Old school Swatch Watches
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 28 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 106

↓↓
Không xa không rời



Tô Cẩm Niên vẫn dựa vào ghế sa lon, khóe miệng nhếch lên, nhìn Tô Khả hơi xù lông: "Hưm?"

Tô Khả nhìn màu đỏ trên tay áo của anh vô cùng chói mắt thì nắm chặt quả đấm, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào tay Tô Cẩm Niên, "Em gái, trước tiên thì băng bó lại cho anh rồi nói!"

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tô Cẩm Niên nhíu mày nhìn Tô Khả, lại nói, "Sau đó thì sao?"

Tô Khả lại nói: "Băng bó kỹ rồi ăn bữa khuya của anh."

"Hì hì ——" Tô Cẩm Niên cười ra tiếng, cả khuôn mặt đều là ôn nhu, giống như ‘thanh phong minh nguyệt’, "Được, ăn xong đại chiến 300 hiệp, hả?" (thanh phong minh nguyệt chắc có nghĩa là trăng thanh gió mát)

Trong lòng Tô Khả lặng lẽ châm chọc: tại sao gương mặt như tiên giáng trần của anh có thể da mặt dày nói ra câu không biết xấu hổ như vậy?

*

Sáng sớm hôm sau, Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử ra ngoài chờ xe vườn trẻ đến.

Bởi vì Tô Cẩm Niên là bị thương, không cẩn thận thấy một túi giống như hồ sơ gì đó nên liền mở ra nhìn thoáng qua, phía trên là hai bản hộ chiếu, cùng với thị thực và các tài liệu liên quan.

Đột nhiên tim Tô Cẩm Niên nhảy lên, sắc mặt trắng bệch, sau đó hai chân cũng mềm nhũn yếu ớt.

Anh nghĩ cũng không nghĩ đến, liền sải bước chạy về phía cửa, mạnh mẽ kéo cửa ra rồi mạnh mẽ đóng cửa, nhấc chân chạy đi, làm liền một mạch. Gió ù ù thổi vào tai của anh làm có chút đau, rất nhanh thì vành tai trắng nõn trở nên hồng hồng.

Thật nhanh thì anh tìm được chỗ mẹ con Tô Khả đang cười nói, anh nghĩ cũng không nghĩ liền nhào tới ôm lấy Tô Khả. Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử bên cạnh sợ đến nhảy dựng lên.

Mặt Tô Khả thẹn đến đỏ lên, vùng khỏi ôm ấp của Tô Cẩm Niên, "Này, đột nhiên anh chạy ra đây làm gì."

Tô Cẩm Niên cứ sững sờ nhìn Tô Khả, hồi lâu sau môi của anh mới dộng đậy, "Khả Khả, em lại muốn mang Tô Tô rời anh đi sao."

Trong ánh mắt của anh trần trụi đầy tố cáo, trong giọng nói lộ ra đau buồn nhàn nhạt, "Em lại muốn vứt bỏ anh, phải hay không?"

Tô Khả bị đau thương bất ngờ của Tô Cẩm Niên làm cho giật mình, không nhịn được đưa tay sờ trán Tô Cẩm Niên, lẩm bẩm: "Không phát sốt màa."

Tô Cẩm Niên bắt được tay Tô Khả, "Khả Khả, anh không có phát sốt, anh nói cho anh biết, em sẽ không rời anh đi, phải hay không?"

Ánh mắt của anh tràn đầy mong ngóng, hi vọng chính miệng Tô Khả nói cho anh biết là cô không đi, cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên lo được lo mất, nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh, nhìn khát vọng trong mắt anh, nhìn anh thường thường lộ ra sợ hãi. . . . . . Nghĩ đến anh đã từng kiêu ngạo ra sao, nhưng bây giờ dùng giọng cầu khẩn nói chuyện với cô, tất cả mọi thứ đã thay đổi, không phải là bởi vì cô sao?

Thì ra là cô mang đến cho anh tổn thương sâu như thế. Sâu đến mức mặc dù cô đã dùng thái độ này để đối xử với anh mà trong lòng anh vẫn thấp thỏm không yên, lo được lo mất.

Cô biết, năm năm qua, anh từng chịu khổ sở. Cô cũng biết, đây tất cả đều là bởi vì cô ích kỷ, cô trốn tránh. Năm tháng từ từ trôi qua, năm năm vội vàng trôi qua, cô trốn tránh qua nhiều, nghĩa vụ cùng trách nhiệm nên gánh vác thì cũng có thể gánh vác hết từng cái từng cái rồi. Hơn nữa có nhiều người thân bạn bè khuyên cô, còn có Tiểu Bao Tử của cô muốn bố.

Cho nên, cô đã nghĩ thông suốt, cô muốn cùng anh tiếp tục ở cùng nhau.

Cô tin tưởng, mẹ của cô sẽ chúc phúc cho cô.

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên. Cô không muốn trái tim của anh sẽ rét lạnh nên nghiêm mặt nói, "Cẩm Niên, nếu em đã cùng với anh một lần nữa thì bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cùng anh không xa không rời!"

Trong nháy mắt thần thái Tô Cẩm Niên phấn khởi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, hai tay ôm chặt eo của Tô Khả hơn. Trước đến giờ anh không hiện ra hỉ nộ mà lại lộ ra thái độ như vậy nên làm cho tim Tô Khả đau không thôi. (hỉ: vui, nộ: giận)

"Cô gái, người phụ tình, cần con quay phim truyền hình của hai người lại không." Giọng nói Tiểu Bao Tử lành lạnh truyền tới.

Trong nháy mắt Tô Khả và Tô Cẩm Niên tách ra, mặt đầy vạch đen nhìn Tiểu Bao Tử.

Vẻ mặt Tiểu Bao Tử lạnh nhạt, "Giữa ban ngày ôm ôm ấp ấp, thật sự là không có dáng vẻ người lớn gì cả."

Tô Khả: ". . . . . ."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Ai dạy con như vậy?

Tiểu Bao Tử nhìn hai người hóa đá thì bĩu miệng nhỏ, "Không cần kinh ngạc như vậy! Cô gái, trước đây mẹ thấy nam nữ ôm nhau thì không phải sẽ nói thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay đó sao. Con còn chưa nói hai câu này đấy."

Tô Khả: ". . . . . ." Đây là cô tự bê đá đập vào chân của mình sao?

Lúc này, Tiểu Bao Tử vẫn dùng ánh mắt xem thường nhìn hai vợ chồng, mà hai vợ chồng thì yên lặng nhìn nhau, từ xa truyền đến hai tiếng "tin tin", thì ra là xe vườn trẻ của tiểu khu đến.

Tô Khả giống như là thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm lấy Tiểu Bao Tử, "phì phò" chạy tới chỗ chiếc xe.

Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Bao Tử vẫn cứng ngắt nhưng mà thần thái cũng phấn khởi.

Cô giáo nhận lấy Tiểu Bao Tử trong ngực Tô Khả, nhắc nhở Tô Khả một câu, "Mẹ Tô Tô, thứ sáu tuần này đừng quên đến vườn trẻ với bố Tô Tô nhé."

Lúc này Tô Khả mới nhớ tới, tối hôm qua cô giáo ở vườn trẻ còn gọi điện thoại cho cô, bảo là muốn cô và Tô Cẩm Niên cùng đi vườn trẻ xem học sinh vườn trẻ biểu diễn tiết mục.

Tô Khả gật đầu, đợi đến mấy người khác trong tiểu khu đưa con lên xe thì xe vườn trẻ bắt đầu chạy đến trường.

Tô Cẩm Niên đi theo Tô Khả trở về.

Tô Khả nghiêng đầu thấy trên tay Tô Cẩm Niên vẫn thấm ra màu đỏ chói mắt, Tô Khả khẽ nhíu mày, "Nếu không thì chúng ta đi bệnh viện xem một chút?"

Tô Cẩm Niên nhìn ánh mắt lo lắng của Tô Khả, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Không phải em chính là bác sĩ sao."

Tô Khả bĩu môi, "Em khám nam khoa, chẳng lẽ anh muốn em xem cái này cho anh."

Tô Cẩm Niên mập mờ cười cười, "Chỗ của anh có bệnh hay không, không phải em rõ ràng nhất sao."

Tô Khả "hừ hừ" một tiếng, hận không thể lắc mạnh vai của anh: "A, anh không phải là Hoa Sen Trắng, anh không phải là Hoa Sen Trắng, trả Hoa Sen Trắng cho em."

Trở về nhà, Tô Cẩm Niên nhớ lại nguyên nhân vì sao lúc nãy anh xông ra ôm lấy Tô Khả, chỉ tiếc bị Nhị Tô ngắt lời, chẳng qua cũng không trở ngại anh muốn biết tại sao trong nhà xuất hiện hai bản hộ chiếu cùng với thị thực.

Cho nên vừa về tới nhà, Tô Cẩm Niên liền kéo Tô Khả ngồi vào chỗ của anh, sau đó nói với Tô Khả: " Khả Khả, em nói cho anh biết, tại sao nhà của em lại có thị thực đi nước ngoài?"

Đầu tiên là Tô Khả kinh ngạc, sau đó mới hiểu được tại sao lúc nãy sắc mặt Tô Cẩm Niên trắng bệch chạy tới nói với cô là không để cho cô rời khỏi anh.

Thì ra là bởi vì mấy món đồ này.

Theo vấn đề của Tô Cẩm Niên, gương mặt Tô Khả cũng chìm xuống, bởi vì cô làm hộ chiếu cùng thị thực đi nước ngoài hoàn toàn là bởi vì khám bệnh cho Nhị Tô.

Mà đến nay Tô Cẩm Niên còn không biết thân thể Nhị Tô không khỏe mạnh.

Nghĩ tới thì lòng của Tô Khả như bị kim đâm đau nhói, "Cẩm Niên, thật xin lỗi."

Tô Cẩm Niên nghe lời này của Tô Khả, sắc mặt vốn đã bình thường thì lúc này lại đột nhiên trở nên trắng bệch, "Khả Khả, em đã nói cùng anh không xa không rời mà!"

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên lại trở nên nóng nảy thì trực tiếp tiến lên ôm lấy hông của anh, đầu tựa vào lồng ngực của anh, "Cẩm Niên, không phải em muốn rời khỏi anh."

"Hả?"

"Cẩm Niên, Nhị Tô của chúng ta, thân thể của con không khỏe mạnh."

Tô Cẩm Niên cau mày, không khỏi nghĩ đến Nhị Tô khôn ngoan lại độc miệng, bộ dáng thông minh lại lanh lợi, thật sự là không giống thân thể người có bệnh.

"Cơ thể Nhị Tô không khỏe mạnh?"

Tô Khả gật đầu, trầm giọng, "Nhị Tô bị bệnh tim bẩm sinh."

Đây vĩnh viễn là nỗi đau của cô, nếu như lúc cô mang thai Nhị Tô có thể không tự giày vò như vậy thì nhất định Nhị Tô của cô sinh ra sẽ khỏe mạnh, sẽ không giống như bây giờ. . . . . .

Tô Khả tự trách một hồi.

Tô Cẩm Niên ôm chặt Tô Khả, "Khả Khả, thật xin lỗi, anh không biết."

Đều do lúc trước anh quá vô dụng, nếu như anh có thể đủ mạnh một chút thì mẹ vợ của anh cũng sẽ không bị kẻ hèn hạ hại chết; nếu như anh có thể đủ lớn mạnh một chút thì Tô Khả sẽ không rời anh đi; nếu như anh có thể đủ mạnh một chút thì nhất định Nhị Tô của anh sinh ra sẽ khỏe mạnh, hơn nữa vui vẻ lớn lên trong hoàn cảnh hoàn thiện có bố và mẹ

Hai người lâm vào trầm mặc, cũng đắm chìm trong sự tự trách trong.

Thời gian đi qua từng chút, trong nhà yên tĩnh. Gió thổi rèm cửa sổ, đong đưa không thôi, vì vậy ánh nắng lúc sáng lúc tối, sau đó bóng dáng cũng lúc sáng lúc tối, lúc có lúc không. Rất lâu giống như là đã qua một thế kỷ, cuối cùng hai người cũng tách khỏi lồng ngực của nhau.

Tô Khả ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm Niên, nhìn vẻ vô cùng tự trách trên mặt anh, Tô Khả đau lòng, "Cẩm Niên, trách em."

