XtGem Forum catalog
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 116

↓↓
Sinh li tử biệt

Edit: Âu Dương Nhược Thần

Hôn càng sâu, lửa tình càng cháy mạnh, đến lúc đó, làm gì cũng không kiềm chế được, mà Phượng Trữ Lan lại bị thương nặng, Long Y Hoàng khẩn trương đẩy hắn ra, cười khan: “Dùng bữa, dùng bữa.”

Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng lùi ra sau, nghiêng đầu nhìn Long Y Hoàng đang bận rộn, mỉm cười.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thực ra như thế này… Vừa yên tĩnh vừa hạnh phúc không phải sao?

Trời dần tối, phải thay thuốc, Phượng Trữ Lan muốn Long Y Hoàng ra ngoài trước, nhưng nàng không đồng ý muốn ở lại nhìn hắn, Phượng Trữ Lan cũng không thể ép nàng chỉ mặc cho nàng đi vào.

Từng tầng từng tầng băng gạt được tháo ra, lau đi lớp thuốc cũ, Long Y Hoàng thấy những vết tích ngang dọc chéo nhau, sâu đến mức rõ cả xương, đồng thời miệng vết thương rất thê thảm, trong lúc sửng sờ, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

Dường như vết thương ấy xảy ra trên người nàng, Phượng Trữ Lan cũng không hề rên một tiếng, nàng đã khóc đến mức không còn để ý đến hình tượng, tiếng thút thít giống như tiếng lá khô đong đưa sắp lìa cành trong mùa thu, nàng nói: “Ta không biết vết thương của chàng sâu đến mức này… Có đau không? Hẳn là rất đau…” Nói xong, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Phượng Trữ Lan hết chỗ nói, chỉ có thể dỗ dành nàng kể lại rằng thực ra thuở nhỏ hắn đã từng bị thương rất nghiêm trọng, chút thương tích này có tính là gì, nhưng Long Y Hoàng không tin, tiếp tục khóc.

Trước kia đã quen nhìn dáng vẻ nàng ẩn nhẫn lạnh lùng, bây giờ Phượng Trữ Lan quả thật có phần bất ngờ không kịp đề phòng, không nghĩ rằng Long Y Hoàng lại có mặt yếu ớt bẩm sinh của con gái.

Từ sau khi nhìn thấy vết thương của hắn, Long Y Hoàng lại càng không dám để cho Phượng Trữ Lan lộn xộn, vừa nghe thấy hắn yêu cầu bất luận là cái gì, nàng đều chạy đến cần mẫn hơn cả a hoàn, sau đó vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Chăm sóc một người quả thật là chuyện vô cùng cực nhọc, mới nửa ngày thôi mà ta đã thấu hiểu nỗi mệt nhọc trong đó, Phượng Trữ Lan, trong một tháng ta bệnh nặng đó, chẳng phải chàng cũng mệt muốn chết luôn? Càng nhớ tới lại càng cảm thấy thật có lỗi với chàng…”

"Ta không thấy phiền hay mệt." Phượng Trữ Lan cười nói: "Nếu giờ nàng đã mệt, thì lại đây nghỉ ngơi đi, đừng để kiệt sức."

"Chàng cũng nói là không thấy mệt, ta cũng không phàn nàn gì, chàng coi như vừa rồi ta chưa nói gì cả..." Long Y Hoàng cười cười, đúng lúc thái y cầm chén thuốc đi vào, nàng cẩn thận nhận lấy: "Uống thuốc đi, rồi ngủ một giấc, ngày mai vết thương sẽ tốt hơn nhiều."

Phượng Trữ Lan gật gật đầu, dù sắc mặt tái nhợt nhưng nụ cười đầy sức sống.

Uống thuốc xong, hắn nằm xuống từ từ nhắm mắt ngủ, dù sắp ngủ hắn vẫn không quên nắm chặt tay Long Y Hoàng, dường như chỉ làm như thế hắn mới an tâm.

