Bí mật sẩy thai
Không chỉ là thanh âm đánh nhau, còn có tiếng cãi nhau kịch liệt, Long Y Hoàng ngừng thở, cẩn thận nghe rõ ràng thanh âm bên ngoài, đột nhiên đứng lên, đi đến cạnh cửa: "Phượng Vũ Thiên ?"
Ngoài cửa Phượng Vũ Thiên vẫn đang gào thét, sau đó chính là tiếng binh khí kim loại va chạm, Long Y Hoàng dừng một chút, đề cao thanh âm: "Phượng Vũ Thiên, là ngươi ở bên ngoài sao?"
bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!! Thật lâu sau, bên kia thạch bích cũng truyền đến thanh âm: "Ta mang ngươi đi ra ngoài!"
"Phượng Vũ Thiên , ngươi tỉnh táo lại, ngươi làm như vậy chỉ có vô ích mà thôi, ngươi trước nên tỉnh táo lại, tình huống Nhan phi như thế nào? Ngươi nói với ta nhanh." Long Y Hoàng hết sức vuốt lên tâm tình xúc động của hắn, chậm rãi đem chủ đề chuyển sang hướng khác.
Dần dần bên kia thạch bích không hề có tiếng đánh nhau, hết thảy chung quy đều im lặng, Phượng Vũ Thiên kéo trường kiếm, vừa rồi mất tâm trí đi chém giết đã làm cho y phục của hắn nhiễm huyết, hắn đưa tay một chưởng trên vách đá: "Nhan phi đã không có việc gì , thái y nói ngay cả thai nhi trong bụng cũng không có chuyện, nhưng… Nhưng mà ca ca còn không có thả ngươi ra! Đây không công bằng!"
"Nhan phi không có việc gì là tốt rồi, mà ta sao, ta ở trong này cũng không có việc gì, ngươi đi về trước đi, tin ta, tất cả sẽ không có chuyện gì , chuyện này ngươi không cần nhúng tay , chỉ biết vô duyên vô cớ làm một người bị thương mà thôi, trở về đi, ta rất nhanh cũng sẽ quay lại ." Long Y Hoàng khuyên hắn.
"Nhưng mà ngươi..."
"Yên tâm đi, nếu Phượng Trữ Lan để ta lưu lại, thì nhất định còn có chuyện khác, hơn nữa, ta tin rất nhanh cũng sẽ gặp hắn, ngươi nhanh nên rời đi, ta muốn nghỉ ngơi ."
"Long Y Hoàng! Ngươi ở trong này tính làm anh hùng hả! Ngươi cho là chỉ có một mình ngươi đem mọi việc gánh vác, thiên hạ sẽ không có chuyện gì sao! Ca ca hắn sẽ không nghe lời ngươi nói !" Lần thứ hai Phượng Vũ Thiên lại lo lắng.
"Này, Phượng Vũ Thiên , ta chỉ là không hy vọng hai người huynh đệ các ngươi bởi vì ta mà tranh cãi, ngươi có thể hiểu được ý của ta không?" Long Y Hoàng bình thản nói hết lời, giống như có thể xuyên thấu qua thạch bích nhìn Phượng Vũ Thiên, ánh mắt nâng lên.
Phượng Vũ Thiên trầm mặc. Long Y Hoàng không ngừng cố gắng: "Ta mệt mỏi, ngươi nhớ kỹ, nếu không có chuyện gì thì trở về phòng nghỉ ngơi, không cần nhúng tay vào chuyện của chúng ta ... Hơn nữa, lời không nên nói, thì ngươi không được nói."
"Ngươi, ngươi sớm hay muộn sẽ bị tính cách này của mình hại chết! Hừ! Yên tâm, ta cái gì cũng sẽ không nói! Ta nhìn xem ngươi bây giờ có thể làm gì kế tiếp!" Phượng Vũ Thiên thở phì phì , vẫy vẫy kiếm trên tay, xoay người rời đi.
Ai, tuổi trẻ khí thịnh người trẻ tuổi a... làm việc quả nhiên là xúc động không muốn sống .
Long Y Hoàng đi đến trên giường nhỏ mà nằm xuống, từ từ nhắm hai mắt, không ngủ , nàng trở mình, tiếp tục nghỉ ngơi, mặc cho thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua đầu ngón tay của nàng không thể giữ lại.
