Phượng Trữ Lan ở bên cạnh cúi đầu mỉm cười, nhìn thì bình tĩnh, kỳ thật đã nhịn cười đến mức không chịu nổi.
bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!! "Ta không cần!" Mộ Dung Xá Nguyệt lui một bước lớn, một thân mồ hôi lạnh nhìn y phục mà Long Y Hoàng chỉ kia, hoảng sợ đến không nói được gì thêm.
"Không phải sợ mà, hiện tại thời tiết chưa lạnh lắm, mặc vào cũng không có sao đâu." Long Y Hoàng gắt gao lôi kéo tay hắn không tha: "Hơn nữa y phục này cho tới bây giờ ta chưa từng mặc qua, đối với ngươi như vậy là đặc biệt chiêu đãi rồi!"
Một bộ y phục lẳng lặng nằm ở trên giường, quần lụa mỏng màu hồng phấn, đường viền thêu hoa màu tím, hơn nữa cổ áo mở rất thấp, phỏng chừng là trang phục lộ bả vai ... Làn váy đều được may từ lụa màu nước biển, rất là phiêu dật, đai lưng màu trắng tinh tế thật dài, còn thêu một con bướm nhỏ trông đáng yêu.
Mộ Dung Xá Nguyệt tránh thoát khỏi tay Long Y Hoàng xoay người muốn đào tẩu, Phượng Trữ Lan bay nhanh vọt đến trước mặt hắn, gắt gao chặn lại đường đi của hắn, sau đó nhân tiện điểm huyệt hắn như tia chớp : "Không nghe lời, chỉ có thể mạnh bạo."
Long Y Hoàng vỗ tay gọi cung nữ: "Dẫn vị công tử này đi đổi trang phục, tốc độ nhanh, không cần trì hoãn thời gian quý giá của người ta ."
Các cung nữ nhìn nhìn y phục váy hồng phấn trên giường, lại nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt bị điểm huyệt mà không thể động đậy chỉ có thể nhận mệnh tiến hành, mỗi người che miệng mà cười trộm, chỉ có thể dựa theo phân phó của Long Y Hoàng làm việc, kéo hắn tới phía sau bình phong, nhân tiện cũng mang bộ váy kia vào trong.
Phượng Trữ Lan ho khan vài tiếng: "Y Hoàng đừng quá đáng, làm không tốt hắn sẽ tự sát."
"Vậy cũng tốt nha, ta chính là muốn tra tấn đến khi hắn thống khổ." Long Y Hoàng cười chầm chậm đợi Mộ Dung Xá Nguyệt, để cung nữ giúp mình làm búi tóc đơn giản.
Phượng Trữ Lan cũng phân phó người đổi y phục cho mình, Long Y Hoàng từ gương đồng nhìn thấy, không khỏi tò mò hỏi: "Sao vậy, ngươi cũng muốn đi ra ngoài à?"
"Ừm, cảm thấy rất thú vị, coi như đi giúp vui đi." Phượng Trữ Lan cười nhẹ, nhận y phục cung nữ đưa lên, tự mình thay.
Rất nhanh, Mộ Dung Xá Nguyệt bị người ta dẫn ra, y phục trên người sớm đã được thay đổi, biến thành một mảnh phấn hồng.
Long Y Hoàng vừa thấy, nhất thời kinh ngạc: "Mộ Dung Xá Nguyệt, thật sự... Ngươi nên mặc nữ trang đi, cam đoan kinh diễm [4] tất cả mọi người."
[4]: vẻ đẹp làm người kinh ngạc
Mộ Dung Xá Nguyệt bị điểm huyệt câm, không thể nào biện hộ cho mình, nhưng nhìn ánh mắt, đã ủy khuất đến muốn khóc.
"Phượng Trữ Lan, giải huyệt cho hắn đi." Long Y Hoàng cười nói.
Phượng Trữ Lan đi qua , thuận tay giải huyệt.
Mộ Dung Xá Nguyệt được tự do, lập tức bắt đầu xé rách y phục trên người.