Long Y Hoàng ngồi bên giường đợi một lúc lâu, mãi cho đến khi Phượng Trữ Lan hô hấp bình ổn đều đều, lúc này mới cảm thấy hắn đã ngủ say.

Nàng khẽ gỡ tay hắn, đặt vào trong chăn, nhìn thần sắc khi ngủ bình thản không đề phòng, khẽ đặt tay lên che mắt hắn, mình cúi người xuống, hôn môi hắn rồi lại cắn cắn, lúc này với thỏa mãn, sau đó kéo mền đắp cẩn thận, Long Y Hoàng mới thổi nến đi ra ngoài.

Ngủ một lúc lâu, Phượng Trữ Lan vẫn luôn mẫn cảm với sự việc chợt cảm thấy bất thường, ngón tay vội vàng co lại, trống rỗng, cảm giác trống rỗng hóa thành nỗi bất an, thình lình, hắn mở mắt.

Ánh nến trong phòng đã tắt, rơi vào tối tăm, Phượng Trữ Lan nhẹ giọng nói: "Y Hoàng?"

Hắn sờ sờ phía bên trái, không có ai, trống không.

Đột nhiên hơi hoảng loạn, hắn xốc chăn đứng dậy, lần mò trong bóng đêm vài lần đụng vào ghế, liên tiếp bị vướng chân, cuối cùng hắn cũng lần tới bạn, đụng phải giá cắm nến trên bàn, lại phiền não vì không tìm thấy đá đánh lửa.

Đây là phòng của ai, đá đánh lửa để ở đâu, hắn cũng không rõ.

"Chi nha ——" cửa mở ra, ánh trắng chiếu vào phòng, nháy mắt làm phòng sáng hơn chút ít.

Một người ôm nhiều thứ trong lòng bước vào phòng, chỉ nhìn sơ qua đã phát hiện trong phòng bất thường, lại nhìn kỹ hơn thấy Phượng Trữ Lan một tay chống bàn, đang nhờ ánh trăng mà nhìn nàng.

"Tại sao lại đứng lên?" Sau đó, giọng nói quen thuộc của Long Y Hoàng nhẹ nhàng vang lên, nàng đặt những thứ trong lòng lên bàn, tự mình đi tới bên cạnh tìm đá lửa, chỉ chốc lát, đốt nến trong phòng.

Trong phòng sáng hơn, lúc này nàng mới xoáy lưng đóng cửa, nhìn sắc mặt Phượng Trữ Lan còn nhợt nhạt hơn so với lúc sáng.

"Sao thế?" Long Y Hoàng không khỏi ngạc nhiên, nhanh chóng đi qua sờ sờ trán hắn: "Tại sao sắc mặt lại khó coi vậy? Chẳng lẽ vết thương nhiễm trùng?"

Phượng Trữ Lan mím môi, đột nhiên nắm chặt tay nàng, kéo nàng sát lại ôm vào trong lòng, hai tay siết chặt, ôm nàng rất mạnh: “Vừa ròi nàng đã đi đâu?” Hắn phát cáu, không nhìn được oán trách.

"Ta đi ra ngoài một chút, đi hái vài thứ…. Sao thế?” Long Y Hoàng cười, lập tức cảm thấy bầu không khí hơi bất thường, liền ngưng cười.

"Nàng muốn dọa ta sợ hãi hả?" Phượng Trữ Lan lo lắng nói.

"Ta không có... Chỉ là thấy chàng ngủ say nên không đành lòng làm phiền chàng mà thôi." Long Y Hoàng ủy khuất.

"Hái gì thế? Trời đã tối khuya, ta tưởng nàng lặng lẽ ra đi.” Phượng Trữ Lan có chút kích động, dùng sức ôm chặt Long Y Hoàng làm nàng đau đớn.

"Có một số cỏ độc đặc biệt chỉ buổi tối mới có thể thấy nên ta mới đi ra ngoài khuya thế này…” Long Y Hoàng chợt hiểu, Phượng Trữ Lan chẳng qua là đang lo lắng cho nàng, vì thế nở nụ cười, vươn tay ôm lấy hắn, ân hận: “Xin lỗi chàng… Làm chàng lo lắng, sau này ta nhất định sẽ không tự tiện đi như thế, ta đi đâu cũng sẽ nói với chàng.”

Phượng Trữ Lan không nói, ôm nàng một lúc lâu, vùi đầu vào cổ nàng, dần dần hô hấp trở nên nặng nề lại nóng hổi, lực đạo hai tay bất giác mạnh hơn.

Long Y Hoàng thấy bất thường, lập tức vùng khỏi tay hắn: “Phượng Trữ Lan, thương tích của chàng còn chưa khỏi, trước tiên nên chịu khó một chút, chờ chàng đỡ hơn, chuyện đó… Đến lúc đó làm cũng không muộn.”

Phượng Trữ Lan buông nàng ra, dần dần ổn định tâm trạng, đột nhiên mỉm cười, mở miệng nhưng rất vô lại: "Làm chuyện gì?"

Long Y Hoàng sửng sốt trong chốc lát, phát hiện mình bị đùa giỡn, vẻ mặt thay đổi thành giận: “Chàng có ý gì? Được lắm, chờ đến lúc hồi cung, chàng cũng đừng đến chỗ ta ngủ… Không, là ta khỏi phải đến chỗ chàng ngủ, ta dọn ra ngoài, chàng kêu Liễu Thiên Trừng đi!”

"Đừng… Giận mà?" Phượng Trữ Lan ngồi trên ghế, ôm eo nàng nịnh hót, cười nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, đừng để trong lòng.”

"Hừ!" Long Y Hoàng quay đâu đi không để ý đến hắn.

"Nàng biết ta không thể rời khỏi nàng, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn ta cô độc đến chết sao?”

"Không ai dám rời bỏ chàng, chàng chỉ cần ngồi một chỗ là ba nghìn mỹ nhân vây quanh, có thêm ta, chàng còn ngại phiền phức đấy chứ!” Long Y Hoàng xấu hổ cùng tức giận kéo tay hắn ra, xoay người đi đến cửa: “Ta muốn đi ngủ, chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

"Nàng không ngủ ở đây sao?"

"Ta thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó." Dứt lời, Long Y Hoàng giật mạnh cửa phòng, gió lạnh bên ngoài gào thét dữ dội.

"Y Hoàng..." Ngay lúc nàng định bước ra ngoài, Phượng Trữ Lan chợt bật ra tiếng rên đáng thương uy hiếp nàng: “Vết thương đau quá.”

"Đau?" Long Y Hoàng vội vã chạy đến bên hắn, khẩn trương hỏi: "Đau còn không chịu quay về giường nằm! Hơn nửa đêm, chạy ra đây làm gì!"

Phượng Trữ Lan thình lình vươn tay ôm chặt lấy nàng: “Ôm một cái.”

"Ôm cái gì mà ôm! Ngủ đi!" Long Y Hoàng giận mắng hắn.

"Y Hoàng, đừng đi." Phượng Trữ Lan nhìn nàng: "Nàng mà đi ta sẽ không ngủ."

Hừ... Cái tên này!

Long Y Hoàng nhanh chóng lui ra sau, nhìn Phượng Trữ Lan cảnh giác.

Hắn học chiêu này từ ai!

"Y Hoàng..."

"Được rồi được rồi… Phượng Trữ Lan, ta sợ chàng rồi, ta không đi không đi nữa, chàng cũng nên mau mau đi ngủ đi! Lát nữa ta sẽ ngủ.” Long Y Hoàng cười, dịch bước trở về.

"Tại sao nàng còn chưa ngủ?” Phượng Trữ Lan nghi hoặc.

"Ta chuẩn bị vài thứ cái đã.” Long Y Hoàng chỉ chỉ một đống cỏ cây và cái làn nàng vừa đem về: “Chàng ngủ trước đi, ta sẽ đi ngủ nhanh thôi.”

"Cái gì vậy?" Phượng Trữ Lan giơ tay muốn giật cái nắp đang che cái làn ra, Long Y Hoàng vội vàng chặn tay hắn lại: “Đừng lộn xộn! Côn trùng trong đó đều có độc! Ngộ nhỡ bị cắn phải thì vết thương của chàng đừng hy vọng sẽ nhanh lành lại.”

"Vậy nàng động vào mấy thứ này không phải cũng nguy hiểm sao?" Phượng Trữ Lan sửa giọng thành nghiêm túc lại.

"Yên tâm đi yên tâm đi, chúng nó không có tác dụng với ta, chàng cứ đi ngủ trước đi, giữ sức cho khỏe, sau này dành nhiều thời gian giúp ta chiếu cố Kỳ Hàn.” Long Y Hoàng cười thoải mái, mặc dù Kỳ Hàn không ở bên cạnh, nhừng nàng vẫn luôn tràn đầy tự tin.

Nàng là mẹ của Kỳ Hàn, bất luận ra sao nhất định cũng mang Kỳ Hàn về!

"Vậy ta nhìn nàng chuẩn bị mọi thứ.” Phượng Trữ Lan nói: “Đừng muốn đuổi ta đi, chờ nàng ngủ ta mới ngủ.”

"Phượng Trữ Lan... Vết thương của chàng..."

"Nàng đừng lo lắng."

"Không phải chàng nói đau..."

"Đã không còn đau nữa."

Long Y Hoàng không biết nói gì nữa, đành mặc kệ hắn, tự mình đi đóng cửa, rồi đặt vài thứ trên bàn vào cái chén, sau đó mở làn ra.

Trong làn có rất nhiều rất nhiều con sâu nhỏ đủ mọi màu sắc, màu rất rực rõ, thậm chí có con cánh hơi trong suốt, nhưng trông bọn nó đều ỉu xìu.

Nàng hơi lo lắng, nhân tiện nói: "Phượng Trữ Lan, lát nữa chàng đừng làm loạn, chỉ ngồi nhìn là được." Phượng Trữ Lan gật gật đầu.

Long Y Hoàng cầm đầu trâm bạc đuôi nhọn hoắt, bốc một con sâu lên, lấy đuôi trâm đâm vào bụng nó, đem dịch lỏng trong suốt từ trong bụng nó từng giọt từng giọt rơi vào trong chén sứ, con sâu giãy giụa liên tục, chờ đến khi bụng nó teo tóp thì nó cũng đã chết.

Dịch lỏng trong chén nhìn rất đẹp, rất trong suốt, tựa như quỳnh tương ngọc dịch (*).

(*) Quỳnh tương ngọc dịch : là một thành ngữ có ý nghĩa chủ yếu dùng để chỉ dùng ngọc thách quý báu chế tạo ra chất lỏng cô đặc, trong thần thoại Trung Hoa cổ đại kể rằng uống nó sẽ thành tiên. Dùng để ví rượu ngon hoặc nước có hương thơm ngọt lịm.

Long Y Hoàng làm như thế liên lục, dùng hơn phân nửa số trùng độc trong làn, dịch lỏng trong chén từ từ nhiều hơn.

Nàng ném xác bọn chúng vào cái làn cũ, những con trùng còn bên trong bắt đầu cắn xé xác con trùng khác, Long Y Hoàng cười nói: “Đáng tiếc, đều là những con sâu bình thường, nếu tốt hơn một chút có thể luyện thành cổ rồi.”

Sắc mặt Phượng Trữ Lan xanh mét gật đầu phụ họa, tầm mắt vẫn không rời khỏi tay Long Y Hoàng.

Tiếp đó, Long Y Hoàng lại lấy vài nhánh cỏ không rõ tên bóp nát trong tay rồi vứt vào trong chén.

