XtGem Forum catalog
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 100 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 127

↓↓
Nước thuốc chảy vào trong mắt, đôi mắt nóng rát đau đớn, nhưng Phượng Trữ Lan vẫn không chịu nhắm mắt dù chỉ một giây, lại mở miệng: “Y Hoàng, ta muốn nhìn nàng thật kỹ… Có phải, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đúng không?” Hắn cố sức giơ tay lên, muốn chạm vào mặt Long Y Hoàng.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Long Y Hoàng ngồi ở mép giường, đang dùng khăn lụa sạch khác lau sạch nước thuốc cho hắn, thấy dáng vẻ hắn vô lực vội nói: “Không có, ta sẽ không đi, chàng trước tiên hãy nhắm mắt lại đi, chờ ta lau sạch thuốc đã nếu không mắt sẽ rất đau đấy.”

"Không... Có phải một khi ta nhắm mắt lại, nàng sẽ biến mất..." Phượng Trữ Lan miễn cưỡng lắc đầu, giọng điệu bi ai như khóc: "Ta không muốn."

"Ta thật sự sẽ không đi mà, Trữ Lan, chàng hãy nhắm mắt lại trước, lát nữa ta sẽ cho chàng nhìn đủ luôn được không?” Long Y Hoàng dịu dàng trấn an.

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay hắn, ấm áp trên tay làm hắn an tâm hơn, thấy Phượng Trữ Lan vẫn bướng nhỉnh không chịu nghe lời, Long Y Hoàng đành giả vờ: “Chàng không nhắm mắt, ta sẽ đi ngay lập tức, không bao giờ về đây nữa!”

"Đừng..." Phượng Trữ Lan nhanh chóng nắm chặt tay nàng, vô cùng nghe lời nhắm mắt lại, nhếch môi không nói.

Long Y Hoàng thở nhẹ nhõm, lấy khăn lau nước thuốc còn sót lại trên vết sẹo giúp hắn.

"Chậc chậc thực buồn nôn." Có người mang vẻ mặt khinh thường khoanh tay tựa vào cửa xem kịch.

"Ca! Huynh đi ra ngoài!" Long Y Hoàng nổi giận.

"Ta đi ra ngoài làm gì, lại không ảnh hưởng đến các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn làm chuyện người khác không được nhìn à?” Long Diệp Vũ hừ hừ, hấc cằm khiêu khích.

"Đại ca! Huynh đi ra ngoài đi!" Long Y Hoàng hơi mất kiên nhẫn: "Huynh ở đây sao hắn nghỉ ngơi được!"

"Quả thật là ví dụ điển hình có chồng quên anh, thật uổng công ta cưng chiều muội từ nhỏ tới lớn…” Long Diệp Vũ tan nát cõi lòng, chợt cúi đầu than thở: “Nếu ta đi rồi, hắn ức hiếp muội thì sao? Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, chẳng lẽ muội không sợ xảy ra chuyện gì bất trắc à?”

Con cũng đã có rồi còn sợ điều bất trắc gì chứ!

Long Y Hoàng lẳng lặng nhìn Long Diệp Vũ, chợt không biết nói gì nữa đây.

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta đi là được..." Long Y Hoàng vẫn luôn nhìn mình làm Long Diệp Vũ hơi sợ hãi, hắn lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

"Thật là." Long Y Hoàng nói thầm một tiếng, đứng lên đi đóng cửa: "Ca ca đúng là khẩn trương quá đáng còn xảy ra chuyện gì được chứ?"

Long Y Hoàng đóng cửa thật kỹ rồi đi vào, thấy Phượng Trữ Lan đang cố sức chống người ngồi dậy, thoáng kinh hãi vội chạy tới, đè tay hắn lại: “Đừng ngồi dậy, bệnh vừa mới đỡ một chút thôi, ngủ thêm một lát đi.”

Phượng Trữ Lan vội nâng mắt nhìn nàng, thình lình ôm gáy Long Y Hoàng kéo nàng về phía mình, hắn nghiêng đầu hôn môi Long Y Hoàng mãnh liệt.

Hắn vội vàng như điên, bỗng xoay người áp đảo Long Y Hoàng dưới thân, cả người nàng rơi vào đệm chăn hắn cũng không chịu dừng tay, tiếp tục hôn nồng nhiệt.

"Khoan đã!” Long Y Hoàng vốn bị hành động bất ngờ của hắn làm trở tay không kịp, khẩn trương đẩy hắn ra theo bản năng, thở gấp, không chờ nàng nghỉ ngơi hồi phục thì đôi môi nóng ấm của Phượng Trữ Lan đã từ từ đi xuống, nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế rơi trên cần cổ trắng tinh, còn có trên xương quai xanh lộ ra trước ngực, bỏ lại nụ hồng đỏ chói trên đường đi, Long Y Hoàng nóng nảy: “Đừng, Trữ Lan…. Chàng còn chưa khỏe… Ta, chúng ta…” Tim đập thình thịch, tay Phượng Trữ Lan không kiêng nể gì chạy dọc khắp người nàng, Long Y Hoàng thở gấp, cơ thể cũng bắt đầu khô nóng…

"Y Hoàng... Đừng đi, đừng đi… Ở lại bên cạnh ta, đừng đi đâu hết…” Thần sắc Phượng Trữ Lan như muốn khóc, cánh tay ôm eo nàng bất giác hơi siết chặt, chặt đến mức Long Y Hoàng không còn hơi để nói.

"Ta không đi... Đừng… Ta sẽ không đi… Trữ, Trữ Lan… Chàng dừng lại trước được không?” Long Y Hoàng cố sức kiếm chế bản thân, không để mình phát ra tiếng rên rỉ.

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan nỉ non, nụ hôn nóng bỏng rơi khắp người Long Y Hoàng dần dần y phục hai người không chỉnh tề, sau khi lượn một vòng cuối cùng lại đến môi nàng, lời hắn nói mơ hồ không rõ nhưng lại chứa đựng nỗi đau tận cùng: “Y Hoàng… Đừng đi… Ta rất nhớ nàng…”

"Y Hoàng, ta yêu nàng..."

Long Y Hoàng hoàn toàn sửng sốt, nàng nhìn nhìn Phượng Trữ Lan bởi vì cố sức chịu đựng đau đớn mà nhăn mày, từ từ vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười rực rỡ: “Ta thật sự không đi nữa… Trữ Lan, ta cũng yêu chàng…”

Bên trong phòng, không còn có âm thanh nào truyền ra, chỉ còn lại tiếng ván giường rung rung động đậy, còn có cả tiếng người rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng…

Cuồng phong gào thét ngoài biển khơi thôi thúc sóng cả gào thét dữ dội, một chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô theo sóng biển… Tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng cũng gần như điên cuồng hưởng thụ khoái hoạt trong đó…

Hai người vẫn tiếp tục nằm trên giường hưởng thụ cửu biệt tương phùng trong hạnh phúc lại hoàn toàn xem nhẹ chiếc nôi nhỏ đang đong đưa trong phòng, Phượng Kỳ Hàn đang nhắm mắt ngủ bình thản.

Ai cũng không biết hiện tại Phượng Kỳ Hàn rốt cuộc là đang ngủ thật hay không ngủ.

Mưa gió ngừng lại, trong phòng hơi thở ấm áp còn vương nhẹ đâu đây, ái muội vô vàn.

Phượng Trữ Lan ngủ say, tay không quên quấn quanh eo Long Y Hoàng, Long Y Hoàng không cách gì thoát thân chỉ có thể ngủ cùng hắn một lúc.

Hoàng hôn buông xuống, Phượng Trữ Lan tỉnh giấc.

Ngủ lâu như thế nên sinh lực gần như phục hồi hoàn toàn, thần trí cũng minh mẫn không ít.

Hắn vừa tỉnh lại cảm thấy có một người đang nằm trong lòng mình, mềm mại, ấm áp, dính sát vào ngực hắn.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy mái tóc đen dài xõa trên giường, mà người đang bị mình ôm chặt cũng đang ngủ say, gương mặt khi ngủ của người đó thật là ngọt ngào.

Phượng Trữ Lan nhìn kỹ gương mặt ấy, nhìn lại nhìn, chịu không được giơ tay sờ sờ, không phải thuật dịch dung.

"Không phải ảo giác sao..." Hắn than nhẹ, không khỏi nghi hoặc: "Tại sao còn chưa biến mất?"

Rất không may Long Y Hoàng vừa tỉnh giấc, câu nói đầu tiên nghe được chính là câu nghi ngờ của Phượng Trữ Lan “Tại sao còn chưa biến mất.”

Hai người đã lâu không gặp, nàng vốn muốn chờ Phượng Trữ Lan tỉnh lại sẽ ôn tồn ngọt ngào một phen, ai ngờ lại nghe hắn nói thế, lập tức nhiệt huyết rơi vào con số âm.

Nàng nằm trong lòng Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, trừng liếc mắt với hắn, sau đó vùng thoát khỏi hắn, thở phì phò ngồi dậy, nắm y phục bị vứt bừa bộn bên cạnh muốn mặc vào: “Hóa ra ngươi ao ước ta biến mất như thế à? Tốt lắm, tốt lắm! Ta đi, ta đi!”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Con heo gàn dở

Con heo gàn dở

Thế là mọi sự bắt đầu từ chuyện con heo mà vợ tôi mua cách đây sáu

27-06-2016
Thuỵ khúc tháng 2

Thuỵ khúc tháng 2

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Khi hotgirl yêu

Khi hotgirl yêu

Anh có biết vì sao em lại yêu anh không? Vì anh không bao giờ hứa! *** 17h45'... Mở cửa

27-06-2016