pacman, rainbows, and roller s
Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 113
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 106

↓↓
Nghĩ tới đây Triệu Vân Văn bắt đầu tính toán, tìm thời gian thích hợp, gọi điện thoại cho Hà Quyên, hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút.

Hà Quyên khẽ nhíu mày, hỏi "Chúng ta có chuyện gì đáng nói sao?"

Trước khi gọi điện thoại cho Hà Quyên, Triệu Vân Văn đã nghĩ đến cô ấy sẽ nói như vậy, hai người từ nhỏ đến lớn đều nhìn không vừa mắt lẫn nhau: "Với chị thì không có cái gì để nói, nhưng chị không muốn nói chuyện về dì của chị một chút sao?"

Sau mấy giây trầm mặc bên kia đầu điện thoại, dứt khoát hỏi "Thời gian, địa điểm."

bạn đang xem “Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Triệu Vân Văn hả hê cong khóe môi lên, cô biết Phương Thục Tú chính là nhược điểm của Hà Quyên, sau khi nói thời gian địa điểm xong, còn cố ý nói thêm một câu, chỉ hai người.

Sau khi Hà Quyên đồng ý, hai người liền cúp điện thoại.

"Thế nào?" Chu Duệ Trạch cảm thấy biểu cảm của Hà Quyên không đúng lắm, cuộc điện thoại kia là ai gọi vậy?

"Triệu Vân Văn không biết muốn làm gì, hẹn em ra nói chuyện một chút." Hà Quyên nhún vai một cái, "Từ nhỏ cô ta đã là một người phiền toái, đến bây giờ cũng còn như vậy."

"Muốn anh cùng đi với em không?" Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, trong lòng đã biết Triệu Vân Văn muốn nói gì, nhưng cũng không vạch trần.

"Không cần đâu, em không yếu như vậy nha." Hà Quyên tùy ý cười một tiếng, tiếp tục vùi đầu làm việc.

Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên hoàn toàn không đặt chuyện kia ở trong lòng, nhẹ nhàng cười. Thật ra thì, dựa vào thủ đoạn của anh, những động tác nhỏ ở ngoài kia anh đều biết rõ, nếu muốn bất tri bất giác tiêu diệt sạch sẽ tất cả, đương nhiên có thể dễ dàng làm được.

Nhưng mà anh không muốn làm như vậy.

Sau buổi tối tan việc, Hà Quyên đi đến chỗ hẹn, Chu Duệ Trạch ngồi ở trong phòng làm việc, không lâu sau Nhiếp Nghiêu liền mở cửa đi vào: "Đã phái người đi rồi, tất cả đều thu xếp xong hết."

Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu gật đầu một cái, một chút biểu cảm căng thẳng cũng không có.

Nhiếp Nghiêu tùy tiện ngồi xuống, không nhịn được tò mò mà hỏi một câu: "Chỉ cần cậu nói một câu, những người đó đã sớm biến mất, cần gì phải phiền toái như vậy chứ?"

"Cậu chưa kết hôn, nên cậu không cần hiểu." Chu Duệ Trạch dựa vào ghế, bày ra bộ mặt giảng dạy, làm cho toàn thân cao thấp của Nhiếp Nghiêu nơi nào cũng khó chịu.

"Loại chuyện như vậy cùng kết hôn hay không kết hôn thì có quan hệ gì?" Nhiếp Nghiêu im lặng, trước kia bọn họ ai cũng chưa kết hôn, lúc xử lý chuyện còn không phải là tất cả đều rất lưu loát sao.

Chẳng lẽ sau khi kết hôn, Chu Duệ Trạch làm việc liền "Ôn hòa" rồi hả?

Cũng không thấy ôn hòa nha, cậu ta làm việc vẫn không chừa đường lui như thế.

"Cậu không cảm thấy bà xã của mình vì bảo vệ mình mà ngăn ở phía trước, loại cảm giác này thật ấm áp sao?" Chu Duệ Trạch cười, nụ cười ấy được cho là ngọt ngào nhất, Nhiếp Nghiêu thấy được như vậy, toàn thân liền nổi da gà vụt vụt vụt tất cả đều tập thể dựng lên.

Hồi lâu, mới nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Cậu quá biến thái "

Lượn một vòng lớn như vậy chỉ vì muốn nhìn Hà Quyên bảo vệ cậu ta, quan tâm cậu ta.

Đây cũng không phải là một loại biến thái sao?

"Cậu không cần hiểu." Chu Duệ Trạch nói ra lời nói thấm thía, "Đây là cảm giác được người mình yêu quan tâm, loại người chưa kết hôn chưa có yêu người như cậu, làm sao có thể trải nghiệm được chứ?"

Cái trán của Nhiếp Nghiêu hằn gân xanh lên, không nhịn được kích thích cậu ta: "Kết hôn, yêu, thứ tự cậu đảo lộn lại rồi sao?"