Dáng người hắn rất cao rất chuẩn, nhưng chiều dài của váy đối với hắn mà nói cũng rất tốt, cổ áo rất thấp, hiện ra rõ ràng hai vai cũng xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, vốn là bộ dạng rất yêu mị, bình thường nam trang đơn giản đều che không hết vẻ đẹp của hắn, hiện tại một bước đổi thành nữ trang, càng là mỹ đến kinh người.
"Ai nha đừng xé nha... Y phục tốt như vậy, rách rất đáng tiếc?" Long Y Hoàng cười đè tay hắn, càng kéo hắn tới gần bàn trang điểm mạnh mẽ ấn xuống, tự mình động thủ cởi bỏ dây cột tóc cho hắn .
Mộ Dung Xá Nguyệt bị ngân châm đâm trúng, lần thứ hai không thể động đậy, ánh mắt kia, thật sự rất muốn khóc .
Mái tóc thật dài từ từ thả xuống, rơi xuống hai bên gò má xinh đẹp, càng tôn thêm vẻ đẹp của hắn.
"Chậc chậc... Báu vật trời cho, báu vật trời cho!" Long Y Hoàng vừa tán thưởng, vừa lấy một chút phấn cùng son tự tay trang điểm vì hắn , dệt hoa trên gấm.
Nàng cẩn thận búi tóc cho Mộ Dung Xá Nguyệt, dùng trâm bạch ngọc cố định, rũ xuống sau đầu, không ít sợi tóc buông xuống trên vai, từng sợi từng sợi bay bay, hiển nhiên làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Trang điểm rất đẹp, Long Y Hoàng vừa đi ra xa vừa nhìn, Mộ Dung Xá Nguyệt lúc này, bỏ qua dáng người cứng ngắc kia, dung nhan tuyệt đối yêu mỵ đến tột cùng, không có ai có thể nhận ra là một nam nhân!
"Tiểu Mộ Dung, " Long Y Hoàng vừa lòng ung dung khều khều cằm hắn: "Không tồi, như vậy, mấy ngày nay, ngươi sẽ là thị nữ bên người ta đi, trở thành thị nữ xinh đẹp nhất chói mắt nhất trong hoàng cung này, ta cam đoan, nhất định sẽ có không ít vương công quý tộc bị mỹ mạo của ngươi khuynh đảo."
Phượng Trữ Lan cười đến mức hiện ra càng rõ ràng: "Y Hoàng, nàng thật định để hắn như vậy mà đi ra ngoài sao? Đúng, rất xinh đẹp… không tồi... Nhưng nếu thực sự có người muốn hắn thì…?"
"Kia đương nhiên là ta vui lòng mà dâng hai tay lên nha, dung mạo đẹp như vậy, tai sao ta có thể có không biết hổ thẹn mà chiếm giữ cho riêng mình chứ?" Long Y Hoàng dùng đầu ngón tay không ngừng xoa khuôn mặt Mộ Dung Xá Nguyệt , làm cho hắn ủy khuất càng nhiều hơn, nàng không có ý tốt mà cười nói: "Như vậy, ta gọi ngươi là tiểu Mộ Dung được rồi, đi thôi, theo ta đi ra bên ngoài nhìn xem, để nhận thức những hoàng tộc hoàng thân quốc thích nhiều hơn, nói không chừng thân phận của ngươi sẽ một đêm phi thăng đấy chứ..."
Long Y Hoàng lôi kéo tay ngọc của hắn, bất chấp tất cả, trực tiếp kéo ra bên ngoài.
Lúc này Mộ Dung Xá Nguyệt bị tê liệt cả người, không thể tự chủ phản kháng, chỉ có thể tùy ý Long Y Hoàng, mặc cho nàng tùy tiện làm bừa, Phượng Trữ Lan ở phía sau nhịn cười.
Thất bại.... .... Ngu xuẩn........Xong rồi……..
Hắn thống khổ nhắm mắt lại, phơi bày bộ dáng cải trang của mình giữa ban ngày, khóc không ra nước mắt...
Chương trước | Chương sau