Trong phòng tối phân biệt không rõ ràng lắm ban ngày cùng đêm tối, u ám trước sau như một, nàng không biết mình nằm bao lâu, chỉ biết là thanh âm cửa đá lần thứ hai mở ra làm bừng tỉnh không khí vốn dĩ yên lặng, một đạo bóng dáng cao gầy kia chậm rãi đi đến, phía sau vài tên người hầu đi theo, người hầu cầm trong tay đèn lồng đặt ở phòng tối, các góc, nhất thời sáng lên không ít, mà Long Y Hoàng cũng thấy rõ ràng , cái người kia chậm rãi đi tới, đúng là người lúc trước nàng vẫn tìm kiếm cơ hội nói chuyện một mình với hắn - Phượng Trữ Lan .
"Thật sự làm ta kinh hỉ, ta tìm ngươi để có thể nói chuyện, ngươi ngược lại tới tìm ta trước ." Long Y Hoàng từ từ ngồi dậy, đi đến trước mặt của hắn: "Nhan phi như thế nào? Là vì nàng nên tới tìm ta tính sổ sao?"
Bởi vì do ngược ánh sáng, nên Long Y Hoàng không thấy rõ lắm vẻ mặt Phượng Trữ Lan , chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Mạnh khỏe."
"Vậy ngươi tới làm gì? Nếu chính là thả ta ra ngoài, hẳn là không cần phô trương lớn như thế ."
"Đem dược để xuống." Phượng Trữ Lan đột nhiên phân phó người hầu phía sau, từ từ nhắm mắt lại, ngược lại càng làm câu chuyện chuyển về hướng Long Y Hoàng: "Ngươi uống nó ngay."
Long Y Hoàng nhìn chằm chằm tên người hầu tuổi nhỏ kia đặt chén thuốc ở trên bàn, ngọn đèn trong mắt nàng lóe ra một chút ánh sáng: "Đây là ….cái này là thứ gì?"
" Dược phá thai." Phượng Trữ Lan khó có kiên nhẫn được như vậy, trả lời đầy đủ câu hỏi của Long Y Hoàng .
"Ngươi, thì ra ngươi biết ?" Một tia kinh ngạc hiện lên mắt nàng.
"Ta vẫn biết, ở trên địa bàn của ta, không có chuyện gì có thể giấu được ta."
"Vậy sao, ta còn nghĩ… muốn tự mình tìm ngươi nói chuyện... Xem ra là ta nghĩ về ngươi rất đơn giản , đây chính là đáp án thuyết phục ngươi dành cho ta sao?" Giọng nói của Long Y Hoàng đột nhiên có tia run rẩy.
"Ngươi không tư cách có được đứa bé này, xoá sạch hắn."
Tâm Long Y Hoàng hoàn toàn lạnh đi: "Đây là thế cục do ngươi bày ra, dẫn ta đến phòng tối, sau đó bí mật đem đứa nhỏ xoá sạch... Không cho bất luận kẻ nào phát hiện phải không? Không thể tưởng được, đúng là tâm cơ thâm sâu."
"Hiểu được là tốt rồi, không cần vô nghĩa."
"Như vậy, Nhan phi mang thai cũng là giả? Nàng cũng không thật sự mang thai, tất cả, chỉ vì phải bí mật xoá sạch hài tử của ta đúng không?"
"Không, đó là trùng hợp, Nhan phi có thai là thật , mà ta, có thể cân nhắc để cho nàng sinh hạ đứa nhỏ, ngươi lại không được."
"Ta hiểu... Ta rất hiểu, Phượng Trữ Lan , hóa ra tình yêu của ngươi ích kỷ như thế... Mà ngay cả tình thương của cha, thiên tính đều bị mất đi sao? A! Thú vị!" Long Y Hoàng cắn môi, gằn từng tiếng, tâm nàng lạnh như băng.
"Ngươi tốt nhất uống ngay đi, bằng không, ta sẽ gọi người cưỡng ép rót hết, hoặc là có thể giữ lại để sau đó, từ từ tra tấn thai nhi, ngươi lựa chọn như thế nào đều giống nhau, hiện tại ta đối với ngươi, coi như là tận tình tận nghĩa ."