"Thứ tự không quan trọng, quan trọng là, cưới được vợ vào tay." Chu Duệ Trạch hài lòng cười.

Nhiếp Nghiêu không nhịn được nâng trán lên, khổ sở than thở: "Thật muốn để chị dâu xem bộ dáng này của cậu một chút, thật quá âm hiểm."

"Yên tâm, mặc kệ là hình dáng gì, bà xã tôi cũng yêu tôi." Chu Duệ Trạch tràn đầy tự tin nói.

Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch một hồi lâu, chân thành đề nghị: "Tôi nói này, cậu có phải nên hẹn một bác sĩ tâm lý hay không?"

"Cậu muốn chết sao?" Chu Duệ Trạch không chút khách khí hỏi, "Phí mai táng tôi nhất định chi nhiều tiền, bia mộ sẽ chọn cái tốt nhất cho cậu."

"Anh em tốt không thể như vậy." Nhiếp Nghiêu vội vàng cười nịnh hót, đồng thời nói sang chuyện khác, "Chị dâu tự mình đi thật không có việc gì sao?"

"Chắc chắn sẽ không có chuyện, bà xã tôi lợi hại như vậy mà." Nhắc tới Hà Quyên, khuôn mặt Chu Duệ Trạch tràn đầy hài lòng cùng tự hào.

Như vậy, Hà Quyên cũng không cần cực khổ cố gắng để giành tiền, nghĩ tới các loại phương pháp đến rướt Phương Thục Tú về rồi.

"Xem ra Triệu Quốc Tường có dính dáng với bọn họ." Nhiếp Nghiêu nhắc nhở Chu Duệ Trạch, dính đến Chu Kỳ Côn và Đổng Nhu Bình anh cũng không tiện nhúng tay, loại chuyện đó luôn phải để Chu Duệ Trạch tự mình quyết định.

Chu Duệ Trạch trầm mặc, Nhiếp Nghiêu có chút bận tâm, chuyện khổ sở như vậy, Chu Duệ Trạch sẽ khó chịu.

Lo lắng ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa Nhiếp Nghiêu bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.

Mới vừa rồi anh tưởng tượng đến người buồn bực đã ở đâu rồi?

Người trước mắt cười như không cười, trong mắt tràn đầy tính toán, không phải là Cuồng Lang trước kia sao?

Nhiếp Nghiêu sáng suốt nuốt một ngụm nước bọt, vùi ở trên ghế, chẳng hề nói một câu.

Bình thường mà nói, cái bộ dáng này của Chu Duệ trạch, chính là bày tỏ một chuyện -- triển khai toàn bộ trạng thái.

Bất kỳ chướng ngại nào ngăn trở, toàn bộ đều phải bị tiêu diệt.

Còn nhớ rõ ban đầu có một lần bọn họ làm nhiệm vụ, khu đất kia hoàn toàn là một bãi mìn, muốn gỡ mìn hết sẽ rất lâu, lúc ấy Chu Duệ Trạch chính là cười như vậy.

Sau đó chính thức hiểu rõ, phàm là nụ cười kia cũng không phải chuyện tốt.

Khu có mìn hoàn toàn bị nổ tung.

Cái gì là bại lộ mục tiêu?

Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng không quan tâm.

Phải len lén lẻn vào bắt bọn họ thì phải cần tài liệu, diễn biến kết quả cuối cùng chính là. . . . . . Chu Duệ Trạch quang minh chánh đại tiến vào, thuận tiện còn đoạt lấy một chiếc xe quân hỏa.

Trả giá cho việc đó dĩ nhiên cũng thê thảm nặng nề, trên người Chu Duệ Trạch là vết thương lớn chồng lên vết thương nhỏ, hoàn toàn chính là toàn thân đầy máu.

Nhưng mà, để cho trí nhớ của anh khắc sâu nhất chính là, trong tròng mắt đen như mực của Chu Duệ Trạch sáng ngời, âm thầm cảm thấy, thật giống như sói ở trong rừng ngửi thấy mùi máu tươi mà hưng phấn, giống nhau như đúc.

Cái loại hành động điên cuồng đó, hoàn toàn cũng không phải là một người có thể làm được.

Bây giờ Chu Duệ Trạch lại cười như vậy, ở trong lòng Nhiếp Nghiêu âm thầm cầu nguyện, hi vọng những người đó có thể sáng suốt thu tay lại, nếu không, nếu như chó sói nổi điên. . . . . . Thì hậu quả quá nghiêm trọng.

