Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 114

↓↓
Không biết qua bao lâu, xe ngựa bị xóc nảy dữ dội, làm nàng tỉnh giấc, chợt bị đẩy mạnh một cái, chưa kịp phản ứng gì cả người đã lăn xuống sàn.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Kinh ngạc không thôi, Long Y Hoàng nhếch nhác ngẩng đầu, nhìn lại chỗ mình nằm vừa rồi, một cây kiếm dài sắc bén đâm thủng thùng xe, nếu không phải vừa rồi có người kịp thời đẩy nàng xuống, chắc giờ đã đi đời nhà ma.

Trong nháy mắt, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng chém giết gào thét! Long Y Hoàng lạnh sống lưng, vừa nhìn tình hình trước mắt, vừa rồi nhất định là Phượng Trữ Lan đã đẩy nàng xuống dưới.

"Y Hoàng, đón lấy!" Phượng Trữ Lan ném đứa bé cho nàng, còn mình không biết rút ở đâu trong xe một thanh trường kiếm sắc bén, sau đó phi nhanh đến bên cạnh Long Y Hoàng, chỉ nghe tiếng vang rầm rầm không ngừng, ngẩng đầu thì thấy chỗ đệm mình mời dựa vào lúc nãy đã bị lực mạnh bên ngoài phá tan.

Bên ngoài có người hét lớn: "Có thích khách, mau hộ giá!" Sau đó là tiếng binh khí va chạm, chói tai không ngừng.

Trên người Long Y Hoàng còn phủ áo lông, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn, vô cùng hối hận bản thân đã quên không yêu cầu Phượng Trữ Lan trả độc khí cho nàng, chỉ có thể ôm chặt Kỳ Hàn đang khóc vào lòng, bất lực nhìn Phượng Trữ Lan.

Vẻ mặt Phượng Trữ Lan vô cùng nghiêm túc, bên ngoài xe có Ngự lâm quân bảo vệ nên tạm thời họ vẫn còn được bình an, vừa rồi, chẳng lẽ là bất ngờ tập kích?

Phượng Trữ Lan nghĩ, giữa mày hằn lên vết sâu, nắm chặt trường kiếm trong tay, nửa quỳ xuống quấn chặt Long Y Hoàng trong áo lông: "Y Hoàng, nàng ngoan ngoãn ở trong này đừng lộn xộn, bên ngoài chưa ổn định, tuyệt đối không được đi ra!"

"Phượng Trữ Lan, vậy còn chàng?" Long Y Hoàng nhanh chóng nắm chặt y phục hắn hỏi lại.

"Ta nhất định phải đi ra ngoài, sợ là kẻ đó không đơn giản, ở trong này, chẳng may bị tập kích, ta và nàng ai cũng không sống được." Phượng Trữ Lan nghiêm túc nói.

Long Y Hoàng nhìn lướt qua những mũi tên sắc bén lạnh thấu xương, trên kim loại bạc phủ một lớp màu lam sáng quỷ dị!

"Mũi tên có độc!" Nàng thất thanh nói: "Là xích huyết lưu sa! Mặc dù không nhiều nhưng để lâu cũng sẽ đoạt mạng!" Nàng nắm chăt vạt áo Phượng Trữ Lan hơn một ít.

"Nhưng cũng không thể bởi vì nó mà ta không đi ra đó, Y Hoàng, ta sẽ về nhanh thôi." Phượng Trữ Lan an ủi.

Long Y Hoàng tâm loạn như ma, quýnh lên, cắn nát môi mình, máu tươi không ngừng chảy ra, Phượng Trữ Lan ngạc nhiên, nàng không chú ý nhiều nữa, ôm chặt Phượng Trữ Lan, trực tiếp cưỡng hôn hắn, nhân đó đem máu trong miệng truyền vào miệng hắn.

"Y Hoàng..." Nhìn môi nàng đầy máu, hai mắt Phượng Trữ Lan càng mở to.

Nàng không biết mình đã cho hắn ăn bao nhiêu máu, chỉ cảm thấy miệng toàn mùi máu tươi, mùi hăng khó chịu.

"Phượng Trữ Lan, chàng nhất định phải quay lại nhanh đó nhớ chưa? Duy trì không được bao lâu... Chàng..." Nàng càng sốt ruột lại quên mình muốn nói gì.

"Không sao cùng lắm thì… Y Hoàng, nàng yên tâm đi."

Không đợi Phượng Trữ Lan nói xong, cửa xe thình lình có một mũi tên bay tới, âm thanh vèo vèo lạnh lẽo, Phượng Trữ Lan nhanh chóng đẩy nàng ra, đáng tiếc vẫn chậm một bước, trên mặt Long Y Hoàng xuất hiện đường máu, nàng than nhẹ một tiếng, máu tươi đỏ rực chói mắt, Phượng Trữ Lan không cách nào kiềm chế, nắm chặt trường kiếm, đi thẳng ra ngoài.

"Oa a ——" Kỳ Hàn đột nhiên khóc lớn, hai tay hai chân lộn xộn, khóc dữ dội, Long Y Hoàng nhanh chóng ôm chặt nó, nhẫn nại chịu đựng tia máu ấm áp đang chảy trên mặt.

Thời gian trôi qua đã lâu, động tĩnh bên ngoài vẫn vang lên không ngừng, phía trên nóc xe cũng có tiếng giẫm đạp, Long Y Hoàng lo lắng đề phòng, sợ hãi tấm gỗ trên tầng xe sẽ bị giẫm nát.

Bạch y phần phật, kiếm sáng như cầu vồng.

Đã rất lâu rồi Phượng Trữ Lan chưa phẫn nộ đến thế, cơn giận hận không thể giết sạch hết tất cả, trường kiếm trong tay hắn vung lên một đường sáng bạc, dần dần nhiễm đỏ tươi, mà hắc y nhân bốn phía cũng không hề giảm bớt.

Còn những cung thủ mai phục khắp bốn phía giữa sườn núi đứng từ xa càng không ngừng bắn tên, những mũi tên như mưa giông giáng xuống, hắn vừa đề phòng hắc y nhân xung quanh, nhưng lại vẫn muốn bảo vệ thê nhi bên trong xe ngựa không bị thương tổn.

Có vài Ngự lâm quân muốn tiến lên, lúc đầu còn có thể chống đỡ được vài bước, sau đó lại hộc máu đen ngã xuống.

Phượng Trữ Lan nhìn thoáng qua bọn họ, càng thêm cẩn thận, kiếm trong tay không hề dừng lại, chém giết không ít hắc y nhân, y phục cũng nhiễm vết máu, với hắn dường như bốn phía xung quanh xe ngựa là vùng cấm, thích khách chỉ cần vượt qua một bước, đều phải chết!

Vài tên hắc y nhân đột phá phòng vệ của Ngự lâm quân, đồng loạt phi nhanh về hướng xe ngựa mà Phượng Trữ Lan luôn bảo vệ, Phượng Trữ Lan kinh hãi, cũng không quan tâm mình đang bị hai tên hắc y nhân tấn công, dứt khoát xoay người chạy về đó.

Trong khi chiến đấu, điều tối kỵ nhất chính là khinh địch, nhưng giờ hắn không để ý nhiều đến thế, Long Y Hoàng, còn có cả con trai của họ chỉ mới ba tháng, là điều quan trọng nhất.

"Vút ——" Bỗng nhiên, trong chớp mắt cả người Phượng Trữ Lan cứng đờ, một lực mạnh đã đâm vào vai hắn.

Hắn cúi đầu nhìn lại, là một mũi tên màu đen, bên trong đau nhức, hắn nhớ Long Y Hoàng có nói trên mũi tên có độc...

Hắn cắn răng, cầm chặt trường kiếm trong tay liều mạng phi thân, hai tên hắc y nhân đó có một kẻ lấy lại tinh thần hết sức đề phòng hắn, chặn hắn ngoài xe ngựa, còn một tên đã chui vào trong xe!

Huyết khí dâng trào, vết thương càng đau mãnh liệt, Phượng Trữ Lan nén đau so chiêu với với tên phía trước, bị người nọ nhanh tay đâm vài nhát, chợt hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, cả người lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống!

"Thái tử!" Không biết là ai gọi, lúc này thần trí Phượng Trữ Lan mới tỉnh hơn đôi chút, dùng hết khí lực toàn thân, phi người giơ kiếm đâm kẻ đang đến xe ngựa...

Long Y Hoàng bên trong xe ngựa, cảm giác chấn động mạnh, vừa nhìn, có một tên hắc y nhân chui vào, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, vô thức ôm chặt Kỳ Hàn vào lòng, lớn tiếng quát: "Ngươi là ai?"

Đáng chết! Nàng khi nào lại hoảng loạn đến thế này! Nàng khi nào thì lại yếu đuối đến mức ngay cả phản kháng cũng không có!

Hắc y nhân không có ý muốn đả thương nàng, giơ kiếm lên chỉ tượng trưng, đâm vào cánh tay nàng, cũng không có đâm vào chỗ hiểm, sau đó một chưởng đánh vào vai, thừa dịp nàng bị đau ngã xuống, đoạt lấy Kỳ Hàn nàng đang ôm trong lòng!

"Kỳ Hàn!" Long Y Hoàng mở to hai mắt, đang muốn bắt lấy tay hắc y nhân, thế nhưng khinh công của tên đó rất tốt, nháy mắt liền phá cửa sổ bay lên không chạy mất!

Mà trong lòng hắn, chính là Phượng Kỳ Hàn đang khóc dữ dội!

"Kỳ Hàn!" Long Y Hoàng hét to đến tê đâm liệt phế, ngồi dậy, trực tiếp chạy ra khỏi xe, thế nhưng hắc y nhân dùng khinh công ôm Phượng Kỳ Hàn đến nơi nào chẳng biết, chỉ còn vọng lại tiếng trẻ con khóc vang khắp núi.

Phượng Trữ Lan càng kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Long Y Hoàng, chính vì vậy ngay tức khắc lưng bị hắc y nhân đâm một kiếm, lại ăn thêm đau đơn, nửa khuỵu xuống đất, dùng trường kiếm chống đỡ người!

Long Y Hoàng vốn muốn đuổi theo kẻ đã ôm Kỳ Hàn đi, nhưng lại nghe thấy tiếng hô sợ hãi của thị vệ phía sau "Thái tử", trong lòng bất giác càng sợ hãi, quay người thấy Phượng Trữ Lan khắp người đầy thương tích gần như té xỉu, vội vã chạy qua đỡ lấy hắn: "Phượng Trữ Lan!"

Những hắc y nhân võ công cao cường, thế nhưng mục tiêu của bọn chúng là đứa bé, vừa thấy cướp đứa bé thành công, liền dừng lại công kích, truyền cho nhau ánh mắt, đồng loạt dùng khinh công bay đi, chỉ chốc lát liền biến mất vào trong núi.

"Người đâu! Lập tức lôi Huyện lệnh vùng này đến gặp trẫm!" Hoàng đế xuống xe, nhìn thi thể cùng người bị thương la liệt dưới đất, tức giận sắc mặt xanh mét, Hoàng hậu đứng bên cạnh đang băng bó cánh tay, vẻ mặt đau đớn, hình như cũng bị thương.

"Phượng Trữ Lan!" Nỗi hoảng sợ chiếm cứ hết tâm trí Long Y Hoàng, không suy nghĩ nhiều lập tức lập tức ôm lấy Phượng Trữ Lan gần ngã xuống, kinh hoảng nói: "Sao thế... Chàng bị sao vậy?"

Tại sao lại bị thương nhiều đến mức này... Nhiều máu như thế... Làm sao...

"Y... Hoàng..." Phượng Trữ Lan đã gần kiệt sức, ngã vào trong lòng Long Y Hoàng thở dốc, mí mắt nặng trĩu.

Vừa rồi, những hắc y nhân như nhắm vào hắn, nhiều người vây công hắn nhất, ám khí nhiều nhất, có ý muốn làm hắn ngã khuỵu, cũng có ý muốn làm hắn bị thương nặng!

"Đừng nói nữa! Phượng Trữ Lan... Không sao, tất cả sẽ không sao..." Giọng Long Y Hoàng bắt đầu run run, nước mắt đột nhiên tràn mi chảy ra.

Các thái y nhanh chóng chạy đến muốn kiểm tra thương tích cho Phượng Trữ Lan, nhưng Phượng Trữ Lan lại dùng hết sức còn lại ôm ngược lại Long Y Hoàng, giọng vô lực mang theo áy náy: "Kỳ Hàn... Kỳ Hàn... Y Hoàng... Rất xin lỗi..." Nói xong, đôi tay nắm chặt tay áo Long Y Hoàng vô lực rũ xuống, từ từ trượt xuống trượt xuống...

Khi Phượng Ly Uyên chạy tới cạnh Long Y Hoàng, chỉ thấy Long Y Hoàng ôm chặt Phượng Trữ Lan đang nằm đó, thương tích đầy mình, đau đớn hô: "Phượng Trữ Lan!"


Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Ba

Ba

Mẹ thường bảo tôi là một đứa con gái thật chẳng giống con gái một xíu nào. So với

23-06-2016
Tình bạn thực sự

Tình bạn thực sự

"- Các khanh hãy cho ta biết làm thế nào để xây dựng được một tình bạn cao quý như

27-06-2016
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016
Mưa Sài Gòn

Mưa Sài Gòn

Nhưng mẹ biết, dù mưa hay nắng, còn có một Sài Gòn khác có thể che mưa che nắng cho

24-06-2016
Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Thế đó, nhà là nơi gửi gắm yêu thương, là nơi chào đón và che chở cho tôi khi bị

24-06-2016
Luôn ở bên cạnh

Luôn ở bên cạnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru