắn ngà ngà say, thất thểu, loạng choạng. Đời nghĩ còn gì thú hơn nữa, tiền bạc,

30-06-2016