Lúc này, Hà Quyên đã đến khách sạn Triệu Vân Văn hẹn, trong một căn phòng đơn không lớn, món ăn cũng đã được bày lên, Hà Quyên nhìn một chút, trực tiếp ngồi xuống, cũng không có quanh co lòng vòng trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tôi nói này Hà Quyên, chị còn là chị em với tôi chứ?" Triệu Vân Văn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hà Quyên nửa ngày, mới chậm rãi nói, "Chính mình che dấu một người chồng có tiền như vậy, lại để cho tôi cực khổ đi kiếm tiền ở bên ngoài, chị không biết thẹn sao?"

Vừa nghe lời nói của Triệu Vân Văn, Hà Quyên liền cười: "Chồng tôi có tiền hay không thì có quan hệ gì tới cô?"

"Hà Quyên, chị đừng quên, nhiều năm các người ăn nhờ ở đậu nhà tôi như vậy, diễễnđàànlêêquýýđôôn bây giờ cũng đã đến lúc chị phải báo đáp rồi!" Triệu Vân Văn cáu kỉnh quát lớn, cô biết Hà Quyên không muốn nhắc tới quá khứ nhất, cô cố tình phải nói, cố tình phải nói.

"Cô muốn tiền sao? Dễ thôi." Bây giờ Hà Quyên rất rộng rãi, rộng lượng này thật là có phong cách quý phái, "Cô muốn bao nhiêu?"

Loại cảm giác đó giống như là đuổi một kẻ ăn mày, cái loại khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống đó làm Triệu Vân Văn đau nhói thật sâu.

Vốn ngày thường cô sẽ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, đó là cuộc sống của cô, nhưng cũng không đại biểu, Hà Quyên cũng có thể vũ nhục cô như vậy!

"Muốn bao nhiêu cũng không có quan hệ với chị, tiền của chị còn không phải là của chồng chị hay sao?" Triệu Vân Văn cười lạnh, hung hăng châm chọc, "Xài tiền của đàn ông mà cứ ngang nhiên khí phách như vậy sao? Mặt chị thật đúng là đủ dày rồi."

Hà Quyên kỳ quái nhìn Triệu Vân Văn: "Tôi xài tiền của chồng tôi, tại sao lại không thể ngang nhiên chứ?"

"Chồng sao, ai biết ngày nào đó chồng của chị liền thay đổi thành người khác." Triệu Vân Văn chính là không xem nổi bộ dáng khoe khoang kia của Hà Quyên, diễễnđàànlêêquýýđôôn thần bí nói, "Chị cũng nên cẩn thận một chút, chị Hà Quyên, bây giờ tuổi của chị cũng không nhỏ. Đợi đến khi hoa tàn ít bướm, xem anh ta có còn đối xử với chị như bây giờ hay không?"

"Hoa tàn ít bướm?" Hà Quyên buồn cười nhìn Triệu Vân Văn, "Hình như không có ai trẻ mãi không già cả? Ai cũng có ngày đó, huống chi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa cảm thấy tôi cần phải ra oai cái gì."

"Chị cũng biết nhan sắc của mình bình thường à?" Triệu Vân Văn châm chọc, "Tốt nhất nên có chút tự biết rõ."

Hà Quyên cũng không tức giận chút nào, ngược lại tính tình dễ chịu nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy bộ dáng mình đẹp. Nhưng mà hiện tại tôi lại có một tư cách, chính là người chồng tôi yêu chỉ có tôi."

"Thế nào, cô bây giờ là không phải muốn nói với tôi, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ bị một cô gái xinh đẹp hơn thay thế sao? Hoặc là cô cũng có thể trực tiếp nói, cô sẽ thay thế tôi." Hà Quyên hoàn toàn không chờ Triệu Vân Văn mở miệng, trực tiếp làm rõ lời cô ta muốn nói.

"Không sai." Nếu đã nói rõ, Triệu Vân Văn tuyên chiến nhìn về phía Hà Quyên, "Chị lớn hơn tôi nhiều như vậy, vẫn nên thức thời sớm một chút rời khỏi mới phải."

"Người như chị, không bao lâu mặt mũi sẽ nhăn nheo, ngược lại anh ta nhìn cũng không muốn nhìn chị một cái." Triệu Vân Văn cố ý khoe khoang mình trẻ tuổi xinh đẹp, "Bây giờ chính là lúc sắc đẹp của tôi đạt đỉnh cao nhất, so với chị còn mạnh hơn rất nhiều."

"Cô cho rằng chồng tôi là loại đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn hình dáng bên ngoài sao? Bây giờ có rất nhiều đàn ông chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng chỉ có chồng tôi vẫn như cũ tốt như vậy." Hà Quyên rất có lòng tin đối với Chu Duệ Trạch.

"Thật sao? Đáng tiếc, chị là một người vợ già sự thật này ai cũng không thể thay đổi được." Triệu Vân Văn chính là muốn hung hăng đả kích Hà Quyên, loại thực tế này ai cũng không có cách nào thay đổi, coi như Hà Quyên muốn nguỵ biện cũng vô ích.

