Ken nhìn em, hắn cũng nhìn vào cái máy tính phía xa, có lẽ em đã đọc một vài chiến công của hắn chăng, năm 20 tuổi hắn đã từng giết tới hơn 50 cảnh sát chỉ trong hai tiếng bằng súng, và sau đó vài ngày thì 100 kẻ chống đối DEVILS đã bị hắn cho nếm thử khẩu thần công với tốc độ 2 phút 05s,... Nhiều lắm, hắn đã nói là rất độc ác mà, yêu hắn em phải chấp nhận điều đó, nên sớm muộn gì cũng phải cho em biết thôi. Ken bước chầm chậm lại gần em, vẫn là ánh mắt điềm đạm dành riêng...
bạn đang xem “Ngược chiều kim đồng hồ - Zuzulinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trí tưởng tượng của em lúc này phô hết ra, em nghĩ những bước chân của con người kia đang giẫm đạp lên máu, da thịt người... lênh láng dung dịch màu đỏ giữa nền gạch gỗ, có tiếng mèo con kêu trong làn gió thoảng thảm thiết, và mùi hương toát lên từ người hắn sặc mùi máu...
Nhớ lần trước, hai tên sát thủ ở tổ chức Green ám sát, cái lúc mà chạy xuống tầng hầm em đã buông xuôi tất cả, mọi nỗi sợ vượt qua ranh giới... may mắn thay em lại va vào thùng dầu,... cảm giác lúc này cũng tương tự như thế, đứng trước hai vực âm dương, chỉ cần con quỷ Ken kia chạm vào em là vĩnh viễn chết... Bản năng sinh tồn lại trỗi dậy, em muốn cầu cứu để tồn tại,... nhưng biết gọi ai đây khi mà người duy nhất ở bên em lúc này là tử thần...
- Reng reng reng! - Tiếng chuông điện thoại đổ. Ken dừng bước chân, hắn chuyển hướng. Tầm này thì có thể là ai to gan gọi được, nhưng nếu không nghe máy thì có lẽ tiếng chuông vẫn cứ kêu ồn ào. Hắn nhấc máy lên, Ruby gọi. Cô nàng tìm không thấy hắn đâu nên gọi bằng mọi số điện thoại, hắn cứ để cô ta thao thao bất tuyệt, đôi mắt vẫn trông chừng em, hắn biết sợ một người... Nhìn mắt em đen xì vì nhoen, phảng phất một nỗi buồn và sự lạnh giá.
Tiếng chuông đã kéo em lại, giống với đồng hồ báo thức hẹn lúc 0h mà ngày nào vẫn dùng. Em chợt tỉnh khỏi ảo tưởng, bình tĩnh lại thì ra trước mặt mình là một con người.
Ken cụp máy, hắn không nói gì trong lúc đàm thoại và cũng chẳng cho Ruby cơ hội được chào tạm biệt. Ánh mắt em đã làm hắn mất suy nghĩ, em đang nhìn một cách hoảng sợ, còn hắn bị ánh mắt ấy làm nhỏ bé cái tôi.
- Sao vậy em? - Giọng trầm ấm tràn đầy tình thương - Mệt à? Có cần... - Hắn chưa kịp nói hết thì em đã chen ngang:
- Không! Không sao! Không sao! Chẳng sao cả!
- Nghỉ đi! - Hắn đưa tay lau mồ hồi cho nhưng em đã đẩy ra.
Hít một hơi dài, lấy hết dũng cảm để thốt lên lời.
- Tôi là Chris, cha tôi là Trac và mẹ tôi là Renny. Họ đều là nhân viên của tập đoàn Thương Mại DEVILS, gia đình tôi trung thành tuyệt đối với DEVILS, không phải gián điệp.- Em nói không kịp đớp hơi - Thời gian qua tôi đã bị mang lốt con của gián điệp và phải chịu sự trừng phạt của tập đoàn, giờ tôi cần lấy lại những gì thuộc về mình! - Em quả quyết, không có ý định phục thù Sếp, vì hắn là đấng tối cao, nhưng em có quyền được trả lại một tuổi thơ ...
Ken không hề biết điều em đang nói, Trac và Renny hay một cái tên nào khác, có vô số nhân viên ở DEVILS thì bộ óc nào nhớ nổi.
- Thế muốn gì? - Em xưng "tôi" thì hắn đáp lại theo đúng thứ bậc.
