"Không, tớ cảm thấy cậu mắc phải triệu chứng ỷ lại vào Hà Quyên." Nhiếp Nghiêu nói rất nghiêm túc, miễn là chuyện có liên quan đến Hà Quyên, anh đều không bình thường, tuyến khinh suất đạt đến cực điểm.
bạn đang xem “Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Chu Duệ Trạch ngẩn người, sau đó hả hê nhướng mày với Nhiếp Nghiêu: "Đó là bà xã của tớ, tớ can tâm tình nguyện."
Phốc. . . . . .
Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa không nhịn được mà hộc máu.
Tự động bỏ qua sắc mặt quỷ di của Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin cho Hà Quyên: Bà xã, buổi tối muốn ăn cái gì?
Sau khi gửi tin nhắn đi, hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Chu Duệ Trạch vừa bàn bạc chuyện của công ty với Nhiếp Nghiêu vừa thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động.
Cuối cùng khiến Nhiếp Nghiêu cũng không thể nhịn được nữa: "Câu sao lại không gọi điện thoại qua để hỏi một chút?"
"Đoán chừng là đang làm việc." Ngón tay Chu Duệ Trạch sờ sờ ở trên điện thoại di động, cố nén kích động muốn gọi điện thoại, thu hồi ánh mắt lại: "Đừng quấy rầy công việc của cô ấy, chúng ta tiếp tục."
Nhiếp Nghiêu khẽ mỉm cười, không nói gì, tiếp tục thảo luận chuyện công việc.
Sau khi công việc kết thúc, Nhiếp Nghiêu mang theo tài liệu rời đi.
Chu Duệ Trạch nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ, Hà Quyên sắp tan việc, hiện tại hẳn là không có công việc gì chứ?
Bấm số điện thoại của Hà Quyên, sau tiếng nhạc chuông thật dài, cũng không có nhận được kết nối.
Chân mày cau lại, nghe được âm thanh nhắc nhở đã cúp điện thoại lạnh như băng ở bên trong.
Chẳng lẽ là xế chiều hôm nay khách nhiều như vậy sao?
Công việc này thật đúng là không tốt lắm, vẫn phải làm việc, Hà Quyên quá mệt mỏi.
Ừ, đúng lúc nên để cô đổi phần công việc.
Đè xuống phiền não trong lòng, Chu Duệ Trạch nỗ lực đặt tinh lực ( tinh thần và thể lực) lên trên công việc.
Đến lúc năm giờ rưỡi, Chu Duệ Trạch không thể chờ đợi nữa mà cầm điện thoại lên, vẫn không có người nghe máy như cũ, là trạng thái kết nối được, nhưng không có ai nhận.
Chuyện gì xảy ra?
Lại bấm số một lần, vẫn không có người nào nghe.
Chu Duệ Trạch không chút do dự bấm số điện thoại của một người khác, không chút khách khí trực tiếp chất vấn: "Hà Quyên đâu? Tại sao cô ấy không nhận điện thoại? Hiện tại cô ấy còn có khách hàng sao?"
Người vừa nghe ở đầu bên kia điện thoại, vụt một cái liền từ trên ghế đứng lên: "Tôi sẽ đi kiểm tra ngay bây giờ, sau ba phút sẽ trả lời cho ngài."
Bên kia "cụp" một cái đã cúp điện thoại, ông chủ trụ sở lập tức nhấn phím kết nối nội tuyến: "Bảo Hà Quyên đến phòng làm việc của tôi."
Bên kia chần chờ một chút, nói: "Ông chủ, Hà Quyên lúc xế chiều đã xin nghỉ."
"Cái gì? Tại sao không có người cho tôi biết?" Lời của ông chủ trụ sở khiến trưởng bộ phận đầu bên kia sững sờ, lúc nào thì một thợ mát xa xin nghỉ còn phải thông báo ông chủ lớn cấp trên vậy?
Trong lòng nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, nhưng vẫn là chi tiết nói sự thật: "Buổi chiều, cô ấy gửi tin nhắn tới đây nói rằng cô ấy không thoải mái, xin rời đi trước, tôi liền phê chuẩn."
Ông chủ đã từng nói là để cho hắn chiếu cố Hà Quyên nhiều một chút, nếu không, tính chất công việc của bọn họ ở trụ sở, làm sao có thể cho phép Hà Quyên chỉ cần làm việc theo quy luật vào ban ngày mà còn có thể nghỉ Chủ nhật và ngày nghỉ chứ?