"Vợ già. . . . . ." Hà Quyên nở nụ cười, cẩn thận nhìn Triệu Vân Văn, nói với cô: "Trẻ tuổi thì ai cũng từng trải qua, nhưng cũng không phải ai cũng có thể trở thành vợ già."

"Cô rủa tôi?" Triệu Vân Văn lập tức liền nghe ra ý tứ trong lời nói của Hà Quyên, cô ta thế nhưng trù mình chết sớm.

"Tôi chỉ nói thật, cô biết, mọi người cũng biết về đạo lý tuổi già này, ai cũng sẽ chết." Đối với Triệu Vân Văn cực kỳ tức giận, ngược lại tinh thần của Hà Quyên an nhàn hơn nhiều.

"Nếu cô vọng tưởng muốn dùng phương pháp này để làm tôi rời khỏi Chu Duệ Trạch, tôi nói cho cô biết, không có khả năng. Còn nữa, coi như cô muốn đi tranh thủ cũng không có biện pháp, diễễnđàànlêêquýýđôônanh ta cũng sẽ không để ý tới cô." Hà Quyên nói xong, hoàn toàn cũng không chờ Triệu Vân Văn nói gì, đứng dậy rời khỏi.

"Hà Quyên, chị đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chị phải khổ sở." Triệu Vân Văn lớn tiếng kêu lên, cô không cam lòng.

"Đến ngày đó rồi hãy nói." Hà Quyên không hề quay đầu lại, tùy tiện nói một câu, trực tiếp rời đi.

Cô tin tưởng vào tình yêu, nhưng cũng chuẩn bị lúc tình yêu rời khỏi.

Trong khi yêu cô sẽ yêu hết mình, toàn tâm toàn ý mà yêu, ít nhất sẽ không để mình có cơ hội hối hận.

Ngộ nhỡ, nếu ngày nào đó Chu Duệ Trạch không yêu cô nữa, đi yêu người khác, như vậy. . . . . . Cô sẽ rời đi sao?

Về đến nhà, Chu Duệ Trạch vừa mới mở cửa phòng ra, trực tiếp bị Hà Quyên đẩy ngồi xuống ghế sa lon, Hà Quyên từ trên cao nhìn xuống, Chu Duệ Trạch im lặng nhìn cô: "Bà xã, em làm sao vậy?"

"Nói, có yêu em không?" Hà Quyên ép hỏi.

"Yêu chứ." Chu Duệ Trạch vội vàng nói, rõ ràng có thể cảm giác được cảm xúc của Hà Quyên không đúng lắm, Triệu Vân Văn đã nói với cô cái gì sao?

"Sau này nếu không còn yêu nữa, nhất định phải nói với em, em sẽ tự mình rời khỏi, em sẽ không bám chặt lấy anh, em. . . . . ."

Lời của Hà Quyên còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy eo căng thẳng, trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoàn toàn đảo ngược.

"Anh. . . . . ." Kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch đang đè ở phía trên mình, Hà Quyên có chút không rõ lắm.

"Bà xã, em là không tin tưởng anh sao?" Chu Duệ Trạch nguy hiểm nheo tròng mắt lại, "Anh cảm thấy chúng ta cần phải khai thông một chút. . . . . ."

Về phần khai thông thế nào, đó chính là vấn đề cần phải đóng cửa phòng lại từ từ "Khai thông".

"Còn dám suy nghĩ lung tung nữa không?" Chu Duệ Trạch vừa "Dụng hình" vừa "Bức cung", nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của Hà Quyên ở phía dưới, cắn răng hỏi.

Người đã mệt mỏi không có hơi sức nói chuyện vội vàng lắc đầu loạn xạ.

"Sau này có còn như vậy nữa không?" Động tác của Chu Duệ Trạch vừa nhanh vừa mạnh, phát tiết tất cả tức giận ra ngoài, lại dám hoài nghi anh như vậy, đáng ghét.

Tiếp tục lắc đầu loạn xạ, trong đầu hoàn toàn là một khối bột nhão, chỉ có thể hoàn toàn chạy theo bản năng của mình, lắc lư theo động tác của Chu Duệ Trạch.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Yêu ư, để sau!

Yêu ư, để sau!

"- Trời, đã sáu tháng kể từ lúc biết mày, tao chỉ thấy mày đưa hột cho người khác

28-06-2016
Cây cầu hi vọng

Cây cầu hi vọng

Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu

01-07-2016
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Anh à...cảm ơn anh

Anh à...cảm ơn anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Bỏ chồng đi chị

Bỏ chồng đi chị

Không biết em sao chứ chị không có thiện cảm với con gái đã li dị chồng lắm, ích

23-06-2016