- Một vị trí ở DEVILS.4! - Em nói nhỏ. Cha trước khi chết đã được làm ở DEVILS.3 một vài tháng và ông muốn con phải hơn mình.
Ken thấy lạ, em có muốn làm cho hắn ở DEVILS.5 thì hắn cũng cho phép ngay. Đợi một lúc không thấy Ken lên tiếng, em tiếp tục:
- Tôi phải được bồi thường vì danh dự và nhân phẩm của mình - Đã phải chịu quá nhiều tủi nhục rồi, em không thể nhẫn nhịn được nữa, chẳng có người nào có sức chịu đựng vô biên được đâu.
- Được thôi! - Em không hiểu hắn rồi, nếu lấy hắn em có hơn mọi thứ. Vậy nên việc trao cho em chiếc nhẫn ấy chính là sự bồi thường lớn nhất có thể.
Em nhìn hắn không nói lên lời.
- Thích thì thế chỗ cho Arrow hay làm tổng bên ANGELS! - Hắn phóng thoáng, nhưng em cứ nghĩ hắn đang trêu ngươi.
- Tôi muốn làm cho Ngài Arrow! - Nhìn thẳng mắt hắn, em đã trách lầm người.
Ken nhìn em vẻ hiếu kì, hắn đã tin là em yêu hắn thì chẳng có gì phải e sợ trước một người đàn ông khác.- Ta cho phép nhảy bước! - Ý hắn là không cần phải làm tôi tớ cho Sếp nhỏ, mà làm luôn chức đó, hoặc là về bên cạnh hắn ở DEVILS.5.
- Chỉ làm cho bên DEVILS.4 thôi! - Em muốn trung thành với DEVILS vì cha mẹ, nhưng em không muốn đầu quân cho con quỷ độc ác này.
- DEVILS.5 mà còn chê ư? - Hắn ghé sát vào tai em.
- Tôi không thích DEVILS.5! - Em vô cảm.
- Nhưng ta muốn thế! - Hắn đau khi em nói vậy.
- Ngài không có quyền! - Em ghét những thứ áp đặt, nếu em không phải người của DEVILS thì tin rằng em đã giết hắn rồi.
- Thế mà dám xin làm ở khu 4! - Theo em thì em cũng làm gì có quyền mà xin xỏ hắn.
- Vì Sếp nhỏ chấp nhận! - Lần mà em ở chỗ Arrow, hắn đã bảo là sẽ nhận em làm nhân viên lần hai.
- Vậy nói ta biết để làm gì? - Ken to tiếng.
- Vì... - Đúng, nói cho con quỷ này biết để làm gì chứ, em nhận ra... - Vì... đây là nhà của ngài!
- Và cũng là của em!
- Không! Tôi chỉ là người giúp việc ở đây! - Em gạt đi mọi khoảng thời gian tươi đẹp.
- Em đã từng đồng ý là vợ của ta! - Hắn lừ mắt, ngày trước em còn muốn được ngủ với hắn cơ mà.
- Ngài... đâu có... yêu tôi! - Em trùng chân và hướng mắt vô định. Nếu yêu mà thế này thì chỉ là xiềng xích.
- Yêu mới được lấy ư? - Hắn đã nói yêu em bao nhiêu lần mà em không nhớ?, hay em đã quên?
- Ngài lấy tôi thì được gì? - Em nhìn hắn bằng một ánh mắt vô sản, em nghèo và chẳng có một vật giá trị.
- Cứ phải được gì thì mới lấy sao?- Ken không thích em nói đến chuyện lỗ lãi trong tình yêu. Hắn có mọi thứ, đại gia với số tiền chất cao hơn núi thì cần gì phải hưởng quyền lợi từ người khác nữa. Tuy nhiên, em cho hắn những cảm giác hạnh phúc vô giá mà có số tiền nào thỏa mãn, vậy nên hắn lời quá ấy chứ.
- ... Tôi - Em bối rối trước từ "em" và "tôi" rồi cũng có thể cưỡng lại từ "em" - ... không hiểu! - Giọng nói có phần thiếu năng lượng.
- Tại sao cần phải hiểu? - Hắn quát làm em co do, nếu bắt hắn hiểu vì sao lại yêu em, yêu đến điên cuồng thì làm gì có câu trả lời.
- Nhưng vợ của Ngài phải là người hoàn hảo - Em nói về thực tế.
- Định nghĩa? - Hắn khoanh tay lại một cách gia trưởng.