Nếu như ông chủ đã nói chiếu cố nhiều một chút, Hà Quyên xin nghỉ, dĩ nhiên là hắn liền phê chuẩn.
"Lúc nào thì xin nghỉ?" Ông chủ trụ sở lại vội vàng hỏi một câu.
"Buổi chiều, lúc gần hai giờ."
Sau khi ông chủ cúp điện thoại, vội vàng trở về gọi điện lại: "Buổi chiều, Hà Quyên không tới, lúc hai giờ có gửi một tin nhắn cho trưởng bộ phận, giải thích là không thoải mái nên xin nghỉ rồi."
"Ừ." Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, liền vội vã đi ra bên ngoài, trực tiếp đến ga - ra lái xe chạy về nhà, đồng thời điện thoại di động không ngừng quay số điện thoại của Hà Quyên, vẫn là trạng thái không có người nào nghe máy.
Điện thoại di động tự động cắt đứt rồi tiếp tục gọi lại, cứ như vậy vẫn quay số đến khi anh về nhà.
Vội vội vàng vàng chạy lên lầu, mở cửa phòng ra, còn chưa vào nhà liền gọi to: "Bà xã!"
Trong nhà yên tĩnh, hoàn toàn là không có động tĩnh, Chu Duệ Trạch trực tiếp chạy vào, tất cả gian phòng đều nhìn một lần, không có ai!
Chu Duệ Trạch trực tiếp gọi điện thoại cho Nhiếp Nghiêu, vừa kết nối được trực tiếp nói: "Không thấy Quyên Tử. Lúc xế chiều, gửi cho trưởng bộ phận của bọn họ một mẩu tin nhắn nói không thoải mái nên xin nghỉ, tớ gọi gọi điện thoại cho cô ấy vẫn không có ai nhận, trong nhà cũng không có người."
"Tớ biết rồi." Nhiếp Nghiêu lập tức thu hồi dáng vẻ đùa giỡn thường ngày lại: "Tớ đi phái người đến bệnh viện cũng như trụ sở để tìm, bây giờ cậu hãy quay về."
"Được." Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, lại vội vã lái xe trở về.
Rất nhanh chạy về công ty, trở lại phòng làm việc, Nhiếp Nghiêu đã ở nơi đó chờ anh, vừa thấy anh đi vào, nửa câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp nói: "Buổi chiều, sau khi Hà Quyên tiếp đãi một người khách hàng, ngay sau đó cũng chưa từng xuất hiện, hỏi những người ở bên trong hội sở, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người khách hàng đó."
"Người khách đó vừa rời phòng thời gian là ở khoảnh khắc lúc hai giờ, không nhìn thấy Hà Quyên." Nhiếp Nghiêu nói xong nhìn Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch an tĩnh dựa vào cái bàn đứng người: "Quyên Tử bị người ta bắt cóc sao?"
"Đã phái người đi tìm, căn cứ vào màn hình camera giám sát tìm được người đó lái xe đi lúc ấy, còn có chung quanh trụ sở xuất hiện nhân vật khả nghi, đang theo dõi tung tích." Nhiếp Nghiêu nói.
Không cần sắp xếp việc điều tra, bởi vì bất kỳ nhân vật khả nghi anh ta đều đã phái người đi điều tra.
Vấn đề nhân lực cũng không cần lo lắng, bọn họ nếu muốn tìm một người, rất nhanh.
"Người bên Thịnh Nhạc Dục và Tả Phỉ Bạch kia đã điều tra qua, Thịnh Nhạc Dục một mực ở công ty, cách đây không lâu mới rời khỏi, phương hướng đi của hắn chúng ta đã tìm được, người của chúng ta cũng theo dõi tới rồi. Trước mắt, hành tung của Tả Phỉ Bạch không xác định, nhưng mà nhiều nhất là mười phút sẽ có tin tức."
Lời nói liên tiếp của Nhiếp Nghiêu vừa bình tĩnh lại có nắm chắc, điều này nếu đổi lại những người khác đừng nói là người bị hại, dù là giao cho nhân sĩ (*) chuyên nghiệp tuyệt đối cũng không có năng lực hành động nhanh như vậy.
(*) nhân sĩ: người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.
Nhiếp Nghiêu một chút cũng không hề cảm thấy năng lực phản ứng nhanh chóng như thế của anh ta lại sẽ mang đến cho các nhân sĩ chuyên nghiệp biết bao nhiêu áp lực, anh chỉ cần biết, bây giờ Chu Duệ Trạch đã đến mức cực độ của sự giận dữ.
Chu Duệ Trạch quá yên lặng.
Kể từ sau khi rời đi vòng luẩn quẩn của cuộc sống trước kia, Chu Duệ Trạch đã thu lại mũi nhọn sắc bén, giống như là thanh bảo kiếm cất vào vỏ, che đậy lại sự lợi hại của anh.
Còn dư lại chính là đối đãi lạnh lùng với những người khác.
Khác xa với sự nhiệt tình lúc đối mặt với Hà Quyên, Chu Duệ Trạch cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt khác với người nào như vậy.
Mặc kệ những chuyện khác, Chu Duệ Trạch của bây giờ mới là người anh ta quen thuộc.
Ở giữa mưa bom lửa đạn nhanh chóng chặt đứt tính mạng của kẻ địch, lặng yên không một tiếng động giống như Tử Thần cắt lấy tính mạng của những con sói cô độc, mới thật sự là Chu Duệ Trạch.
Anh càng tỉnh táo, kết quả cuối cùng của kẻ địch càng thảm hại.
Có thể thấy được, Hà Quyên mất tích, đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.
Người nào không có mắt thế nên mới chọc tới Chu Duệ Trạch, rõ ràng là. . . . . . Ngại cuộc sống đang quá an nhàn rồi.
"Hà Quyên, cô có khỏe không?" Có người ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ gò má ửng đỏ của Hà Quyên.
Đầu óc choáng váng mơ màng, miệng rất khô, giọng nói tựa như hơi nước, cả người nóng đến khó chịu, muốn nhúc nhích, cố tình toàn thân một chút sức lực cũng không có.
Dường như nghe được giọng nói quen thuộc lại xa lạ, Hà Quyên cố gắng xoay mặt đến nơi phát ra giọng nói bên kia, phí sức cố sức mở mí mắt nặng trĩu ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Mở trừng lớn hai mắt, Hà Quyên rốt cuộc cũng thấy rõ ràng người trước mắt: "Tả Phỉ Bạch?"
Mở miệng, giọng nói khàn khàn nên rất khó nghe, ngay cả Hà Quyên cũng tự mình sợ hết hồn.
"Hà Quyên, không nghĩ tới sao?" Tả Phỉ Bạch âm hiểm cười nhìn Hà Quyên.
"Cô làm gì đấy?" Hà Quyên lắc lư đầu, muốn khiến mình tỉnh táo một chút, cô nhớ mình cũng chỉ là đi mát xa cho khách, sau khi đi vào không nhìn thấy người khách nào, đang lúc khó hiểu, đột nhiên liền bị người khác bịt kín miệng và mũi từ phía sau, mới vừa ngửi thấy được mùi hương kì quái, thì ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có liền mất đi ý thức.
"Không làm gì cả, chỉ bắt cô đổi ít tiền." Tả Phỉ Bạch khẽ cười, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng quẹt ngang gò má của Hà Quyên.
Tinh thần bị kích thích mà rùng mình một cái, một cỗ cảm giác khó hiểu từ nơi ngón trỏ của Tả Phỉ Bạch lướt qua nhanh chóng lan tràn ra, hô hấp đột nhiên dừng lại, ngay sau đó thở hổn hển dồn dập, nhiệt độ thân thể dường như lại nâng cao mấy phần.
Đây là. . . . . .
Hà Quyên đột nhiên mở to hai mắt, cô không phải đứa bé, dĩ nhiên hiểu loại cảm giác này là chuyện gì xảy ra.
"Không ngờ tới cô lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ cô chính là một. . . . . ." Tả Phỉ Bạch đột nhiên lại gần, ở bên tai Hà Quyên mập mờ thổi khí nóng, nhìn vành tai Hà Quyên nhanh chóng nhuốm màu đỏ, hồng đến mức sắp rỉ máu, không nhịn được mà cười khúc khích mà: "Khó trách Thịnh Nhạc Dục chia tay với cô, thì ra là cô vẫn luôn chưa từng thoả mãn hắn."
"Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi gom cho cô." Hà Quyên không hiểu tại sao mình lại bị bắt đến để chuột tiền, nhưng mà bây giờ, thoát cảnh khốn đốn này quan trọng hơn.
"Yên tâm, cô gom không đủ được." Tả Phỉ Bạch ngay cả hỏi Hà Quyên cũng không cần hỏi, cô ta muốn một con số mà cho dù là Hà Quyên có làm việc cả đời cũng kiếm không tới được: "Thịnh Nhạc Dục đã đồng ý giúp cô xuất ra, không cần đến cô quan tâm rồi."
"Tại sao Thịnh Nhạc Dục lại giúp tôi ra tiền?" Hà Quyên cố gắng đè xuống cảm giác nóng rang trên người, cô tận lực muốn trì hoãn thời gian.
Nếu phải nói Thịnh Nhạc Dục giúp cô thoát hiểm, cô cảm thấy có chút không đúng lắm.
Nếu như nói như vậy, hiện tại, cô gặp tình cảnh lúng túng này là chuyện gì xảy ra?
"Bởi vì hắn muốn nhìn thấy cô ly hôn, tôi giúp hắn đạt được đến cái mục đích này, hắn sẽ đưa tiền cho tôi." Tả Phỉ Bạch nhìn sắc mặt ửng hồng của Hà Quyên, cười hả hê: "Hà Quyên, cô phải thấy may mắn, cô vẫn còn rất đáng tiền."
"Cô và Thịnh Nhạc Dục thật sự là trời sinh một đôi." Hà Quyên vô cùng tức giận đến mắng to, nhưng mà hiệu lực của thuốc phát tác, giọng nói trở nên mềm nhũn, hoàn toàn cũng không có bất kỳ khí thế nào: "Hèn hạ như nhau."
Sắc mặt Tả Phỉ Bạch biến đổi, tức giận trợn trừng mắt nhìn Hà Quyên, ngay sau đó lửa giận tràn đầy lại tất cả đều dịu xuống, hắc hắc cười lạnh: "Rốt cuộc người nào hèn hạ, cô lập tức sẽ biết."
Nói xong, Tả Phỉ Bạch đứng dậy, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại: "Thịnh Nhạc Dục, anh chuẩn bị tiền cho tốt."
"Việc đó không cần chuẩn bị." Tiếng nói của Thịnh Nhạc Dục truyền đến: "Cô làm gì Hà Quyên?"
"Yên tâm, sẽ không làm gì. Tôi có thể bảo đảm, ngày mai cô ấy sẽ ly hôn với chồng, về sau anh muốn thế nào với cô ấy đều không có vấn đề." Tả Phỉ Bạch vừa nói vừa nhìn Hà Quyên đang giãy giụa ở trên giường.
Nhìn cô nỗ lực dùng răng nanh cắn môi, từ từ lại khó khăn co người lại, thỉnh thoảng không nhịn được tiết lộ ra ngoài tiếng than nhẹ giống như con mèo nhỏ, khiến tâm tình của cô ta rất tốt mà cười.
"Anh chuẩn bị tiền xong đi, buổi tối tôi sẽ cho anh tin tức tốt." Tả Phỉ Bạch nói xong, cúp điện thoại, cười đắc ý, hướng về phía Hà Quyên nói: "Rất khó chịu, rất khổ sở đúng không? Yên tâm, lập tức cô cũng sẽ không còn khó chịu, hơn nữa còn sẽ là rất thoải mái. . . . . ."
Nói xong, mở cửa phòng ra, từ bên ngoài có ba người đàn ông đi vào.
Tâm trạng Tả Phỉ Bạch rất tốt vỗ lên bả vai một người trong những người đó: "Chăm sóc thật tốt, còn phải chụp hình thật rõ ràng, ghi hình lại cũng cũng phải ghi rõ ràng, các loại vị trí đều phải chụp được đầy đủ."
Nhìn Hà Quyên hoảng sợ trợn to đôi mắt, Tả Phỉ Bạch cười ha ha rời đi, để lại không gian cho những người kia cứ phát huy.
Cô ta sống không thoải mái, những người khác cũng đừng mong được tốt hơn!
Chương trước | Chương sau