"Được, dù sao ta cũng không hy vọng, mang thai đứa nhỏ còn mỗi ngày phải đề phòng phụ thân của hắn, càng không hi vọng... Đứa nhỏ sau khi sanh ra tại đây, ở nơi này là một người không được yêu thương công bằng tử tế, cũng không hy vọng hắn có một phụ thân không thương hắn ..." Long Y Hoàng vươn toàn bộ ngón tay đều lạnh băng từ từ cầm lấy chén thuốc, mùi bay tới, nàng nhìn hình ảnh mình trong chất lỏng màu nâu, đột nhiên suy nghĩ muôn vàn: "Phượng Trữ Lan , cuối cùng ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
"Hỏi."
"Cho dù, cho dù đứa bé này đã không còn, ngươi có thể còn nhớ rõ... Ngươi từng có một đứa nhỏ không được yêu thương không? Ngươi phải nhớ rõ, ngươi tự tay giết con mình?"
"Sẽ không." Phượng Trữ Lan trả lời như đinh đóng cột.
"Vì sao?" Long Y Hoàng cả kinh, nhìn hắn: "Cho dù ngươi không thích ta như thế nào, nhưng đứa nhỏ dù sao cũng là cốt nhục của ngươi."
"Trên thế giới nữ nhân có năng lực sinh đứa nhỏ vì ta vô số kể, tương lai của ta cũng sẽ không chỉ có một đứa nhỏ, cho nên ta không cần phải vì một thứ vốn không nên tồn tại mà cảm thấy áy náy rối rắm, chính bởi vì hắn cũng là hài tử của ngươi, mới làm ta cảm thấy chán ghét không rõ !"
"Thật sự là cám ơn ngươi Phượng Trữ Lan, làm cho ta triệt triệt để để hiểu được, đáp án quá hoàn mỹ ... Quả thực là không chê vào đâu được!" Long Y Hoàng trào phúng cười một tiếng, sau đó, không có nửa phần do dự cùng quyến luyến, hành văn liền mạch lưu loát, trực tiếp đem dược trong chén thuốc uống cạn, rồi xoay người lại, cầm chén đặt xuống, tỏ vẻ không còn bất kỳ luyến tiếc, cuối cùng buông tay... Hy vọng bình thường của nàng giống như gốm sứ tất cả nứt ra thành mảnh nhỏ.
"Ta không muốn để cho hắn chịu ủy khuất, cho nên, nhất thiết phải có người hy sinh mới có thể..." Phượng Trữ Lan nhìn nàng liếc mắt một cái: "Long Y Hoàng, ta chính là thưởng thức điểm đó của ngươi rõ ràng rất lưu loát." Sau đó phất tay rời khỏi, tính hắn còn có lương tâm cuối cùng, lưu lại một tên thầy thuốc bộ dáng hiền hòa vài thị nữ thu thập tàn cục.
Dược hiệu phát huy, Long Y Hoàng cảm giác bụng dần dần đau nhức, một trận lại một trận, đau đến không có trực giác, không thể suy nghĩ không biết khi nào thì dưới thân đã nhuốm màu đỏ.
Thuốc này rất mạnh , xem ra Phượng Trữ Lan thật là nhẫn tâm muốn đánh chết đứa bé này.
Thị nữ dìu Long Y Hoàng đi về phía giường nhỏ, Long Y Hoàng mới di chuyển hai bước, lập tức bị một cơn sóng một đợt hai đợt đau nhức làm cho ngất, khí lực toàn thân rốt cuộc cũng không còn nữa yếu ớt ngã xuống.
Chính là một mảnh đau đớn trong bóng tối kia, đó là cách duy nhất Long Y Hoàng cảm nhận được mạng sống trôi qua.
Từng giọt từng giọt từ từ nàng giữ lại không được dần dần mất đi giống như là đám mây đen dày đặc lan rộng trong nước ... Hết thảy hết thảy, đều trở về với bình tĩnh.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Sắc mặt trắng bệch, giữa lúc hôn mê, Long Y Hoàng chỉ nỉ non như thế này, huyết, vẫn như trước cuồn cuộn không ngừng từ dưới thân nàng trào ra.
Chương trước | Chương sau