- Trí tuệ... xinh đẹp... tài giỏi... - Em đang nghĩ tới từ "độc ác" nhưng không thể nói - và... được sự đồng thuận của tập đoàn - Em đã từng bị dọa nạt nên biết điều kiện này không thể thiếu.
- Xét cho cùng thì em chẳng có gì cả! - Ken nhìn em một lượt từ trên xuống dưới, - nhưng còn thiếu sự lựa chọn của ta! - Em đã quên mất thứ quan trọng nhất, vợ của hắn thì phải do hắn được quyền chọn.
- Tôi... không xứng đáng với Ngài!
- Nhưng... con ta phải là của em! - Hắn quên mất nghĩa vụ đối với DEVILS, ước muốn lúc này thật tầm thường.
- Tại... tại sao? - Em ngước mắt lên nhìn vào hắn.
- Vì ta muốn!
- Không thể... - Một tì nữ chẳng bao giờ mơ tới hạnh phúc cao sang ấy.
- Ta muốn em là mẹ của con ta! - Một câu nói có nội dung tương tự lại được cất lên, không mong cho mình, tuổi thơ hắn đã qua lâu rồi.
- Em? - Chris cất lời, lơ lửng giữa cách nhìn đầy tình cảm mà cầu xin của hắn, có lúc đã lãng quên quá khứ.
- Không thể à? - Hắn không còn đủ sức nói to nữa, giọng hắn đuối dần, trước em hắn chỉ là một cành cây hoang dại.
- Có... rất nhiều người thích hợp! - Buổi tối hôm nay, em đã thấy hắn nói chuyện và mỉm cười với rất nhiều phụ nữ xinh đẹp.
- ... - Hắn gạt thở - ... - thêm vài giây nữa trước khi quyết định - ... nếu không muốn ta cũng không ép! - đã nói quá nhiều rồi, rằng em là người duy nhất phù hợp, sao chẳng bao giờ em chịu nghĩ như thế, hắn không trách em tự ti, nhưng suy nghĩ của em nhỏ bé, hạn hẹp quá. Ánh mắt Ken trùng xuống, lần đầu tiên hắn thể hiện nỗi buồn trên khuôn mặt. Sắc hồng đã bị sự nhợt nhạt của thất vọng làm hắn thê lương. Hắn không muốn con phải như mình, thật đấy, không muốn nó có mọi thứ một cách cô độc bằng con đường này. Hắn sợ khi không bao giờ được bế trên tay sinh linh bé bỏng của mình, sợ phải mắng con và làm con ghét mình,... những điều này cha hắn đều đã cho hắn nếm trải... Hắn thèm cái cảm giác được hét lên trọng bệnh viện rằng " Con tôi đấy!", thật là tầm thường với những người có chí lớn như hắn phải không ?
- Xin lỗi, em không thế làm được, em thiếu quá nhiều thứ !
- Có một thứ mà em không thiếu! - Hắn cười nhạt, đấy là thứ hắn cần nhất - ... là tình yêu! - Hắn chưa thể biết được sự ấm áp trong vòng tay mẹ, nếu em là mẹ của con hắn, chắc chắn chúng sẽ hạnh phúc biết chừng nào... Em có biết hắn đã từng khao khát được làm anh trai của em thế nào không, hắn muốn được chăm sóc và yêu thương em như một gia đình...
- Em là trẻ mồ côi, em chẳng có ai cả, chẳng một ai đón nhận em và bây giờ em cũng vẫn chỉ có một mình,... em làm gì có tình yêu chứ?
- KHÔNG! Em hơn tất cả mọi người, em có rất nhiều thứ, những thứ mà ta có tìm kiếm mãi mà cũng không thể có, ta muốn con ta phải được có tình yêu của em!
Em nhìn hắn, hắn sai rồi, em làm gì có, tình yêu ư, em ghét nó, em ghét rằng chỉ mình em cho đi tình yêu thôi mà không nhận lại được bất kì điều gì khác...
-Chắc là... những cô gái đó - em ngập ngừng, những cô gái thông minh sắc sảo đủ tiêu chuẩn để hắn lựa chọn ấy - họ chưa thể hiện ra thôi! - Em nghĩ rằng họ cũng giàu tình thương dành cho gia đình, vì đó là điều hiển nhiên mà... Nhưng có lẽ chỉ hiển nhiên với những người như em, Yun hay Luci thôi, người ở DEVILS làm gì có khái niệm "gia đình".
-Nếu không phải em, con ta sẽ không bao giờ được cười! - Hắn không nói dối, nhìn hắn mà xem, có khi nào thấy hắn cười một cách sản khoái đâu.
