Thị vệ tuân mệnh, quỳ ở một bên, chờ đợi Long Y Hoàng đi trước.
bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!! "Không," Long Y Hoàng không nể mặt, nhìn nhìn xe ngựa vừa mới xuống, đồng thời chuẩn bị đi cùng Hoàng đế và Hoàng hậu, giọng lạnh lùng nói: "Ta cũng đi, tất cả mọi người đều đến, một mình ta vắng mặt cũng không được."
Phượng Trữ Lan dừng lại, nói: "Nàng không mệt sao?"
"Ngươi nửa câu cũng không rên, ta có tư cách gì than mệt? Được rồi, mẫu hậu đã đi vào, chúng ta cũng vào đi thôi." Long Y Hoàng giữ chặt tay hắn: "Nếu thật sự chịu đựng không được thì nói ra, ta có biện pháp để cho ngươi thoát thân."
"Được." Phượng Trữ Lan mỉm cười, ánh sáng trong mắt linh linh đẹp như ngọc.
Long Y Hoàng rất bất mãn, chỉ có thể đi theo hắn vào quân doanh nghe thảo luận chính sự.
Đó là quân doanh cách hoàng cung rất gần, nghe nói trấn áp hai mươi vạn quân đội hung mạnh, cho nên Hoàng đế lựa chọn nơi này, có thể nói là lo lắng chu toàn.
Đại sảnh rộng lớn thảo luận chính sự, chân thành mà nói Hoàng đế và lão tướng quân mà Long Y Hoàng nhìn thấy vạn phần quen mắt, Hoàng hậu đứng một bên mỉm cười, Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan đi vào, đứng bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng hậu vẫy tay với Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan, ý bảo bọn họ cũng đi qua, đến gần Long Y Hoàng mới phát hiện, lão tướng quân là lão Nguyên soái, đúng là người mà lúc trước khi mình vừa đặt chân lên lãnh thổ Huy Quốc tiến đến đón dâu, cũng khó trách nhìn quen mắt như thế.
Những hoàng tử khác chưa được gọi không thể tự tiện đi vào, đều vây quanh thảo luận chính sự ở bên ngoài líu ríu bàn bạc.
"Cữu cữu." Phượng Trữ Lan cười như gió xuân, thân mật kéo tay Long Y Hoàng đi qua, đứng lặng im trước mặt lão tướng quân.
Long Y Hoàng lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, cúi đầu mỉm cười.
Rõ ràng Phượng Ly Uyên bây giờ đang ở trước mắt, nhưng nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Bởi vì bên cạnh hắn, còn có một Vân Phượng Loan.
"Thái tử, Thái tử phi." Lão tướng quân rất coi trọng thân phận lễ nghĩa, nhìn bọn họ tiến đến, lập tức quỳ xuống hành lễ, Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ lắc đầu, đang chuẩn bị nói gì, Long Y Hoàng cũng kinh hãi nâng lão tướng quân dậy: "Lão tướng quân, người muốn làm Y Hoàng tổn thọ sao, luận về thân phận địa vị, Y Hoàng chỉ là vãn bối mà thôi."
Hoàng hậu che miệng cười, nói: "Ca, ngươi hay khách khí như vậy, hiện giờ cũng không phải trong hoàng cung, những thứ như thân phận quy củ gì đó, người còn trông nom làm gì? Bây giờ ở cùng một chỗ đều là người một nhà."
"Hoàng hậu nói đúng, quốc cữu," Hoàng đế cũng khẽ cười: "Y Hoàng, bây giờ thân phận của con đã thay đổi, còn không cùng Trữ Lan sửa cách xưng hô."
Long Y Hoàng cười rạng rỡ: "Cữu cữu, sau này ngài có thể gọi thẳng tên Y Hoàng, Y Hoàng vẫn là vãn bối, chịu không nổi sức ép của ngài đâu."
"Ha ha, được... Mấy tháng không gặp, Thái tử phi... À, không, Y Hoàng, con ngày càng trở nên xinh đẹp, còn nữa..." Lão tướng quân nhìn nhìn bụng nàng, thỏa mãn nói: "Không thể tưởng được không bao lâu nữa, tiểu ngoại tôn cũng sẽ ra đời, ha ha, tốt lắm..."
Long Y Hoàng cười đáp cả cơ mặt đều muốn rút gân.
"Cữu cữu, đã lâu không thấy, ngài vẫn như xưa, tuổi cao chí càng cao." Phượng Trữ Lan cười nói.
"Lan nhi, cữu cữu trên chiến trường chém giết đã thành thói quen, nhưng cũng mệt... Lúc trước vì quốc gia xã tắc hy sinh không ít, thừa dịp bây giờ ngươi còn có nhàn rỗi, nhớ phải bồi bồi thê tử nhiều vào." Lão tướng quân nói lời thấm thía vỗ vỗ bả vai Phượng Trữ Lan.
"Quốc cữu sao lại nói lời ấy?" Hoàng đế hỏi.
"Vậy đi..." Lão tướng quân muốn nói lại thôi, đột nhiên nhìn nhìn Hoàng hậu, bộ dáng thâm sâu khó lường.
"Khụ khụ, Bổn cung mệt, đi xuống nghỉ ngơi trước, Y Hoàng, Duệ vương phi, cùng với Bổn cung đến hành cung thôi." Hoàng hậu cười nói.
Vân Phượng Loan vừa nghe, nhìn nhìn Phượng Ly Uyên bên cạnh, sau khi thấy hắn gật đầu mới từ từ đi theo sau Hoàng hậu, Long Y Hoàng hơi khẩn trương nhìn Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan mỉm cười lắc đầu, nàng lúc này mới buông tay hắn ra.
"Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui." Hoàng hậu khom người, quay đầu sau đó rời đi.
Long Y Hoàng và Vân Phượng Loan vội vàng trước sau cúi đầu với Hoàng đế, sau đó đi theo phía sau Hoàng hậu.
Hoàng hậu đi rất nhanh, Long Y Hoàng âm thầm kêu khổ, đi đã lâu, trên một hành lang dài, Hoàng hậu đứng trước một gian phòng, xoay người nói: "Duệ vương phi, đây là nơi ở tạm thời của ngươi."
Vân Phượng Loan ngẩn ra, lập tức hiểu lời Hoàng hậu nói, cung nữ phía sau mở cửa phòng giúp nàng, Hoàng hậu liếc mắt lườm nàng ta một cái lại vội vã dẫn theo Long Y Hoàng đi tiếp, thậm chí không chờ nàng ta nói một tiếng cung tiễn.
"Y Hoàng, ngươi cũng biết, lúc nãy quốc cữu cố ý buộc chúng ta rời khỏi, sẽ nói với Hoàng thượng chuyện gì sao?" Có lẽ lo lắng Long Y Hoàng không chịu nổi, đột nhiên Hoàng hậu thả chậm cước bộ, cười mỉm hỏi.
"Y Hoàng làm sao biết được."
"Bởi vì ca ca dự định cáo lão hồi hương, trước đó Bổn cung đã biết được tin tức,” Hoàng hậu nhìn cảnh vật trong đình viện, hơi suy nghĩ: "Tuy bộ binh không phải người của Bổn cung, nhưng ở chỗ quốc cữu tốt xấu gì cũng nắm giữ một phần binh quyền, ca ca nhất định sẽ nói với Hoàng thượng chuyện này."
"Mẫu hậu, vậy..." Long Y Hoàng ngẩng đầu lên.
"Cho nên, lúc này đấu võ sẽ không đơn giản nữa, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ đem phần binh quyền kia thưởng cho hoàng tử có biểu hiện rất xuất chúng, phần đó đều là cấm vệ quân của hoàng thất, có thể nói tinh anh trong tinh anh..." Hoàng hậu nghiêm túc nói: "Lúc này, Thái tử tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm nào, phần binh quyền này, tuyệt đối không thể giao cho người ngoài!"
Long Y Hoàng không khỏi rùng mình một cái, nếu lúc bình thường Phượng Trữ Lan hẳn không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, hắn còn bị thương ...
Binh quyền, nếu không chiếm được phần binh quyền này, Hoàng hậu sẽ làm như thế nào?
Trong đầu Long Y Hoàng thình lình hiện ra hai chữ, trong tiềm thức hai tay đặt lên bụng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Chương trước | Chương sau