“Ừ, Nhược Hạo nói với anh em đang ở nhà anh ta, anh đưa em về, trễ như thế này, em về một mình không an toàn.” Dĩ Nặc lịch sự lại có chút xa lạ nói.
bạn đang xem “Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cô không nói gì, dựa vào lưng ghế, từ trong kính chiếu hậu, nhìn gương mặt Dĩ Nặc dưới ánh đèn đường lờ mờ lúc sáng lúc tối, trong thoáng chốc cô cảm thấy mình đang nằm mơ.
Dĩ Nặc lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Nhiên.
“Alo?” Giọng Tiêu Nhiên nghe ra rất hưng phấn.
Dĩ Nặc vốn không thích trường hợp này nên có chút mệt mỏi, nhưng nghe giọng nói tràn đầy vui vẻ của cô thì tâm trạng cũng đã tốt hơn, “Em đang làm gì vậy, hình như tâm trạng không tệ.”
Tiêu Nhiên cười cười, “Vừa viết bài vừa xem Khang Hi tới, rất là vui.”
“Bọn anh vừa mới giải tán, thật sự rất mệt.” Anh nới lỏng caravat một chút.
“Tội nghiệp quá, vậy về nhà nhanh lên. Nhất định anh có uống rượu, nhớ trước khi ngủ phải uống một ly sữa tươi, nếu không sáng mai dạ dày sẽ không thoải mái.” Tiêu Nhiên mỉm cười nói.
Dĩ Nặc trả lời, “Khách hàng lần này của bọn anh là phòng triển lãm tranh của Lam Tang, em nói xem có phải quá trùng hợp hay không?”
Nghe đến cái tên này, Tiêu Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, “Lam Tang? Cô ấy cũng đi sao?”
“Ừ, đúng vậy, anh đang đưa cô ấy về, sau đó mới về nhà.” Nhất định sau này anh và Lam Tang không thể tránh khỏi chạm mặt nhau, anh không muốn để trong lòng Tiêu Nhiên có bất kỳ vướng bận nào nên quyết định có cái gì thì nói cái đó.
Tiêu Nhiên ừ một tiếng, dịu dàng nói: “Được, vậy lúc anh quay về nhớ phải cẩn thận.”
“Yên tâm đi, heo con, nhất định anh sẽ đưa mình an toàn về với cái giường ấm áp của anh.” Dĩ Nặc khẽ cười, có thể Tiêu Nhiên có chút không vui, nhưng cô ghen là bởi vì cô quan tâm đến anh, điều này làm cho trong lòng anh nở hoa. Vì vậy càng cố gắng dỗ ngọt cô cho thật tốt.
Biết dụng ý của Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên “hứ” một tiếng, có chút hờn dỗi đáng yêu: “Được rồi, biết rồi, em không nói nữa.”
Nghe thấy Dĩ Nặc gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, mắt Lam Tang nhìn ngoài cửa sổ, cô cảm thấy thành phố này trở nên thật xa lạ.
Chiều hôm sau, Tiêu Nhiên và Dĩ Nặc không có hẹn hò, cô chạy tới chỗ bà vú. Trong nhà bà vú đã loạn đến không ra thể thống gì, khắp nơi đều là bản thiết kế, nhất thời trên đầu Tiêu Nhiên xuất hiện ba vạch màu đen, “Bà vú, nhà cậu bị trộm đột nhập hả?”
Đang bị bản thiết kế tra tấn, Mễ Hân nhìn Tiêu Nhiên bằng đôi mắt vô hồn, “Cậu đã đến rồi? Tôi sắp chết đến nơi rồi, bản thiết kế lần này vẫn không thể thông qua, ông chủ của cái bệnh viện này hà khắc quá đi, tôi thật sự sắp chết rồi……”
Cẩn thận đi qua những bản thiết kế, Tiêu Nhiên đặt đồ đạc vào phòng bếp, nói thật to với Mễ Hân: “Gần đây cậu đều ăn những thứ không tốt cho sức khỏe?”
Mễ Hân vẫn không ngẩng đầu lên nói: “Macdonal, pizza Hut, thịt nướng……”
Tiêu Nhiên nhìn vỏ mì gói chất thành núi ở trong thùng rác, bất đắc dĩ lắc đầu, vo gạo, bỏ vào nồi cơm, hầm thịt, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Đợi đến khi mọi thứ được thu dọn không khác trước đây thì thịt cũng đã hầm xong, Mễ Hân nhìn khắp phòng một lượt, “Haizz, cô gái vỏ ốc đến ư?”