- Mẹ nào mà chẳng yêu con chứ! - Em ngạc nhiên, không tin là mẹ hắn chưa từng bồng bế đứa con trai trưởng này.
-Vậy thì nhầm rồi! - Có thể chính vì em là người thường nên không thể hiểu.
-Không đâu! Bình thường ta làm sao biết được, chỉ khi nào có biến cố xảy ra chúng ta mới hiểu được tình mẫu tử! - Chắc là bà Hanmony ngày ấy đã coi em là Moon mà che chở cho em tới hơi thở cuối cùng...
-Em đâu có hơn ta, dựa vào cái gì để nói? - Ken có cha mẹ nhưng hắn cũng chẳng hơn gì một đứa trẻ mồ côi. Ánh mắt của hắn còn đen hơn cả bầu trời đêm nay, sâu trong nó, vẫn là hình ảnh của em.
-... - Im lìm.
Ken xoay người, không muốn nhìn em nữa, để hông dựa vào bàn, tấm lưng hơi cong vì mỏi. Hắn khoanh tay và hình dung về một tương lai không xa... khi hắn có một cậu con trai và em có hai nhóc tì. Vòng tuần hoàn lại bắt đầu, con hắn đơn độc bắt nặt hai đứa bé, hành hạ, đánh đập, thậm chí là lăng mạ. Còn hai đứa nhỏ đã ý thức mà che chở đùm bọc, mọi nỗi đau đều tan biến khi chúng ôm lấy nhau... Con trai hắn sẽ đánh chúng tới khi nào mà chúng phải tách rời nhau ra, như khi hắn đã ép em không được nghĩ về anh trai mình nữa ấy... Nhưng chẳng thể,... Hắn không kìm được nữa, hắn không thể để khoảng thời gian cô độc ấy lặp lại.
- Tại sao lại nghĩ như thế? - Em không tán thành việc hắn nghĩ, chắc là mẹ hắn cũng yêu con, nhưng bà không thể hiện.- Con anh... - Em đọc được suy nghĩ của hắn - chắc chắn sẽ là niềm tự hào của anh, của mẹ đứa trẻ và của DEVILS, tất cả mọi người... - trong đó có em, em tự hào vì tập đoàn, vì em là người DEVILS.
- GIẢ TẠO! - Hắn đáp lại ngay, ngày xưa hắn đã nghĩ em giả tạo khi cố thể hiện tình yêu ra bề ngoài, còn giờ hắn biết sự giả tạo không tồn tại trong em. Mà trong hắn, trong những bộ óc khôn ngoan ưa thích được ca tụng... - Chỉ để che mắt thiên hạ! - Ai cũng nghĩ hắn sung sướng. Ken cười trong nỗi chua xót em không thể hiểu được cảm giác ấy.- Ngồi đi! - Hắn thấy em đã mệt mỏi lắm rồi, chắc chẳng có ai muốn nghe tâm sự của con rô bô như hắn đâu. Hắn ngồi xuống trước, để chống một chỗ ngay cạnh cho em.
Chris ngồi xuống, không ngồi cạnh, mà tìm một cái ghế nhỏ như ngày xưa hắn vẫn thường dạy em học... Một sự phân chia giai cấp mà tự hai con người tạo ra. Hắn với chiếc ghế lớn và em nhỏ bé.
-Chắc chắn con em rồi sẽ rất hạnh phúc! - Hắn thở dài, để nói ra câu nói này lòng quặn thắt. Chàng trai nào được bảo vệ em mãi mãi sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này, không phải là hắn rồi. Ken biết, có một cách yêu là chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, chắc là hắn chỉ được yêu theo cách đó thôi. Mặt hắn chợt tái nhợt lại, e sợ nếu người đó là Yun, hay một người nào đó thuộc tổ chức chống đối lại DEVILS, hắn không muốn phải giết đi kẻ đó, kẻ sẽ là người cuối cùng khóa trái tim em lại. Hắn biết em đã quá nhiều đau khổ, nhưng nếu em yêu một người như Yun, cậu ta đúng là người tốt, có thể cậu ta sẽ đem đến những hạnh phúc cho em, nhưng em ơi, xin em đừng yêu đối thủ của DEVILS nhé, hắn không thể cướp đi chồng em được đâu vì hắn là người của DEVILS,... Vậy nên nếu em yêu ai hãy để cho hắn biết trước nhá em... Ken bất động một lúc, hắn sợ em sẽ quên mất mình. Em chỉ cần được người khác quan tâm tới thôi là sẽ yêu quý họ ngay, hắn biết mà, nếu như khoảng thời gian tươi đẹp trước đây không phải là hắn, là một người nào khác kể cả là Arrow chắc em đã yêu người đó rồi... Hắn muốn thời gian dừng lại, để em chỉ được phép yêu một mình thôi.
