Insane
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 122

↓↓
Là cái gì?

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Theo Mộ Dung Xá Nguyệt về phòng, Vị Ương vẫn luôn duy trì trầm mặc, sau đó Mộ Dung Xá Nguyệt cho người mang giấy và bút đến, nhẹ nhàng viết hai chữ “Vị Ương”, rồi nói đây là tên nàng, hỏi nàng có cảm nhận được không?

Vị Ương nhìn hai chữ đó thật lâu, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ Dung Xá Nguyệt, thình lình phá lệ nói hai chữ: "Mộ Dung..."

Dù tiếng nàng nói rất nhỏ rất nhỏ, Mộ Dung Xá Nguyệt lại xúc động rơi nước mắt, hắn đợi đã lâu thế này, cuối cùng cũng có thể đợi đến ngày nàng khôi phục lại, có lẽ đây là khởi đầu tốt.

"Viết… viết tên của ta đi, Vị Ương," hắn nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, cười nói: "Để ta xem nét chữ của nàng."

Vị Ương rất nghe lời bước đến, nhận lấy cây bút trong tay hắn, đặt nét đầu tiên lên giấy, Mộ Dung Xá Nguyệt liếc mắt thấy không đúng, vội vàng cầm tay nàng, chỉnh đầu bút về đúng nét: “Không phải viết như vậy, là như thế này…”

Chỉ chốc lát, trên giấy hiện lên hai chữ to đậm đen, Mộ Dung.

"Nàng nhìn xem." Mộ Dung Xá Nguyệt thả tay nàng ra, cười nói.

Vị Ương nhấc bút, quả thực là hai chữ “Mộ Dung” chỉnh tề do nàng nắn nót viết ra, chỉ có điều làm Mộ Dung Xá Nguyệt tức đến mức thổ huyết chính là nàng cố tình viết trước hai chữ “Mộ Dung” một chữ nữa, tiểu.

Tiểu Mộ Dung, quả thật là cái tên khiến người ra xúc động...

"Không phải như vậy không phải như vậy," Mộ Dung Xá Nguyệt vội bước đến sửa lại, sắc mặt cuống quít khó coi: “Phía trước không có chữ này! Tuyệt đối không có.”

Vị Ương dừng bút, nàng nghiêng đầu mắt trêu chọc nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt, khóe mắt ẩn chứa tà mị cười mỉm, đáy lòng Mộ Dung Xá Nguyệt phát lạnh.

Vị Ương đột nhiên gằn từng chữ rõ ràng: "Tiểu Mộ Dung."

Mộ Dung Xá Nguyệt hóa đá, sau đó tông cửa đi ra, tìm Minh Yên phân xử.

Minh Yên chưa kịp rời khỏi thì bị Mộ Dung Xá Nguyệt lôi lại, Mộ Dung Xá Nguyệt căng thẳng mồ hôi lạnh đầy người, liên tục hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải Vị Ương đã mất trí nhớ rồi sao, tại sao lại có thể nhớ chính xác nhũ danh nàng đã đặt cho mình trước đây chứ?

Minh Yên chạy đến cạnh Vị Ương, vừa nhìn thấy trên giấy chi chít chữ nàng ấy viết, chữ viết rất thanh tú xinh xắn nhưng cũng đầy cao ngạo.

Mấy chữ đều không khác nhau, cũng chỉ lặp lại một tên mà thôi, Tiểu Mộ Dung.

Mộ Dung Xá Nguyệt vừa thấy Minh Yên ngẩn người khi đứng trước tờ giấy đó thì khẩn trương gom giấy lại, sắc mặt ngượng ngùng: “Bảo ngươi đến không phải để ngươi nhìn cái này! Thử nhìn nàng kìa! Nhìn nàng!”

Minh Yên lại vội vã xem xét tình trạng Vị Ương, nhìn trái nhìn phải ngó trên ngắm dưới, lại thử nghiệm vài lần, cuối cùng rút ra kết luận, nàng ấy căn bản không khôi phục trí nhớ.

Mộ Dung Xá Nguyệt không tin: "Tại sao nàng lại nhớ được cái tên này!” Cái tên này đối với hắn là một sỉ nhục, vô cùng sỉ nhục!

"Có lẽ cái này đã từng mang lại cho nàng những hồi ức vui vẻ tốt đẹp, nên nàng không nỡ quên đi." Minh Yên sờ sờ cằm, lầm bầm.

Mộ Dung Xá Nguyệt giật giật môi, thừa dịp Minh Yên xoay người vo tròn tờ giấy thành cục xé nát, hận không thể ăn hết tất cả.

Vì sao ký ức nàng coi là "Tốt đẹp vui vẻ", cũng là quá khứ hắn đau đớn nhất?

"Tiểu Mộ Dung... Là ai?" Vị Ương hình như vừa mở miệng nói chuyện, vừa nói thành nghiện, giọng không cảm xúc, lạnh băng, thất thường: "Là ai... Nhất thế hồng liên... Trường, Trường Hà... Kỳ Hàn..."

Nàng đột nhiên cảm thấy rất đau đầu, hai tay ôm đầu, sắc mặt đau khổ: "Không nguyện ý... Cái gì..."

Minh Yên đột nhiên trở tay, điểm huyệt ngủ của nàng, lúc này Mộ Dung Xá Nguyệt mới tiến lên, nhìn Minh Yên khó hiểu.

Minh Yên nói: "Hôm nay nàng ấy bị kích động, khó tránh sẽ nhớ lại một chút chuyện."

"Thật không!" Mộ Dung Xá Nguyệt kinh hãi.

"Có lẽ, bởi vì hôm nay nàng ấy chứng kiến Lâm Nhẫn bị chém đầu… Hoặc, trước đây nàng cũng từng chứng kiến cảnh này, cảnh tượng quen thuộc và nàng không muốn nhớ tới những ký ức tương tự, không chú ý, minh chủ, ngài đã chịu đựng lâu như thế giờ lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ." Minh Yên lạnh lùng nói: "Giờ ngài dẫn nàng ấy đi nghỉ ngơi, có lẽ vài ngày nữa sẽ tốt hơn."

Mộ Dung Xá Nguyệt gật gật đầu, hơi ngập ngừng, nhưng cũng làm theo lời Minh Yên.

Hắn ôm Vị Ương, thấy nàng dù đã ngủ vẫn nắm lấy vạt áo mình, nhíu mày thì thầm: “Trữ Lan…”

Mộ Dung Xá Nguyệt biến sắc, ôm Vị Ương đi thẳng đến giường, đặt nàng xuống, ngồi xuống khẽ cầm lấy tay nàng: “Đó là người mà nàng nhớ mãi không quên đúng không?”

Vị Ương không trả lời hắn, sau cùng, hoàn toàn ngủ say.

Mộ Dung Xá Nguyệt lắc đầu, buông xuống tay nàng, cùng Minh Yên ra khỏi phòng.

Đêm khuya, bên giường Vị Ương thình lình xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen điểm huyệt nàng hai cái, giải huyệt ngủ cho nàng, lợi dụng nàng đang mơ mơ màng màng hoàn toàn chưa tỉnh giấc bóng đen cúi xuống thì thầm bên tai nàng: “Thái tử phi nương nương, đã là mùa hè.”

Vị Ương lắc đầu, nhăn mày, sắc mặt khổ sở: "Hè..."

"Ngài nhớ không? Sông hộ thành ở đế đô, hoa sen đã nở." Bóng đen không rõ mặt mũi tiếp tục nói thầm: "Có phải ngài đã hứa với ai đó, khi hoa sen nở sẽ thưởng thức cùng hắn, hoặc đã đồng ý với ai? Cùng thả hoa đăng với người ấy?"

"Ai..." Vị Ương vô thức lầm bầm.

"Thái tử phi nương nương, ngài phải hiểu, ngài có sứ mệnh của mình, không thể ở đây lâu… Ngài còn nhớ mục đích ngài đi hòa thân là gì không?"

"Hòa thân..."

"Ngài đến sông hộ thành ở đế đô nhìn thử, có lẽ người ngài nhớ mãi không quên sẽ ở đó, ngài sẽ nhớ lại mọi chuyện… Ngài, nên trở về là chính mình, về đúng nơi của mình, trượng phu, con trai của ngài đều ở đó… Mà không phải sống phí thời gian ở đây..."

"Con trai..." Vị Ương chảy mồ hôi lạnh đầy trán, mặt trắng bệch, lâm vào đau đớn.

"Đế đô, sông hộ thành, hoa sen... Xin ngài đừng quên." Bóng đen vội vàng nói hết, liền biến mất trong bóng đêm, Vị Ương bừng tĩnh, nhưng suy nghĩ trống rỗng.

Hoa sen... Là ai?

Mới vừa rời khỏi chỗ Mộ Dung Xá Nguyệt, Minh Yên đang đi đến đình viện trong sân, ánh trăng kéo bóng ánh rất dài, xung quanh không bóng người.

Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua bên trái hắn, mắt sáng ngời, hắn giơ tay, ngân châm bay ra phóng về phía bóng người đang bay.

Bóng đen dừng lại, dưới ánh trăng hiện ra bóng người màu tím, hắn sửng sốt: “Tử Tuyển hộ pháp không phải phụng mệnh minh chủ đến phân bộ Hàng Xuyên rồi sao?”

"Phân bộ có việc gấp, ta không dám trì hoãn, vì thế lại về," Tử Tuyển cười cười, bàn tay giơ lên, giữa khe ngón tay đều có ngân châm, nghiêm túc: “Xích Nhiễm đã nhiều lần nói với ta, mỗi lần ngươi ra tay đều dùng chiêu này, nàng ấy cũng thấy chán.”

Minh Yên trầm mặc một lát, xoay người bước đi.

Tử Tuyển đứng sau lưng hắn vội vàng nói to: “Ta thấy ngươi luôn giúp minh chủ chăm sóc Vị Ương, cảm thấy bất bình cho ngươi, trước đây nếu không phải Vị Ương, Xích Nhiễm sẽ không chết, ngươi đã theo đuổi Xích Nhiễm từ rất lâu, Minh Yên, chẳng lẽ ngươi cam chịu tiếp tục chăm sóc cho Vị Ương sao? Ngươi muốn chăm sóc cho kẻ đã hại chết Xích Nhiễm ư? Minh Yên, ta nhớ ngươi đã từng nói, nếu ai dám làm hại Xích Nhiễm, ngươi tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó, cho dù là ai.”

"Giết Xích Nhiễm, là Phượng Ly Uyên." Minh Yên lạnh lùng đáp.

"Nhưng Phượng Ly Uyên lại vì Long Y Hoàng mà giết tỷ ấy!"

"Thế nhưng, kẻ giật dây Xích Nhiễm ám sát Long Y Hoàng, là ai?" Minh Yên đưa lưng về phía Tử Tuyển cười lạnh: "Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết, thấy tình tỷ muội giữa ngươi và nàng ấy sâu đậm, hơn nữa, ngươi cũng không trực tiếp hại chết nàng ấy, ta mới không ra tay, Xích Nhiễm cũng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì."

"Ngươi cho là ta giật dây bảo tỷ ấy đi ám sát? Mới làm tỷ ấy mất mạng đúng không!" Tử Tuyển vội la lên.

"Rốt cuộc có phải hay không, trong lòng ngươi rõ nhất," Giọng Minh Yên hờ hững lộ vẻ tang thương: "Ngươi giật dây Xích Nhiễm, đến cả Lâm Nguyệt cũng mất mạng, nhưng họ đều chết, mục đích của ngươi không thành, giờ đến đây thuyết phục ta sao? Không phải ngươi đã đi tìm Kiệt Cơ rồi sao?"

"Ngươi cũng biết." Tử Tuyển sửng sốt.

"Ta biết chuyện này không phải là chuyện gì khó, bởi vì cho tới bây giờ ngươi đều không bỏ qua bất kỳ ai có lợi cho kế hoạch của mình!" Minh Yên nói xong, bước đi nhanh hơn.

"Tất cả ta đều nghĩ cho Võ lâm! Giữ lại yêu nữ đó! Đối với võ lâm không có chỗ nào tốt cả!"

"Vậy ngươi chọc minh chủ, có điểm nào tốt?"

"Minh chủ sẽ thông cảm cho khổ tâm ta."

"Hắn sẽ giết ngươi."

"Chỉ cần có thể giết Vị Ương, giết ta cũng không sao!"

"Nói nghe rất hay, Tử Tuyển hộ pháp, nếu ngươi không yêu quý mạng mình như thế, thì tại sao hết lần này đến lần khác đều tìm người khác chết thay?" Minh Yên cười lạnh như Tu La.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Đồng tiền của mẹ

Đồng tiền của mẹ

Ba mẹ chia tay nhau từ khi tôi còn rất bé, khoảng thời gian thơ ấu không hề dễ

24-06-2016
Những ngày cuối năm

Những ngày cuối năm

Sài Gòn những ngày cuối năm. Nắng bàng bạc trải lên những phiến lá sót lại của mùa

24-06-2016
Hồng nhan bạc phận

Hồng nhan bạc phận

Chưa đầy 16 tuổi em đã rực rỡ như một bông hoa nở sớm. Em không giống các bạn trang

29-06-2016
Tiệc Báo Thù

Tiệc Báo Thù

Nếu bạn đã từng đọc Kỳ Án Ánh Trăng của tác giả Quý Cổ Nữ thì sẽ biết tác

19-07-2016 40 chương
Tiểu Thanh

Tiểu Thanh

Tôi ngây ngất gắn chặt tia nhìn lên người con gái trước mặt. Khuôn mặt này, nụ

24-06-2016
Đức năng thắng số

Đức năng thắng số

Nhà Vua rất đỗi ngạc nhiên, hỏi tại sao lại như thế. Bao Công sợ hãi quỳ xuống kể

24-06-2016
Đồi Lâm Hinh

Đồi Lâm Hinh

Cuộc sống vốn có nhiều việc tốn công vô ích... *** "Ù uôi, Hạ gì mà mát

24-06-2016