"Xè xè ——" một làn sương mờ tỏa ra, Phượng Trữ Lan nhịn không được nhìn vào bên trong, phát hiện cỏ từ màu xanh chuyện thành màu đen!

Vẻ mặt Long Y Hoàng vô cùng nghiêm túc, lấy trâm trộn đều mọi thứ trong chén, rồi lấy tay chấm vào chất dịch bên trong, sau đó đặt lên môi muốn nếm thử.

Phượng Trữ Lan hoảng sợ, hấp tấp nắm chặt tay nàng: “Ta thử trước.”

"Phượng Trữ Lan, đây không phải là chuyện giỡn chơi.” Long Y Hoàng cười với hắn: “Ta nếm thì không sao, nhưng nếu chàng mà nếm thử, chắc chắn chết không toàn thây.”

"Thật sự không sao?" Phượng Trữ Lan vẫn không an tâm.

"Yên tâm đi, nếu ta xảy ra chuyện thì chàng đã xảy ra chuyện từ sớm rồi.” Long Y Hoàng khẽ đưa ngón tay vào miệng, ngậm một lát lại lấy ra, cẩn thận thưởng thức một lúc, đột nhiên nhíu mày.

Phượng Trữ Lan khẩn trương: "Sao rồi? Y Hoàng?" Hắn nắm chặt tay Long Y Hoàng, thấy Long Y Hoàng luôn cau mày không nói tiếng nào từ khẩn trương biến thành hoảng sợ: "Y Hoàng? Y Hoàng?"

"Đắng” Long Y Hoàng nhăn mặt lè lưỡi ra, oán trách: “Mùi vị thật không nói nổi, khó ăn chết.”

Phượng Trữ Lan sửng sờ, thấy nàng không xảy ra việc gì mới phát hiện thì ra mình lo sợ chuyện không đâu.

"Quả nhiên, cỏ hái ven đường không đủ độc để pha chế độc dược…” Nàng cúi đầu, cầm chén quơ quơ: “Phượng Trữ Lan, trước đây chàng tịch thu nhẫn và trâm cài tóc, vòng tay linh tinh gì đó của ta để ở đâu rồi? Vốn dĩ ta cũng không muốn dùng nhưng mà… Tình hình như hiện nay, ta không thể tiếp tục ngồi yên được nữa.”

"Ta để ở trong cung, không thì bây giờ phái người thúc ngựa đem lại đây." Phượng Trữ Lan nói.

"Không cần, đừng đánh rắn động cỏ, đợi đến khi hồi cung lấy cũng không muộn, giờ trời cũng đã trễ rồi chúng ta đi ngủ thôi, sáng mai ta muốn ra ngoài đi dạo, quan sát một chút." Long Y Hoàng cười nói.

Phượng Trữ Lan gật đầu đáp ứng, Long Y Hoàng đứng lên, dìu hắn về giường.

Hai người lần lượt nằm xuống, Phượng Trữ Lan rât gian nan xoay mặt lại nhìn nàng: "Y Hoàng, ta muốn ôm nàng."

"Không được," nến đã tắt, đôi mắt Long Y Hoàng trong đêm rất sáng, nàng kiên quyết nói: "Hiện giờ vết thương của chàng còn chưa lành, không được lộn xộn, chờ hoàn toàn khỏi hẳn, chàng muốn ôm thế nàng thì ôm thế đó."

"Thật sao?" Phượng Trữ Lan vui mừng như đứa trẻ : "Ta đây phải nhanh chóng khỏi hẳn mới được."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Tình đầu!!!

Tình đầu!!!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Gam chồng

Gam chồng

Anh thường bảo em: - Mẹ nó chẳng thích cái màu gì cho nó ra hồn cả.  - Mẹ nó thích

30-06-2016
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Chuyện nhà rùa

Chuyện nhà rùa

Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của

28-06-2016
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương