Insane
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ - Chương 6

↓↓

"Tha cho tôi! Đừng tới đây! Đừng lại đây...... Tôi sai rồi...... Tôi biết sai rồi......"

bạn đang xem “Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trình Duy Ân tiến lên giữ lấy hai tay cha, vội la lên: "Ba, ba tỉnh lại đi, đừng mơ ác mộng nữa!"


"Cứu mạng! Họ muốn tới giết tôi! Cứu mạng với......" Trình Nhất Hoa đã lâm vào vực sâu ác mộng, căn bản không tỉnh lại.


"Duy Trạch, má Trương đâu?" Nàng lo lắng hỏi.


"Má Trương ra ngoài mua đồ ăn......" Trình Duy Trạch vừa nhìn cha vừa trả lời.


"Gọi điện mời bác sĩ Trần đến khám cho ba."


"Vâng." Hắn lao ra khỏi phòng gọi điện thoại.


Gia Cát Tung Hoành hơi kinh ngạc, tuy hắn biết Trình Nhất Hoa ốm liệt giường, lại không nghĩ rằng nghiêm trọng như thế, thân hình gầy trơ xương, hơn nữa tình thần bất ổn, vị cường giả một tay sáng lập Xí nghiệp Hải An này đã là ngọn nến trước gió.


"Ba, con là Duy Ân, ba tỉnh lại đi!" Trình Duy Ân tiếp tục gọi cha, nàng biết rõ chỉ có lay tỉnh cha, hắn mới có thể thoát khỏi trói buộc của cơn ác mộng.


"Cứu tôi với...... Cứu tôi...... Mấy đứa trẻ đều đến rồi...... Tất cả chúng đã trở lại......" Trình Nhất Hoa thanh âm càng lúc càng rít lên.


"Ba......" Trình Duy Ân nắm chặt hai tay run run của cha, vừa vội lại bất đắc dĩ.


"Tôi sai rồi...... Tôi không nên vì tiền mà hại mấy đứa nhỏ...... Tôi sai rồi......" Trình Nhất Hoa liên tục kêu.


Gia Cát Tung Hoành sợ Trình Duy Ân không chịu nổi, im lặng xoay người rời đi, nhưng lúc hắn đang muốn mở cửa phòng, Trình Nhất Hoa đột nhiên kêu một tiếng như phát cuồng.


"A! Đừng tới đây! Lũ tiểu quỷ các ngươi tránh hết ra! Chạy trở về phòng thí nghiệm đi! Đừng nhìn ta...... Đừng tìm ta...... Không phải ta...... Đem các ngươi biến thành người không đâu vào đâu không phải ta làm! Không phải ta......"


Gia Cát Tung Hoành đột nhiên biến sắc, chấn động quay đầu lại, nhìn Trình Nhất Hoa, mơ hồ nhớ ra điều gì từ lời hắn.


"Ba! Rốt cuộc là sao vậy......" Trình Duy Ân khổ sở hô to.


"Không phải ta! Ta không làm gì cả...... Ta chỉ là đem các ngươi bán cho họ thôi...... Ta căn bản không biết họ sẽ ra tay với các ngươi...... Cái này không thể trách ta...... Cút ngay! Đừng tới đây! Muốn tìm phải đi tìm mấy nhà khoa học gì đó...... Đừng tìm ta...... Tất cả đều cút về địa ngục cho ta!" Trình Nhất Hoa kích động nhúc nhích thân thể, nói đến cuối lại biến thành chửi ầm lên.


Gia Cát Tung Hoành giật mình, sắc mặt càng lúc càng khó coi, lời Trình Nhất Hoa giống như một phát búa đập vào đầu hắn, một đoạn trí nhớ mơ hồ từ chỗ tối đen trong óc hắn nháy mắt hiện rõ......


Căn phòng chật chội, không khí buồn thảm, chung quanh là tiếng khóc kinh hoàng......


Hắn bốn tuổi sợ hãi ngồi trong một đám đứa nhỏ, có đứa còn nhỏ hơn hắn, thậm chí có đứa còn phải được ẵm, trong không gian tràn ngập mùi nước tiểu và mùi nôn trớ.


Một cỗ buồn nôn nảy lên trong ngực, hai hàng lông mày hắn kết sương, lửa giận thiêu đốt từng tế bào (đây là khi anh nhớ lại).


Sau khi đến hắn mới biết, không gian tối tăm này là khoang chở hàng của một con thuyền, đầu sỏ mang hắn cùng những đứa trẻ khác tới địa ngục.


Tại phòng thí nghiệm như địa ngục, vào cùng hắn còn có khoảng 50 đứa trẻ, và còn hơn 30 đứa nữa lần lượt bị chuyển đến từ những nơi khác, sau cùng chỉ còn sáu đứa!


Bọn họ sống trong nỗi thống khổ bị biến đổi gen người......


Nhiều năm qua, hắn luôn luôn tìm chiếc thuyền kia, cùng với tên buôn người năm đó đem hơn trăm đứa nhỏ bán cho phòng thí nghiệm, nhưng vì ấn tượng quá mỏng manh, lại không có manh mối, tất cả thù hận cũng chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng.


Mà giờ phút này, lời Trình Nhất Hoa lộ ra tin tức hắn muốn biết nhất, hắn giật mình hiểu được mục đích Thiên Xu muốn hắn đoạt Xí nghiệp Hải An, rõ ràng dụng ý muốn tất cả thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đến Hồng Kông tập hợp, ở đây, lão già trước mặt hắn, rất có thể là kẻ thù mà nhóm người đột biến hắn thống hận nhất!


Đây, chính là đáp án Thiên Xu cho hắn.


Khiếp sợ, phẫn nộ, ghét cay ghét đắng, oán hận...... Chừng đó cảm xúc phút chốc đánh úp hắn từ bốn phương tám hướng, hắn đi từng bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt tiều tụy của Trình Nhất Hoa, lại nhìn Trình Duy Ân không ngừng lau mồ hôi cho cha, lòng hắn co rút đau đớn như bị xé rách.


Người hắn yêu nhất, lại là con gái người hắn thống hận nhất? Không...... Hắn không hy vọng Trình Nhất Hoa là người hắn muốn tìm, có lẽ đây chỉ là trùng hợp, có lẽ tin tình báo của Thiên Xu sai, cũng có lẽ hết thảy đều do hắn nghĩ quá nhiều......


"Quái vật! Mấy đứa nhỏ ấy biến thành quái vật...... Bọn họ sẽ tới tìm ta...... Cứu mạng!" Trình Nhất Hoa điên cuồng hô lớn.


"Ba! Ba mau tỉnh lại! Ba......" Trình Duy Ân khóc, hoàn toàn không biết Gia Cát Tung Hoành phía sau vẻ mặt sớm đã xám xanh.


Một tiếng "quái vật" giống như kim châm vào trái tim Gia Cát Tung Hoành, hắn lập tức muốn giết người, nhưng cố gắng đè nén xúc động muốn nắm lấy Trình Nhất Hoa để chất vấn, chỉ lạnh lùng nói với Trình Duy Ân: "Anh đi trước."


Trình Duy Ân xoay người đứng lên, thấy có lỗi nhìn hắn. "Thực xin lỗi, để anh thấy ba em như vậy......"


"Không sao......" Nhìn mặt nàng, trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn.


Yêu hận tình cừu, bên nào nặng bên nào nhẹ? Cho tới năm phút trước, hắn đối với nàng chỉ có lòng tràn đầy tình yêu, nhưng hiện tại, bóng ma cừu hận từng tấc bao trùm toàn bộ trái tim hắn, nếu Trình Nhất Hoa là người Bắc Đẩu Thất Tinh muốn tìm, như vậy, hắn nên làm sao với Trình Duy Ân bây giờ? Hắn nên làm thế nào với tình cảm dành cho nàng?


"Tung Hoành, anh sao vậy?" Nàng phát hiện thần sắc hắn âm u đau đớn kịch liệt, kinh ngạc lấy tay vuốt mặt hắn.


Cơ hồ là phản xạ, hắn lập tức ngăn tay nàng lại, Trình Duy Ân bị động tác của hắn dọa sợ, tay dừng giữa không trung, kinh ngạc mở to hai mắt.


"Tung Hoành?" Vì sao trong mắt hắn tất cả đều là hận ý? Nàng không hiểu, hắn lại đang tức giận cái gì? Hắn thống khổ hít vào một hơi, cố làm dịu đi suy nghĩ hỗn loạn như ma trào, giọng điệu lạnh như băng. "Anh còn có việc, đi trước."


"Anh...... Không có việc gì chứ (mấy cái người này suốt ngày hỏi nhau có sao không)?" Đột nhiên nàng rất muốn hắn lưu lại, không biết vì sao, nàng cảm thấy lần này hắn đi giống như sẽ không xuất hiện nữa.


"Không có gì." Hắn hờ hững xoay người, ra khỏi phòng, như muốn chạy trốn cái gì đó lao ra khỏi Trình gia.


Bên ngoài ánh mặt trời thật chói mắt, hắn nhắm mắt, nhất thời nhớ tới lời cảnh cáo của Thiên Xu — trăm ngàn lần đừng yêu Trình Duy Ân.


Thiên Quyền, ngàn vạn lần đừng yêu Trình Duy Ân......


Đáng giận! Hắn một quyền đấm vào thành xe, phẫn hận rủa thầm.


Đây là "trò chơi" của Thiên Xu! Tên kia đem một lòng muốn báo thù của hắn trở thành trò chơi, hơn nữa sớm tính ra Trình Duy Ân sẽ là chuyện xấu lớn nhất trong trò chơi này.


Tên âm hiểm kia vì sao không nói cho hắn từ khi bắt đầu? Như vậy, hắn sẽ không yêu Trình Duy Ân, sẽ không lâm vào loại cục diện tiến thoái lưỡng nan này.


Ảo não ngồi trên xe, hắn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, bỗng nhiên, di động vang, hắn cầm lấy nghe, giọng nói đơn điệu của Thiên Xu theo di động truyền ra.


"Thiên Quyền, nghe nói ngươi muốn tìm ta."


"Mục tiêu của ngươi kỳ thật là Trình Nhất Hoa đúng không?" Hắn trầm giận hỏi.


"Thì ra ngươi cũng biết......"


"Vì sao không sớm nói cho ta?" Hắn lại hỏi.


"Nói sớm cho ngươi, ngươi còn có thể để Trình Nhất Hoa sống sao?" Thiên Xu hừ lạnh.


"Ngươi không muốn hắn chết?"


"Giết một người rất dễ, Thiên Quyền, nhưng tra tấn một người, xem một người từ giàu có trở nên hai bàn tay trắng lại càng thú vị." Thiên Xu khẩu khí lạnh như băng.


Hắn giật mình, Thiên Xu cũng hận Trình Nhất Hoa? Đó không phải tỏ vẻ hắn cũng là một trong hơn năm mươi đứa nhỏ năm đó sao?


"Ngươi đang làm phức tạp vấn đề, phải không? Ta sớm nói qua đừng yêu Trình Duy Ân, hiện tại, ngươi muốn làm gì?" Thiên Xu một bộ thái độ chờ xem gió mát.


"Ta......" Đối mặt Thiên Xu, đây là lần đầu hắn không còn gì để nói.


"Đừng quên, hận Trình Nhất Hoa không chỉ mình ngươi, ta để mọi người đến Hồng Kông, là để họ thấy kẻ buôn người năm đó vì món lãi kếch sù mà nhẫn tâm đem hơn năm mươi đứa nhỏ bán cho phòng thí nghiệm, hơn nữa phải tra hỏi hắn ai là người mua bọn nhỏ vào phòng thí nghiệm." Thiên Xu nói ra toàn bộ kế hoạch của hắn.


"Ngươi muốn tìm kẻ chủ mưu đứng phía sau?" Hắn biết, từ khi phòng thí nghiệm bị hủy, Thiên Xu luôn luôn tìm người đứng đằng sau phòng thí nghiệm năm đó.


"Đúng, thật ra...... Việc Trình Duy Ân yêu ngươi với chúng ta mà nói không phải không có ích, ngươi có thể lợi dụng nàng tìm được danh sách ta muốn."


"Thì ra đây mới là nguyên nhân ngươi không nói cho ta biết tình hình thực tế......" Hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn cắn răng cả giận nói.


Hắn cùng Trình Duy Ân mến nhau cũng là một nước cờ của Thiên Xu! Tên này dám lợi dụng tình cảm của hắn!


"Chờ toàn thành viên tập hợp, lập tức triển khai hành động." Thiên Xu không để ý tới hắn, nói tiếp.


"Chờ chút......"


"Thiên Quyền, ta nói rồi, trò chơi tuy là ta khởi đầu, nhưng từ giờ tới chung kết, phải xem ngươi." Nói xong, Thiên Xu không đợi hắn đáp lại, lập tức ngắt điện thoại.


Gia Cát Tung Hoành chưa bao giờ suy sụp như hiện tại, trong tay Thiên Xu, bất quá hắn cũng chỉ là một quân cờ.


Hắn lần này làm cách nào kết thúc trò chơi? Hắn hy sinh cái gì mới có thể thắng lợi? Trong nháy mắt ra quyết định, lòng hắn ẩn ẩn đau, chỉ vì cuối cùng hắn hoàn toàn giác ngộ, hạnh phúc khoái hoạt sớm cùng hắn cách biệt......


Chương trước | Chương sau

↑↑
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Người trẻ chông chênh

Người trẻ chông chênh

Người trẻ lạc lõng, người trẻ băn khoăn,, người trẻ phân vân và rồi người trẻ

24-06-2016