Em không nói gì, đôi mắt thoáng hụt hẫng khi hắn nói như thế. Chẳng lẽ em và Ken sắp rời xa rồi ư?
-Sao thế? - Hắn vẫn muốn quan tâm em, muốn ôm em vào lòng nhưng có khoảng cách mất rồi.
-Không, em không sao!
-Ta chỉ muốn em là vợ của ta và là mẹ con ta thôi! - Hắn không thể ôm em, nhưng hy vọng mong manh cứu vãn tình yêu này. Làm ơn đồng ý đi em, để hắn được cười nụ cười hạnh phúc nhất.
Nhưng ánh mắt em thêm một lần khước từ, hắn đứng dậy và đi vào giường. Đồng hồ đã qua con số 12, vậy là ngày hôm qua là ngày buồn nhất của hắn, dù có em nhưng món quà sinh nhật ý nghĩa nhất không tới được tay. Hắn nằm yên trên giường, thi thoảng vẫn để mắt tới cái dáng người nhỏ nhắn kia. Rồi khi thức dậy sẽ coi em là gì đây ?
-NGÀI ĐÃ GIẾT CHA VÀ MẸ TÔI! - cuối cùng thì em đã nói ra được lí do. Nếu... không có điều kiện này, chắc em và hắn đã có một kết thúc hạnh phúc.
Ken bật dậy ngay lập tức, những điều cả tối nay em nói về cha mẹ và cả câu nói vừa rồi... hắn không nhớ nổi,... hắn có thể đã giết nhầm người thuộc tổ chức, điều này có thể cho qua với những người chỉ đạo, nhưng sao lại trớ trêu khi người con gái hắn yêu lại là nhân thân của nạn nhân!
Chris không khóc, em ngồi thừ ra nhìn vô hồn chẳng khác một xác chết. Bất thình lình Ken lao tới ôm chầm lấy em, quỳ luôn xuống để khuôn mặt em tới bờ vai. Bàn tay to lớn rủn rẩy trước một cô gái...
-Ta xin lỗi, xin lỗi em! - Hắn lần đầu tiên hạ thấp bản thân để xin lỗi một người, - làm ơn, hãy để ta ôm em một lúc thôi, rồi ta sẽ để em được tự do...
Em ngồi im, tay không thể đưa lên ôm hắn được nữa. Em không thể cho qua lỗi lầm này được, cha và mẹ em... và... hắn!
Một lúc, hai lúc, rất lâu rồi Ken vẫn cứ ôm chặt, tựa đầu lên bờ vai em hắn ngủ như một đứa trẻ. Dù rất mỏi nhưng em biết, lần cuối, lần cuối được yêu... nên em cho hắn mượn bờ vai này... Chỉ cần dịch nhẹ người là hắn càng ôm em chặt hơn.
Mùi vị của hắn, của em, của quá khứ, hiện tại sẽ khóa lại ở đây.
Rồi Ken tỉnh, đôi mắt thẫn thờ vẫn nuối tiếc, sau một hồi nữa thì hắn cũng ra được quyết định :
-CÚT! - Ken đuổi em đi đấy, hắn bỏ em ra một cách lạnh lùng, đi vào giường và ngủ tiếp.
... Mãi mãi dừng lại tại đây.
Nếu như thời gian quay lại, Ken sẽ không để em gái mình phải chết,
Nếu như có chút tình người hắn đã bao bọc cho đứa em...
Nếu như đừng đặt lợi ích của DEVILS lên trên thì có lẽ hắn sẽ có được một tình yêu,...
Nếu như... có những nếu như... thì lúc này đây Ken đã không phải ân hận vì những điều mình làm...
-Tíc tắc! Tíc tắc!... - Mỗi giây đồng hồ trôi qua, không thể nào quay lại, giống như tuổi thơ đã xa sẽ chẳng còn cho hắn được sống cho mình lại một lần nữa. Thế mới biết, thời gian là vật chất lạnh lùng nhất thế gian này, nó vô tình trôi nhanh để không một ai có thể vặn ngược chiều kim đồng hồ.
Chương trước | Chương sau