Ló đầu ra từ phòng bếp, Tiêu Nhiên bất mãn nói: “Ít nói nhảm, còn lâu tôi mới thích cậu…… Lát nữa cậu phải trả tiền công cho tôi!”
“Cậu xem, tôi đã tiều tùy đến thế này này, vẫn không chịu thương xót tôi, đúng là người độc ác mà!” Mễ Hân gào lên, sau đó lại bắt đầu chỉnh sửa bản thiết kế.
Món ăn được bưng ra, Tiêu Nhiên gọi anh, “Được rồi, mời kiến trúc sư đại tài ra đây ăn cơm, đầu bếp như tôi khó khăn lắm mới đến được một chuyến, nhanh chân lên, nhanh lên, nhanh lên! Đừng mẻ nheo với tôi!”
Hai người cơm nước xong xuôi, cuối cùng thì tâm trạng Mễ Hân cũng đã tốt hơn một chút, đặt bản vẽ xuống, ngả người trên ghế salon nghỉ ngơi, “Gần đây lại có động tĩnh gì à?”
Tiêu Nhiên tiếp tục don dẹp chén dĩa, “Không có gì, chỉ là Thượng Lam Tang trở về.”
Ngay lặp tức Mễ Hân lăn từ trên ghế xuống mặt đất, “Hả? Là Thượng Lam Tang của Khương Dĩ Nặc?” Lời vừa ra khỏi miệng là anh đã biết mình nói sai.
Mặt Tiêu Nhiên sa sầm, “Đúng vậy, là Thượng Lam Tang của Dĩ Nặc.” Sau đó bưng chén dĩa vào phòng bếp.
“Hiện tại thế nào rồi?” Mễ Hân thận trọng hỏi.
Trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy không ngừng, Tiêu Nhiên không trả lời anh. Mãi cho đến khi dọn dẹp phòng bếp xong, Tiêu Nhiên mới đi ra ngoài nhìn Mễ Hân, “Dĩ Nặc nói tôi đừng lo lắng, nhưng khi anh ấy đối mặt với Lam Tang có chút không được tự nhiên, mặc dù anh ấy cũng rất kiêng kỵ tiếp xúc với cô ấy.
Dĩ Nặc có thể nói như vậy sao, thật sự đã làm cho Mễ Hân tán thưởng, “Tôi thấy biểu hiện của đại thiếu gia khổng tước rất tốt đó, đúng là có tiến bộ, cậu đã cách dạy đàn ông, cậu cũng tiến bộ.”
Vẻ mặt Tiêu Nhiên u ám, “Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lần này Dĩ Nặc sẽ không qua được cửa ải của Lam Tang……”
Mễ Hân cầm miếng trái cây bỏ vào trong miệng, “Lúc ấy náo loạn đến mức đó, ai cũng khó buông xuống được, nhưng ngay cả anh ta cũng đã bỏ qua, tại sao cậu lại không làm được, dù gì chuyện cũng đã xảy ra cho dù thời gian có lâu cách mấy cũng không thay đổi được gì, nhưng nghe cậu nói vậy, không phải chồng cậu đã có biểu hiện rất tốt sao?”
Nằm bên cạnh Mễ Hân, Tiêu Nhiên có chút lo lắng nói: “Nhưng lại rất trùng hợp, bọn họ lại làm việc chung với nhau, đúng lúc Dĩ Nặc làm dự án công ty của Lam Tang……”
Mễ Hân chớp chớp hai mắt của mình, “Haizz, cậu trúng độc đắc rồi, cuộc sống này cũng có loại tình tiết như trong tiểu thuyết hay sao!”
“Cậu còn dám cười, tôi không muốn mình vì chuyện này mà nghi thần nghi quỷ, nhưng vừa nghĩ đến bọn họ sẽ tiếp xúc với nhau, khó tránh khỏi những hoạt động chung trong công việc, thì tôi sẽ thấy khó chịu, tại sao tôi lại có thể dễ giận như thế……” Trong lòng rối loạn như tơ vò, tinh thần Tiêu Nhiên có vẻ hơi sa sút mà nói.
Vuốt vuốt đầu Tiêu Nhiên, Mễ Hân an ủi cô, “Điều này chứng tỏ cậu quan tâm người đàn ông của mình, đây là điều rất bình thường, chỉ là đừng mặc bệnh quá đa nghi. Mặc dù đai thiếu gia khổng tước đã từng có “tiền án”, nhưng tôi cảm thấy anh ấy đối xử với cậu rất nghiêm túc, yên tâm đi.”
Nếu như có phương pháp để cô hoàn toàn yên tâm, cô cũng rất muốn biết……
Chương trước | Chương sau