"Trách anh." Tất cả đều trách anh không có năng lực!"Nhưng bây giờ, Khả Khả, anh bảo đảm, em và Nhị Tô sẽ không bao giờ bị bất cứ thương tổn gì nữa!"

Tô Khả gật đầu, lại nói, "Thứ sau tuần này đi vườn trẻ của Nhị Tô nhé."

"Tại sao lại đi vườn trẻ?"

"Dạ, cũng bởi vì Nhị Tô muốn đi khám bệnh, em xin cho con nghỉ, bạn học của con nói muốn mở tiệc chia tay, mời chúng ta qua đó."

Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, để người lớn như anh đi vườn trẻ, thế nào thì anh cũng cảm thấy không ổn.

"Đi đi mà, trường học của con trai anh hiếm khi mời bố mẹ lắm đấy."

Nghe Tô Khả nói như vậy thì Tô Cẩm Niên không khỏi nghiêm mặt gật đầu một cái, "Được."

Tô Khả nghe Tô Cẩm Niên nhả ra tiếng đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, "Hì hì, vậy em đi ra ngoài mua ít đồ ăn."

"Anh đi cùng em."

Tô Khả cười hì hì gật đầu, "Tiền mua đồ ăn, giúp anh băng bó, tiền thuốc." ( chắc chị đang đòi tiền đây)

Sau khi hai người ra cửa, Tô Khả kéo tay Tô Cẩm Niên, vẻ mặt sôi nổi.

Đúng lúc này thì bà dì ở sát cũng xách giỏ thức ăn lên định đi ra ngoài chợ nông dân mua thức ăn. Khi bà nhìn thấy Tô Khả và Tô Cẩm Niên thì miệng không khỏi nhếch lên, "Khả Khả, con và chồng con cùng đi mua đồ ăn à."

Âm thanh lớn vừa hô lên thì cả người đi trên đường cũng có thể nghe.

Gương mặt Tô Khả hơi đỏ lên, gật đầu với bà dì nhiệt tình một cái.

Bà dì bước nhanh về phía trước, rất nhanh liền tới bên cạnh Tô Khả và Tô Cẩm Niên. Sau đó nhìn Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên từ trên xuống dưới, chậc chậc khen ngợi, "Vợ chồng son chính là nên ân ái như vậy."

Tô Khả điên cuồng đổ mồ hôi, nói "ha ha."

Còn Tô Cẩm Niên lại mỉm cười, "Trước đây lúc con không có mặt, Khả Khả làm phiền dì chăm sóc."

Bà dì hàng xóm gật đầu, "Đi, chúng ta cùng đi chợ mua thức ăn đi."

Tô Khả gật đầu.

Kết quả là, Tô Khả kéo cánh tay Tô Cẩm Niên, vốn là vẫn còn không biết xấu hổ nói chuyện riêng tư, đột nhiên chen vào một bóng đèn siêu cấp lớn, hai người cũng không thể lớn tiếng nói vài lời.

Giọng nói của bà di kia vốn lớn, cộng thêm trên đường nói chuyện không ngừng, nhìn thấy người này đi làm thì chào một tiếng, thấy người đó mua bữa ăn sáng trở về cũng chào một tiếng, thấy người này cần đi mua đồ ăn cũng chào một tiếng. . . . . .

Quan trọng hơn là bà kêu những người này còn chưa tính, còn tự quyết định làm người giới thiệu, người đàn ông bên cạnh Tô Khả chính là chồng của Tô Khả, bố của Tiểu Tô Tô, nhìn một chút đi, chồng Khả Khả tuấn tú lịch sự biết bao! Quả thật Tiểu Tô Tô và cậu ấy chính là một khuông mẫu khắc ra! Ba la ba la. . . . . .

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Cứ để nó mưa đi!

Cứ để nó mưa đi!

"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng

23-06-2016
Mưa đầu mùa

Mưa đầu mùa

Lúc mới gặp, tôi đã có dự cảm không tốt về tương lai của mình... *** -

26-06-2016
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Nhện và gián

Nhện và gián

Có con nhện và con gián cùng sống trong một ngôi nhà. Một hôm nhện bực bội bảo: –

24-06-2016
Đơn giản là...thích

Đơn giản là...thích

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016